Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt Hạ Nguyệt chính là khuôn mặt phóng to của tên biến thái nào đó. Nàng suýt chút nữa là hét toáng lên. Nàng vội vàng nhìn y phục trên người, may quá vẫn còn. Rồi nàng quay qua liếc hắn. Nhưng phải công nhận khi hắn ngủ trông rất đẹp, đôi chân mày khẽ nhíu lại, mi dài rũ xuống, cổ áo ngủ bằng lụa trắng hở ra, lộ xương quai xanh trông rất quyến rũ, mới sáng sớm mà nhìn cảnh này khiến mặt nàng không khỏi đỏ ửng lên. Nét mặt hắn lúc ngủ hoàn toàn khác hẳn, không còn là một người lúc nào cũng cười, mà là một người lạnh lùng. Mãi ngắm hắn mà nàng quên mất là nàng đang bị hắn vòng tay ôm lấy eo. Hạ Nguyệt nhăn mày, gì đây? Đây có được tính là bị sàm sỡ không? Vì không muốn cho các cung nữ kia biết, nàng im lặng định bước xuống giường rời khỏi phòng , dù gì tuần sau nàng cũng thành Thục phi, nếu để mọi người biết nàng ngủ cùng nam nhân khác thì thanh danh nàng còn đâu? Hạ Nguyệt gỡ tay hắn ra khỏi eo mình, nhưng tay hắn làm gì mà nặng thế không biết. Hết cách nàng liền cắn mạnh một cái vào bàn tay hắn:
- A! Đau! Mới sáng sớm mà nàng làm gì thế ta nương tử? - hắn nhíu mày nhìn nàng, trên bàn tay hắn xuất hiện một dấu răng đỏ ửng. Hôm qua vì nàng cứ nói mớ mãi nên hắn mới nằm kế bên ôm nàng vào lòng chỉ vì sợ tối nàng mộng du lại đi lung tung rồi leo lên nóc nhà mất!
- Câu này ta hỏi ngươi mới đúng, hôm qua ngươi đã làm gì ta? - nàng vừa nói vừa nhảy khỏi giường, đứng cách xa hắn, đưa tay che trước ngực làm vẻ mặt phòng thủ
Thấy dáng vẻ xù lông đáng yêu đó của nàng, Hạo Thần không khỏi phì cười. Nhưng hắn nén cười, cố tình làm vẻ mặt uất ức trêu nàng:
- Ai da, oan cho ta quá, là nàng chủ động mà~
- Ta...ta...có sao?
- Rõ ràng hôm qua ta định đến xem nàng thế nào thì thấy nàng đã ngủ. Ta định đi về thì nàng lại kéo tay ta lại, rồi còn không cho ta đi, nàng còn trèo lên người ta, còn...
- Thôi...thôi đủ rồi, rõ ràng ta chỉ là một nữ nhi yếu đuối làm sao...làm sao có thể làm ấy ấy chứ! - Hạ Nguyệt ấp úng
- Nàng biết đó, ta cũng cự tuyệt dữ dội lắm, mà làm sao thắng được nàng, nàng còn cắn ta nữa này!
Nói rồi, hắn đưa vai áo xuống, trên vai hắn xuất hiện một vết răng hồng hồng. Là nàng đêm qua chẳng biết mơ thấy gì mà cắn hắn ra nông nỗi này, mà giờ nó lại thành bằng chứng tố cáo nàng cường bạo hắn.
-...
Là ta làm thật sao Nàng khóc thầm trong lòng, bây giờ lỡ thịt con nhà người ra rồi, bây giờ làm sao đây?
- Nàng làm cho ta không thành thân được này, nàng tính sao đây?
- Ta...ta sẽ chịu trách nhiệm!
- Bằng cách nào?
- Ta...ta...Vậy ngươi muốn ta làm sao?
- Nàng gả cho ta! Lấy thân đền bù
- Tất nhiên là không được!
- Hửm? Nàng muốn ta kể chuyện này cho Thái hậu nghe?- hắn nhướng mày
- Không...không được, tuần sau ta thành Thục phi rồi, sao lại gả được cho ngươi?
- Yên tâm, chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ bẩm báo với Hoàng thượng!
- Ta...ta...
- Xem như đồng ý nhé! Ta đi đây!
- Ơ...
Không đợi nàng nói, hắn đi ra khỏi phòng. Hạ Nguyệt khóc ròng, bây giờ phải sao đây? Nàng có cảm giác như mình như gian phu dâm phụ vậy. Thân sắp thành Thục phi mà lại ngủ với tên nam nhân ngay cả tên cũng không biết, bị đồn ra ngoài không biết sẽ ra sao. Mà nhắc mới nhớ, ngày nào nàng cũng gặp hắn mà vẫn chưa hỏi tên, đúng thật là đãng trí mà! Hạo Thần về Chính Điện, vẻ mặt vui vẻ hớn hở. Đúng là nha đầu ngốc, không phải hắn chính là Hoàng thượng sao, sau này nàng thành ái phi của hắn rồi, xem hắn thu phục nàng thế nào!
------------------------o0o-------------------------
Tại Đông Hoa cung
- Xoảng - cốc trà rơi xuống đất, tiếng vỡ vang lên khiến các cung nữ khiếp sợ, sợ rằng mình sẽ như li trà, họ vội vàng lui xuống.
Trong căn phòng tối, Kim Liên hất hết mọi thứ trên bàn. Trông vẻ mặt cô ta không còn là một người nhu mì nữa, trong mắt ánh lên tia nhìn của ác quỷ:
- Chết tiệt! Sao cô ta còn sống kia chứ?
Đêm qua, mọi người đang hoảng loạn vì nghe tin Diệp Lan Hoa bị trúng độc sắp chết, vậy mà cô ta lại tự dưng từ cõi chết trở về. Hơn nữa, Hoàng thượng từ trước chưa từng bước vào tẩm cung của ai, vậy mà...Hoàng thượng lại ở tẩm cung của một nha hoàn không danh không phận cả đêm, khi trở về điện thì vẻ mặt không có chút khó chịu gì cả.
- Ta sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!!!!!!!!
Cô ả cười đến rợn người khiến các cung nữ bên ngoài không khỏi lo lắng cho vị Vương phi tương lai
------------------------o0o-------------------------
Tại buổi thiết triều
- Bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu đã hạ độc!
- Cứ tiếp tục điều tra .
- Thần xin tuân lệnh!
- Bẩm...
- Khanh có chuyện gì sao?
- Tay...tay của Hoàng thượng
Hắn nhìn vết răng trên tay do nàng tạo ra, khẽ mỉm cười trả lời:
- À...bị tiểu cẩu cắn ấy mà!
- Ngự y! Ngự y đâu? Mau lại xem Hoàng thượng có bị gì không? Không thể xem thường long thể được! Lỡ như đó là cẩu dại thì sao? Người đâu....
-....
------------------------o0o-------------------------
- A! Đau! Mới sáng sớm mà nàng làm gì thế ta nương tử? - hắn nhíu mày nhìn nàng, trên bàn tay hắn xuất hiện một dấu răng đỏ ửng. Hôm qua vì nàng cứ nói mớ mãi nên hắn mới nằm kế bên ôm nàng vào lòng chỉ vì sợ tối nàng mộng du lại đi lung tung rồi leo lên nóc nhà mất!
- Câu này ta hỏi ngươi mới đúng, hôm qua ngươi đã làm gì ta? - nàng vừa nói vừa nhảy khỏi giường, đứng cách xa hắn, đưa tay che trước ngực làm vẻ mặt phòng thủ
Thấy dáng vẻ xù lông đáng yêu đó của nàng, Hạo Thần không khỏi phì cười. Nhưng hắn nén cười, cố tình làm vẻ mặt uất ức trêu nàng:
- Ai da, oan cho ta quá, là nàng chủ động mà~
- Ta...ta...có sao?
- Rõ ràng hôm qua ta định đến xem nàng thế nào thì thấy nàng đã ngủ. Ta định đi về thì nàng lại kéo tay ta lại, rồi còn không cho ta đi, nàng còn trèo lên người ta, còn...
- Thôi...thôi đủ rồi, rõ ràng ta chỉ là một nữ nhi yếu đuối làm sao...làm sao có thể làm ấy ấy chứ! - Hạ Nguyệt ấp úng
- Nàng biết đó, ta cũng cự tuyệt dữ dội lắm, mà làm sao thắng được nàng, nàng còn cắn ta nữa này!
Nói rồi, hắn đưa vai áo xuống, trên vai hắn xuất hiện một vết răng hồng hồng. Là nàng đêm qua chẳng biết mơ thấy gì mà cắn hắn ra nông nỗi này, mà giờ nó lại thành bằng chứng tố cáo nàng cường bạo hắn.
-...
Là ta làm thật sao Nàng khóc thầm trong lòng, bây giờ lỡ thịt con nhà người ra rồi, bây giờ làm sao đây?
- Nàng làm cho ta không thành thân được này, nàng tính sao đây?
- Ta...ta sẽ chịu trách nhiệm!
- Bằng cách nào?
- Ta...ta...Vậy ngươi muốn ta làm sao?
- Nàng gả cho ta! Lấy thân đền bù
- Tất nhiên là không được!
- Hửm? Nàng muốn ta kể chuyện này cho Thái hậu nghe?- hắn nhướng mày
- Không...không được, tuần sau ta thành Thục phi rồi, sao lại gả được cho ngươi?
- Yên tâm, chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ bẩm báo với Hoàng thượng!
- Ta...ta...
- Xem như đồng ý nhé! Ta đi đây!
- Ơ...
Không đợi nàng nói, hắn đi ra khỏi phòng. Hạ Nguyệt khóc ròng, bây giờ phải sao đây? Nàng có cảm giác như mình như gian phu dâm phụ vậy. Thân sắp thành Thục phi mà lại ngủ với tên nam nhân ngay cả tên cũng không biết, bị đồn ra ngoài không biết sẽ ra sao. Mà nhắc mới nhớ, ngày nào nàng cũng gặp hắn mà vẫn chưa hỏi tên, đúng thật là đãng trí mà! Hạo Thần về Chính Điện, vẻ mặt vui vẻ hớn hở. Đúng là nha đầu ngốc, không phải hắn chính là Hoàng thượng sao, sau này nàng thành ái phi của hắn rồi, xem hắn thu phục nàng thế nào!
------------------------o0o-------------------------
Tại Đông Hoa cung
- Xoảng - cốc trà rơi xuống đất, tiếng vỡ vang lên khiến các cung nữ khiếp sợ, sợ rằng mình sẽ như li trà, họ vội vàng lui xuống.
Trong căn phòng tối, Kim Liên hất hết mọi thứ trên bàn. Trông vẻ mặt cô ta không còn là một người nhu mì nữa, trong mắt ánh lên tia nhìn của ác quỷ:
- Chết tiệt! Sao cô ta còn sống kia chứ?
Đêm qua, mọi người đang hoảng loạn vì nghe tin Diệp Lan Hoa bị trúng độc sắp chết, vậy mà cô ta lại tự dưng từ cõi chết trở về. Hơn nữa, Hoàng thượng từ trước chưa từng bước vào tẩm cung của ai, vậy mà...Hoàng thượng lại ở tẩm cung của một nha hoàn không danh không phận cả đêm, khi trở về điện thì vẻ mặt không có chút khó chịu gì cả.
- Ta sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!!!!!!!!
Cô ả cười đến rợn người khiến các cung nữ bên ngoài không khỏi lo lắng cho vị Vương phi tương lai
------------------------o0o-------------------------
Tại buổi thiết triều
- Bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu đã hạ độc!
- Cứ tiếp tục điều tra .
- Thần xin tuân lệnh!
- Bẩm...
- Khanh có chuyện gì sao?
- Tay...tay của Hoàng thượng
Hắn nhìn vết răng trên tay do nàng tạo ra, khẽ mỉm cười trả lời:
- À...bị tiểu cẩu cắn ấy mà!
- Ngự y! Ngự y đâu? Mau lại xem Hoàng thượng có bị gì không? Không thể xem thường long thể được! Lỡ như đó là cẩu dại thì sao? Người đâu....
-....
------------------------o0o-------------------------
/27
|