A Cửu sớm đã ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy, "Hữu Danh mang thuốc của ta đi. Ta chỉ tới lấy mà thôi. Những cái khác... Ta không thấy gì cả."
Nói xong, thân thể hơi nghiêng, liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại Quân Khanh Vũ đứng tại chỗ sửng sốt.
Vừa nãy chớp mắt khi nàng đi ra, ở trong gió tuyết cởi mũ lộ ra khuôn mặt tái nhợt tú lệ, không hiểu sao trong lòng hắn bỗng dưng xẹt qua một tia khác thường. Có kinh hỉ, có cảm kích, thậm chí còn an tâm.
Nhưng khẩu khí bình thản của nàng lại khiến hắn không thể nắm bắt.
... Rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào?
"Mai Tư Noãn, ngày mai là sinh nhật ngươi sao?"
Quân Khanh Vũ lớn tiếng hỏi, thanh âm trong gió tuyết dễ nghe dị thường.
Hắn cũng là trong lúc vô tình thấy trên bài tử tiến cống nhìn được sinh nhật của nàng, không ngờ lại cùng một ngày với Cảnh Nhất Bích.
Làm Hoàng thượng, cho tới bây giờ hắn không bao giờ chủ động hỏi tới sinh nhật của người khác. Lần này làm vậy có lẽ bởi vì sự xuất hiện của nàng đã cứu người hắn để ý nhất...
Nhưng nàng lại làm như không nghe thấy.
Quân Khanh Vũ chăm chú nhìn hướng A Cửu biến mất, có chút ảo não ôm cánh tay.
Thế giới này vốn không có thật tình. Mà hắn lại là đế vương, người người trên mặt đều phải tâng bốc. Vậy mà nữ tử Mai Tư Noãn này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã chẳng để hắn vào trong mắt.
Điều này làm hắn nhớ tới một người khác. Nhất thời, đáy mắt màu tím xẹt qua một tia sát ý...
Hải Đường điện lượn lờ mùi thơm lạ lùng, Thái hậu miễn cưỡng tựa trên ghế, bên cạnh là Mạc Hải Đường vẻ mặt cung kính đứng yên.
"Nữ tử kia dáng vẻ trông cũng bình thường, nhưng thủ đoạn tuyệt đối không phải tầm thường. Nếu không phải vậy thì làm sao Hoàng thượng có thể che chở như thế."
"Ngày ấy hoàng thượng tống nàng ta vào lãnh cung, thần thiếp cho rằng..."
"Ngươi cho rằng cái gì?" Thái hậu giương mắt, lạnh lùng nhìn Vinh quý phi, "Ngươi cho rằng hắn thật sự tống nàng vào lãnh cung? Tống giam lãnh cung thật ra là một phương thức bảo hộ cho một nữ nhân. Nếu không phải đêm nay ai gia có được tin tức thì không chừng đã châu thai ám kết."
Mắt Thái hậu trầm xuống, nhớ lại gương mặt dưới bóng đêm đó, thậm chí có một tia khiếp đảm, "Nữ nhân này, giữ lại không được."
"Cô cô, Hải Đường biết làm như thế nào."
"Không chỉ làm, mà còn phải làm cho tốt, làm thật sạch sẽ." Thái hậu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt rơi vào cái bụng bằng phẳng của Mạc Hải Đường, "Hoàng thượng bệnh đã như vậy. Có thể bảo trụ Mạc gia hay không còn phải xem ngươi có thể lưu lại người kế nghiệp cho hoàng thượng hay không."
Vinh quý phi kinh ngạc ngẩng đầu, hoàng thượng bệnh đã như vậy?! Sao có thể?! Nhưng không chờ nàng hỏi, Thái hậu đã rời đi, trong điện chỉ còn thanh âm rèm che va chạm, cô tịch mà trầm mâu.
Đế đô một mảnh ngân bạch, đại tuyết không ngừng rơi. Hôm nay A Cửu đã sớm xuất cung, ở xung quanh phủ đệ của Cảnh Nhất Bích một ngày, thẳng đến khi trời tối mới mang màn sa nhập phủ.
Nàng kỳ thực không nghĩ nhiều, chỉ muốn đến tặng một món quà mà thôi.
Mỗi năm bọn họ đều tặng quà cho nhau. Cho dù là cái bánh bao trộm được cũng chẳng sợ.
Nhưng mà bây giờ, hắn chẳng thiếu cái gì, cho nên A Cửu không nghĩ ra nên tặng cái gì.
Nói xong, thân thể hơi nghiêng, liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại Quân Khanh Vũ đứng tại chỗ sửng sốt.
Vừa nãy chớp mắt khi nàng đi ra, ở trong gió tuyết cởi mũ lộ ra khuôn mặt tái nhợt tú lệ, không hiểu sao trong lòng hắn bỗng dưng xẹt qua một tia khác thường. Có kinh hỉ, có cảm kích, thậm chí còn an tâm.
Nhưng khẩu khí bình thản của nàng lại khiến hắn không thể nắm bắt.
... Rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào?
"Mai Tư Noãn, ngày mai là sinh nhật ngươi sao?"
Quân Khanh Vũ lớn tiếng hỏi, thanh âm trong gió tuyết dễ nghe dị thường.
Hắn cũng là trong lúc vô tình thấy trên bài tử tiến cống nhìn được sinh nhật của nàng, không ngờ lại cùng một ngày với Cảnh Nhất Bích.
Làm Hoàng thượng, cho tới bây giờ hắn không bao giờ chủ động hỏi tới sinh nhật của người khác. Lần này làm vậy có lẽ bởi vì sự xuất hiện của nàng đã cứu người hắn để ý nhất...
Nhưng nàng lại làm như không nghe thấy.
Quân Khanh Vũ chăm chú nhìn hướng A Cửu biến mất, có chút ảo não ôm cánh tay.
Thế giới này vốn không có thật tình. Mà hắn lại là đế vương, người người trên mặt đều phải tâng bốc. Vậy mà nữ tử Mai Tư Noãn này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã chẳng để hắn vào trong mắt.
Điều này làm hắn nhớ tới một người khác. Nhất thời, đáy mắt màu tím xẹt qua một tia sát ý...
Hải Đường điện lượn lờ mùi thơm lạ lùng, Thái hậu miễn cưỡng tựa trên ghế, bên cạnh là Mạc Hải Đường vẻ mặt cung kính đứng yên.
"Nữ tử kia dáng vẻ trông cũng bình thường, nhưng thủ đoạn tuyệt đối không phải tầm thường. Nếu không phải vậy thì làm sao Hoàng thượng có thể che chở như thế."
"Ngày ấy hoàng thượng tống nàng ta vào lãnh cung, thần thiếp cho rằng..."
"Ngươi cho rằng cái gì?" Thái hậu giương mắt, lạnh lùng nhìn Vinh quý phi, "Ngươi cho rằng hắn thật sự tống nàng vào lãnh cung? Tống giam lãnh cung thật ra là một phương thức bảo hộ cho một nữ nhân. Nếu không phải đêm nay ai gia có được tin tức thì không chừng đã châu thai ám kết."
Mắt Thái hậu trầm xuống, nhớ lại gương mặt dưới bóng đêm đó, thậm chí có một tia khiếp đảm, "Nữ nhân này, giữ lại không được."
"Cô cô, Hải Đường biết làm như thế nào."
"Không chỉ làm, mà còn phải làm cho tốt, làm thật sạch sẽ." Thái hậu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt rơi vào cái bụng bằng phẳng của Mạc Hải Đường, "Hoàng thượng bệnh đã như vậy. Có thể bảo trụ Mạc gia hay không còn phải xem ngươi có thể lưu lại người kế nghiệp cho hoàng thượng hay không."
Vinh quý phi kinh ngạc ngẩng đầu, hoàng thượng bệnh đã như vậy?! Sao có thể?! Nhưng không chờ nàng hỏi, Thái hậu đã rời đi, trong điện chỉ còn thanh âm rèm che va chạm, cô tịch mà trầm mâu.
Đế đô một mảnh ngân bạch, đại tuyết không ngừng rơi. Hôm nay A Cửu đã sớm xuất cung, ở xung quanh phủ đệ của Cảnh Nhất Bích một ngày, thẳng đến khi trời tối mới mang màn sa nhập phủ.
Nàng kỳ thực không nghĩ nhiều, chỉ muốn đến tặng một món quà mà thôi.
Mỗi năm bọn họ đều tặng quà cho nhau. Cho dù là cái bánh bao trộm được cũng chẳng sợ.
Nhưng mà bây giờ, hắn chẳng thiếu cái gì, cho nên A Cửu không nghĩ ra nên tặng cái gì.
/346
|