EDIT: TỬ SA
“A, ca ca, huynh đừng có nói giỡn. Ta đây ác bá toàn Thiên Phong thành, nam nhân nhìn thấy ta đều sợ, nào có người dám đùa giỡn ta, trừ phi hắn muốn bị ta cắt đứt cái chân chó. Ta đoán kỳ thật hai tên hái hoa tặc kia là tìm nhầm nơi, đại tiểu thư Lý gia cách vách mới là phù dung mỹ nhân nổi danh của Thiên Phong thành, vừa ôn nhu vừa không thể phản kháng. Hai tên tặc ngốc kia khẳng định là đã lầm chỗ rồi.”
Vương Tâm Doanh cảm thấy bản thân sau khi thối hôn.
Lại đi đại nháo kỹ viện.
Hiện tại đã trở thành mụ La Sát tiêu biểu trong lòng nam nhân toàn Thiên Phong thành.
Ai dám mơ ước nàng chứ?
Chỉ duy nhất có thể giải thích là hẳn dâm tặc đã nhầm đối tượng.
Tay của Vương Lam Phong ngừng một chút.
Ngón tay lướt qua hai bên tóc nàng.
Đem tóc gom lại về phía sau, để lộ ra toàn bộ gương mặt nàng.
Nữ tử trong gương con ngươi linh động, khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết không nhàn rỗi.
Mày đen thon dài mang theo ngạo khí, môi đẹp thích cười như trăng khuyết.
Kỳ thật nghiêm túc mà nhìn, Vương Tâm Doanh tuyệt đối là mỹ nhân tiêu chuẩn không hơn không kém.
Thanh nhã tươi trẻ, như gió xuân phơi phới, như hồng trắng nở rộ.
Làm cho người khác cảm giác được sự tươi mát trẻ trung.
“Doanh Nhi, muội vốn cũng rất đẹp, bọn hái hoa tặc kia trông thấy khuôn mặt mỹ lệ như vậy, lại thế nào sẽ nghĩ đến Lý tiểu thư cách vách chứ, nếu nói Thiên Phong thành có mỹ nhân, vậy đó chính là muội.”
Vương Tâm Doanh bật cười khanh khách, được khen đẹp vẫn là rất thoải mái.
Dù sao là nữ hài tử, ai lại không thích người khác khen mình đẹp chứ.
Bất quá cái loại chuyện bề ngoài này, nàng vẫn luôn không quá để tâm đến.
Ngày thường cũng không tô son trát phấn gì.
Xuất môn không phải mặc nam trang, cũng là mặc đồ so với nha hoàn còn tệ hơn.
Bởi vì nàng thật sự ngại rườm rà.
“Ca ca, huynh đây là bán hoa khen hoa thơm à, dù ta là muội muội huynh huynh cũng không thể thiên vị như vậy, Thiên Phong thành chúng ta mỹ nhân rất nhiều, lên danh sách, thì còn lâu mới tới phiên ta. Hơn nữa huynh là người nam nhân đầu tiên khen ta đẹp, chưa bao giờ có nam nhân nào khen ta đẹp qua, nam nhân Thiên Phong thành đều xem ta là mụ La Sát.”
Vương Lam Phong đùa giỡn với những lọn tóc của nàng, không cho là đúng cười khẽ.
“Đó chỉ là nói lên rằng bọn họ không có mắt, Doanh Nhi của ta xinh đẹp như vậy, nếu muội chăm chút bản thân lên, tuyệt đối là đẹp hơn nhiều so với đám mỹ nhân gì đó kia.”
“Ca ca, huynh đừng an ủi ta như vậy. Ta biết bọn họ chỉ là nhìn thấy cá tính hung ác của ta thôi, khí chất trên người ta quá mãnh liệt rồi, đến mức làm lu mờ cả vẻ ngoài của ta.” (Tử Sa: bà này nổ gớm -_-!)
“A, ca ca, huynh đừng có nói giỡn. Ta đây ác bá toàn Thiên Phong thành, nam nhân nhìn thấy ta đều sợ, nào có người dám đùa giỡn ta, trừ phi hắn muốn bị ta cắt đứt cái chân chó. Ta đoán kỳ thật hai tên hái hoa tặc kia là tìm nhầm nơi, đại tiểu thư Lý gia cách vách mới là phù dung mỹ nhân nổi danh của Thiên Phong thành, vừa ôn nhu vừa không thể phản kháng. Hai tên tặc ngốc kia khẳng định là đã lầm chỗ rồi.”
Vương Tâm Doanh cảm thấy bản thân sau khi thối hôn.
Lại đi đại nháo kỹ viện.
Hiện tại đã trở thành mụ La Sát tiêu biểu trong lòng nam nhân toàn Thiên Phong thành.
Ai dám mơ ước nàng chứ?
Chỉ duy nhất có thể giải thích là hẳn dâm tặc đã nhầm đối tượng.
Tay của Vương Lam Phong ngừng một chút.
Ngón tay lướt qua hai bên tóc nàng.
Đem tóc gom lại về phía sau, để lộ ra toàn bộ gương mặt nàng.
Nữ tử trong gương con ngươi linh động, khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết không nhàn rỗi.
Mày đen thon dài mang theo ngạo khí, môi đẹp thích cười như trăng khuyết.
Kỳ thật nghiêm túc mà nhìn, Vương Tâm Doanh tuyệt đối là mỹ nhân tiêu chuẩn không hơn không kém.
Thanh nhã tươi trẻ, như gió xuân phơi phới, như hồng trắng nở rộ.
Làm cho người khác cảm giác được sự tươi mát trẻ trung.
“Doanh Nhi, muội vốn cũng rất đẹp, bọn hái hoa tặc kia trông thấy khuôn mặt mỹ lệ như vậy, lại thế nào sẽ nghĩ đến Lý tiểu thư cách vách chứ, nếu nói Thiên Phong thành có mỹ nhân, vậy đó chính là muội.”
Vương Tâm Doanh bật cười khanh khách, được khen đẹp vẫn là rất thoải mái.
Dù sao là nữ hài tử, ai lại không thích người khác khen mình đẹp chứ.
Bất quá cái loại chuyện bề ngoài này, nàng vẫn luôn không quá để tâm đến.
Ngày thường cũng không tô son trát phấn gì.
Xuất môn không phải mặc nam trang, cũng là mặc đồ so với nha hoàn còn tệ hơn.
Bởi vì nàng thật sự ngại rườm rà.
“Ca ca, huynh đây là bán hoa khen hoa thơm à, dù ta là muội muội huynh huynh cũng không thể thiên vị như vậy, Thiên Phong thành chúng ta mỹ nhân rất nhiều, lên danh sách, thì còn lâu mới tới phiên ta. Hơn nữa huynh là người nam nhân đầu tiên khen ta đẹp, chưa bao giờ có nam nhân nào khen ta đẹp qua, nam nhân Thiên Phong thành đều xem ta là mụ La Sát.”
Vương Lam Phong đùa giỡn với những lọn tóc của nàng, không cho là đúng cười khẽ.
“Đó chỉ là nói lên rằng bọn họ không có mắt, Doanh Nhi của ta xinh đẹp như vậy, nếu muội chăm chút bản thân lên, tuyệt đối là đẹp hơn nhiều so với đám mỹ nhân gì đó kia.”
“Ca ca, huynh đừng an ủi ta như vậy. Ta biết bọn họ chỉ là nhìn thấy cá tính hung ác của ta thôi, khí chất trên người ta quá mãnh liệt rồi, đến mức làm lu mờ cả vẻ ngoài của ta.” (Tử Sa: bà này nổ gớm -_-!)
/135
|