Hôm nay là sinh nhật hắn mà không ngờ đèn dầu le lói thế này. A Cửu núp trong bóng tối, thậm chí ẩn ẩn trong không khí còn nghe tiếng làm nhiệm vụ cùng không khí khẩn trương.
Hơn nữa, trên nóc phòng mơ hồ còn vết chân.
Mai phục?
A Cửu cảm thấy không đúng. Chỉ biết là xe Quân Khanh Vũ vào trong phủ đã lâu nhưng chưa đi ra.
Nhìn mấy ám vệ ẩn ẩn núp núp, A Cửu vòng qua phòng bếp, theo bọn nha hoàn đi tới đài sen. Quả nhiên thấy trên thủy tạ đặt một cái bàn.
Cảnh Nhất Bích và Quân Khanh Vũ ngồi cách án, nghênh tuyết đối ẩm.
Tóc dài bay trong gió, khuôn mặt của hai người dưới ánh tuyết đều mang vẻ khuynh quốc khuynh thành. Chỉ bất đồng là Quân Khanh Vũ khí phách yêu tà, còn Cảnh Nhất Bích thì phong tư dịu dàng, thậm chí có một tia trong sáng.
Bên cạnh có một nữ tử, tay ôm tỳ bà, thanh âm tha thiết uyển chuyển, lưu động trong mành sa.
"Hoàng thượng. Thần cảm thấy A Cửu sẽ không tới."
"Nhất Bích, vì sao ngươi khẳng định hắn sẽ không tới?" Quân Khanh Vũ nhấp cạn một chén rượu, hắn ở đây hầu đã một ngày, "Trẫm có cảm giác hắn sẽ tới."
"Hoàng thượng đã quên ngày ấy người hắn gọi là Thập Nhất, theo tên thì chắc là đồng môn. Mà Cảnh Nhất Bích đã theo hoàng thượng nhiều năm, chưa từng có tên này?"
Bọn họ chỉ có duyên gặp mặt một lần, không thân chẳng quen.
Quân Khanh Vũ khẽ cười. Tuy là vậy nhưng trực giác nói cho hắn biết, người kia nhất định sẽ đến.
"Nhất Bích, đêm đó trẫm bị hắn và người đeo mặt nạ bung dù kèm hai bên. A Cửu muốn cướp ngọc bội, mà người kia cũng muốn cướp ngọc bội."
Cảnh Nhất Bích nhíu mày, "Đó là Nguyệt Ly phục. Gần đây ở Sở quốc cũng có động tĩnh khác thường, hoạt động của bọn họ cũng nổi lên nhiều lần. Nhưng vì sao tới Quân quốc mà mục tiêu vẫn là ngọc bội?"
Quân Khanh Vũ buông chén, mắt phượng mị thành một đường, lông mi thâm thúy cười, "Trẫm cho rằng Nhất Bích hiểu."
A Cửu ở vị trí không xa, mơ hồ có thể nghe thấy bọn họ đối thoại.
Thì ra đêm nay Quân Khanh Vũ ở đây là vì muốn bắt nàng.
Mà câu nói sau cùng là có ý gì? Chẳng lẽ nói...? A Cửu nhìn về phía Cảnh Nhất Bích, chẳng lẽ Quân Khanh Vũ hoài nghi người đeo mặt nạ là hắn?!
không đâu! Cảnh Nhất Bích sợ máu...
Lúc này A Cửu chú ý thấy sắc mặt của Tả Khuynh đột nhiên trầm xuống, ra hiệu cho ám vệ xung quanh cảnh giác nhìn về phía trước.
Trong tuyết, vô số hồng ô răng cưa sắc bén lượn vòng bay đến. Mấy ám vệ phía trước không kịp né tránh nên bị chẻ thành hai nửa, máu tươi bắn lên mành sa. Nữ tử đang hát thét chói tai ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích thần sắc ngưng đọng, cũng không ngờ đột nhiên phát sinh như vậy.
Máu đỏ tươi vẩy lên tuyết, như đóa hàn mai nở rộ.
Người đeo mặt nạ bạch ô tĩnh tĩnh đứng từ trên cao, y khuyết phiên phi. Đột nhiên tay hắn nhấc lên, hai thanh hồng ô từ trong tay áo bay ra, nhanh như tia chớp đồng thời hướng về phía Cảnh Nhất Bích cùng Quân Khanh Vũ.
Hơn nữa, trên nóc phòng mơ hồ còn vết chân.
Mai phục?
A Cửu cảm thấy không đúng. Chỉ biết là xe Quân Khanh Vũ vào trong phủ đã lâu nhưng chưa đi ra.
Nhìn mấy ám vệ ẩn ẩn núp núp, A Cửu vòng qua phòng bếp, theo bọn nha hoàn đi tới đài sen. Quả nhiên thấy trên thủy tạ đặt một cái bàn.
Cảnh Nhất Bích và Quân Khanh Vũ ngồi cách án, nghênh tuyết đối ẩm.
Tóc dài bay trong gió, khuôn mặt của hai người dưới ánh tuyết đều mang vẻ khuynh quốc khuynh thành. Chỉ bất đồng là Quân Khanh Vũ khí phách yêu tà, còn Cảnh Nhất Bích thì phong tư dịu dàng, thậm chí có một tia trong sáng.
Bên cạnh có một nữ tử, tay ôm tỳ bà, thanh âm tha thiết uyển chuyển, lưu động trong mành sa.
"Hoàng thượng. Thần cảm thấy A Cửu sẽ không tới."
"Nhất Bích, vì sao ngươi khẳng định hắn sẽ không tới?" Quân Khanh Vũ nhấp cạn một chén rượu, hắn ở đây hầu đã một ngày, "Trẫm có cảm giác hắn sẽ tới."
"Hoàng thượng đã quên ngày ấy người hắn gọi là Thập Nhất, theo tên thì chắc là đồng môn. Mà Cảnh Nhất Bích đã theo hoàng thượng nhiều năm, chưa từng có tên này?"
Bọn họ chỉ có duyên gặp mặt một lần, không thân chẳng quen.
Quân Khanh Vũ khẽ cười. Tuy là vậy nhưng trực giác nói cho hắn biết, người kia nhất định sẽ đến.
"Nhất Bích, đêm đó trẫm bị hắn và người đeo mặt nạ bung dù kèm hai bên. A Cửu muốn cướp ngọc bội, mà người kia cũng muốn cướp ngọc bội."
Cảnh Nhất Bích nhíu mày, "Đó là Nguyệt Ly phục. Gần đây ở Sở quốc cũng có động tĩnh khác thường, hoạt động của bọn họ cũng nổi lên nhiều lần. Nhưng vì sao tới Quân quốc mà mục tiêu vẫn là ngọc bội?"
Quân Khanh Vũ buông chén, mắt phượng mị thành một đường, lông mi thâm thúy cười, "Trẫm cho rằng Nhất Bích hiểu."
A Cửu ở vị trí không xa, mơ hồ có thể nghe thấy bọn họ đối thoại.
Thì ra đêm nay Quân Khanh Vũ ở đây là vì muốn bắt nàng.
Mà câu nói sau cùng là có ý gì? Chẳng lẽ nói...? A Cửu nhìn về phía Cảnh Nhất Bích, chẳng lẽ Quân Khanh Vũ hoài nghi người đeo mặt nạ là hắn?!
không đâu! Cảnh Nhất Bích sợ máu...
Lúc này A Cửu chú ý thấy sắc mặt của Tả Khuynh đột nhiên trầm xuống, ra hiệu cho ám vệ xung quanh cảnh giác nhìn về phía trước.
Trong tuyết, vô số hồng ô răng cưa sắc bén lượn vòng bay đến. Mấy ám vệ phía trước không kịp né tránh nên bị chẻ thành hai nửa, máu tươi bắn lên mành sa. Nữ tử đang hát thét chói tai ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích thần sắc ngưng đọng, cũng không ngờ đột nhiên phát sinh như vậy.
Máu đỏ tươi vẩy lên tuyết, như đóa hàn mai nở rộ.
Người đeo mặt nạ bạch ô tĩnh tĩnh đứng từ trên cao, y khuyết phiên phi. Đột nhiên tay hắn nhấc lên, hai thanh hồng ô từ trong tay áo bay ra, nhanh như tia chớp đồng thời hướng về phía Cảnh Nhất Bích cùng Quân Khanh Vũ.
/346
|