EDIT: TỬ SA
Vừa bước xuống liền biến thành nữ lưu manh phố phường.
Thật sự là nhiều mặt mà.
Vương Tâm Doanh cũng nhìn thấy họ, vốn là rất chán ghét bọn họ, đang muốn trừng mắt, thì không cẩn thận liếc thấy cái hộp trong tay họ.
Vương Tâm Doanh lập tức đổi ý.
Hừ, đồ của hai tên nam nhân thối này, không bắt chẹt thì quá tiện nghi cho bọn họ rồi.
Nàng lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đi lên nghênh đón, chớp mắt lấy đi thải lễ trong tay bọn hắn.
Một cái hộp tròn nhỏ trang nhã bằng gỗ bạch đàn thuần tím.
Một cái hộp hình vuông nạm vàng chạm hoa.
Vừa nhìn liền biết là thứ quý giá.
“Hai vị thật khách khí, vậy ta cũng liền không khách khí nữa.”
Hai cánh tay vô sĩ giang ra trước mặt bọn họ, ý muốn bọn họ dâng lễ vật lên.
Đông Mộ Ngạn nhìn đôi tay vô sĩ trắng ngần kia.
Rất tò mò nàng sao có thề dùng loại thái độ đương nhiên này để đòi lấy lễ vật.
Giống như là bọn hắn thiếu nợ nàng, còn nàng thì chạy tới đòi nợ vậy.
Trong lòng hắn nhất thời nỗi lên trò đùa dai, cười hì hì: “Chú chim nhỏ, ta là đi ngang qua thôi, cũng không định tặng lễ vật cho nàng.”
Nam Kỳ Nghiệp càng trực tiếp hừ lạnh: “Lễ vật của ta chỉ tặng cho mỹ nữ đẹp nhất toàn trường- Đỗ Tiểu Thư, ngươi vẫn là nên khách khí một chút đi.”
Cái gì, hai tên gia hỏa này cố ý đến chọc tức nàng à?
Nếu không phải tặng cho nàng, vậy đi qua đây làm gì.
Hừ hừ, còn muốn tặng cho nữ nhân khác nữa chứ.
Thứ mà Vương Tâm Doanh nàng nhìn trúng, sao có thể thả cho chạy mất.
“Nữ tử đẹp nhất à? Đẹp nhất thế nào, mỹ nhân chân chính bề ngoài ba phần, khí chất mười phần, đương nhiên người tầm thường chưa bao giờ phân biệt mỹ nhân, tất cả đều chỉ chú trọng vẻ bề ngoài. Ly công tử, ánh mắt của ngươi sao lại kém như vậy? Đỗ tiểu thư kia dung mạo thì đẹp, đáng tiếc khí chất kém quá nhiều rồi. Bất quá ta hiểu rõ, người tầm thường chỉ có thể thưởng thức vẻ đẹp tầm thường.”
Những lời mang theo ý châm chọc này của nàng, khiến gương mặt Nam Kỳ Nghiệp trầm xuống, trong mắt thầm lóe lên tia bị khiêu khích.
Bất quá rất nhanh đã bị hắn áp chế lại.
So đo với nàng cũng chả được gì, thân phận như vàng của bản thân chính là ngồi ôm một đống lớn tiểu thiếp tầm thường như vậy đấy.
Đương nhiên dựa theo đặc tính của cái thân phận giả này, thì phải coi trọng đệ nhất mỹ nhân- Đỗ tiểu thư.
Bị nàng mắng cũng phải nhịn thôi.
Bất quá nữ nhân này vẫn là miệng lưỡi sắc bén như vậy, vồ được người ta liền cắn.
Y như một con thú nhỏ có móng vuốt sắc bén, giảo hoạt hung dữ đến mức khiến cho người ta cảm thấy kích thích hơn gấp bội, khơi dậy mong muốn được chinh phục.
Vừa bước xuống liền biến thành nữ lưu manh phố phường.
Thật sự là nhiều mặt mà.
Vương Tâm Doanh cũng nhìn thấy họ, vốn là rất chán ghét bọn họ, đang muốn trừng mắt, thì không cẩn thận liếc thấy cái hộp trong tay họ.
Vương Tâm Doanh lập tức đổi ý.
Hừ, đồ của hai tên nam nhân thối này, không bắt chẹt thì quá tiện nghi cho bọn họ rồi.
Nàng lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đi lên nghênh đón, chớp mắt lấy đi thải lễ trong tay bọn hắn.
Một cái hộp tròn nhỏ trang nhã bằng gỗ bạch đàn thuần tím.
Một cái hộp hình vuông nạm vàng chạm hoa.
Vừa nhìn liền biết là thứ quý giá.
“Hai vị thật khách khí, vậy ta cũng liền không khách khí nữa.”
Hai cánh tay vô sĩ giang ra trước mặt bọn họ, ý muốn bọn họ dâng lễ vật lên.
Đông Mộ Ngạn nhìn đôi tay vô sĩ trắng ngần kia.
Rất tò mò nàng sao có thề dùng loại thái độ đương nhiên này để đòi lấy lễ vật.
Giống như là bọn hắn thiếu nợ nàng, còn nàng thì chạy tới đòi nợ vậy.
Trong lòng hắn nhất thời nỗi lên trò đùa dai, cười hì hì: “Chú chim nhỏ, ta là đi ngang qua thôi, cũng không định tặng lễ vật cho nàng.”
Nam Kỳ Nghiệp càng trực tiếp hừ lạnh: “Lễ vật của ta chỉ tặng cho mỹ nữ đẹp nhất toàn trường- Đỗ Tiểu Thư, ngươi vẫn là nên khách khí một chút đi.”
Cái gì, hai tên gia hỏa này cố ý đến chọc tức nàng à?
Nếu không phải tặng cho nàng, vậy đi qua đây làm gì.
Hừ hừ, còn muốn tặng cho nữ nhân khác nữa chứ.
Thứ mà Vương Tâm Doanh nàng nhìn trúng, sao có thể thả cho chạy mất.
“Nữ tử đẹp nhất à? Đẹp nhất thế nào, mỹ nhân chân chính bề ngoài ba phần, khí chất mười phần, đương nhiên người tầm thường chưa bao giờ phân biệt mỹ nhân, tất cả đều chỉ chú trọng vẻ bề ngoài. Ly công tử, ánh mắt của ngươi sao lại kém như vậy? Đỗ tiểu thư kia dung mạo thì đẹp, đáng tiếc khí chất kém quá nhiều rồi. Bất quá ta hiểu rõ, người tầm thường chỉ có thể thưởng thức vẻ đẹp tầm thường.”
Những lời mang theo ý châm chọc này của nàng, khiến gương mặt Nam Kỳ Nghiệp trầm xuống, trong mắt thầm lóe lên tia bị khiêu khích.
Bất quá rất nhanh đã bị hắn áp chế lại.
So đo với nàng cũng chả được gì, thân phận như vàng của bản thân chính là ngồi ôm một đống lớn tiểu thiếp tầm thường như vậy đấy.
Đương nhiên dựa theo đặc tính của cái thân phận giả này, thì phải coi trọng đệ nhất mỹ nhân- Đỗ tiểu thư.
Bị nàng mắng cũng phải nhịn thôi.
Bất quá nữ nhân này vẫn là miệng lưỡi sắc bén như vậy, vồ được người ta liền cắn.
Y như một con thú nhỏ có móng vuốt sắc bén, giảo hoạt hung dữ đến mức khiến cho người ta cảm thấy kích thích hơn gấp bội, khơi dậy mong muốn được chinh phục.
/135
|