Một canh giờ sau...
Hạo Thần đứng ngồi không yên, trong lòng như có lửa đốt. Trừ Hạ Nguyệt ra, đây là lần đầu hắn lo cho người khác. Thấy thái y đi ra, hắn vội chạy lại:
- Nàng ấy sao rồi?
- Bẩm Hoàng thượng! Diệp cô nương bị trúng hai loại độc cực mạnh và rất...bá đạo, hạ thần cũng không tìm ra được thuốc giải!
- Thái y viện các ngươi làm việc kiểu đó à?
Hắn tức giận khiến các thái y mặt xanh mét, quỳ xuống:
- Thần đáng tội chết, thần đáng tội chết...
- Ta phải tìm cho ra kẻ đã hạ độc, hừ!!!
Hắn toan sai người điều tra thì từ trên giường, Hạ Nguyệt ngồi dậy khiến mọi người hoảng hốt. Hắn vội chạy lại đỡ nàng.
- Thái y đâu, còn không mau lại bắt mạch cho nàng!
- Vâng...vâng
Sau một hồi bắt mạch, thái y ngạc nhiên quay sang nhìn hắn:
- Bẩm Hoàng...à không...đại nhân, Diệp cô nương đã không còn độc trong người nữa, thật kì lạ!
Hạ Nguyệt ngồi dậy, đầu còn hơi choáng. Cũng phải thôi! Hai loại độc mạnh như vậy mà...Sở dĩ nàng liều mạng như vậy là vì nàng trước kia vốn là bác sĩ y dược, các loại độc này nàng hiểu rõ hơn ai hết, nàng đã cho ngón tay vào ly trà để hòa loại độc cực mạnh luôn mang bên mình vào ly trà. Không ngờ cách lấy độc trị độc này lại hiệu quả.
- Lan Hoa, nàng không sao chứ?
-Ta không sao!
- Nàng không sao thật chứ? Có bị thương ở đâu không?
-Ta đã nói là ta không sao
- Có muốn uống một chút nước không?
- Không...ta..
- Sao? Hay nàng muốn ăn cái kia?
-Ơ...
- Hay là nàng muốn ăn cái này?
-...
- Nàng sao thế? Bị đau ở đâu à?
-...
Phải! Là ta đang bị đau đầu đây! nàng rủa thầm trong lòng, liếc nhìn hắn đang chạy lăng xăng trong phòng luôn miệng hỏi nàng có cần cái này không, hay cần cái kia khiến nàng chóng cả mặt. Nhưng nghĩ đến việc hắn lo lắng cho mình, Hạ Nguyệt bỗng thấy tim mình như được sưởi ấm, ấm áp vô cùng.
Thấy hắn luôn miệng hỏi han Lan Hoa cô nương khiến các thái y không khỏi ngạc nhiên. Hoàng thượng chưa bao giờ lo lắng cho một ai trừ Nguyệt Hoàng hậu đã mất. Nhưng họ lại không hiểu tại sao hắn lại không cho mọi người nói với Lan Hoa cô nương hắn là Hoàng thượng. Dù sao tuần sao cũng là lễ lập phi mà, nàng ấy cũng nên biết, không phải sao?
- A! Đúng rồi! Thái y nói nàng trúng độc, nàng có nhớ đã ăn những gì không?
- A không sao! Ta nhớ là chỉ ăn như bình thường, sau khi uống trà với Thái hậu và Hoàng hậu thì bị ngất...Họ đều là người tốt, chắc không làm hại ta đâu!
Nàng giả vờ như không biết ai là người đã hại mình. Để hắn tự tìm ra vẫn hơn! Không cần nàng nói hắn cũng biết là do Kim Liên làm. Nàng ta tuy bên ngoài dịu dàng nhưng mưu mô hiểm ác, luôn cậy quyền thế ức hiếp các cung nữ trong cung, lần nào hắn cũng nhân nhượng bỏ qua vì nàng ấy là con gái của Đinh tể tướng, bè phái trong cung cũng không ít, nếu động tới là lớn chuyện nên hắn rất cẩn trọng. Nhưng lần này hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, đầu tiên phải tìm bằng chứng chứng tỏ Kim Liên đã bỏ độc vào ly. Sau mới kết tội cô ta được!
---------------------o0o---------------------
Tại Tĩnh Viện
Màn đêm bắt đầu buông xuống, không gian yên tĩnh bao trùm khắp nơi. Trong cái không gian yên tĩnh ấy, không ngừng vang lên tiếng ồn ào tại Tĩnh Viện:
- Mau há miệng ra nào!
Hạo Thần ngồi bên giường, cầm bát cháo yến mạch lên đút cho nàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ yêu chiều
- Ta không phải phế vật! Có thể tự ăn được!
Nàng nhìn hắn bĩu môi, giựt bát cháo với cái muỗng trên tay hắn, xúc một muỗng cho vào miệng. Gì chứ! Nàng đâu phải trẻ lên ba, có cần phải làm như vậy không?
- Là ta lo cho nàng mà! Nàng sao lạnh nhạt với ta quá vậy?-Hắn rưng rưng nhìn nàng
- Vâng! Là ta sai! Được chưa?
Nói rồi, nàng cầm bát cháo lên ăn hết, không thèm nhìn hắn một cái
- Nàng có cần gì nữa không? Nương tử của ta?
- Đã nói ta không phải là nương tử của ngươi mà!
- Sau này cũng sẽ là nương tử của ta thôi..- hắn lầm rầm
- Ngươi vừa nói gì cơ?
- Không có gì...
- Ngươi mau về đi, từ sáng tới giờ, ngươi chưa tắm phải không, về đi! Hôi chết đi được!
Nàng nói vậy để cho hắn về thôi, chứ người hắn lúc nào cũng tỏa ra mùi hoắc hương, hôi ở đâu ra? Hắn đen mặt, không một lời tạm biệt, hắn chạy về cung sai cung nữ chuẩn bị bao nhiêu dược liệu, kì cọ tắm mãi suốt một canh giờ sau mới trở ra.
Hạ Nguyệt ăn no xong, không có gì làm, nằm trên giường một lát thì đã chìm vào giấc ngủ. Hắn tắm xong lại chạy đến Tĩnh Viện:
- Lan Hoa! Nàng...
Hắn vừa vào phòng đã thấy nàng ngủ không biết trời biết đất, mền gối bị nàng đạp hết xuống đất. Hạo Thần nhặt gối lên, giúp nàng đắp chăn. Hắn nhìn khuôn mặt nàng, ngứa tay nhéo má nàng một cái. Dạo đây hắn rất kì lạ, thích hay trêu chọc nàng làm niềm vui. Tuy nàng giống Hạ Nguyệt nhưng tính cách trái ngược hoàn toàn. Từ khi gặp lại nàng, con tim hắn đã khẽ xao động. Là yêu sao? Là hắn yêu con người nàng hay chỉ vì nàng giống Hạ Nguyệt đã mất? Hắn cũng không rõ nữa...
Nàng chép chép miệng, Hạo Thần nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, định cúi xuống hôn nàng. Đang tình củm thì nàng quát lớn:
- Người đâu...ta muốn ăn chuối! Mau mang thật nhiều chuối đến đây cho bổn cô nương!
Hắn giật mình nhìn nàng. Nàng vừa nói trong trạng thái mắt vẫn...đang nhắm (t/g: tui sợ chị này quá =.=) Nói xong, nàng khò khò ngủ tiếp. Khỏi phải nói sắc mặt hắn lúc ấy khó coi như thế nào! Đêm đó, hắn quyết định ngồi ngủ bên cạnh nàng vì sợ nàng xảy ra chuyện, vì vậy mà không ngừng nghe nàng nói mớ...
Canh một...
- Dương Dương, Hoắc Kiến Hoa, Ngô Diệc Phàm, Chung Hán Lương soái ca của lòng ta a~~~
Nàng vừa nói, nước miếng chảy ròng ròng. Hắn bị đánh thức, quay qua thấy nàng vừa cười vừa ngủ, nước miếng chảy ướt cả gối, miệng không ngừng kêu tên của nam nhân nào đó khiến hắn khó chịu:
- Hứ, soái ca của nàng đang nằm đây, còn dám mơ tới người khác!
Canh hai...
Hắn đang ngủ thì có một bàn tay sờ sờ đầu khiến hắn tỉnh giấc. Hạo Thần ngước lên thì thấy nàng nước mắt tèm lem:
- Hu hu...đầu của ta, đầu của ta đâu rồi!
-...
.
.
.
Suốt một đêm, hắn phải chịu đựng những lần nói mớ của nàng! Xem ra sau này hắn phải khổ dài dài!
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Xin chào các bạn, lâu lắm luôn rồi, à mà không lâu lắm đâu nhỉ, con au lười biếng này mới quay trở lại tái xuất giang hồ -^^- Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của tớ, hẹn gặp lại sau ^^
Hạo Thần đứng ngồi không yên, trong lòng như có lửa đốt. Trừ Hạ Nguyệt ra, đây là lần đầu hắn lo cho người khác. Thấy thái y đi ra, hắn vội chạy lại:
- Nàng ấy sao rồi?
- Bẩm Hoàng thượng! Diệp cô nương bị trúng hai loại độc cực mạnh và rất...bá đạo, hạ thần cũng không tìm ra được thuốc giải!
- Thái y viện các ngươi làm việc kiểu đó à?
Hắn tức giận khiến các thái y mặt xanh mét, quỳ xuống:
- Thần đáng tội chết, thần đáng tội chết...
- Ta phải tìm cho ra kẻ đã hạ độc, hừ!!!
Hắn toan sai người điều tra thì từ trên giường, Hạ Nguyệt ngồi dậy khiến mọi người hoảng hốt. Hắn vội chạy lại đỡ nàng.
- Thái y đâu, còn không mau lại bắt mạch cho nàng!
- Vâng...vâng
Sau một hồi bắt mạch, thái y ngạc nhiên quay sang nhìn hắn:
- Bẩm Hoàng...à không...đại nhân, Diệp cô nương đã không còn độc trong người nữa, thật kì lạ!
Hạ Nguyệt ngồi dậy, đầu còn hơi choáng. Cũng phải thôi! Hai loại độc mạnh như vậy mà...Sở dĩ nàng liều mạng như vậy là vì nàng trước kia vốn là bác sĩ y dược, các loại độc này nàng hiểu rõ hơn ai hết, nàng đã cho ngón tay vào ly trà để hòa loại độc cực mạnh luôn mang bên mình vào ly trà. Không ngờ cách lấy độc trị độc này lại hiệu quả.
- Lan Hoa, nàng không sao chứ?
-Ta không sao!
- Nàng không sao thật chứ? Có bị thương ở đâu không?
-Ta đã nói là ta không sao
- Có muốn uống một chút nước không?
- Không...ta..
- Sao? Hay nàng muốn ăn cái kia?
-Ơ...
- Hay là nàng muốn ăn cái này?
-...
- Nàng sao thế? Bị đau ở đâu à?
-...
Phải! Là ta đang bị đau đầu đây! nàng rủa thầm trong lòng, liếc nhìn hắn đang chạy lăng xăng trong phòng luôn miệng hỏi nàng có cần cái này không, hay cần cái kia khiến nàng chóng cả mặt. Nhưng nghĩ đến việc hắn lo lắng cho mình, Hạ Nguyệt bỗng thấy tim mình như được sưởi ấm, ấm áp vô cùng.
Thấy hắn luôn miệng hỏi han Lan Hoa cô nương khiến các thái y không khỏi ngạc nhiên. Hoàng thượng chưa bao giờ lo lắng cho một ai trừ Nguyệt Hoàng hậu đã mất. Nhưng họ lại không hiểu tại sao hắn lại không cho mọi người nói với Lan Hoa cô nương hắn là Hoàng thượng. Dù sao tuần sao cũng là lễ lập phi mà, nàng ấy cũng nên biết, không phải sao?
- A! Đúng rồi! Thái y nói nàng trúng độc, nàng có nhớ đã ăn những gì không?
- A không sao! Ta nhớ là chỉ ăn như bình thường, sau khi uống trà với Thái hậu và Hoàng hậu thì bị ngất...Họ đều là người tốt, chắc không làm hại ta đâu!
Nàng giả vờ như không biết ai là người đã hại mình. Để hắn tự tìm ra vẫn hơn! Không cần nàng nói hắn cũng biết là do Kim Liên làm. Nàng ta tuy bên ngoài dịu dàng nhưng mưu mô hiểm ác, luôn cậy quyền thế ức hiếp các cung nữ trong cung, lần nào hắn cũng nhân nhượng bỏ qua vì nàng ấy là con gái của Đinh tể tướng, bè phái trong cung cũng không ít, nếu động tới là lớn chuyện nên hắn rất cẩn trọng. Nhưng lần này hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, đầu tiên phải tìm bằng chứng chứng tỏ Kim Liên đã bỏ độc vào ly. Sau mới kết tội cô ta được!
---------------------o0o---------------------
Tại Tĩnh Viện
Màn đêm bắt đầu buông xuống, không gian yên tĩnh bao trùm khắp nơi. Trong cái không gian yên tĩnh ấy, không ngừng vang lên tiếng ồn ào tại Tĩnh Viện:
- Mau há miệng ra nào!
Hạo Thần ngồi bên giường, cầm bát cháo yến mạch lên đút cho nàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ yêu chiều
- Ta không phải phế vật! Có thể tự ăn được!
Nàng nhìn hắn bĩu môi, giựt bát cháo với cái muỗng trên tay hắn, xúc một muỗng cho vào miệng. Gì chứ! Nàng đâu phải trẻ lên ba, có cần phải làm như vậy không?
- Là ta lo cho nàng mà! Nàng sao lạnh nhạt với ta quá vậy?-Hắn rưng rưng nhìn nàng
- Vâng! Là ta sai! Được chưa?
Nói rồi, nàng cầm bát cháo lên ăn hết, không thèm nhìn hắn một cái
- Nàng có cần gì nữa không? Nương tử của ta?
- Đã nói ta không phải là nương tử của ngươi mà!
- Sau này cũng sẽ là nương tử của ta thôi..- hắn lầm rầm
- Ngươi vừa nói gì cơ?
- Không có gì...
- Ngươi mau về đi, từ sáng tới giờ, ngươi chưa tắm phải không, về đi! Hôi chết đi được!
Nàng nói vậy để cho hắn về thôi, chứ người hắn lúc nào cũng tỏa ra mùi hoắc hương, hôi ở đâu ra? Hắn đen mặt, không một lời tạm biệt, hắn chạy về cung sai cung nữ chuẩn bị bao nhiêu dược liệu, kì cọ tắm mãi suốt một canh giờ sau mới trở ra.
Hạ Nguyệt ăn no xong, không có gì làm, nằm trên giường một lát thì đã chìm vào giấc ngủ. Hắn tắm xong lại chạy đến Tĩnh Viện:
- Lan Hoa! Nàng...
Hắn vừa vào phòng đã thấy nàng ngủ không biết trời biết đất, mền gối bị nàng đạp hết xuống đất. Hạo Thần nhặt gối lên, giúp nàng đắp chăn. Hắn nhìn khuôn mặt nàng, ngứa tay nhéo má nàng một cái. Dạo đây hắn rất kì lạ, thích hay trêu chọc nàng làm niềm vui. Tuy nàng giống Hạ Nguyệt nhưng tính cách trái ngược hoàn toàn. Từ khi gặp lại nàng, con tim hắn đã khẽ xao động. Là yêu sao? Là hắn yêu con người nàng hay chỉ vì nàng giống Hạ Nguyệt đã mất? Hắn cũng không rõ nữa...
Nàng chép chép miệng, Hạo Thần nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, định cúi xuống hôn nàng. Đang tình củm thì nàng quát lớn:
- Người đâu...ta muốn ăn chuối! Mau mang thật nhiều chuối đến đây cho bổn cô nương!
Hắn giật mình nhìn nàng. Nàng vừa nói trong trạng thái mắt vẫn...đang nhắm (t/g: tui sợ chị này quá =.=) Nói xong, nàng khò khò ngủ tiếp. Khỏi phải nói sắc mặt hắn lúc ấy khó coi như thế nào! Đêm đó, hắn quyết định ngồi ngủ bên cạnh nàng vì sợ nàng xảy ra chuyện, vì vậy mà không ngừng nghe nàng nói mớ...
Canh một...
- Dương Dương, Hoắc Kiến Hoa, Ngô Diệc Phàm, Chung Hán Lương soái ca của lòng ta a~~~
Nàng vừa nói, nước miếng chảy ròng ròng. Hắn bị đánh thức, quay qua thấy nàng vừa cười vừa ngủ, nước miếng chảy ướt cả gối, miệng không ngừng kêu tên của nam nhân nào đó khiến hắn khó chịu:
- Hứ, soái ca của nàng đang nằm đây, còn dám mơ tới người khác!
Canh hai...
Hắn đang ngủ thì có một bàn tay sờ sờ đầu khiến hắn tỉnh giấc. Hạo Thần ngước lên thì thấy nàng nước mắt tèm lem:
- Hu hu...đầu của ta, đầu của ta đâu rồi!
-...
.
.
.
Suốt một đêm, hắn phải chịu đựng những lần nói mớ của nàng! Xem ra sau này hắn phải khổ dài dài!
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Xin chào các bạn, lâu lắm luôn rồi, à mà không lâu lắm đâu nhỉ, con au lười biếng này mới quay trở lại tái xuất giang hồ -^^- Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của tớ, hẹn gặp lại sau ^^
/27
|