Sau đêm đó, Hạ Nguyệt cũng không còn thấy tên nam nhân kia xuất hiện nữa. Tuy ngoài miệng nói mừng vì không bị hắn quấy rầy, lẽo đẽo theo sau trêu chọc nhưng trong lòng nàng xuất hiện một loại cảm giác trống rỗng, mất mát mà ngay cả nàng cũng không thể hiểu. Thời gian thấm thoắt trôi qua, chuyện đêm đó nàng cũng quên dần, không còn bận lòng nữa. Mọi chuyện cũng xảy ra suôn sẻ cho đến ngày nàng được phong phi.
Sáng sớm hôm nay, nàng phải dậy từ sớm chuẩn bị y phục, nàng thậm chí còn chưa thấy mặt của Hoàng thượng, vì vậy mà nàng rất háo hức. Vào giờ ngọ trưa, khi buổi lễ bắt đầu, nàng bước vào triều chính hành lễ với Thái hậu nương nương, bỗng giọng Uông công công vang lên:
- Hoàng thượng giá lâm!
Đồng loạt các quan thần quỳ xuống:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Khi Hạo Thần ngồi lên ngai vàng, nhìn thấy nàng đang quỳ bên dưới hành lễ, mới khẽ mỉm cười:
- Các khanh bình thân!
Lúc này bên cạnh hắn là Kim Liên và Thái hậu nương nương. Vì vẫn phải quỳ nghe chiếu chỉ nên nàng chưa ngước lên, vì vậy mà vẫn chưa thấy mặt Hoàng thượng kia. Mà sao nàng nghe cái giọng này quen quen ấy nhỉ? Lúc này Uông công công cất tiếng dõng dạc:
- Phụng chiếu chỉ của Thái hậu nương nương, Diệp Lan Hoa thục thuận tính thành, cần miễn nhu thuận, thục đức hàm chương, khắc nhàn nội tắc, hơn nữa y pháp tinh thông, đã có công giúp Thái hậu, nên phong làm Thục phi*
*Thục phi: Ở Lưu Ly quốc, Thục phi có chức vị chỉ sau Hoàng hậu một bậc.
- Thần thiếp xin tiếp chỉ, tạ ơn ân đức của Hoàng thượng và Thái hậu nương nương!
- Được rồi! Miễn lễ! mau ngẩng mặt lên cho ai gia xem nào!- Thái hậu ôn nhu nói
Lúc này nàng ngẩng mặt lên, và...điều đầu tiên đập vào mắt nàng là tên biến thái đang ngồi trên ngai vàng. Một giây...hai giây...
- Này! Tên biến thái! Ngươi làm gì trên ngai vàng vậy! Hoàng thượng đâu?
Hạ Nguyệt vẫn ngây thơ hỏi. Lúc này các quan thần mặt trắng bệch nhìn nàng, Thái hậu ngạc nhiên, không phải hai đứa nó đã biết mặt nhau rồi sao? Sao lại có chuyện này? Hạo Thần không nói gì. Trên mặt hắn rõ ràng không một chút tức giận, đã vậy khóe miệng còn nâng lên ý cười .
- Nha đầu to gan! Có phải ngươi tưởng được phong phi rồi thì có thể tùy tiện ăn nói hồ đồ như vậy với Hoàng thượng sao?
Kim Liên tức giận nói to, nhưng trong mắt cô ta lóe lên ý cười : Haha, xem ra lần này ta không cần ra tay, ngươi đã tự chọc giận Hoàng thượng rồi, không biết ngươi còn giữ được cái mạng không? Đừng nghĩ ngươi giống Hạ Nguyệt thì Hoàng thượng có thể tha cho ngươi, haha!
Nghe Kim Liên nói, hắn quay qua nhìn cô ta, ánh mắt băng lãnh muốn giết chết người:
- Chuyện ở đây đến lượt nàng nói sao?
- Nhưng dù sao thần thiếp cũng là Hoàng hậu, thần thiếp cũng có quyền cai quản Lục cung, răn dạy các muội muội mà!
Kim Liên tỏ ra ấm ức, các quan thần bàn tán, cho rằng hắn đang làm khó Kim Liên, dù sao Kim Liên là Hoàng hậu, Hoàng thượng lại bao che cho Thục phi, như vậy là không đúng lắm, là Thục phi đã mạo phạm, vô lễ mà! Hắn tức giận nắm cổ tay Kim Liên:
- Nàng nghĩ nếu như không vì Hạ Nguyệt đã mất, ta sẽ phong cho nàng làm Hoàng hậu sao?
- Thần thiếp...thần thiếp...
Kim Liên cứng họng, vì không muốn tiếp tục bẽ mặt trước các quan thần, cô ta quỳ xuống chân hắn:
- Thần thiếp...là thần thiếp lỡ lời, thần thiếp sai rồi, mong Hoàng thượng thứ lỗi!
Hạo Thần không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Liên, Kim Kiên nhìn hắn tỏa ra sát khí, lại quay ra cầu cứu Thái hậu, chỉ nhận được ánh mắt hờ hững từ bà. Kim Liên biết mình chỉ còn cách an phận, vội vàng lên tiếng:
- Hoàng thượng...Thái hậu...thần thiếp xin phép hồi cung trước!
Nói rồi, cô ta biến mất dạng. Lại nói về Hạ Nguyệt, sau khi ngồi tồng ngông nghe ngóng mới hiểu ra một chuyện. Nàng - Lương Hạ Nguyệt, đồng thời cũng là Diệp Lan Hoa, đã thành Thục phi, tức là thê tử của tên biến thái, à không, phải nói là tên Hoàng thượng biến thái, tên là VƯƠNG HẠO THẦN! Aaaaaaaa! Trời ơi! Nàng phải làm sao đây, huhu T-T Lúc nãy còn lỡ mồm chửi hắn biến thái trước mặt bao nhiêu người, mất mặt quá! Không chỉ vậy, hình như lúc trước nàng có nói xấu hắn nhiều lắm a~
Hạo Thần nhìn nàng đang ngồi ngẩn ngơ, các cơ trên mặt giãn ra, một chút tức giận cũng không còn. Thái hậu nhìn hắn âu yếm nhìn nàng, hài lòng hồi cung trước, đã vậy còn quẳng một câu vào tai hắn:
- Tối nay nhớ thị tẩm nhé, ai gia chờ cháu dài cả cổ rồi!
Không biết là vô tình hay cố ý, Thái hậu nói với âm lượng mà không chỉ có nàng và hắn nghe, các quan thần cũng nghe, khiến Hạ Nguyệt mặt đỏ bừng. Gì...gì...chứ? Thị tẩm? Giỡn à? Lúc trước nàng nghe nói Hoàng thượng thích nam nhân mà, sao mà thị tẩm được? Nhưng Hạo Thần còn mặt dày quay qua mỉm cười:
- Thần nhi sẽ nghe lời dạy bảo của Thái hậu, Thái hậu sẽ sớm có tin vui.
Các quan thần thấy hắn không tức giận Thục phi, mà là sự sủng ái vô tận khiến họ lại nhớ về Nguyệt Hoàng hậu, xem ra Thục phi có vị trí rất lớn trong tim Hoàng thượng rồi, haizzz...
--------------------o0o---------------------
A! Xong chap rồi, chắc chap sau, tớ cho thêm đường cho nó ngọt quá à ~
Các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!
Sáng sớm hôm nay, nàng phải dậy từ sớm chuẩn bị y phục, nàng thậm chí còn chưa thấy mặt của Hoàng thượng, vì vậy mà nàng rất háo hức. Vào giờ ngọ trưa, khi buổi lễ bắt đầu, nàng bước vào triều chính hành lễ với Thái hậu nương nương, bỗng giọng Uông công công vang lên:
- Hoàng thượng giá lâm!
Đồng loạt các quan thần quỳ xuống:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Khi Hạo Thần ngồi lên ngai vàng, nhìn thấy nàng đang quỳ bên dưới hành lễ, mới khẽ mỉm cười:
- Các khanh bình thân!
Lúc này bên cạnh hắn là Kim Liên và Thái hậu nương nương. Vì vẫn phải quỳ nghe chiếu chỉ nên nàng chưa ngước lên, vì vậy mà vẫn chưa thấy mặt Hoàng thượng kia. Mà sao nàng nghe cái giọng này quen quen ấy nhỉ? Lúc này Uông công công cất tiếng dõng dạc:
- Phụng chiếu chỉ của Thái hậu nương nương, Diệp Lan Hoa thục thuận tính thành, cần miễn nhu thuận, thục đức hàm chương, khắc nhàn nội tắc, hơn nữa y pháp tinh thông, đã có công giúp Thái hậu, nên phong làm Thục phi*
*Thục phi: Ở Lưu Ly quốc, Thục phi có chức vị chỉ sau Hoàng hậu một bậc.
- Thần thiếp xin tiếp chỉ, tạ ơn ân đức của Hoàng thượng và Thái hậu nương nương!
- Được rồi! Miễn lễ! mau ngẩng mặt lên cho ai gia xem nào!- Thái hậu ôn nhu nói
Lúc này nàng ngẩng mặt lên, và...điều đầu tiên đập vào mắt nàng là tên biến thái đang ngồi trên ngai vàng. Một giây...hai giây...
- Này! Tên biến thái! Ngươi làm gì trên ngai vàng vậy! Hoàng thượng đâu?
Hạ Nguyệt vẫn ngây thơ hỏi. Lúc này các quan thần mặt trắng bệch nhìn nàng, Thái hậu ngạc nhiên, không phải hai đứa nó đã biết mặt nhau rồi sao? Sao lại có chuyện này? Hạo Thần không nói gì. Trên mặt hắn rõ ràng không một chút tức giận, đã vậy khóe miệng còn nâng lên ý cười .
- Nha đầu to gan! Có phải ngươi tưởng được phong phi rồi thì có thể tùy tiện ăn nói hồ đồ như vậy với Hoàng thượng sao?
Kim Liên tức giận nói to, nhưng trong mắt cô ta lóe lên ý cười : Haha, xem ra lần này ta không cần ra tay, ngươi đã tự chọc giận Hoàng thượng rồi, không biết ngươi còn giữ được cái mạng không? Đừng nghĩ ngươi giống Hạ Nguyệt thì Hoàng thượng có thể tha cho ngươi, haha!
Nghe Kim Liên nói, hắn quay qua nhìn cô ta, ánh mắt băng lãnh muốn giết chết người:
- Chuyện ở đây đến lượt nàng nói sao?
- Nhưng dù sao thần thiếp cũng là Hoàng hậu, thần thiếp cũng có quyền cai quản Lục cung, răn dạy các muội muội mà!
Kim Liên tỏ ra ấm ức, các quan thần bàn tán, cho rằng hắn đang làm khó Kim Liên, dù sao Kim Liên là Hoàng hậu, Hoàng thượng lại bao che cho Thục phi, như vậy là không đúng lắm, là Thục phi đã mạo phạm, vô lễ mà! Hắn tức giận nắm cổ tay Kim Liên:
- Nàng nghĩ nếu như không vì Hạ Nguyệt đã mất, ta sẽ phong cho nàng làm Hoàng hậu sao?
- Thần thiếp...thần thiếp...
Kim Liên cứng họng, vì không muốn tiếp tục bẽ mặt trước các quan thần, cô ta quỳ xuống chân hắn:
- Thần thiếp...là thần thiếp lỡ lời, thần thiếp sai rồi, mong Hoàng thượng thứ lỗi!
Hạo Thần không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Liên, Kim Kiên nhìn hắn tỏa ra sát khí, lại quay ra cầu cứu Thái hậu, chỉ nhận được ánh mắt hờ hững từ bà. Kim Liên biết mình chỉ còn cách an phận, vội vàng lên tiếng:
- Hoàng thượng...Thái hậu...thần thiếp xin phép hồi cung trước!
Nói rồi, cô ta biến mất dạng. Lại nói về Hạ Nguyệt, sau khi ngồi tồng ngông nghe ngóng mới hiểu ra một chuyện. Nàng - Lương Hạ Nguyệt, đồng thời cũng là Diệp Lan Hoa, đã thành Thục phi, tức là thê tử của tên biến thái, à không, phải nói là tên Hoàng thượng biến thái, tên là VƯƠNG HẠO THẦN! Aaaaaaaa! Trời ơi! Nàng phải làm sao đây, huhu T-T Lúc nãy còn lỡ mồm chửi hắn biến thái trước mặt bao nhiêu người, mất mặt quá! Không chỉ vậy, hình như lúc trước nàng có nói xấu hắn nhiều lắm a~
Hạo Thần nhìn nàng đang ngồi ngẩn ngơ, các cơ trên mặt giãn ra, một chút tức giận cũng không còn. Thái hậu nhìn hắn âu yếm nhìn nàng, hài lòng hồi cung trước, đã vậy còn quẳng một câu vào tai hắn:
- Tối nay nhớ thị tẩm nhé, ai gia chờ cháu dài cả cổ rồi!
Không biết là vô tình hay cố ý, Thái hậu nói với âm lượng mà không chỉ có nàng và hắn nghe, các quan thần cũng nghe, khiến Hạ Nguyệt mặt đỏ bừng. Gì...gì...chứ? Thị tẩm? Giỡn à? Lúc trước nàng nghe nói Hoàng thượng thích nam nhân mà, sao mà thị tẩm được? Nhưng Hạo Thần còn mặt dày quay qua mỉm cười:
- Thần nhi sẽ nghe lời dạy bảo của Thái hậu, Thái hậu sẽ sớm có tin vui.
Các quan thần thấy hắn không tức giận Thục phi, mà là sự sủng ái vô tận khiến họ lại nhớ về Nguyệt Hoàng hậu, xem ra Thục phi có vị trí rất lớn trong tim Hoàng thượng rồi, haizzz...
--------------------o0o---------------------
A! Xong chap rồi, chắc chap sau, tớ cho thêm đường cho nó ngọt quá à ~
Các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!
/27
|