EDIT: TỬ SA
Vương Tâm Doanh lập tức liếc nhìn vị ca ca trong gương: “Ca, huynh đây là luyện tay nghề vì tẩu tử tương lai mà phục vụ sao?”
Vương Lam Phong hé miệng cười.
“Muội suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là đã lâu không có cùng muội hảo hảo buôn chuyện, muốn có thêm chút thời gian ở cùng nhau thôi.”
Hắn cầm lấy lược, chuyên chú mà nghiêm túc, nhẹ nhàng chải lên mái tóc của Vương Tâm Doanh.
Vương Tâm Doanh bình sinh không được vị nam nhân nào đối xử ôn nhu qua như thế.
Không khỏi cảm thấy tim đập thêm nhanh, máu đột ngột vọt cả lên đầu.
Sau đó không nhịn được thầm mắng bản thân cầm thú.
Tuy rằng hắn không phải ca ca của mình, tốt xấu gì cũng là đường ca của thân thể này.
Cô gái này tim đập loạn làm gì.
Ngay cả ca ca cũng dám mơ tới, quá cầm thú rồi.
Vương Tâm Doanh lập tức thu lại tư tâm, buộc chặt thân mình.
Mặc hắn trêu chọc tóc mình thế nào, đều gió gợn cũng không động.
“Doanh Nhi, làm gì mà một bộ bi tráng của chiến sĩ một đi không trở lại vậy, ta chải làm đau tóc muội hả?”
Vương Lam Phong nhìn vào nàng trong gương, sắc mặt thoát ra thần sắc bi tráng, nhịn không được trêu chọc nàng.
“Ách~~ ách, không có đâu, huynh tay nghề rất tốt, chải khiến ta rất thoại mái.”
Đều bị nhìn thấy cả, Vương Tâm Doanh lập tức bày ra khuôn mặt cười tủm tỉm, thập phần hưởng thụ.
Vương Lam Phong cầm lấy cái khăn mềm mại lau khô tóc nàng.
Lại cầm lấy chiếc quạt quạt tóc cho nàng.
Vương Tâm Doanh cảm thấy tình cảnh này thật sự rất ấm áp lại ái muội.
Vương Lam Phong lại là mỹ nam ôn nhu như thế, thật là đang khiến nàng sắc tâm nhộn nhạo.
Ai ai, kiên quyết không thể hạ thủ với ca ca của chính mình.
Việc đó là trái với luân lý đạo đức, bọn họ phải bảo trì tình nghĩa huynh muội đầy thuần khiết.
Nàng lắc lắc đầu để đánh rớt đi những tư tưởng loạn luân, tìm kiếm cái đề tài để nói.
“Ca ca, vừa rồi hai tên dâm tặc kia có bắt được hay không?”
Vương Lam Phong khuôn mặt nhuần nhã như gió xuân, nghe thấy những lời này bỗng chốc âm trầm như sắt lạnh, khẩu khí nghiêm túc.
“Hai người kia không phải cao thủ bình thường, cuối cùng bọn họ đã liên thủ chạy thoát. Doanh Nhi, bình thường có người nào đùa giỡn muội, điên cuồng theo đuổi muội hay không?
“A, ca ca, huynh đừng có nói giỡn. Ta đây ác bá toàn Thiên Phong thành, nam nhân nhìn thấy ta đều sợ, nào có người dám đùa giỡn ta, trừ phi hắn muốn bị ta cắt đứt cái chân chó. Ta đoán kỳ thật hai tên hái hoa tặc kia là tìm nhầm nơi, đại tiểu thư Lý gia cách vách mới là phù dung mỹ nhân nổi danh của Thiên Phong thành, vừa ôn nhu vừa không thể phản kháng. Hai tên tặc ngốc kia khẳng định là đã lầm chỗ rồi.”
Vương Tâm Doanh lập tức liếc nhìn vị ca ca trong gương: “Ca, huynh đây là luyện tay nghề vì tẩu tử tương lai mà phục vụ sao?”
Vương Lam Phong hé miệng cười.
“Muội suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là đã lâu không có cùng muội hảo hảo buôn chuyện, muốn có thêm chút thời gian ở cùng nhau thôi.”
Hắn cầm lấy lược, chuyên chú mà nghiêm túc, nhẹ nhàng chải lên mái tóc của Vương Tâm Doanh.
Vương Tâm Doanh bình sinh không được vị nam nhân nào đối xử ôn nhu qua như thế.
Không khỏi cảm thấy tim đập thêm nhanh, máu đột ngột vọt cả lên đầu.
Sau đó không nhịn được thầm mắng bản thân cầm thú.
Tuy rằng hắn không phải ca ca của mình, tốt xấu gì cũng là đường ca của thân thể này.
Cô gái này tim đập loạn làm gì.
Ngay cả ca ca cũng dám mơ tới, quá cầm thú rồi.
Vương Tâm Doanh lập tức thu lại tư tâm, buộc chặt thân mình.
Mặc hắn trêu chọc tóc mình thế nào, đều gió gợn cũng không động.
“Doanh Nhi, làm gì mà một bộ bi tráng của chiến sĩ một đi không trở lại vậy, ta chải làm đau tóc muội hả?”
Vương Lam Phong nhìn vào nàng trong gương, sắc mặt thoát ra thần sắc bi tráng, nhịn không được trêu chọc nàng.
“Ách~~ ách, không có đâu, huynh tay nghề rất tốt, chải khiến ta rất thoại mái.”
Đều bị nhìn thấy cả, Vương Tâm Doanh lập tức bày ra khuôn mặt cười tủm tỉm, thập phần hưởng thụ.
Vương Lam Phong cầm lấy cái khăn mềm mại lau khô tóc nàng.
Lại cầm lấy chiếc quạt quạt tóc cho nàng.
Vương Tâm Doanh cảm thấy tình cảnh này thật sự rất ấm áp lại ái muội.
Vương Lam Phong lại là mỹ nam ôn nhu như thế, thật là đang khiến nàng sắc tâm nhộn nhạo.
Ai ai, kiên quyết không thể hạ thủ với ca ca của chính mình.
Việc đó là trái với luân lý đạo đức, bọn họ phải bảo trì tình nghĩa huynh muội đầy thuần khiết.
Nàng lắc lắc đầu để đánh rớt đi những tư tưởng loạn luân, tìm kiếm cái đề tài để nói.
“Ca ca, vừa rồi hai tên dâm tặc kia có bắt được hay không?”
Vương Lam Phong khuôn mặt nhuần nhã như gió xuân, nghe thấy những lời này bỗng chốc âm trầm như sắt lạnh, khẩu khí nghiêm túc.
“Hai người kia không phải cao thủ bình thường, cuối cùng bọn họ đã liên thủ chạy thoát. Doanh Nhi, bình thường có người nào đùa giỡn muội, điên cuồng theo đuổi muội hay không?
“A, ca ca, huynh đừng có nói giỡn. Ta đây ác bá toàn Thiên Phong thành, nam nhân nhìn thấy ta đều sợ, nào có người dám đùa giỡn ta, trừ phi hắn muốn bị ta cắt đứt cái chân chó. Ta đoán kỳ thật hai tên hái hoa tặc kia là tìm nhầm nơi, đại tiểu thư Lý gia cách vách mới là phù dung mỹ nhân nổi danh của Thiên Phong thành, vừa ôn nhu vừa không thể phản kháng. Hai tên tặc ngốc kia khẳng định là đã lầm chỗ rồi.”
/135
|