Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 67: Đột biến! Con trai muốn kết hôn với cha?
/111
|
Điều này cũng không thể trách Trầm Tố Nhi, cho dù ai nghe được có một chú nhóc mới vài tuổi đột nhiên quả quyết nói muốn kết hôn với mình thì cảm giác sẽ bình thường sao? Mà chú bé này lại đột nhiên nói … Bản thân đã mười lăm tuổi? Trời ạ! Thế này so với nghe tin mặt trời mọc ở đằng tây càng làm cho nàng khó có thể tiêu hóa. Một hồi lâu, nàng còn chưa phục hồi lại tinh thần…
May là dưới bóng cây cũng không có nắng. Gió cũng dìu dịu, vô cùng có cảm giác thư thái mùa xuân.
Tiểu Bảo cũng không nóng lòng ép nàng đón nhận “Ta mười lăm, đây là một bí mật, cũng là một điều cấm kỵ. Trừ người mà ta thân mật ra, bất luận kẻ nào biết điều cấm kỵ này đều phải chết. Nếu như ngươi không muốn hại người thì tốt nhất đừng nói ra.” Còn như tại sao biến thành như hiện tại, dù bên cạnh là một người thương yêu sâu nặng nhất dưới đáy lòng thì hắn vẫn không dễ dàng nói ra.
Hắn chủ động rời khỏi vòng ôm của nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đi tới gốc cây.
“Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này, hai người… ta không muốn để người khác quấy rầy.” Đột nhiên, giọng điệu một tên tiểu quỷ nói chuyện hoàn toàn thay đổi, đích xác như lời của một người lớn nói ra.
Trầm Tố Nhi không nói ra lời sự quái dị dưới đáy lòng, cứ theo ý hắn mà ngồi ở bên cạnh gốc cây, dựa lưng vào cây. Còn hắn cũng ngồi ở bên cạnh nàng, lại còn nằm xuống, gối đầu lên chân nàng mà nghỉ ngơi. Điệu bộ rất yên tâm, sự uy hiếp vừa rồi hình như chỉ là một ảo giác.
Nàng hạ mắt cẩn thận đánh giá Tiểu Bảo trên đùi mình, mái tóc dài đen nhánh như mực buộc túm lại, so sánh với trẻ con của những nhà có tiền thì hơi dài hơn một chút. Lông mày cong cong, hai hàng mi dài mảnh giống như cây quạt đang nhẹ nhàng rung rung thực xứng với một đôi mắt sáng trong, trông đặc biệt xinh đẹp. Lại thêm hai má hồng hào, tròn trịa, thật sự thật sự là đứa bé khiến người khác yêu thích từ đáy lòng! Trông thế mà giống như mười lăm tuổi? Tính cách, chỉ có tính cách tương đối kỳ quái, còn thật sự không tìm được bất cứ sơ hở gì nói hắn là người lớn cả! Liệu có thể là tiểu quỷ này lại trêu chọc nàng hay không? Có lẽ chính mình đang nằm mê?
“Nhìn cái gì? Khỏi phải hoài nghi, ta đã lớn mười lăm tuổi không có sai. Còn nguyên nhân… chờ ngươi gả làm vợ ta thì sẽ nói cho ngươi.” Khi Tiểu Bảo nói lời này thì con ngươi tối sầm lại, nhưng giọng điệu so với vừa rồi thì đỡ hơn “Hiện tại ngươi tên là Thư Nhiên, thật sự sống rất ung dung dễ chịu như vậy. Chỉ có cái tên là ta không thích, là tên của người chết.”
Xem ra hắn điều tra rất rõ ràng…
Trầm Tố Nhi rất quẫn “Tiểu Bảo, chúng ta quen biết được bao lâu rồi?”
“Quen biết?… Không lâu. Trước kia là ta đã thấy ngươi, ngươi chưa từng thấy ta.”
Tiểu Bảo liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng rất nghi hoặc thì cũng không dối gạt nữa: “Hai năm trước… trên sông Bắc Uyển ta nghe có người ca hát. Khúc hát, lời ca dù ta chưa từng nghe qua nhưng cũng rất thích…Ừ, còn ở tiền trang (ngân hàng) thì thấy ngươi tráo cục đá, lại còn đánh người bên đường.” Khi đó đã đi cùng đường với thuyền của nàng, cũng hơi lưu ý một phen. Vốn định chủ động tiếp cận nàng, chỉ là không tìm được cơ hội… Bởi vì nàng hình như có thân phận tôn quý, rất khó tới gần. Lại còn có một thiếu niên đi theo bên người nàng. Tiểu Bảo nói cặn kẽ, thì ra là sau đó nàng bỏ thuyền rời đi, vì vậy cắt đứt cơ hội làm quen. Lúc ấy hắn đặc biệt hối hận cũng khó chịu một hồi. Khi chuyện dần dần lãng quên thì lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này đụng phải nàng! Nói về loại niềm vui bất ngờ đột nhiên mà tới này thì không có cách nào khác để hình dung.
“Ta lại muốn tới nơi này, chỉ là bởi vì không thấy Tiểu Bạch Hồ mà thuộc hạ nhìn thấy nó thường lui tới ở phụ cận vùng này. Khi đặt chân tới đây thì trong lúc vô tình phát giác ngươi là Huyện thái gia … Khó trách ta tìm không được.” Tiểu Bảo cười ha ha. Hắn cũng giống như hiếu kỳ nói cho Trầm Tố Nhi biết tại sao mình xuất hiện ở chỗ này. “Thật muốn cảm tạ tiểu gia hỏa kia, ha ha! Nó không trốn mất tăm thì ta làm sao có thể gặp ngươi?” Tiểu Bảo nói thật hay giả cũng chỉ là nói một chiều, còn có tin hay không thì do Trầm Tố Nhi tự mình phán đoán.
“A, lúc ấy ngươi không phải là mười ba tuổi sao?” Nàng nhíu mày, trẻ con cổ đại đều trưởng thành sớm?
“Mười ba tuổi thì sao? Cái đó không ảnh hưởng sự hiếu kỳ của ta đối với ngươi.” Nói xong cũng không biết là tùy hứng hay ngang ngược .
“A. . .” Không tồi, chỉ là tò mò. Nghe hắn nói như vậy, Trầm Tố Nhi có loại cảm giác nhẹ nhõm. Trẻ con tò mò thật là bình thường, dù sao nàng cũng đã qua thời tuổi trẻ, đó cũng là một đoạn thời gian hiếu kỳ, cứ bình thản tiếp thì cũng không có gì ghê gớm lắm.
“Ngươi còn chưa nói, tên ngươi là gì.”
“Thư Nhiên . . .” Lời còn chưa dứt liền bị Tiểu Bảo cắt đứt .
“Trước kia.” Hắn nói có hơi không vui, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên để dựa vào trong bụng nàng.
Trầm Tố Nhi bất chợt nghi hoặc. Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ đối với chuyện của mình thì hắn cũng không hiểu rõ sao? Nếu như thực sự không biết vậy là dễ xử lý hơn nhiều, vì vậy nàng thử hỏi một chút “Tiểu Bảo không biết tên ta là gì?”
“Biết, nhưng muốn ngươi nói ra.” Không ngờ, Tiểu Bảo lại ném trở về nàng một câu mập mờ, trả lời sao cũng được.
Trầm Tố Nhi cũng không biết Tiểu Bảo là suy nghĩ thận trọng chặt chẽ hay là tính tình trẻ con bốc đồng. Có một số đứa trẻ khi nhàm chán thì sẽ phá phách một trận như vậy, không cho người lớn được mảy mảy như ý. Nếu như người lớn xử lý thật tốt việc ở chung cùng hắn thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thử thì thử …
“Tiểu Bảo biết để làm chi mà còn muốn ta nói?” Nàng mỉm cười mà nói, thuần túy trêu chọc.
Tiểu Bảo vẻ mặt cứng lại, nhìn kỹ vào mắt Trầm Tố Nhi. Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu trong đôi mắt chân thành của hắn mới hiện lên một thứ giống như niềm vui bất ngờ. Chính là hắn thích cảm giác này, chính là thích ở chung cùng nàng như vậy!
Không cần câu nệ, không phải đề phòng, không coi hắn là quái vật! Bởi trong mắt nàng không có chán ghét, không có sợ hãi, cũng không có khinh thường, kỳ thị, coi như bình thường!
Trong lòng có điểm kích động nho nhỏ! Không tự chủ được hắn vươn lên dựa vào người nàng, một đôi tay nhỏ bé đã sớm vòng trên lưng nàng. Một hồi lâu, hắn cười nũng nịu mà nói: “Ừ, cách hai năm nên không nhớ rõ lắm, nàng nói cho ta biết… có được hay không?” Hàng lông mi thật dài đang rung rinh, đôi mắt vẫn long lanh trong vắt, không nhiễm một hạt bụi.
Trầm Tố Nhi dừng một chút rồi cười hỏi: “Ta cũng không biết ngươi tên gì?”
“Hoàng Phủ Dịch. Sau này. . . Ta cho phép nàng gọi là A Dịch.”
“A Dịch?”
“Đúng, Dịch . . . Cũng được.”
“Ta vẫn gọi là . . . Tiểu Bảo được chứ?”
“Không được! … Ừ, ở trước mặt người ngoài thì có thể. Khi không có ai thì cứ gọi là A Dịch hoặc là Dịch.”
“Quy tắc của ngươi vẫn còn quá ngang ngược.”
“Chỉ có mỗi thế chứ còn có gì khác đâu?” Chất vấn. Bởi vì đầu đang vùi trong lòng nàng nên âm thanh nói chuyện nghe có vẻ buồn bã.
“Ách, hình như cũng là. . .” Thuận mồm nàng nói theo hắn .
“Tên của nàng?” Hắn vẫn cứ ngang ngược chấp nhất.
“Ngươi phải giữ bí mật, ta mới có thể nói.”
“Ừ. . .”
“Mục Hinh.”
“Mục Hinh? Không có chữ Tố?” Không đúng lắm nha. . .
“Không có chữ Tố, có chữ Tố kia cũng không phải tên thật của ta. Tên thật của ta là Mục Hinh… ngươi là người thứ nhất được biết.” Trầm Tố Nhi cũng không nói dối tất cả. Cái tên Mục Khinh này nàng cũng đã dùng. Lúc ấy là vì tránh né thẩm tra, chứ cũng không phải tất cả đều là thuận miệng nói ra. Trong thời hiện đại tên của nàng chính là Mục Hinh, Hinh cùng Khinh dường như khi đọc có hơi mập mờ nhưng cũng không khác là bao nhiêu. Sống ở cổ đại, nàng đã nhanh quên tên mình ở thời hiện đại.
Một lát sau, Tiểu Bảo im lặng, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ là không nói gì thêm. Cảm giác giống như ngủ thiếp đi?
Trầm Tố Nhi có hơi bất đắc dĩ, rốt cuộc là vận chó má gì vậy? Lúc trước muốn có cuộc sống yên tĩnh vài năm, làm sao lại đụng phải một kẻ quái thai này?
Lúc này, Tiểu Bảo ôm bàn tay nhỏ bé của nàng mà nắm thật chặt, giống như một con mèo nhỏ thiếu hụt cảm giác an toàn.
Đang ngủ cũng như vậy? Hoặc là, hắn cũng không nói dối tất cả . Cho dù hắn nói tuổi thật hay giả thì kết quả cũng sẽ không được như ý. Nếu như mười lăm tuổi là giả, hắn là một đứa trẻ nhỏ như vậy chạy ở bên ngoài lại không có người lớn đi theo. E là bình thường đúng như hắn nói, không ai quan tâm tới hắn. Trẻ con sống ở gia đình đế vương, cả đời hình như nhất định sống trong tranh quyền đoạt lợi, sinh tồn trong hoài nghi và bị hoài nghi . Trong hoàn cảnh kiểu này, trẻ con trưởng thành không có được bạn bè chân chính và không đạt nổi khát vọng được thấu hiểu và quan tâm cũng không kỳ quái. Hơn nữa, nếu như mười lăm tuổi là thật sự, như vậy cuộc sống của hắn càng thêm cô độc. Không nói trước chính mình không qua được cửa ải này, người ngoài dùng ánh mắt khác thường cũng đủ làm hắn đau khổ không chịu nổi.
Hắn đã nói, phàm là người biết bí mật này đều phải chết, loại suy nghĩ méo mó cũng nói rõ ở trong lòng hắn đã sinh ra trở ngại nghiêm trọng, không có cách nào đón nhận một thực tế tàn khốc này. Đó là một loại nhận thức mà chỉ có tự thể nghiệm qua thì người ta mới có thể hiểu.
Thử hỏi, một người đã sống mười lăm tuổi vẫn còn vẫn duy trì hình dáng năm sáu tuổi, nếu không phải khuyết tật thì cũng có hình dạng không hoàn chỉnh giống như người lùn, nểu đổi lại là chính mình thì sẽ nghĩ như thế nào? Chỉ có một điểm không giống người lùn là hắn hoàn toàn không thể hiện già đi, thực sự liền . . . không có bất cứ điều gì không giống đứa trẻ năm sáu tuổi.
Kết luận là bất kể một điểm nhỏ kia thì câu chuyện xưa trên người hắn cũng chua xót khó tả.
Mang theo tâm tình vài phần thương tiếc, nàng nhẹ nhàng ôm hắn. Không thể nói đến tâm tình gì cả, làm con thì còn có thể yêu quý, nếu như làm vợ chồng… đó là không có khả năng.
“Nàng hát cho ta nghe.”
“Hả?”
“Ta muốn nghe nàng ca hát, bài nàng hát mà ta chưa từng nghe qua… Trong cung cũng không ai có thể hát lại. Ta ngâm nga cho một số nghe, không có một người nói rằng biết.” Chính bởi vì vậy nên hắn mới có thể khắc sâu trí nhớ đối với bài hát của nàng, nhớ mãi không quên.
“Muốn nghe cái gì?”
“Tùy nàng hát, dù sao nàng hát gì thì cũng đều dễ nghe. . .”
“Ha ha, được.” Có vẻ hơi đùa dai nên nàng hát nhạc thiếu nhi: “Hai cái con cọp hai cái con cọp, lao đi chạy mau thật là nhanh . . .”
Hát tới hát lui chỉ có hai câu như vậy, Trầm Tố Nhi hát mãi hát mãi lại sinh ra một nỗi phiền muộn. Từ lúc xuyên qua đến nơi này, hình như đây là lần thứ hai hát bài này. Lần đó là tại Triêu Phượng cung… khi cùng nhau chơi đùa với người kia.
Năm tháng thật sự nháy mắt đã qua đi nhanh chóng. . . Không biết hắn sống như thế nào? Còn có Sơ Tuyết, Tiểu Dung, Tiểu Xuân nữa, bọn họ sống như thế nào?
“Nàng đang khổ sở?” Trong phút chốc Tiểu Bảo nhảy chồm lên, đôi mắt trong suốt như nước lóe sáng chăm chú nhìn nàng không nháy mắt. Nàng không muốn phủ nhận, trong đôi mắt kia ẩn giấu sự ân cần và một nỗi lo lắng.”Liệu có phải bài hát này gợi lên chuyện thương tâm hay không? Vậy thì đừng hát nữa.”
“Tiểu quỷ, biết cái gì? Là chuyện hài lòng.” Không nghĩ tới tiểu quỷ này vẫn còn quan tâm như vậy, nàng liền mang theo sự cưng chiều trong mắt mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, vẻ mặt đó giống như là người lớn đang dỗ trẻ con. Không đúng! Suy nghĩ quá nhập tâm nên trong khoảng thời gian ngắn quên mất vừa rồi hắn đã nói tuổi, trực giác của nàng coi hắn là trẻ con mà thương yêu.
Tiểu Bảo vẻ cứng đờ, dường như có hơi chán ghét “Ta đã nói, ta không phải trẻ con! Sau này vào lúc không có ai, không cho phép dùng vẻ mặt này đối với ta! Ta muốn chính là đối đãi ngang hàng giống như vừa rồi, không phải thương hại, cũng không phải thông cảm!” Gần như là hét lên, vào lúc hắn không có hứng thú chơi đùa thì cực chán ghét người khác dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, đặc biệt trước mặt người mình để ý. Loại ưu tư đó đột nhiên xuất hiện, làm ngay cả Tiểu Bảo cũng có hơi trở tay không kịp! Tâm tình rất mâu thuẫn . . .
Trầm Tố Nhi kinh ngạc trừng mắt nhìn mà nghi hoặc, như thế nào chỉ chớp mắt liền đã khác đi rồi?
“Ách. . . Thật xin lỗi.” Trầm Tố Nhi nói xin lỗi là thành ý. Nàng đã nhìn ra Tiểu Bảo thực sự đang tức giận. Cho dù nói như thế nào thì hắn tức giận với nàng cũng sẽ không có lợi.
Tiểu Bảo ngẩn người, cuối cùng ấm ức bảo: “Không được tái phạm sai lầm này.”
“Được. Có điều là. . . Nếu đang có người ngoài.” Có người ngoài thì nếu như coi hắn là người lớn thì có thể càng quái dị không?
“Có người ngoài không quan hệ.” Loại ánh mắt đó cho thấy Tiểu Bảo cự tuyệt, bằng không hắn sẽ hận không thể móc mắt người kia! Đột nhiên, Tiểu Bảo im lặng, hình như kìm nén gì đó, đại khái là không muốn làm nàng sợ nên nói với giọng hòa hoãn, mặc dù còn có chút ngây thơ lại cũng không mang theo mùi vị nguy hiểm gì “Được, cứ nói trước một tiếng. Sau này ta sẽ ở trong phòng nàng, nàng ngủ đâu thì ta liền ngủ ở đó. Dù sao tương lai nàng là vợ của ta, cũng không cần e ngại gì gì đó.”
“Hả? . . .” Quẫn! Từ lúc nào giá thị trường của nàng lại trở nên tốt như vậy? Người lớn trẻ con đều hợp hết?
Cười khổ… Tiểu Bảo đang đùa trò hề gì đây… Đừng kéo ta xuống nước mới phải. . . Ta chỉ là muốn cuộc sống yên ổn thôi. . .
Im lặng hỏi trời, sự tình này liên quan đến vấn đề có cưới hay không, nàng thực sự không muốn cãi cọ với Tiểu Bảo. Cãi hay không chỉ là vấn đề lãng phí nước bọt, nàng và hắn là không có khả năng. Hơn nữa, cho dù nàng nghĩ như thế nào thì có lẽ ở trong lòng vẫn có hoài nghi, trước mắt tiểu quỷ Hoàng Phủ Dịch đang nói dối về tuổi tác , giống như ba tuổi, năm tuổi, sáu tuổi, lại đến chín tuổi. Gượng ép nói mười lăm tuổi rất miễn cưỡng, không đúng, là rất hoang đường! Tiểu quỷ này trông như thế nào. Nói chín tuổi còn gượng gạo cho qua. Chỉ là nếu như đúng như thế thì tại sao vẫn cứ nói dối, tạm thời cũng tìm không ra giải thích hợp lý. Chân tướng nếu như hắn không muốn nói thì cũng không có biện pháp. Dù sao một mình nàng cũng không có năng lực gì đi thăm dò, cũng không muốn lãng phí trí tuệ đi thăm dò điều gì. Cuộc sống hồ đồ, chấp nhận được thì coi như xong…
“Làm sao lại không trả lời ta?”
“Tiểu Bảo muốn ta trả lời như thế nào?”
“Gọi là A Dịch.”
“Nhất thời khó đổi cách xưng hô.”
“Vậy . . . Được rồi.” Tiểu Bảo lui một bước, đúng là vẫn còn không quá muốn gượng ép nàng “Vậy, ta nói sau này đều cùng nàng ở một chỗ. Nàng không có ý kiến sao?”
“Vậy . . . Ta có quyền cự tuyệt sao?” Nhỏ nhẹ hỏi một câu thừa.
Quả nhiên … Sắc mặt Tiểu Bảo chợt sa sầm mà tức giận bảo: “Không có!” Điệu bộ tức giận của trẻ con tự nhiên là đặc biệt dễ thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên hồng hào, giống như một quả táo sắp chín, hận không thể để cho người ta cắn một cái.
Trầm Tố Nhi nhịn không được lại do dự, giống như mười lăm tuổi sao? Không giống! Nàng có thể trả lời khẳng định cho dù một phần vạn cũng không giống! Tên tiểu quỷ này. . . Tức thật! Khẳng định đang nói dối!
Phút chốc, nàng nghiêng người tới cắn hắn một cái, mà hắn nhổm lên trước nặng nề hôn một cái lên miệng nàng, rồi đảo mắt làm bộ rất đắc ý nói, “Nhớ cho kỹ, nàng là tân nương tử của ta . Nụ hôn này. . . xem như đính ước đó.” Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhanh chóng nhuộm một vầng đỏ ửng, lại hơi thẹn thùng.
Trầm Tố Nhi rất muốn thổ huyết… Tiểu quỷ chết toi có đùa không đây? Một thằng nhãi ranh lại nói lời này, thật sự không có phương diện về tâm tình kia. Nhân tố khôi hài chiếm đa số.
Lúc này, Tiểu Bảo lại giống như tuyên bố chuyện gì “Ta đã sai người chuẩn bị”
“Lão gia! Lão gia không tốt rồi! Đã xảy ra chuyện! Đã xảy ra chuyện. . .” Một người sai nha trong nha môn chạy tới. Hắn thở hỗn hển, đầu đầy mồ hôi.
Trầm Tố Nhi nghi hoặc đứng lên “Chuyện gì vậy?”
“Lão, lão, Lão phu nhân đột nhiên ngất xỉu .” Sai nha nói chuyện vừa xảy ra.
“Cái gì?” Trầm Tố Nhi lấy làm kinh hãi. Nàng cũng vội vàng chạy tới phủ nha.
Lúc này, Tiểu Bảo cũng không nói gì, đặc biệt nhu thuận chạy sau lưng nàng.
Trở lại nha môn, đám sư gia đã mời đại phu tới xem xong bệnh cho Lão phu nhân. Có nha hoàn cũng đã đi sắc thuốc . Đại phu lắc đầu, nhưng cũng không nói gì trước mặt lão phu nhân. Khi cùng Trầm Tố Nhi đi ra khỏi phòng thì mới nói ra tình hình thực tế. Ông ta nói Thư lão phu nhân buồn rầu tích tụ thành bệnh, bệnh đã nguy kịch chỉ sợ thời gian không còn nhiều để nàng chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nàng cả kinh nói không ra lời, bình thường không thấy có việc, làm sao đột nhiên liền ngã bệnh?
Sau đó, Trầm Tố Nhi mới biết được thì ra trước đây thân thể lão phu nhân cũng không khỏe, chỉ là thấy nàng đến thì luôn dối gạt không nói, sợ nàng lo lắng nên mới giả bộ như không có việc gì. . .
Nghe thấy vậy, mắt Trầm Tố Nhi đã ngập nước nhưng vẫn cố để nước mắt không rơi xuống.
Nàng ngây người ngồi ở chính giữa phòng ngủ của mình . . . Một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sinh lão bệnh tử đối với một người mà nói thì thật là bình thường. Đạo lý rất dễ hiểu, nhưng khi thật sự đối diện trước nó thì có một loại khó chịu và đau lòng không cách nào nói thành lời.
“Muốn khóc thì khóc đi, con gái vốn là dạng người thích khóc.” Tiểu Bảo đem đến một cái ghế rồi ngồi lên đó nhìn nàng, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, không thấy một chút khổ sở. Dù sao Thư lão phu nhân đối với nó mà nói thì chỉ là một người xa lạ. Người mà không có tình cảm thì cũng không thể nói đến khổ sở.
Trầm Tố Nhi vừa nghe Tiểu Bảo nói thì lại không muốn khóc nữa. Trước mặt người xa lạ, nàng vẫn luôn rất kiên cường. Tiểu Bảo không thể nói xa lạ, nhưng cũng không tính là quen thuộc. Nghiêm khắc hơn mà nói thì cũng là mới biết không lâu, cũng không hiểu rõ nhau sâu sắc. Nhất là nàng cảm giác mình khóc trước mặt một đứa bé thì rất xấu hổ, mặc dù “đứa bé ” trước mắt so với chính mình còn lợi hại hơn.
Tiểu Bảo nghi hoặc “Ta để nàng khóc thì ngược lại nàng không khóc, thật là kỳ quái.” Hắn thì thào như tự nói.
Trầm Tố Nhi không muốn nói chuyện, chỉ là tỳ trán sang một bên, giữa trán bao phủ đầy mây đen. Tiểu Bảo cũng quan tâm nên không quấý rầy nàng nữa.
Hôm sau…
Sáng sớm tỉnh lại, Trầm Tố Nhi không nhìn thấy Tiểu Bảo. Khi vươn mình ngồi dậy thì mới hỏi nha hoàn, lại nghe nói Tiểu Bảo vừa rồi hình như đi tới chỗ của lão phu nhân. Trong lòng nàng có hơi thấp thỏm, vì vậy vội vã chạy qua. Ngoài ý muốn nàng nhìn thấy Tiểu Bảo đang tự bắt mạch cho Lão phu nhân, lại vẫn còn cười đùa với lão phu nhân.
Bầu không khí tốt lành làm cho nàng hơi áy náy, lại đi lấy bụng dạ tiểu nhân để nghĩ về người khác.
“Cha! Người cũng đến?” Giọng nói ngây thơ của Tiểu Bảo, giống hệt như trẻ con thuần khiết ngây thơ.
“Ừ, ta đến. Bà thế nào rồi?” Trầm Tố Nhi cũng phối hợp với hắn.
Tiểu Bảo bật lên rồi nhảy chân sáo chạy vội tới trước mặt nàng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng tới trước giường “Trông bà có vẻ lên tinh thần rất nhiều.”
“Tiểu Bảo có biện pháp nào hay mà làm cho bà thấy khá hơn vậy?” Trong mắt Trầm Tố Nhi hiện lên một tia hy vọng.
Tiểu Bảo nhướng mày, nhìn qua Trầm Tố Nhi một cái rồi mới chịu nói “Tiểu Bảo cũng không phải thần tiên. Nhưng vừa rồi con trò chuyện với bà, bà đã khá hơn, nhìn bà cười đến là hài lòng.” Vừa nói, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để đòi phần thưởng mà chạy tới dựa vào Trầm Tố Nhi. Đích xác là rất giống đứa con năm sáu tuổi.
Trầm Tố Nhi lập tức thấy bất đắc dĩ, ở trước mặt người ngoài lại giả bộ trẻ con, vậy có nên cùng nó diễn hay không? Đương nhiên, nàng sẽ không ngốc mà phá đi mặt nạ ngụy trang này. Phá đi cục diện này đối với nàng cũng không có điểm nào hay. Ngoài ra, trước mắt Tiểu Bảo cũng chỉ là mới dừng ở chỗ, người bị uy hiếp . . . Cũng chỉ là một mình nàng thôi, cũng không có thương tổn đến người ở huyện Đào Hoa. Chỉ cần nàng đi theo hắn, hắn hẳn là sẽ không tùy tiện làm thương tổn người khác.
Sắc mặt của Thư lão phu nhân cũng không thấy tốt hơn gì làm cho tâm tình Trầm Tố Nhi nặng nề. Chuyện với Tiểu Bảo cũng tạm thời bỏ qua “Mẹ, có cảm giác được đã khá hơn không?”
Lão phu nhân trông suy yếu nhưng vẫn cười cười, từ đôi mắt mờ đục như phủ lớp sương mù không nhân ra bất cứ chuyện gì “Có mà, không nên lo lắng, cũng đừng khổ sở. Kỳ thật mẹ rất vui, xem nào . . . con mang đến cho mẹ Tiểu Bảo, gọi là bà một tiếng. Nguyện vọng cũng coi như đạt được. Có điều là, mẹ lo cho tương lai con phải làm sao bây giờ?”
“Bà ơi! Không cần lo lắng, sau này cha sẽ do Tiểu Bảo chăm sóc, không có bất luận kẻ nào dám bắt nạt cha đâu.” Tiểu Bảo cam đoan mà không nghe ra thiệt hay giả.
Lão phu nhân nghe xong hình như rất vui mừng, liền tin tưởng. “Tiểu Bảo thực là ngoan.”
“Vâng, bà cũng mau khỏe đi.” Tiểu Bảo đến trước giường cầm tay lão phu nhân, cảm giác như hơi làm nũng.
Trầm Tố Nhi cảm kích liếc nhìn Tiểu Bảo. Thật sự rất cảm kích. Lúc này nhìn thấy tâm tình của lão phu nhân không tệ.
Lúc sau, nha hoàn bưng thuốc tới. Sau khi lão phu nhân uống hết thì mấy người lại hàn huyên một hồi.
Lão phu nhân cần nghỉ ngơi nên hai người cũng không quấy rầy lâu bèn cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Ở trong sân…
“Tiểu Bảo, cám ơn ngươi.”
“Cám ơn ta? Cái gì của nàng chính là của ta, mẹ nàng cũng là mẹ của ta.”
“. . .” Hết chỗ nói rồi.
“Được, ta cho bà ăn một viên thuốc, đại khái có thể gắng sức một tháng. Nàng cần chuẩn bị tâm lý.” Ông giời con đang nói chuyện, hình như nói mà có điểm không cam lòng nhưng đại khái là không muốn để cho người ta biết việc mình làm.
“Tạ, cám ơn Tiểu Bảo.” Trầm Tố Nhi đột nhiên cảm giác được không biết nói điều gì. Mặc dù là Tiểu Bảo có mục đích gì đó, nhưng trước mắt lại đích xác là hắn đang làm vì mình.
“Hừ hừ, không cần khách khí, sau này đối tốt với ta là được.” Trông điệu bộ vênh mặt kia thì vốn là cử chỉ kiêu ngạo của người lớn, nhưng ở Tiểu Bảo lại cũng không có điểm nào giống cả mà chỉ đặc biệt khôi hài, cũng đặc biệt dễ thương!
Thấy thế, có người ráng nhịn nụ cười mà tâm tình tốt hơn rất nhiều. Trầm Tố Nhi chủ động dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Bảo rồi cười yếu ớt: “Chúng ta cùng đi ăn bữa sáng.” Sáng sớm như vậy mà hắn lại đây thì hẳn là cũng còn chưa ăn gì.
Quả nhiên, nàng vừa nói thì Tiểu Bảo lập tức mặt mày hớn hở “Ừ, cứ như vậy. Sau này phải quan tâm đến ta nhiều hơn.” Nó nói thật tùy hứng, mà cũng làm người khác cảm giác được tùy hứng khá thân thiết nên cũng không người ta cảm thấy phản cảm. . .
Trầm Tố Nhi cứ thế cười một tiếng ấm áp cho qua, im lặng coi như là đồng ý đi.
Hai người ăn bữa sáng.
Cuộc sống cứ theo quỹ đạo bình thường trôi qua.
Bởi vì lão phu nhân ngã bệnh nên khách khứa của nha môn lập tức bắt đầu nhiều hơn. Rất nhiều dân chúng trong huyện đưa tới quà thăm hỏi. Như là một ít thuốc bổ, vài con gà vịt, rồi lại từng giỏ từng giỏ trứng gà.
Trầm Tố Nhi không muốn nhận, nhưng lại vì thịnh tình mà không thể từ chối. Nàng có suy nghĩ qua, có lẽ cứ nhận đi, dù sao đó là tâm ý của người ta. Nếu như nghĩ đến vấn đề thanh quan thì là khẳng định không được nhận. Bất đắc dĩ… cho tới bây giờ nàng thật không muốn làm thanh quan gì cả. Nhận hay không đều rất bình thường, tuyệt không chịu ảnh hưởng.
Chỉ là vừa nhận xong thì phiền đến! Các nữ nhân trong huyện có chủ ý nhằm vào Huyện thái gia, nay mượn cớ tới thăm Lão phu nhân nên luôn đến làm người sai vặt. Quấy rầy sự yên tĩnh của lão phu nhân nên trong cơn tức giận Trầm Tố Nhi đuổi toàn bộ ra khỏi nhà. Đồng thời lệnh cho sai nha giữ cửa không cho bất luận kẻ nào vào. Được lắm nha, dám chọc giận Huyện thái gia! Ngay cả những người bình thường muốn đưa đồ tới cũng cự tuyệt ráo . Vì vậy, nữ nhân ở một cửa hàng quan tài nào đó lại bắt đầu trông thấy cơ hội kiếm tiền . . .
Qua vài ngày, mới sáng sớm đã có một người tự xưng là mẹ vợ Huyện thái gia đến! Lại còn mang đến một rương đồ to tướng. Nếu là người nhà của mẹ Tiểu Bảo thì tự nhiên có thể đường hoàng, thoải mái đi vào…
Buổi tối, khi Trầm Tố Nhi đi ra từ phòng ngủ của Thư lão phu nhân thì bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Mấy ngày nay, nàng hơi rảnh là đến thăm lão phu nhân. Không làm chuyện gì, nhưng lại cảm giác đặc biệt mệt mỏi. Khi trở lại phòng ngủ của mình, đẩy cửa ra thì cảm giác có gì đó khang khác. Có thể là không có bóng dáng nho nhỏ bình thường hay xông đến làm nũng. Nàng bước vào nhìn nhìn, trống trơn, không có nhìn thấy Tiểu Bảo, trên giường cũng không có.
Trầm Tố Nhi cũng không lưu ý, dù sao trẻ nhỏ như Tiểu Bảo thì không ai có thể làm hại nó được, cũng không thể nói có gì mà lo lắng hay không lo lắng.
Buổi tối ở huyện Đào Hoa đặc biệt yên tĩnh. Địa thế hẻo lánh, cũng gần núi, buổi tối thường xuyên nghe được có tiếng dã thú gầm trong núi.
Bên ngoài huyện trên một thân cây có một bóng dáng nho nhỏ đứng nghiêm. Gió đêm thổi lên quần áo trên người hắn kêu phần phật. Con ngươi trong suốt thuần khiết trong đêm đen trông giống như viên ngọc bích mỹ lệ lóe ra ánh sáng êm dịu, trông cũng hơi tuyệt mỹ nhưng cũng đẹp đến quái dị, giống như quỷ mỵ. Dưới tàng cây có một nam nhân áo xám đeo kiếm.
“Trở về truyền lệnh, đám cưới hoãn lại một tháng. Còn lại thì kế hoạch không thay đổi.” Đúng là giọng của Tiểu Bảo, có điều là không hề thấy một chút vẻ trẻ con ngây thơ, mà lạnh lùng không hàm chứa một chút tình cảm nào trong đó.
“Vâng, chủ nhân.” Nam nhân áo xám lập tức thi triển khinh công rời đi.
. . .
Đêm càng khuya.
Trầm Tố Nhi trằn trọc rồi dần dần sinh ra lo lắng. Đến khi nhìn thấy cửa nhẹ nhàng đẩy ra thì lại nhíu mày.
“Tiểu Bảo, làm sao đi ra ngoài mà không nói một tiếng?” Nàng hơi không vui nên hỏi một câu rất tùy ý.
“Nàng đang đợi ta?”
“. . .” Hình như là.
“Quan tâm đến ta ?” Nghĩ tới đây, trong mắt Tiểu Bảo lóe lên ánh sáng khác.
“Ách. . .” Trầm Tố Nhi hơi cúi người nhảy lên giường nằm, trải chăn ra muốn ngủ không thèm nhìn Tiểu Bảo. Hình như trong lúc vô tình đã coi hắn là người thân? Dù sao ngày ngày sinh hoạt cùng nhau, lại còn ngủ chung một chỗ, nói rằng hoàn toàn không hề sinh ra một chút tình cảm thì sao có thể?
Tiểu Bảo lập tức cũng cởi giầy bò lên trên giường.
“Nói một chút đi, có phải bắt đầu lưu ý đến ta hay không?” Vừa vui mừng chui vào trong chăn, hắn vẫn còn hưng phấn mà hỏi.
Trầm Tố Nhi tức giận cho hắn một câu “Ngủ đi.”
“Được, ngủ.” Nghe lời! Đặc biệt nghe lời.
Thời gian trôi qua…
Đúng như Tiểu Bảo nói, sau một tháng thì Thư lão phu nhân qua đời . Trầm Tố Nhi mặc áo gai để tang, tổ chức tang lễ. Nha môn cực kỳ đau buồn, ngay cả huyện Đào Hoa cũng bao trùm trong bầu không khí này.
Trông nom qua ngày thứ bảy… Buổi tối ngày thứ tám, chỉ còn lại hai người thì… Tiểu Bảo nói nghiêm túc “Đã đến lúc rồi, nàng cũng có thể thu dọn đồ đạc rồi đi cùng ta. Nếu không lên đường thì chỉ sợ sẽ không kịp.”
“A? Cái gì?”
“Đi về mà, đám cưới đã chuẩn bị xong.”
“Đám cưới?”
“Ừ, nàng phải gả cho ta. Đến lúc đó người trong thiên hạ đều sẽ biết, nàng phải gả cho Hoàng Phủ Dịch ta.” Khi nói lời này thì Tiểu Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói.
Tuy nhiên một câu này lại khiến Trầm Tố Nhi suy nghĩ đến lộn xộn! “Tiểu Bảo, ta . . . hiện tại ta không có tâm tình này.”
“Không có việc gì. Từ huyện Đào Hoa chạy về Linh Vân sơn trang cũng cần thời gian một tháng. Trong khoảng thời gian này, nàng có thể khôi phục lại tâm tình thật tốt, cũng là phải chuẩn bị thật tốt để làm tân nương tử của ta.”
“Linh Vân sơn trang?” Trầm Tố Nhi chưa nghe nói qua.
“Ừ, Linh Vân sơn trang, không phải nàng chưa từng có nghe nói tới chứ? Trên giang hồ, ai mà không nghe nói qua?”
“Chưa nghe nói qua thì rất kỳ quái sao?” Nàng ngượng ngùng cười một tiếng mà che dấu cho qua, vì đích xác là chưa nghe nói qua. Bình thường nàng đều không quan tâm việc này.
“Ừ.” Hắn không nói nữa gì.
“Tiểu Bảo, ở nơi này ta là Huyện thái gia, không thể tùy ý liền rời đi. . .”
“Không có việc gì, ta tự nhiên sẽ thu xếp.”
“Thu xếp như thế nào?”
“Đến lúc đó sẽ có người thay thế vị trí của nàng. Cam đoan việc nàng mất tích cũng sẽ không có người nào nói gì hết.” Bởi vì hắn sẽ phái người hóa trang thành bộ dáng của nàng, ở chỗ này một thời gian ngắn để tránh khiến cho hoài nghi không cần thiết.
Trầm Tố Nhi bình tĩnh cũng không nói một câu phản đối gì nữa. Xem xét thời thế, phản đối cũng chỉ là phí công vô ích, mà cái đó khiến cho Tiểu Bảo đặc biệt lưu ý. Còn không bằng thức thời một chút, cứ thuận theo đi rồi lại tìm một cơ hội tránh né sự thu xếp của hắn. Nếu nàng có thể thoát được khỏi Tư Mã Lạc, Mộ Dung Cảnh thì cũng đủ tự tin có thể tránh thoát tai mắt của Tiểu Bảo. Trước kia có Thư lão phu nhân mà luyến tiếc, trước mắt bất cứ luyến tiếc gì cũng không có, một người càng dễ dàng tùy theo ý mình.
Cuộc sống tốn công suy nghĩ thì nàng thật sự không nghĩ tới. Chỉ là sau này hình như cũng không phải kệ cho nàng lười nhác…
May là dưới bóng cây cũng không có nắng. Gió cũng dìu dịu, vô cùng có cảm giác thư thái mùa xuân.
Tiểu Bảo cũng không nóng lòng ép nàng đón nhận “Ta mười lăm, đây là một bí mật, cũng là một điều cấm kỵ. Trừ người mà ta thân mật ra, bất luận kẻ nào biết điều cấm kỵ này đều phải chết. Nếu như ngươi không muốn hại người thì tốt nhất đừng nói ra.” Còn như tại sao biến thành như hiện tại, dù bên cạnh là một người thương yêu sâu nặng nhất dưới đáy lòng thì hắn vẫn không dễ dàng nói ra.
Hắn chủ động rời khỏi vòng ôm của nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đi tới gốc cây.
“Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này, hai người… ta không muốn để người khác quấy rầy.” Đột nhiên, giọng điệu một tên tiểu quỷ nói chuyện hoàn toàn thay đổi, đích xác như lời của một người lớn nói ra.
Trầm Tố Nhi không nói ra lời sự quái dị dưới đáy lòng, cứ theo ý hắn mà ngồi ở bên cạnh gốc cây, dựa lưng vào cây. Còn hắn cũng ngồi ở bên cạnh nàng, lại còn nằm xuống, gối đầu lên chân nàng mà nghỉ ngơi. Điệu bộ rất yên tâm, sự uy hiếp vừa rồi hình như chỉ là một ảo giác.
Nàng hạ mắt cẩn thận đánh giá Tiểu Bảo trên đùi mình, mái tóc dài đen nhánh như mực buộc túm lại, so sánh với trẻ con của những nhà có tiền thì hơi dài hơn một chút. Lông mày cong cong, hai hàng mi dài mảnh giống như cây quạt đang nhẹ nhàng rung rung thực xứng với một đôi mắt sáng trong, trông đặc biệt xinh đẹp. Lại thêm hai má hồng hào, tròn trịa, thật sự thật sự là đứa bé khiến người khác yêu thích từ đáy lòng! Trông thế mà giống như mười lăm tuổi? Tính cách, chỉ có tính cách tương đối kỳ quái, còn thật sự không tìm được bất cứ sơ hở gì nói hắn là người lớn cả! Liệu có thể là tiểu quỷ này lại trêu chọc nàng hay không? Có lẽ chính mình đang nằm mê?
“Nhìn cái gì? Khỏi phải hoài nghi, ta đã lớn mười lăm tuổi không có sai. Còn nguyên nhân… chờ ngươi gả làm vợ ta thì sẽ nói cho ngươi.” Khi Tiểu Bảo nói lời này thì con ngươi tối sầm lại, nhưng giọng điệu so với vừa rồi thì đỡ hơn “Hiện tại ngươi tên là Thư Nhiên, thật sự sống rất ung dung dễ chịu như vậy. Chỉ có cái tên là ta không thích, là tên của người chết.”
Xem ra hắn điều tra rất rõ ràng…
Trầm Tố Nhi rất quẫn “Tiểu Bảo, chúng ta quen biết được bao lâu rồi?”
“Quen biết?… Không lâu. Trước kia là ta đã thấy ngươi, ngươi chưa từng thấy ta.”
Tiểu Bảo liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng rất nghi hoặc thì cũng không dối gạt nữa: “Hai năm trước… trên sông Bắc Uyển ta nghe có người ca hát. Khúc hát, lời ca dù ta chưa từng nghe qua nhưng cũng rất thích…Ừ, còn ở tiền trang (ngân hàng) thì thấy ngươi tráo cục đá, lại còn đánh người bên đường.” Khi đó đã đi cùng đường với thuyền của nàng, cũng hơi lưu ý một phen. Vốn định chủ động tiếp cận nàng, chỉ là không tìm được cơ hội… Bởi vì nàng hình như có thân phận tôn quý, rất khó tới gần. Lại còn có một thiếu niên đi theo bên người nàng. Tiểu Bảo nói cặn kẽ, thì ra là sau đó nàng bỏ thuyền rời đi, vì vậy cắt đứt cơ hội làm quen. Lúc ấy hắn đặc biệt hối hận cũng khó chịu một hồi. Khi chuyện dần dần lãng quên thì lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này đụng phải nàng! Nói về loại niềm vui bất ngờ đột nhiên mà tới này thì không có cách nào khác để hình dung.
“Ta lại muốn tới nơi này, chỉ là bởi vì không thấy Tiểu Bạch Hồ mà thuộc hạ nhìn thấy nó thường lui tới ở phụ cận vùng này. Khi đặt chân tới đây thì trong lúc vô tình phát giác ngươi là Huyện thái gia … Khó trách ta tìm không được.” Tiểu Bảo cười ha ha. Hắn cũng giống như hiếu kỳ nói cho Trầm Tố Nhi biết tại sao mình xuất hiện ở chỗ này. “Thật muốn cảm tạ tiểu gia hỏa kia, ha ha! Nó không trốn mất tăm thì ta làm sao có thể gặp ngươi?” Tiểu Bảo nói thật hay giả cũng chỉ là nói một chiều, còn có tin hay không thì do Trầm Tố Nhi tự mình phán đoán.
“A, lúc ấy ngươi không phải là mười ba tuổi sao?” Nàng nhíu mày, trẻ con cổ đại đều trưởng thành sớm?
“Mười ba tuổi thì sao? Cái đó không ảnh hưởng sự hiếu kỳ của ta đối với ngươi.” Nói xong cũng không biết là tùy hứng hay ngang ngược .
“A. . .” Không tồi, chỉ là tò mò. Nghe hắn nói như vậy, Trầm Tố Nhi có loại cảm giác nhẹ nhõm. Trẻ con tò mò thật là bình thường, dù sao nàng cũng đã qua thời tuổi trẻ, đó cũng là một đoạn thời gian hiếu kỳ, cứ bình thản tiếp thì cũng không có gì ghê gớm lắm.
“Ngươi còn chưa nói, tên ngươi là gì.”
“Thư Nhiên . . .” Lời còn chưa dứt liền bị Tiểu Bảo cắt đứt .
“Trước kia.” Hắn nói có hơi không vui, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên để dựa vào trong bụng nàng.
Trầm Tố Nhi bất chợt nghi hoặc. Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ đối với chuyện của mình thì hắn cũng không hiểu rõ sao? Nếu như thực sự không biết vậy là dễ xử lý hơn nhiều, vì vậy nàng thử hỏi một chút “Tiểu Bảo không biết tên ta là gì?”
“Biết, nhưng muốn ngươi nói ra.” Không ngờ, Tiểu Bảo lại ném trở về nàng một câu mập mờ, trả lời sao cũng được.
Trầm Tố Nhi cũng không biết Tiểu Bảo là suy nghĩ thận trọng chặt chẽ hay là tính tình trẻ con bốc đồng. Có một số đứa trẻ khi nhàm chán thì sẽ phá phách một trận như vậy, không cho người lớn được mảy mảy như ý. Nếu như người lớn xử lý thật tốt việc ở chung cùng hắn thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thử thì thử …
“Tiểu Bảo biết để làm chi mà còn muốn ta nói?” Nàng mỉm cười mà nói, thuần túy trêu chọc.
Tiểu Bảo vẻ mặt cứng lại, nhìn kỹ vào mắt Trầm Tố Nhi. Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu trong đôi mắt chân thành của hắn mới hiện lên một thứ giống như niềm vui bất ngờ. Chính là hắn thích cảm giác này, chính là thích ở chung cùng nàng như vậy!
Không cần câu nệ, không phải đề phòng, không coi hắn là quái vật! Bởi trong mắt nàng không có chán ghét, không có sợ hãi, cũng không có khinh thường, kỳ thị, coi như bình thường!
Trong lòng có điểm kích động nho nhỏ! Không tự chủ được hắn vươn lên dựa vào người nàng, một đôi tay nhỏ bé đã sớm vòng trên lưng nàng. Một hồi lâu, hắn cười nũng nịu mà nói: “Ừ, cách hai năm nên không nhớ rõ lắm, nàng nói cho ta biết… có được hay không?” Hàng lông mi thật dài đang rung rinh, đôi mắt vẫn long lanh trong vắt, không nhiễm một hạt bụi.
Trầm Tố Nhi dừng một chút rồi cười hỏi: “Ta cũng không biết ngươi tên gì?”
“Hoàng Phủ Dịch. Sau này. . . Ta cho phép nàng gọi là A Dịch.”
“A Dịch?”
“Đúng, Dịch . . . Cũng được.”
“Ta vẫn gọi là . . . Tiểu Bảo được chứ?”
“Không được! … Ừ, ở trước mặt người ngoài thì có thể. Khi không có ai thì cứ gọi là A Dịch hoặc là Dịch.”
“Quy tắc của ngươi vẫn còn quá ngang ngược.”
“Chỉ có mỗi thế chứ còn có gì khác đâu?” Chất vấn. Bởi vì đầu đang vùi trong lòng nàng nên âm thanh nói chuyện nghe có vẻ buồn bã.
“Ách, hình như cũng là. . .” Thuận mồm nàng nói theo hắn .
“Tên của nàng?” Hắn vẫn cứ ngang ngược chấp nhất.
“Ngươi phải giữ bí mật, ta mới có thể nói.”
“Ừ. . .”
“Mục Hinh.”
“Mục Hinh? Không có chữ Tố?” Không đúng lắm nha. . .
“Không có chữ Tố, có chữ Tố kia cũng không phải tên thật của ta. Tên thật của ta là Mục Hinh… ngươi là người thứ nhất được biết.” Trầm Tố Nhi cũng không nói dối tất cả. Cái tên Mục Khinh này nàng cũng đã dùng. Lúc ấy là vì tránh né thẩm tra, chứ cũng không phải tất cả đều là thuận miệng nói ra. Trong thời hiện đại tên của nàng chính là Mục Hinh, Hinh cùng Khinh dường như khi đọc có hơi mập mờ nhưng cũng không khác là bao nhiêu. Sống ở cổ đại, nàng đã nhanh quên tên mình ở thời hiện đại.
Một lát sau, Tiểu Bảo im lặng, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ là không nói gì thêm. Cảm giác giống như ngủ thiếp đi?
Trầm Tố Nhi có hơi bất đắc dĩ, rốt cuộc là vận chó má gì vậy? Lúc trước muốn có cuộc sống yên tĩnh vài năm, làm sao lại đụng phải một kẻ quái thai này?
Lúc này, Tiểu Bảo ôm bàn tay nhỏ bé của nàng mà nắm thật chặt, giống như một con mèo nhỏ thiếu hụt cảm giác an toàn.
Đang ngủ cũng như vậy? Hoặc là, hắn cũng không nói dối tất cả . Cho dù hắn nói tuổi thật hay giả thì kết quả cũng sẽ không được như ý. Nếu như mười lăm tuổi là giả, hắn là một đứa trẻ nhỏ như vậy chạy ở bên ngoài lại không có người lớn đi theo. E là bình thường đúng như hắn nói, không ai quan tâm tới hắn. Trẻ con sống ở gia đình đế vương, cả đời hình như nhất định sống trong tranh quyền đoạt lợi, sinh tồn trong hoài nghi và bị hoài nghi . Trong hoàn cảnh kiểu này, trẻ con trưởng thành không có được bạn bè chân chính và không đạt nổi khát vọng được thấu hiểu và quan tâm cũng không kỳ quái. Hơn nữa, nếu như mười lăm tuổi là thật sự, như vậy cuộc sống của hắn càng thêm cô độc. Không nói trước chính mình không qua được cửa ải này, người ngoài dùng ánh mắt khác thường cũng đủ làm hắn đau khổ không chịu nổi.
Hắn đã nói, phàm là người biết bí mật này đều phải chết, loại suy nghĩ méo mó cũng nói rõ ở trong lòng hắn đã sinh ra trở ngại nghiêm trọng, không có cách nào đón nhận một thực tế tàn khốc này. Đó là một loại nhận thức mà chỉ có tự thể nghiệm qua thì người ta mới có thể hiểu.
Thử hỏi, một người đã sống mười lăm tuổi vẫn còn vẫn duy trì hình dáng năm sáu tuổi, nếu không phải khuyết tật thì cũng có hình dạng không hoàn chỉnh giống như người lùn, nểu đổi lại là chính mình thì sẽ nghĩ như thế nào? Chỉ có một điểm không giống người lùn là hắn hoàn toàn không thể hiện già đi, thực sự liền . . . không có bất cứ điều gì không giống đứa trẻ năm sáu tuổi.
Kết luận là bất kể một điểm nhỏ kia thì câu chuyện xưa trên người hắn cũng chua xót khó tả.
Mang theo tâm tình vài phần thương tiếc, nàng nhẹ nhàng ôm hắn. Không thể nói đến tâm tình gì cả, làm con thì còn có thể yêu quý, nếu như làm vợ chồng… đó là không có khả năng.
“Nàng hát cho ta nghe.”
“Hả?”
“Ta muốn nghe nàng ca hát, bài nàng hát mà ta chưa từng nghe qua… Trong cung cũng không ai có thể hát lại. Ta ngâm nga cho một số nghe, không có một người nói rằng biết.” Chính bởi vì vậy nên hắn mới có thể khắc sâu trí nhớ đối với bài hát của nàng, nhớ mãi không quên.
“Muốn nghe cái gì?”
“Tùy nàng hát, dù sao nàng hát gì thì cũng đều dễ nghe. . .”
“Ha ha, được.” Có vẻ hơi đùa dai nên nàng hát nhạc thiếu nhi: “Hai cái con cọp hai cái con cọp, lao đi chạy mau thật là nhanh . . .”
Hát tới hát lui chỉ có hai câu như vậy, Trầm Tố Nhi hát mãi hát mãi lại sinh ra một nỗi phiền muộn. Từ lúc xuyên qua đến nơi này, hình như đây là lần thứ hai hát bài này. Lần đó là tại Triêu Phượng cung… khi cùng nhau chơi đùa với người kia.
Năm tháng thật sự nháy mắt đã qua đi nhanh chóng. . . Không biết hắn sống như thế nào? Còn có Sơ Tuyết, Tiểu Dung, Tiểu Xuân nữa, bọn họ sống như thế nào?
“Nàng đang khổ sở?” Trong phút chốc Tiểu Bảo nhảy chồm lên, đôi mắt trong suốt như nước lóe sáng chăm chú nhìn nàng không nháy mắt. Nàng không muốn phủ nhận, trong đôi mắt kia ẩn giấu sự ân cần và một nỗi lo lắng.”Liệu có phải bài hát này gợi lên chuyện thương tâm hay không? Vậy thì đừng hát nữa.”
“Tiểu quỷ, biết cái gì? Là chuyện hài lòng.” Không nghĩ tới tiểu quỷ này vẫn còn quan tâm như vậy, nàng liền mang theo sự cưng chiều trong mắt mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, vẻ mặt đó giống như là người lớn đang dỗ trẻ con. Không đúng! Suy nghĩ quá nhập tâm nên trong khoảng thời gian ngắn quên mất vừa rồi hắn đã nói tuổi, trực giác của nàng coi hắn là trẻ con mà thương yêu.
Tiểu Bảo vẻ cứng đờ, dường như có hơi chán ghét “Ta đã nói, ta không phải trẻ con! Sau này vào lúc không có ai, không cho phép dùng vẻ mặt này đối với ta! Ta muốn chính là đối đãi ngang hàng giống như vừa rồi, không phải thương hại, cũng không phải thông cảm!” Gần như là hét lên, vào lúc hắn không có hứng thú chơi đùa thì cực chán ghét người khác dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, đặc biệt trước mặt người mình để ý. Loại ưu tư đó đột nhiên xuất hiện, làm ngay cả Tiểu Bảo cũng có hơi trở tay không kịp! Tâm tình rất mâu thuẫn . . .
Trầm Tố Nhi kinh ngạc trừng mắt nhìn mà nghi hoặc, như thế nào chỉ chớp mắt liền đã khác đi rồi?
“Ách. . . Thật xin lỗi.” Trầm Tố Nhi nói xin lỗi là thành ý. Nàng đã nhìn ra Tiểu Bảo thực sự đang tức giận. Cho dù nói như thế nào thì hắn tức giận với nàng cũng sẽ không có lợi.
Tiểu Bảo ngẩn người, cuối cùng ấm ức bảo: “Không được tái phạm sai lầm này.”
“Được. Có điều là. . . Nếu đang có người ngoài.” Có người ngoài thì nếu như coi hắn là người lớn thì có thể càng quái dị không?
“Có người ngoài không quan hệ.” Loại ánh mắt đó cho thấy Tiểu Bảo cự tuyệt, bằng không hắn sẽ hận không thể móc mắt người kia! Đột nhiên, Tiểu Bảo im lặng, hình như kìm nén gì đó, đại khái là không muốn làm nàng sợ nên nói với giọng hòa hoãn, mặc dù còn có chút ngây thơ lại cũng không mang theo mùi vị nguy hiểm gì “Được, cứ nói trước một tiếng. Sau này ta sẽ ở trong phòng nàng, nàng ngủ đâu thì ta liền ngủ ở đó. Dù sao tương lai nàng là vợ của ta, cũng không cần e ngại gì gì đó.”
“Hả? . . .” Quẫn! Từ lúc nào giá thị trường của nàng lại trở nên tốt như vậy? Người lớn trẻ con đều hợp hết?
Cười khổ… Tiểu Bảo đang đùa trò hề gì đây… Đừng kéo ta xuống nước mới phải. . . Ta chỉ là muốn cuộc sống yên ổn thôi. . .
Im lặng hỏi trời, sự tình này liên quan đến vấn đề có cưới hay không, nàng thực sự không muốn cãi cọ với Tiểu Bảo. Cãi hay không chỉ là vấn đề lãng phí nước bọt, nàng và hắn là không có khả năng. Hơn nữa, cho dù nàng nghĩ như thế nào thì có lẽ ở trong lòng vẫn có hoài nghi, trước mắt tiểu quỷ Hoàng Phủ Dịch đang nói dối về tuổi tác , giống như ba tuổi, năm tuổi, sáu tuổi, lại đến chín tuổi. Gượng ép nói mười lăm tuổi rất miễn cưỡng, không đúng, là rất hoang đường! Tiểu quỷ này trông như thế nào. Nói chín tuổi còn gượng gạo cho qua. Chỉ là nếu như đúng như thế thì tại sao vẫn cứ nói dối, tạm thời cũng tìm không ra giải thích hợp lý. Chân tướng nếu như hắn không muốn nói thì cũng không có biện pháp. Dù sao một mình nàng cũng không có năng lực gì đi thăm dò, cũng không muốn lãng phí trí tuệ đi thăm dò điều gì. Cuộc sống hồ đồ, chấp nhận được thì coi như xong…
“Làm sao lại không trả lời ta?”
“Tiểu Bảo muốn ta trả lời như thế nào?”
“Gọi là A Dịch.”
“Nhất thời khó đổi cách xưng hô.”
“Vậy . . . Được rồi.” Tiểu Bảo lui một bước, đúng là vẫn còn không quá muốn gượng ép nàng “Vậy, ta nói sau này đều cùng nàng ở một chỗ. Nàng không có ý kiến sao?”
“Vậy . . . Ta có quyền cự tuyệt sao?” Nhỏ nhẹ hỏi một câu thừa.
Quả nhiên … Sắc mặt Tiểu Bảo chợt sa sầm mà tức giận bảo: “Không có!” Điệu bộ tức giận của trẻ con tự nhiên là đặc biệt dễ thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên hồng hào, giống như một quả táo sắp chín, hận không thể để cho người ta cắn một cái.
Trầm Tố Nhi nhịn không được lại do dự, giống như mười lăm tuổi sao? Không giống! Nàng có thể trả lời khẳng định cho dù một phần vạn cũng không giống! Tên tiểu quỷ này. . . Tức thật! Khẳng định đang nói dối!
Phút chốc, nàng nghiêng người tới cắn hắn một cái, mà hắn nhổm lên trước nặng nề hôn một cái lên miệng nàng, rồi đảo mắt làm bộ rất đắc ý nói, “Nhớ cho kỹ, nàng là tân nương tử của ta . Nụ hôn này. . . xem như đính ước đó.” Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhanh chóng nhuộm một vầng đỏ ửng, lại hơi thẹn thùng.
Trầm Tố Nhi rất muốn thổ huyết… Tiểu quỷ chết toi có đùa không đây? Một thằng nhãi ranh lại nói lời này, thật sự không có phương diện về tâm tình kia. Nhân tố khôi hài chiếm đa số.
Lúc này, Tiểu Bảo lại giống như tuyên bố chuyện gì “Ta đã sai người chuẩn bị”
“Lão gia! Lão gia không tốt rồi! Đã xảy ra chuyện! Đã xảy ra chuyện. . .” Một người sai nha trong nha môn chạy tới. Hắn thở hỗn hển, đầu đầy mồ hôi.
Trầm Tố Nhi nghi hoặc đứng lên “Chuyện gì vậy?”
“Lão, lão, Lão phu nhân đột nhiên ngất xỉu .” Sai nha nói chuyện vừa xảy ra.
“Cái gì?” Trầm Tố Nhi lấy làm kinh hãi. Nàng cũng vội vàng chạy tới phủ nha.
Lúc này, Tiểu Bảo cũng không nói gì, đặc biệt nhu thuận chạy sau lưng nàng.
Trở lại nha môn, đám sư gia đã mời đại phu tới xem xong bệnh cho Lão phu nhân. Có nha hoàn cũng đã đi sắc thuốc . Đại phu lắc đầu, nhưng cũng không nói gì trước mặt lão phu nhân. Khi cùng Trầm Tố Nhi đi ra khỏi phòng thì mới nói ra tình hình thực tế. Ông ta nói Thư lão phu nhân buồn rầu tích tụ thành bệnh, bệnh đã nguy kịch chỉ sợ thời gian không còn nhiều để nàng chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nàng cả kinh nói không ra lời, bình thường không thấy có việc, làm sao đột nhiên liền ngã bệnh?
Sau đó, Trầm Tố Nhi mới biết được thì ra trước đây thân thể lão phu nhân cũng không khỏe, chỉ là thấy nàng đến thì luôn dối gạt không nói, sợ nàng lo lắng nên mới giả bộ như không có việc gì. . .
Nghe thấy vậy, mắt Trầm Tố Nhi đã ngập nước nhưng vẫn cố để nước mắt không rơi xuống.
Nàng ngây người ngồi ở chính giữa phòng ngủ của mình . . . Một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sinh lão bệnh tử đối với một người mà nói thì thật là bình thường. Đạo lý rất dễ hiểu, nhưng khi thật sự đối diện trước nó thì có một loại khó chịu và đau lòng không cách nào nói thành lời.
“Muốn khóc thì khóc đi, con gái vốn là dạng người thích khóc.” Tiểu Bảo đem đến một cái ghế rồi ngồi lên đó nhìn nàng, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, không thấy một chút khổ sở. Dù sao Thư lão phu nhân đối với nó mà nói thì chỉ là một người xa lạ. Người mà không có tình cảm thì cũng không thể nói đến khổ sở.
Trầm Tố Nhi vừa nghe Tiểu Bảo nói thì lại không muốn khóc nữa. Trước mặt người xa lạ, nàng vẫn luôn rất kiên cường. Tiểu Bảo không thể nói xa lạ, nhưng cũng không tính là quen thuộc. Nghiêm khắc hơn mà nói thì cũng là mới biết không lâu, cũng không hiểu rõ nhau sâu sắc. Nhất là nàng cảm giác mình khóc trước mặt một đứa bé thì rất xấu hổ, mặc dù “đứa bé ” trước mắt so với chính mình còn lợi hại hơn.
Tiểu Bảo nghi hoặc “Ta để nàng khóc thì ngược lại nàng không khóc, thật là kỳ quái.” Hắn thì thào như tự nói.
Trầm Tố Nhi không muốn nói chuyện, chỉ là tỳ trán sang một bên, giữa trán bao phủ đầy mây đen. Tiểu Bảo cũng quan tâm nên không quấý rầy nàng nữa.
Hôm sau…
Sáng sớm tỉnh lại, Trầm Tố Nhi không nhìn thấy Tiểu Bảo. Khi vươn mình ngồi dậy thì mới hỏi nha hoàn, lại nghe nói Tiểu Bảo vừa rồi hình như đi tới chỗ của lão phu nhân. Trong lòng nàng có hơi thấp thỏm, vì vậy vội vã chạy qua. Ngoài ý muốn nàng nhìn thấy Tiểu Bảo đang tự bắt mạch cho Lão phu nhân, lại vẫn còn cười đùa với lão phu nhân.
Bầu không khí tốt lành làm cho nàng hơi áy náy, lại đi lấy bụng dạ tiểu nhân để nghĩ về người khác.
“Cha! Người cũng đến?” Giọng nói ngây thơ của Tiểu Bảo, giống hệt như trẻ con thuần khiết ngây thơ.
“Ừ, ta đến. Bà thế nào rồi?” Trầm Tố Nhi cũng phối hợp với hắn.
Tiểu Bảo bật lên rồi nhảy chân sáo chạy vội tới trước mặt nàng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng tới trước giường “Trông bà có vẻ lên tinh thần rất nhiều.”
“Tiểu Bảo có biện pháp nào hay mà làm cho bà thấy khá hơn vậy?” Trong mắt Trầm Tố Nhi hiện lên một tia hy vọng.
Tiểu Bảo nhướng mày, nhìn qua Trầm Tố Nhi một cái rồi mới chịu nói “Tiểu Bảo cũng không phải thần tiên. Nhưng vừa rồi con trò chuyện với bà, bà đã khá hơn, nhìn bà cười đến là hài lòng.” Vừa nói, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để đòi phần thưởng mà chạy tới dựa vào Trầm Tố Nhi. Đích xác là rất giống đứa con năm sáu tuổi.
Trầm Tố Nhi lập tức thấy bất đắc dĩ, ở trước mặt người ngoài lại giả bộ trẻ con, vậy có nên cùng nó diễn hay không? Đương nhiên, nàng sẽ không ngốc mà phá đi mặt nạ ngụy trang này. Phá đi cục diện này đối với nàng cũng không có điểm nào hay. Ngoài ra, trước mắt Tiểu Bảo cũng chỉ là mới dừng ở chỗ, người bị uy hiếp . . . Cũng chỉ là một mình nàng thôi, cũng không có thương tổn đến người ở huyện Đào Hoa. Chỉ cần nàng đi theo hắn, hắn hẳn là sẽ không tùy tiện làm thương tổn người khác.
Sắc mặt của Thư lão phu nhân cũng không thấy tốt hơn gì làm cho tâm tình Trầm Tố Nhi nặng nề. Chuyện với Tiểu Bảo cũng tạm thời bỏ qua “Mẹ, có cảm giác được đã khá hơn không?”
Lão phu nhân trông suy yếu nhưng vẫn cười cười, từ đôi mắt mờ đục như phủ lớp sương mù không nhân ra bất cứ chuyện gì “Có mà, không nên lo lắng, cũng đừng khổ sở. Kỳ thật mẹ rất vui, xem nào . . . con mang đến cho mẹ Tiểu Bảo, gọi là bà một tiếng. Nguyện vọng cũng coi như đạt được. Có điều là, mẹ lo cho tương lai con phải làm sao bây giờ?”
“Bà ơi! Không cần lo lắng, sau này cha sẽ do Tiểu Bảo chăm sóc, không có bất luận kẻ nào dám bắt nạt cha đâu.” Tiểu Bảo cam đoan mà không nghe ra thiệt hay giả.
Lão phu nhân nghe xong hình như rất vui mừng, liền tin tưởng. “Tiểu Bảo thực là ngoan.”
“Vâng, bà cũng mau khỏe đi.” Tiểu Bảo đến trước giường cầm tay lão phu nhân, cảm giác như hơi làm nũng.
Trầm Tố Nhi cảm kích liếc nhìn Tiểu Bảo. Thật sự rất cảm kích. Lúc này nhìn thấy tâm tình của lão phu nhân không tệ.
Lúc sau, nha hoàn bưng thuốc tới. Sau khi lão phu nhân uống hết thì mấy người lại hàn huyên một hồi.
Lão phu nhân cần nghỉ ngơi nên hai người cũng không quấy rầy lâu bèn cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Ở trong sân…
“Tiểu Bảo, cám ơn ngươi.”
“Cám ơn ta? Cái gì của nàng chính là của ta, mẹ nàng cũng là mẹ của ta.”
“. . .” Hết chỗ nói rồi.
“Được, ta cho bà ăn một viên thuốc, đại khái có thể gắng sức một tháng. Nàng cần chuẩn bị tâm lý.” Ông giời con đang nói chuyện, hình như nói mà có điểm không cam lòng nhưng đại khái là không muốn để cho người ta biết việc mình làm.
“Tạ, cám ơn Tiểu Bảo.” Trầm Tố Nhi đột nhiên cảm giác được không biết nói điều gì. Mặc dù là Tiểu Bảo có mục đích gì đó, nhưng trước mắt lại đích xác là hắn đang làm vì mình.
“Hừ hừ, không cần khách khí, sau này đối tốt với ta là được.” Trông điệu bộ vênh mặt kia thì vốn là cử chỉ kiêu ngạo của người lớn, nhưng ở Tiểu Bảo lại cũng không có điểm nào giống cả mà chỉ đặc biệt khôi hài, cũng đặc biệt dễ thương!
Thấy thế, có người ráng nhịn nụ cười mà tâm tình tốt hơn rất nhiều. Trầm Tố Nhi chủ động dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Bảo rồi cười yếu ớt: “Chúng ta cùng đi ăn bữa sáng.” Sáng sớm như vậy mà hắn lại đây thì hẳn là cũng còn chưa ăn gì.
Quả nhiên, nàng vừa nói thì Tiểu Bảo lập tức mặt mày hớn hở “Ừ, cứ như vậy. Sau này phải quan tâm đến ta nhiều hơn.” Nó nói thật tùy hứng, mà cũng làm người khác cảm giác được tùy hứng khá thân thiết nên cũng không người ta cảm thấy phản cảm. . .
Trầm Tố Nhi cứ thế cười một tiếng ấm áp cho qua, im lặng coi như là đồng ý đi.
Hai người ăn bữa sáng.
Cuộc sống cứ theo quỹ đạo bình thường trôi qua.
Bởi vì lão phu nhân ngã bệnh nên khách khứa của nha môn lập tức bắt đầu nhiều hơn. Rất nhiều dân chúng trong huyện đưa tới quà thăm hỏi. Như là một ít thuốc bổ, vài con gà vịt, rồi lại từng giỏ từng giỏ trứng gà.
Trầm Tố Nhi không muốn nhận, nhưng lại vì thịnh tình mà không thể từ chối. Nàng có suy nghĩ qua, có lẽ cứ nhận đi, dù sao đó là tâm ý của người ta. Nếu như nghĩ đến vấn đề thanh quan thì là khẳng định không được nhận. Bất đắc dĩ… cho tới bây giờ nàng thật không muốn làm thanh quan gì cả. Nhận hay không đều rất bình thường, tuyệt không chịu ảnh hưởng.
Chỉ là vừa nhận xong thì phiền đến! Các nữ nhân trong huyện có chủ ý nhằm vào Huyện thái gia, nay mượn cớ tới thăm Lão phu nhân nên luôn đến làm người sai vặt. Quấy rầy sự yên tĩnh của lão phu nhân nên trong cơn tức giận Trầm Tố Nhi đuổi toàn bộ ra khỏi nhà. Đồng thời lệnh cho sai nha giữ cửa không cho bất luận kẻ nào vào. Được lắm nha, dám chọc giận Huyện thái gia! Ngay cả những người bình thường muốn đưa đồ tới cũng cự tuyệt ráo . Vì vậy, nữ nhân ở một cửa hàng quan tài nào đó lại bắt đầu trông thấy cơ hội kiếm tiền . . .
Qua vài ngày, mới sáng sớm đã có một người tự xưng là mẹ vợ Huyện thái gia đến! Lại còn mang đến một rương đồ to tướng. Nếu là người nhà của mẹ Tiểu Bảo thì tự nhiên có thể đường hoàng, thoải mái đi vào…
Buổi tối, khi Trầm Tố Nhi đi ra từ phòng ngủ của Thư lão phu nhân thì bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Mấy ngày nay, nàng hơi rảnh là đến thăm lão phu nhân. Không làm chuyện gì, nhưng lại cảm giác đặc biệt mệt mỏi. Khi trở lại phòng ngủ của mình, đẩy cửa ra thì cảm giác có gì đó khang khác. Có thể là không có bóng dáng nho nhỏ bình thường hay xông đến làm nũng. Nàng bước vào nhìn nhìn, trống trơn, không có nhìn thấy Tiểu Bảo, trên giường cũng không có.
Trầm Tố Nhi cũng không lưu ý, dù sao trẻ nhỏ như Tiểu Bảo thì không ai có thể làm hại nó được, cũng không thể nói có gì mà lo lắng hay không lo lắng.
Buổi tối ở huyện Đào Hoa đặc biệt yên tĩnh. Địa thế hẻo lánh, cũng gần núi, buổi tối thường xuyên nghe được có tiếng dã thú gầm trong núi.
Bên ngoài huyện trên một thân cây có một bóng dáng nho nhỏ đứng nghiêm. Gió đêm thổi lên quần áo trên người hắn kêu phần phật. Con ngươi trong suốt thuần khiết trong đêm đen trông giống như viên ngọc bích mỹ lệ lóe ra ánh sáng êm dịu, trông cũng hơi tuyệt mỹ nhưng cũng đẹp đến quái dị, giống như quỷ mỵ. Dưới tàng cây có một nam nhân áo xám đeo kiếm.
“Trở về truyền lệnh, đám cưới hoãn lại một tháng. Còn lại thì kế hoạch không thay đổi.” Đúng là giọng của Tiểu Bảo, có điều là không hề thấy một chút vẻ trẻ con ngây thơ, mà lạnh lùng không hàm chứa một chút tình cảm nào trong đó.
“Vâng, chủ nhân.” Nam nhân áo xám lập tức thi triển khinh công rời đi.
. . .
Đêm càng khuya.
Trầm Tố Nhi trằn trọc rồi dần dần sinh ra lo lắng. Đến khi nhìn thấy cửa nhẹ nhàng đẩy ra thì lại nhíu mày.
“Tiểu Bảo, làm sao đi ra ngoài mà không nói một tiếng?” Nàng hơi không vui nên hỏi một câu rất tùy ý.
“Nàng đang đợi ta?”
“. . .” Hình như là.
“Quan tâm đến ta ?” Nghĩ tới đây, trong mắt Tiểu Bảo lóe lên ánh sáng khác.
“Ách. . .” Trầm Tố Nhi hơi cúi người nhảy lên giường nằm, trải chăn ra muốn ngủ không thèm nhìn Tiểu Bảo. Hình như trong lúc vô tình đã coi hắn là người thân? Dù sao ngày ngày sinh hoạt cùng nhau, lại còn ngủ chung một chỗ, nói rằng hoàn toàn không hề sinh ra một chút tình cảm thì sao có thể?
Tiểu Bảo lập tức cũng cởi giầy bò lên trên giường.
“Nói một chút đi, có phải bắt đầu lưu ý đến ta hay không?” Vừa vui mừng chui vào trong chăn, hắn vẫn còn hưng phấn mà hỏi.
Trầm Tố Nhi tức giận cho hắn một câu “Ngủ đi.”
“Được, ngủ.” Nghe lời! Đặc biệt nghe lời.
Thời gian trôi qua…
Đúng như Tiểu Bảo nói, sau một tháng thì Thư lão phu nhân qua đời . Trầm Tố Nhi mặc áo gai để tang, tổ chức tang lễ. Nha môn cực kỳ đau buồn, ngay cả huyện Đào Hoa cũng bao trùm trong bầu không khí này.
Trông nom qua ngày thứ bảy… Buổi tối ngày thứ tám, chỉ còn lại hai người thì… Tiểu Bảo nói nghiêm túc “Đã đến lúc rồi, nàng cũng có thể thu dọn đồ đạc rồi đi cùng ta. Nếu không lên đường thì chỉ sợ sẽ không kịp.”
“A? Cái gì?”
“Đi về mà, đám cưới đã chuẩn bị xong.”
“Đám cưới?”
“Ừ, nàng phải gả cho ta. Đến lúc đó người trong thiên hạ đều sẽ biết, nàng phải gả cho Hoàng Phủ Dịch ta.” Khi nói lời này thì Tiểu Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói.
Tuy nhiên một câu này lại khiến Trầm Tố Nhi suy nghĩ đến lộn xộn! “Tiểu Bảo, ta . . . hiện tại ta không có tâm tình này.”
“Không có việc gì. Từ huyện Đào Hoa chạy về Linh Vân sơn trang cũng cần thời gian một tháng. Trong khoảng thời gian này, nàng có thể khôi phục lại tâm tình thật tốt, cũng là phải chuẩn bị thật tốt để làm tân nương tử của ta.”
“Linh Vân sơn trang?” Trầm Tố Nhi chưa nghe nói qua.
“Ừ, Linh Vân sơn trang, không phải nàng chưa từng có nghe nói tới chứ? Trên giang hồ, ai mà không nghe nói qua?”
“Chưa nghe nói qua thì rất kỳ quái sao?” Nàng ngượng ngùng cười một tiếng mà che dấu cho qua, vì đích xác là chưa nghe nói qua. Bình thường nàng đều không quan tâm việc này.
“Ừ.” Hắn không nói nữa gì.
“Tiểu Bảo, ở nơi này ta là Huyện thái gia, không thể tùy ý liền rời đi. . .”
“Không có việc gì, ta tự nhiên sẽ thu xếp.”
“Thu xếp như thế nào?”
“Đến lúc đó sẽ có người thay thế vị trí của nàng. Cam đoan việc nàng mất tích cũng sẽ không có người nào nói gì hết.” Bởi vì hắn sẽ phái người hóa trang thành bộ dáng của nàng, ở chỗ này một thời gian ngắn để tránh khiến cho hoài nghi không cần thiết.
Trầm Tố Nhi bình tĩnh cũng không nói một câu phản đối gì nữa. Xem xét thời thế, phản đối cũng chỉ là phí công vô ích, mà cái đó khiến cho Tiểu Bảo đặc biệt lưu ý. Còn không bằng thức thời một chút, cứ thuận theo đi rồi lại tìm một cơ hội tránh né sự thu xếp của hắn. Nếu nàng có thể thoát được khỏi Tư Mã Lạc, Mộ Dung Cảnh thì cũng đủ tự tin có thể tránh thoát tai mắt của Tiểu Bảo. Trước kia có Thư lão phu nhân mà luyến tiếc, trước mắt bất cứ luyến tiếc gì cũng không có, một người càng dễ dàng tùy theo ý mình.
Cuộc sống tốn công suy nghĩ thì nàng thật sự không nghĩ tới. Chỉ là sau này hình như cũng không phải kệ cho nàng lười nhác…
/111
|