Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 68: Âm thầm lo lắng! Ai đang bẫy ai?
/111
|
Đêm yên tĩnh, đĩa đèn dầu trong phòng khẽ chập chờn. Bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng có hàng đàn côn trùng đang khẽ rả rích.
Trầm Tố Nhi chỉnh lý qua loa một tay nải. Nàng vẫn mặc một bộ nam trang, trong phòng cũng không có bộ quần áo nữ nhân nào. Lại nói, hai năm nay nàng đều thích mặc trang phục nam nhân. Không vì điều gì khác ngoài lý do mặc vào đơn giản.
Tiểu Bảo đứng một bên nhìn.
“Tốt rồi.” Trầm Tố Nhi cao hứng nói.
Tiểu Bảo giơ tay về phía bình phong phất một cái, có một chiếc áo choàng không tệ khoác lên trên vai Trầm Tố Nhi “Khoác cái này vào, ban đêm đỡ lộ.” Lúc này, Tiểu Bảo vỗ tay một cái, có một bóng người từ trên cửa sổ đột nhập vào.
Khi bóng người đã ổn định, Trầm Tố Nhi nhìn nhìn dưới ánh đèn lờ mờ rồi thiếu chút nữa bị dọa đến hoảng sợ. Nàng hoài nghi có phải mình đang nhìn vào gương hay không! Ai là ai đây? Lại xuất hiện một người và chính mình giống nhau như đúc. Thân hình, quần áo, cử chỉ, mở mồm nói mấy câu thì ngay cả giọng điệu cũng rất giống nhau.
“Tiểu Bảo, hắn là. . .”
Tiểu Bảo cũng giải thích nghi ngờ cho nàng “Hắn am hiểu dịch dung, nhái giọng cũng không tồi nên bắt chước một người náo đó là việc nhỏ. Một tháng nay hắn đều ở trong bóng tối quan sát nàng, thay thế nàng làm Huyện thái gia tuyệt không thành vấn đề.”
“Mặt của hắn. . .” Trầm Tố Nhi vô cùng kinh ngạc, tai nghe thì còn giả, mắt thấy là thực. Đến thời cổ đại thật sự là được mở rộng tầm mắt “Liệu có phải bởi dưới ánh đèn mờ tỏ chăng, mới nhìn đặc biệt giống nhau.”
“Bớt soi xét đi, chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa mà lên đường đã. Bên ngoài xe đã chuẩn bị xong rồi. Muốn biết tại sao thì trên xe sẽ nói tỉ mỉ cho nàng. Tối nay nàng ngủ ở trên xe đi.” Tiểu Bảo nói lời này thì cũng rất hoài nghi, liệu nàng có thể ngủ ở trên xe hay không.
Trầm Tố Nhi không còn cách nào khác đành lên đường cùng với Tiểu Bảo.
******************************************************
Thời gian trên đường ngày nọ qua ngày kia… Nửa tháng đã qua, mọi thứ cũng không có bất cứ điều gì không ổn.
Nàng cũng bắt đầu đặc biệt phối hợp, cũng dần dần bình tĩnh lại từ cái chết của Thư lão phu nhân.
Có lúc, Tiểu Bảo cũng rất nghi hoặc, liệu có phải nang rất hợp tác hay không?
Xe ngựa đang phi trên đường.
Bên trong xe ngựa sang trọng Tiểu Bảo rốt cục hỏi “Nàng . . . Không có ý kiến?”
“Ý kiến gì?” Có người hơi sờ sờ đầu mình.
Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi: “Về chuyện đám cưới? Nàng có muốn gì, hoặc là yêu cầu gì không?”
Tiểu Bảo rất lấy làm lạ trước sự im lặng của Trầm Tố Nhi. Nàng là một thiếu nữ bình thường, hơn nữa chỉ mới mười bảy tuổi, làm sao có thể không có yêu cầu gì đối với đám cưới? Cho dù là vui mừng hoặc là không thích thì đều hẳn là có phản ứng nào đó chứ? Đặc biệt. . .
“Tiểu Bảo, yêu cầu của ta là… có điều nói ra thì ngươi sẽ nghe sao?”
“Nàng không nói thì làm sao biết ta sẽ không nghe?”
Trầm Tố Nhi thản nhiên, nụ cười chế nhạo châm biếm trong mắt như cười mà không phải dường như liếc nhìn qua Tiểu Bảo. Trước mắt mà nói thì nàng đã có điểm tin tưởng hắn mười lăm tuổi. Suy nghĩ của một người đã chín chắn hay chưa thì ở chung đã lâu nên nàng cũng có thể nhìn ra. Chỉ là, tại sao hắn phải ở trong hình dạng này? Hoặc là đúng như hắn nói, vào lúc thành thân thì sẽ nói cho nàng.
Nếu hắn đã hỏi, vậy thì nàng cũng tùy ý nói ra “Vậy . . . ta không muốn thành thân, ngươi sẽ đồng ý với ta sao?” Thật sự một câu rất tùy ý, không hề mang theo nhiều hy vọng.
“Chắc chắn không!” Cự tuyệt, đương nhiên là cự tuyệt.
“Cái đó thì không được rồi.” Chỉ có một điều này mà thôi, còn lại đều không quan trọng.
Tiểu Bảo mấp máy cái miệng nhỏ nhắn mà không nói, nhìn thấy được hình như đang khó chịu.
Trầm Tố Nhi cũng không muốn nói chuyện. Có một vấn đề làm nàng cũng đau đầu. Vốn định tìm cơ hội rời đi, tiếc rằng Tiểu Bảo gần như là 24 giờ dán mắt vào nàng, cũng không định rời ra. Có điều suốt ngày đều ở chung một chỗ, coi như những lúc ngắn ngủi hắn rời đi thì cũng để lại người trông chừng.
Tên đánh xe ngựa và một người hầu đeo kiếm có vẻ là người do Linh Vân sơn trang phái tới.
“Hinh nhi, gả cho ta thì có gì không tốt? Gả cho ta, nàng sẽ một đời vinh hoa phú quý, hưởng đủ mọi điều. Không chỉ có như thế, gần như là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Danh lợi đều đủ . . .”
Khóe miệng Trầm Tố Nhi giật giật, Hinh nhi? Tiểu quỷ này lại gọi nàng là Hinh nhi? Nghe là lạ. “Tiểu Bảo à, những điều này cũng không phải là thứ ta muốn theo đuổi. Cuộc sống bình an, không sóng không gió, có thể mỗi ngày cùng với người mình yêu ngắm nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn. Cuộc đời như vậy mới là điều ta muốn. Ngươi vẫn còn nhỏ tuổi nên không biết được . . .”
“Nàng mới chỉ lớn hơn hai tuổi, đừng làm như hiểu rõ cuộc đời huyền ảo” Tiểu Bảo hừ hừ bĩu môi rồi mặc kệ… quay ra cửa sổ xem cảnh vật, không thèm nhìn Trầm Tố Nhi nữa.
Trầm Tố Nhi ha hả cười một tiếng, không phải là hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, mà là nản lòng thoái chí rồi. “Có một việc mà ta muốn nói, nhưng mà có nói ra thì ngươi có thể sẽ không tin.”
“Chuyện gì vậy?”
“Ta . . . Năm nay hai mươi bảy tuổi.”
Tiểu Bảo ngẩn ra, chăm chú nhìn hai má Trầm Tố Nhi , một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Đến khi nhìn thấy khóe miệng nàng đang cười vui vẻ thì quẫn quá bèn mắng một câu: “Hoang đường! Hừ!” Rõ ràng là đang trêu cợt hắn.
“Tại sao lại không tin? Chẳng lẽ chỉ cho ngươi mười lăm, không cho ta hai mươi bảy?”
“Hừ. . .” Bỏ qua không tin.
“Ta mới rồi đã nói , chuyện này có thể ngươi sẽ không tin.” Cũng không tin, riêng nàng cũng biết được chuyện của mình so chuyện của Tiểu Bảo sẽ càng khó làm người khác tin tưởng. Xuyên qua ư, đến từ tương lai sau ngàn năm thì ai sẽ tin tưởng đây? Nói không khéo còn làm cho người ta coi mình là kẻ điên rồi xử lý.
Giữa trưa thì mọi người đều phải ăn cơm, hai người cũng quyết định trước hết ăn một chút gì đó rồi mới lại đi.
Xe ngựa dừng ở trước một khách điếm tương đối lớn.
Gã hầu vén màn xe, Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng xuống xe . Vẫn là mặc một bộ nam trang.
Cuối xuân vào hè, quần áo cũng dần dần càng mặc càng ít.
Trầm Tố Nhi dắt Tiểu Bảo. . . Ách, Tiểu Bảo dắt Trầm Tố Nhi cũng được, cùng nhau xuống xe ngựa.
Tìm một cái bàn rồi ngồi xuống.
Hai người xuất hiện làm cho mọi người vô cùng chú ý. Một người là công tử tuấn tú, một kẻ là chú bé xinh đẹp như hoa như ngọc.
Âm thầm suy đoán, không phải anh em thì chính là cha con … Quẫn, ai mà đoán ra được là hai người này sẽ thành thân?
Tiểu nhị của điếm mặt mày tươi cười bắt đầu chào hỏi, hai người tùy ý chọn mấy món ăn sơ sài, lại còn một bầu rượu. Rượu, là Tiểu Bảo gọi.
Khách điếm không khỏi là chỗ người giang hồ tụ tập, cũng là một chốn long xà hỗn tạp. Hai người rất lặng lẽThức ăn đem tới thì cũng yên lặng ăn.
Tố Nhi cũng uống một ít rượu, như vậy trên xe ngựa dễ dàng ngủ hơn.
Khi Tiểu Bảo uống rượu thì khiến cho không ít người trông sang. Một chú bé năm sáu tuổi uống rượu, tự nhiên làm người khác tò mò. Nhưng thật sự không có lý do gì để phản đối, mà mới chỉ là kinh ngạc thôi.
Ở những nơi này, tin tức lưu thông là nhanh nhất. Hoặc là gần đây trên giang hồ phát sinh chuyện gì lớn thì cũng không tránh được sẽ thảo luận một phen. Ngồi bàn bên cạnh có mấy người giang hồ đang thảo luận, hơn nữa âm thanh cũng không thèm hạn chế. Bọn họ có muốn không nghe cũng phải nghe.
Dần dần, chân mày thanh tú của Tiểu Bảo càng lúc càng cau lại. Hắn có hơi hối hận vì đã mang nàng đến ăn cơm ở chỗ đông người như thế. Sắc mặt Trầm Tố Nhi càng ngày càng tối lại . . .
“Nghe nói chưa? Linh Vân sơn trang đang chuẩn bị việc vui ?”
“Ừ, nghe nói là Hoàng Phủ thiếu gia thành thân.”
“Lấy được con gái nhà ai vậy?”
“Không thấy nói ra, nhưng theo lời người nhận được thiếp mời nói thì tân nương hình như họ Mục.”
“Ha hả, cái này nghe nói có vẻ như truyền thuyết, ta nghe người quen nói . . . hình như Tuyết Liên của Linh Vân sơn trang bị trộm lấy .” Lúc này lại có một người bắt đầu bổ sung, có thể nói là dưng đúng ở nút thắt.
“Nói nhanh lên, có chuyện gì xảy ra?”
“Hai năm trước, báu vật trấn trang của Linh Vân sơn trang là Tuyết Liên ngàn năm không phải bị trộm lấy sao? Nghe nói, đương khi bọn họ đang truy theo bọn trộm thì xe ngựa tiểu thư Mục gia vừa vặn đi qua. Hoàng Phủ thiếu gia tự nhiên muốn điều tra thêm, khi tra hỏi liền biết nhau như vậy. Nhưng mà nghe nói, lúc ấy Mục tiểu thư là nữ giả nam trang, đang đi cùng một thư sinh thi rớt . . . Hình như là Thư thư sinh. Đến khi lên đường thì , đương nhiên, thư sinh kia phải ngồi ở bên ngoài xe ngựa . . .” Người này nói mà nước miếng tung bay, hoàn toàn bịa đặt!
rầm Tố Nhi nghe mà đặc biệt quẫn! Đúng là chuyện giang hồ, không thể tin hết được, truyền đến truyền đi đều biến đổị. Hơn nữa, khi đó thì nàng chưa từng gặp Tiểu Bảo. Nghĩ vậy thì không khỏi lén đưa mắt nhìn Tiểu Bảo. Không hề có ấn tượng, nếu có ấn tượng khẳng định sẽ nhớ. Dù sao hắn là đứa trẻ dễ thương như vậy.
Tiểu Bảo nâng chén rượu lên mà khó chịu uống, không hể để ý Trầm Tố Nhi. Mặc dù vẻ mặt không tốt lắm, nhưng mà cố gắng thản nhiên. Dù sao mọi chuyện sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, hiện tại cho dù nàng làm gì thì cũng sẽ không thay đổi được kế hoạch đã sớm định ra.
Lúc này, những người đó vẫn còn tán gẫu. “Không biết trình độ nữ nhân này ra sao? Lại có thể giành được sự ái mộ của Hoàng Phủ thiếu gia?” Thật hâm mộ.
“Chuyện này . . . thì không nghe nói tới.”
“Chuyện kể lại Hoàng Phủ thiếu gia đã lâu rồi không công khai lộ diện, cũng không biết lớn lên thì tuấn tú như thế nào? Nếu như giống hệt mẹ thì tuyệt đối là một thiếu niên xinh đẹp mê đảo chúng sanh.”
“Hẳn không kém, năm đó Vân tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân giang hồ, đứa con sinh ra hẳn sẽ không kém tẹo nào .”
“Ừ, chỉ chớp mắt đã mười lăm năm . . .”
“Nghe nói không ai từng gặp . . .”
“Phốc!” Trầm Tố Nhi phun toàn bộ ngụm rượu lên mặt Tiểu Bảo!
Sắc mặt Tiểu Bảo càng nhăn nhó!”Rất kỳ quái sao? Có phải đến bây giờ vẫn còn không tin tưởng à?” Hắn trợn mắt nhìn nàng rồi tức giận lấy ống tay áo xoa hai má.
Trầm Tố Nhi nuốt một ngụm nước bọt, lần này thì không thể không tin hắn! Hắn, hắn, hắn . . . đứa bé trước mắt lại thật sự. . . thật sự mười lăm tuổi? ! Hắn không hề nói sai? Lại cũng không nói dối tuổi. . . Rất chấn động ! Nàng sống hai mươi mấy năm mà không một lần kinh ngạc giống như hôm nay vậy , so sánh với lúc vừa mới nghe hắn nói thì vẫn còn kinh ngạc hơn. Dù sao khi đó chỉ là những lời một phía của hắn, về sau ngẫm lại thì cũng không thể tin lắm. Hiện tại lại do người khác nói ra . . .
“Thế giới rộng lớn, thật sự không gì là không thể.” Tiểu quỷ trước mắt liệu có thể tính là một kỳ tích hay không? Không đúng, là một quái thai! Quá hứng thú, Trầm Tố Nhi nghiêng người lại gần Tiểu Bảo mà tò mò hỏi: “Tiểu Bảo, ta tò mò đối với ngươi.”
“Đối với nàng ta cũng hiếu kỳ!” Hoàn toàn là tức giận mà nói! Nếu như lời vừa rồi do người khác nói ra thì kẻ đó sau một khắc tuyệt đối sẽ thành người đưa tin tới Diêm vương.
Trầm Tố Nhi ha hả cười một tiếng, lấy tay áo lau đi rượu trên mặt hắn “Đừng tức giận. Ta tuyệt không có ác ý.”
“Có hay không thì chính mình biết.” Tiểu Bảo hất tay nàng ra, nghiêng đầu không nhìn nàng
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . .” Nàng cười ngượng ngập.
Lại tiếp tục nghe nhưng cũng không có gì đáng lưu ý.
Một hồi lâu sau…
Trầm Tố Nhi lại muốn hỏi “Tiểu Bảo, ngươi . . . Không phải người Tang quốc sao? Bắc Uyển. . .” Trong sách thường xuyên miêu tả triều đình và giang hồ vẫn luôn là nước giếng không phạm nước sông, chẳng lẽ thật sự không giống vậy? Không đúng, Tiểu Bảo hình như là Vương Tử Tang quốc? Điều này có thể cũng là giả chăng? Nghĩ mà đau đầu, thật là rắc rối!
Tiểu Bảo cực kỳ thông minh nên biết nàng muốn hỏi gì “Cha ta là người Tang quốc, mẹ là người Bắc Uyển. Ông ngoại là người Bắc Uyển, dưới gối lại chỉ có một nữ nhân. Hiện tại chỉ có ta là cháu ngoại. Những chuyện này sớm muộn nàng cũng sẽ biết.” Nói như vậy đã rất rõ ràng, tương lai hắn cũng sẽ kế thừa Linh Vân sơn trang.
Thì ra là như vậy… Trầm Tố Nhi đã hiểu. Thì ra trang chủ Linh Vân sơn trang cưới con gái duy nhất của hoàng đế Tang quốc, rồi sinh một con trai. Có điều đứa con trai này là một quái thai, đến năm sáu tuổi cũng không lớn hơn? ! Có điều nghe giọng của Tiểu Bảo thì hình như có điều bí ẩn gì đó, nhưng trước mắt hắn không muốn nói.
Nghe truyền thuyết hai năm trước Linh Vân sơn trang hình như bị trộm vào.
Phút chốc, nàng kinh ngạc! Bị ăn trộm? Trộm cái gì? Hai năm trước?
Đi trên đường… Mộ Dung Cảnh nói, hắn đã đi làm kẻ trộm, chẳng lẽ chính hắn đã trộm của Linh Vân sơn trang? !
Kinh ngạc, theo lời giang hồ truyền ra thì nàng biết lời đồn đại về Tiểu Bảo, ngoài chi tiết liên quan tới Tiểu Bảo ra thì cơ bản giống như đang nói về chuyện đã xảy ra. . . Điều kiện lại hoàn toàn ăn khớp? ! Tuyết Liên ngàn năm? Lúc ấy Mộ Dung Cảnh hình như là mang theo vật gì đó, chẳng lẽ đó chính là Tuyết Liên ngàn năm?
Gay go…!
Mặc dù lời đồn đại làm giả được, lại đủ để hấp dẫn kẻ có tâm, tỷ như: Mộ Dung Cảnh? Hắn nếu như nghe xong khẳng định sẽ liên tưởng đến nàng . . . Lập tức, nàng có loại cảm giác như bị mây đen bao phủ.
Lớn chuyện rồi…! Không phải là lớn bình thường! Là to chuyện trước nay chưa từng có!
Liệu Tiểu Bảo có biết hậu quả hay không? Nếu như Linh Vân sơn trang cử hành đám cưới thì sẽ phát sinh chuyện gì?
Đến lúc đó, nếu như Mộ Dung Cảnh phát hiện . . .
Cho dù như thế nào thì sự suy đoán cũng đều không cho là chuyện tốt.
Trước mắt nàng muốn chạy trốn lại trốn không thoát, nếu như có đám cưới thì chỉ biết sẽ làm cho tình thế càng khó giải quyết. Không đúng! Rất có thể sẽ khiến cho tai hoạ ngầm hai năm trước nổi lên mặt đất, hơn nữa càng thêm phức tạp. Bởi vì lại mọc ra thêm một Tiểu Bảo, thật sự là càng ngày càng hỗn loạn. . .
Một lúc lâu sau, Trầm Tố Nhi thở dài một hơi thật sâu, rắc rối thì đã rắc rối rồi, hiện tại cũng không cho ra một kết quả nào. Chỉ với sức của riêng mình nàng mà có thể khống chế cục diện sao? Không thể được. Bọn họ có suy nghĩ độc lập rất mạnh, trong đó bất cứ người nào cũng không phải là nàng có thể thao túng được. Mọi người . . . Ách, hình như Sơ Tuyết có hơi ngoại lệ, là một người đặc biệt nghe lời. Có điều hắn là một người cũng không tham gia vào sự kiện, ảnh hưởng đối với toàn cục không lớn .
Trầm Tố Nhi và Tiểu Bảo ra khỏi khách điếm, lại lên xe ngựa.
Xe ngựa ra khỏi huyện thành, đi một đoạn đường khá dài mà nàng vẫn cực kỳ im lặng. Nhưng trong mắt lại cảm thấy lo âu, khi xuống xe thì mất đi vẻ hững hờ tùy ý.
Nàng không phải một thiếu nữ không am việc đời nên tự nhiên đoán được đám cưới sẽ đưa tới hậu quả gì.
Lúc mới bắt đầu, nàng còn tưởng rằng chỉ là do tính tình trẻ con của Tiểu Bảo, là tùy hứng thôi. Thật không ngờ trong đó lại có thể liên lụy tới nhiều quan hệ lợi hại như vậy. Càng nghĩ càng cảm giác được lần hôn lễ này cũng không đơn thuần. Có một số việc nàng không nắm bắt được mấu chốt, cũng không suy đoán được sự phát triển của tình thế. Hoặc là nói, chính mình đã rơi vào một vai trong đó . . . khi nghĩ vậy thì nàng không khỏi nhìn về phía Tiểu Bảo. Có một chút hào hứng che giấu dưới đáy mắt….
Kỳ thật, nàng thật sự không phải là một người thích động não. Nhưng có lúc không muốn . . . lại sợ sẽ phát sinh chuyện gì đó làm cho chính mình hối hận, mà chuyện này rõ ràng lại có thể tránh né được.
Trầm Tố Nhi thử hỏi “Tiểu Bảo, hai năm trước các ngươi đánh mất bảo bối gì?”
Tiểu Bảo nhìn nàng một cái rồi bình tĩnh trả lời: “Tuyết Liên ngàn năm.”
“? ? !” Giật mình, vừa rồi nghe người trên giang hồ nói, còn tưởng rằng là lời đồn đại!
“Tại sao giật mình như vậy?”
“Vật đó . . . Trên đời này thật có vật này sao?”
“Mắc mớ gì tới nàng?”
“Tò mò. . .”
“Nàng thật là hiếu kỳ! Hừ!” Tiểu Bảo tình tình thay đổi, hừ một tiếng mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ không để ý đến nàng.
Trầm Tố Nhi ngây ngốc, ra vẻ quên chủ đề mà thử hỏi: “Tiểu Bảo, các ngươi thực sự đánh mất Tuyết Liên ngàn năm ?”
“Là đánh mất một gốc cây Tuyết Liên.”
“! ! !” Mộ Dung Cảnh thực sự tặc đạo ? Nàng kinh ngạc hỏi: “Cấp, cấp. . . Cho ai, tặc đạo?”
Tiểu Bảo không nhịn được khẽ cau mày nhìn chăm chú Trầm Tố Nhi một hồi lâu rồi hỏi ngược lại: “Nàng không biết à?” Trong mắt hiện lên một vẻ hồ nghi.
Trầm Tố Nhi cũng hỏi ngược lại: “Ta hẳn là biết rõ à?” Ngón trỏ trắng nỗn chỉ chỉ vào mũi của mình khi hỏi.
Sự hoài nghi trong mắt Tiểu Bảo càng sâu. Phút chốc, hắn hơi khinh thường hừ lạnh “Thực sự là diễn kịch . . .” Hắn phẩy tay, không nhìn đến nàng.
Trầm Tố Nhi một mực âm thầm lưu ý vẻ mặt Tiểu Bảo, trong lòng ngầm khẩn cấp. Căn bản Tiểu Bảo phản ứng như thế thì tám chín phần mười đã biết nàng và Mộ Dung Cảnh quen nhau. Nếu thực sự như vậy thì việc nàng xoắn xít liền có thể tìm ra nguyên nhân hợp lý. Đã như vậy, nàng còn muốn hỏi thêm một câu:
“Tiểu Bảo, những lời đồn đại trên giang hồ là các ngươi phái người tung ra, ta đoán đúng chứ?”
Gương mặt Tiểu Bảo bỗng cứng lại, đôi con ngươi trong suốt cũng toát ra ra một chút kinh ngạc “Thật lợi hại! Thật không hổ là nữ nhân ta coi trọng. Nàng đã hỏi thì ta cũng không dối gạt. Dù sao chuyện này rồi về sau nàng cũng sẽ biết. Không sai! Lời đồn là ta phái người phát ra. Mục đích chính là để dẫn dụ kẻ trộm to gan lớn mật kia! Đã một lần ăn trộm Tuyết Liên, lần này lại vẫn còn định trộm Dược Phòng của Linh Vân sơn trang chúng ta.” Thoải mái thừa nhận, có người dám làm tự nhiên dám gánh chịu.
Trầm Tố Nhi như rơi xuống thác nước . . . Thiệt hay giả? ? Mộ Dung Cảnh đường đường là Hoàng đế, thiên hạ đều là của hắn. Chẳng lẽ ngay cả một đơn thuốc mà cũng không tìm được sao? Lại còn không chỉ một lần, mà lại là nhiều lần dùng cách ăn trộm để giải quyết? Rất khẩn cấp sao? ! Thủ đoạn thật sự là không quá. . . Ách, chẳng lẽ cũng không thể nghĩ tới cách quang minh lỗi lạc sao?
Qua một hồi lâu… Nàng trịnh trọng nói rõ “Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, không muốn trở thành quân cờ hay món đồ chơi.”
“. . .” Ánh mắt Tiểu Bảo dừng lại trong nháy mắt rồi lập tức khôi phục bình thường.
“Tại sao các ngươi cảm giác được lấy ta thì kẻ trộm kia liền sẽ xuất hiện?” Nàng lại hỏi .
Câu hỏi này thì Tiểu Bảo không trả lời. Nhưng Trầm Tố Nhi không buông tha Tiểu Bảo mà tiếp tục hỏi: “Trước mắt xem ra, ta hình như là một con cờ rất quan trọng. Ngươi thử nói… Ta có lợi thế biết chân tướng hay không?” Giọng nói khe khẽ uyển chuyển dễ nghe mà mê người, nhưng ngược lại không mang theo tí ti tình cảm ở bên trong. Mọi thứ vào lúc này đều biểu hiện sự chăm chú của Trầm Tố Nhi.
“Nàng đang uy hiếp ta? Tính mạng người huyện Đào Hoa vẫn còn nằm trong tay ta.”
“Phì ” nàng mắc cười. Châm biếm, mang theo một vẻ đùa cợt.
“Tiểu Bảo, đừng đùa. Loại uy hiếp này đối với ta vô dụng. Lời này cũng giống như là nói, nếu như ngươi không ngoan ngoãn mà vi phạm, ta nắm giữ tính mạng toàn bộ dân chúng Bắc Uyển, tùy ý có thể giết chết.” Trầm Tố Nhi giống như mỉm cười nhìn về phía Tiểu Bảo “Lúc này ta đang nghiêm túc nói chuyện với ngươi, đừng có nói qua loa cho xong . Trước mắt mà nói thì ta hai bàn tay trắng, chỉ còn lại có một cái mạng của bản thân thôi. Nếu như ngươi muốn lấy đi thì ta cũng không có ý kiến gì. Nói không chừng bởi vì như thế mà ta còn có thể… trở lại nơi vốn thuộc về mình.”
Tiểu Bảo sẽ không giết người huyện Đào Hoa. Lúc mới bắt đầu thì Trầm Tố Nhi không hề ngẫm nghĩ. Hiện tại ngẫm lại, đó căn bản là hắn hù dọa nàng. Tiểu Bảo là Vương Tử Tang quốc, tàn sát dân chúng Bắc Uyển thì không nghi ngờ sẽ dấy lên chiến tranh giữa hai nước. Loại chuyện ngu xuẩn này nếu như hắn thật sự chỉ có năm sáu tuổi thì còn có thể làm. Nhưng mà mười lăm tuổi thì hẳn là cũng hiểu được cần cân nhắc lợi hại trong đó. Hơn nữa dần dần ở chung, Tiểu Bảo hình như chính loại người bề ngoài dữ tợn nhưng trong bụng cũng là người rất thiện lương
“Ta là Vương Tử một nước, cũng có thể là thái tử tương lai. Thân phận này thật sự không nhiều người biết lắm. Hơn nữa, ta là thiếu gia của Linh Vân sơn trang. Nàng thật không muốn gả cho ta sao? Có lẽ bởi vì . . . hiện tại bộ dáng của ta khiến nàng xem thường?” Tiểu Bảo ngoài ý muốn không hề tức giận.
“Cái này . . . Không liên quan vấn đề của ta. Cũng không phải ngươi không tốt, mà là do quan hệ cá nhân của ta.”
“Vậy nàng nói qua một vài lý do gì đi.”
“Không nói gạt ngươi đi, ta từng gả cho người khác, đã không còn thân trong sạch. Nói cách khác . . . Không xứng với ngươi.” Uyển chuyển một chút, nàng không muốn trực tiếp cự tuyệt gì để nói ra thì giống như đả thương người khác “Rời xa hai năm, nhưng cũng vẫn còn là vợ của hắn. Hiểu chưa? Không thể tái giá.”
Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi: “Lúc mới bắt đầu tại sao nàng không nói?”
“Khi đó cũng không phải mọi thứ đều rõ ràng, không thích hợp để nói.”
“Vậy tại sao nàng đi làm quan huyện?”
“Cái này là . . . vấn đề riêng, không cần phải nói chứ?”
“Nàng phải gả cho ta, cái này không tính là vấn đề riêng.”
“Cái đó. . . Tiểu Bảo này, hôn nhân không nên tiến hành.”
“Có phải vì một nam nhân kia không?”
“Hả? Nam nhân nào?”
“Hai năm trước, ta từng nhìn thấy một thiếu niên cùng nàng ở trên thuyền.” Tiểu Bảo nghĩ tới Sơ Tuyết. Mặc dù lúc đó hắn cũng không biết tên của Sơ Tuyết, nhưng mà lúc ấy hai người có cảm giác rất mật thiết.
“Không phải hắn. . .”
“Đó chính là tên trộm kia? Ta nhận được tin tức, ngươi và tên trộm kia có quan hệ hình như rất không bình thường, cử chỉ cũng thân mật khăng khít.” Tiểu Bảo cũng thích hợp tiết lộ một chút tình huống. Chuyện này khẳng định cần phải tra ra manh mối thì mới đáp ứng đối với sự chờ đợi của mọi người. Nếu như cứ không giải quyết được gì như vậy, tương lai đối với Linh Vân sơn trang sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
“Cho nên Tiểu Bảo muốn dùng ta để dẫn dụ ra hắn?”
“Vấn đề này vừa rồi ta đã nói.”
“. . .” Đích thật đã nói qua.
“Nếu như thật sự hắn cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì, hôn yến cứ theo lẽ thường mà cử hành.” Tiểu Bảo nói rất chăm chú với một vẻ kiên trì.
“Tiểu Bảo, cái này… “
Tiểu Bảo cắt đứt lời của Trầm Tố Nhi mà hỏi thẳng: “Nếu như ta không đi huyện Đào Hoa tìm ra nàng thì chẳng phải nàng tính toán ở đó sống cả đời? Nàng đã rời khỏi hắn hai năm, đó chính là nàng và hắn sẽ không có quan hệ gì cả. Gả cho ta cũng không thành vấn đề.”
“Tiểu Bảo… “
“Ta sẽ không thay đổi tâm ý.” Tiểu Bảo một chút cũng không nhường. Cuộc hôn nhân này nhất định phải cử hành! Nếu như chỉ vì dẫn dụ tên trộm ra đem nhân duyên của mình đi lấy nàng, loại chuyện ngu xuẩn đó thì Hoàng Phủ Dịch hắn sẽ làm sao? Sẽ không!
“. . .” Vô cùng không nói đạo lý!
“Ta không quan tâm chuyện nàng đã gả cho người khác!” Nếu như chỉ là vì tìm ra tên trộm thì hắn có thể trực tiếp hỏi nàng xem tên trộm kia là người ở đâu, là ai? Hỏi không được thì dùng hình cũng không phải không làm được.
Những lời của Tiểu Bảo nói với Trầm Tố Nhi tại huyện Đào Hoa cũng không phải tất cả đều là giả, ít nhất những lời nói với nàng thì đại bộ phận là nói thật. Đích xác vào hai năm trước hắn đã gặp bọn họ. Mặc dù chỉ là thuận đường lưu ý một lần, nhưng ấn tượng đó cũng rất khắc sâu. Lại đến huyện Đào Hoa, đó là bởi vì thuộc hạ từ một tên đánh xe ngựa tra ra đầu mối có liên quan đạo tặc. Nghe nói năm đó đúng là tên đánh xe ngựa cho nàng và thư sinh. Theo đầu mối tìm kiếm huyện Đào Hoa rồi tới lúc nhìn thấy người đó lại là nàng, hắn thật sự rất kinh ngạc. Tận đáy lòng cũng có một niềm vui bất ngờ nói không ra lời. Hắn tự mình ở lại huyện, âm thầm quan sát nàng một thời gian ngắn nhưng không hề phát giác nàng và bên ngoài có liên lạc gì. Rồi lại bất giác bị nàngthu hút …
Tình yêu có lúc kỳ diệu như vậy. Không cần thời gian dài mà lại có thể làm đối phương xúc động để ra quyết định không phải nàng không cưới hoặc không phải chàng không lấy chồng. Mặc dù bề ngoài của hắn vẫn luôn là đứa trẻ, nhưng tâm trí dù sao đã trưởng thành. . .
Đảo mắt lại qua năm ngày…
Trầm Tố Nhi vài lần tìm được cơ hội trốn lại bị Tiểu Bảo ngăn chặn. Trước lần thứ hai thì còn có thể gượng gạo nói cho qua. Đến lần thứ ba thì Tiểu Bảo hoài nghi, trong lòng cũng sinh ra cảnh giác bèn cảnh cáo: “Hinh nhi, còn dám phá hỏng biện pháp thì đừng trách ta trói nàng mang tới Linh Vân sơn trang.”
Lại tiếp tục trên đường…
Càng gần Linh Vân sơn trang, đám cầm kiếm hộ vệ bên người nàng liền càng ngày càng nhiều. Khiến cho nàng mấy ngày qua đều chìm trong buồn rầu. Những ngày gần đây Tiểu Bảo không có trói chặt nàng thì cũng như phạt hình giam lỏng, muốn chạy trốn thì hiểu được có bay cũng bay không ra nổi.
Dần dần, nàng phát hiện một số điều khác thường. Tiểu Bảo càng ngày càng ít cười, vẻ mặt cũng càng ngày càng nghiêm nghị. Có vẻ. . . trên đường quay về sơn trang đã xảy ra chuyện lớn lao gì đó?
Nàng hoài nghi…
Mọi người hộ vệ đều có vẻ mặt nghiêm trang như kiểu bày thế trận sẵn sàng đón quân địch.
Vì vậy thừa dịp cơ hội Tiểu Bảo đi ra ngoài, nàng hỏi một người hộ vệ “Vị đại ca này, có phải đã xảy ra chuyện gì không muốn à?”
“Phải. Có thể dựa vào tin tức nói sẽ có người tới . . .” Hộ vệ vừa định nói nữa thì lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tiểu Bảo vừa đi đã quay lại bèn lập tức câm như hến rồi cúi đầu không nói.
Trầm Tố Nhi chỉnh lý qua loa một tay nải. Nàng vẫn mặc một bộ nam trang, trong phòng cũng không có bộ quần áo nữ nhân nào. Lại nói, hai năm nay nàng đều thích mặc trang phục nam nhân. Không vì điều gì khác ngoài lý do mặc vào đơn giản.
Tiểu Bảo đứng một bên nhìn.
“Tốt rồi.” Trầm Tố Nhi cao hứng nói.
Tiểu Bảo giơ tay về phía bình phong phất một cái, có một chiếc áo choàng không tệ khoác lên trên vai Trầm Tố Nhi “Khoác cái này vào, ban đêm đỡ lộ.” Lúc này, Tiểu Bảo vỗ tay một cái, có một bóng người từ trên cửa sổ đột nhập vào.
Khi bóng người đã ổn định, Trầm Tố Nhi nhìn nhìn dưới ánh đèn lờ mờ rồi thiếu chút nữa bị dọa đến hoảng sợ. Nàng hoài nghi có phải mình đang nhìn vào gương hay không! Ai là ai đây? Lại xuất hiện một người và chính mình giống nhau như đúc. Thân hình, quần áo, cử chỉ, mở mồm nói mấy câu thì ngay cả giọng điệu cũng rất giống nhau.
“Tiểu Bảo, hắn là. . .”
Tiểu Bảo cũng giải thích nghi ngờ cho nàng “Hắn am hiểu dịch dung, nhái giọng cũng không tồi nên bắt chước một người náo đó là việc nhỏ. Một tháng nay hắn đều ở trong bóng tối quan sát nàng, thay thế nàng làm Huyện thái gia tuyệt không thành vấn đề.”
“Mặt của hắn. . .” Trầm Tố Nhi vô cùng kinh ngạc, tai nghe thì còn giả, mắt thấy là thực. Đến thời cổ đại thật sự là được mở rộng tầm mắt “Liệu có phải bởi dưới ánh đèn mờ tỏ chăng, mới nhìn đặc biệt giống nhau.”
“Bớt soi xét đi, chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa mà lên đường đã. Bên ngoài xe đã chuẩn bị xong rồi. Muốn biết tại sao thì trên xe sẽ nói tỉ mỉ cho nàng. Tối nay nàng ngủ ở trên xe đi.” Tiểu Bảo nói lời này thì cũng rất hoài nghi, liệu nàng có thể ngủ ở trên xe hay không.
Trầm Tố Nhi không còn cách nào khác đành lên đường cùng với Tiểu Bảo.
******************************************************
Thời gian trên đường ngày nọ qua ngày kia… Nửa tháng đã qua, mọi thứ cũng không có bất cứ điều gì không ổn.
Nàng cũng bắt đầu đặc biệt phối hợp, cũng dần dần bình tĩnh lại từ cái chết của Thư lão phu nhân.
Có lúc, Tiểu Bảo cũng rất nghi hoặc, liệu có phải nang rất hợp tác hay không?
Xe ngựa đang phi trên đường.
Bên trong xe ngựa sang trọng Tiểu Bảo rốt cục hỏi “Nàng . . . Không có ý kiến?”
“Ý kiến gì?” Có người hơi sờ sờ đầu mình.
Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi: “Về chuyện đám cưới? Nàng có muốn gì, hoặc là yêu cầu gì không?”
Tiểu Bảo rất lấy làm lạ trước sự im lặng của Trầm Tố Nhi. Nàng là một thiếu nữ bình thường, hơn nữa chỉ mới mười bảy tuổi, làm sao có thể không có yêu cầu gì đối với đám cưới? Cho dù là vui mừng hoặc là không thích thì đều hẳn là có phản ứng nào đó chứ? Đặc biệt. . .
“Tiểu Bảo, yêu cầu của ta là… có điều nói ra thì ngươi sẽ nghe sao?”
“Nàng không nói thì làm sao biết ta sẽ không nghe?”
Trầm Tố Nhi thản nhiên, nụ cười chế nhạo châm biếm trong mắt như cười mà không phải dường như liếc nhìn qua Tiểu Bảo. Trước mắt mà nói thì nàng đã có điểm tin tưởng hắn mười lăm tuổi. Suy nghĩ của một người đã chín chắn hay chưa thì ở chung đã lâu nên nàng cũng có thể nhìn ra. Chỉ là, tại sao hắn phải ở trong hình dạng này? Hoặc là đúng như hắn nói, vào lúc thành thân thì sẽ nói cho nàng.
Nếu hắn đã hỏi, vậy thì nàng cũng tùy ý nói ra “Vậy . . . ta không muốn thành thân, ngươi sẽ đồng ý với ta sao?” Thật sự một câu rất tùy ý, không hề mang theo nhiều hy vọng.
“Chắc chắn không!” Cự tuyệt, đương nhiên là cự tuyệt.
“Cái đó thì không được rồi.” Chỉ có một điều này mà thôi, còn lại đều không quan trọng.
Tiểu Bảo mấp máy cái miệng nhỏ nhắn mà không nói, nhìn thấy được hình như đang khó chịu.
Trầm Tố Nhi cũng không muốn nói chuyện. Có một vấn đề làm nàng cũng đau đầu. Vốn định tìm cơ hội rời đi, tiếc rằng Tiểu Bảo gần như là 24 giờ dán mắt vào nàng, cũng không định rời ra. Có điều suốt ngày đều ở chung một chỗ, coi như những lúc ngắn ngủi hắn rời đi thì cũng để lại người trông chừng.
Tên đánh xe ngựa và một người hầu đeo kiếm có vẻ là người do Linh Vân sơn trang phái tới.
“Hinh nhi, gả cho ta thì có gì không tốt? Gả cho ta, nàng sẽ một đời vinh hoa phú quý, hưởng đủ mọi điều. Không chỉ có như thế, gần như là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Danh lợi đều đủ . . .”
Khóe miệng Trầm Tố Nhi giật giật, Hinh nhi? Tiểu quỷ này lại gọi nàng là Hinh nhi? Nghe là lạ. “Tiểu Bảo à, những điều này cũng không phải là thứ ta muốn theo đuổi. Cuộc sống bình an, không sóng không gió, có thể mỗi ngày cùng với người mình yêu ngắm nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn. Cuộc đời như vậy mới là điều ta muốn. Ngươi vẫn còn nhỏ tuổi nên không biết được . . .”
“Nàng mới chỉ lớn hơn hai tuổi, đừng làm như hiểu rõ cuộc đời huyền ảo” Tiểu Bảo hừ hừ bĩu môi rồi mặc kệ… quay ra cửa sổ xem cảnh vật, không thèm nhìn Trầm Tố Nhi nữa.
Trầm Tố Nhi ha hả cười một tiếng, không phải là hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, mà là nản lòng thoái chí rồi. “Có một việc mà ta muốn nói, nhưng mà có nói ra thì ngươi có thể sẽ không tin.”
“Chuyện gì vậy?”
“Ta . . . Năm nay hai mươi bảy tuổi.”
Tiểu Bảo ngẩn ra, chăm chú nhìn hai má Trầm Tố Nhi , một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Đến khi nhìn thấy khóe miệng nàng đang cười vui vẻ thì quẫn quá bèn mắng một câu: “Hoang đường! Hừ!” Rõ ràng là đang trêu cợt hắn.
“Tại sao lại không tin? Chẳng lẽ chỉ cho ngươi mười lăm, không cho ta hai mươi bảy?”
“Hừ. . .” Bỏ qua không tin.
“Ta mới rồi đã nói , chuyện này có thể ngươi sẽ không tin.” Cũng không tin, riêng nàng cũng biết được chuyện của mình so chuyện của Tiểu Bảo sẽ càng khó làm người khác tin tưởng. Xuyên qua ư, đến từ tương lai sau ngàn năm thì ai sẽ tin tưởng đây? Nói không khéo còn làm cho người ta coi mình là kẻ điên rồi xử lý.
Giữa trưa thì mọi người đều phải ăn cơm, hai người cũng quyết định trước hết ăn một chút gì đó rồi mới lại đi.
Xe ngựa dừng ở trước một khách điếm tương đối lớn.
Gã hầu vén màn xe, Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng xuống xe . Vẫn là mặc một bộ nam trang.
Cuối xuân vào hè, quần áo cũng dần dần càng mặc càng ít.
Trầm Tố Nhi dắt Tiểu Bảo. . . Ách, Tiểu Bảo dắt Trầm Tố Nhi cũng được, cùng nhau xuống xe ngựa.
Tìm một cái bàn rồi ngồi xuống.
Hai người xuất hiện làm cho mọi người vô cùng chú ý. Một người là công tử tuấn tú, một kẻ là chú bé xinh đẹp như hoa như ngọc.
Âm thầm suy đoán, không phải anh em thì chính là cha con … Quẫn, ai mà đoán ra được là hai người này sẽ thành thân?
Tiểu nhị của điếm mặt mày tươi cười bắt đầu chào hỏi, hai người tùy ý chọn mấy món ăn sơ sài, lại còn một bầu rượu. Rượu, là Tiểu Bảo gọi.
Khách điếm không khỏi là chỗ người giang hồ tụ tập, cũng là một chốn long xà hỗn tạp. Hai người rất lặng lẽThức ăn đem tới thì cũng yên lặng ăn.
Tố Nhi cũng uống một ít rượu, như vậy trên xe ngựa dễ dàng ngủ hơn.
Khi Tiểu Bảo uống rượu thì khiến cho không ít người trông sang. Một chú bé năm sáu tuổi uống rượu, tự nhiên làm người khác tò mò. Nhưng thật sự không có lý do gì để phản đối, mà mới chỉ là kinh ngạc thôi.
Ở những nơi này, tin tức lưu thông là nhanh nhất. Hoặc là gần đây trên giang hồ phát sinh chuyện gì lớn thì cũng không tránh được sẽ thảo luận một phen. Ngồi bàn bên cạnh có mấy người giang hồ đang thảo luận, hơn nữa âm thanh cũng không thèm hạn chế. Bọn họ có muốn không nghe cũng phải nghe.
Dần dần, chân mày thanh tú của Tiểu Bảo càng lúc càng cau lại. Hắn có hơi hối hận vì đã mang nàng đến ăn cơm ở chỗ đông người như thế. Sắc mặt Trầm Tố Nhi càng ngày càng tối lại . . .
“Nghe nói chưa? Linh Vân sơn trang đang chuẩn bị việc vui ?”
“Ừ, nghe nói là Hoàng Phủ thiếu gia thành thân.”
“Lấy được con gái nhà ai vậy?”
“Không thấy nói ra, nhưng theo lời người nhận được thiếp mời nói thì tân nương hình như họ Mục.”
“Ha hả, cái này nghe nói có vẻ như truyền thuyết, ta nghe người quen nói . . . hình như Tuyết Liên của Linh Vân sơn trang bị trộm lấy .” Lúc này lại có một người bắt đầu bổ sung, có thể nói là dưng đúng ở nút thắt.
“Nói nhanh lên, có chuyện gì xảy ra?”
“Hai năm trước, báu vật trấn trang của Linh Vân sơn trang là Tuyết Liên ngàn năm không phải bị trộm lấy sao? Nghe nói, đương khi bọn họ đang truy theo bọn trộm thì xe ngựa tiểu thư Mục gia vừa vặn đi qua. Hoàng Phủ thiếu gia tự nhiên muốn điều tra thêm, khi tra hỏi liền biết nhau như vậy. Nhưng mà nghe nói, lúc ấy Mục tiểu thư là nữ giả nam trang, đang đi cùng một thư sinh thi rớt . . . Hình như là Thư thư sinh. Đến khi lên đường thì , đương nhiên, thư sinh kia phải ngồi ở bên ngoài xe ngựa . . .” Người này nói mà nước miếng tung bay, hoàn toàn bịa đặt!
rầm Tố Nhi nghe mà đặc biệt quẫn! Đúng là chuyện giang hồ, không thể tin hết được, truyền đến truyền đi đều biến đổị. Hơn nữa, khi đó thì nàng chưa từng gặp Tiểu Bảo. Nghĩ vậy thì không khỏi lén đưa mắt nhìn Tiểu Bảo. Không hề có ấn tượng, nếu có ấn tượng khẳng định sẽ nhớ. Dù sao hắn là đứa trẻ dễ thương như vậy.
Tiểu Bảo nâng chén rượu lên mà khó chịu uống, không hể để ý Trầm Tố Nhi. Mặc dù vẻ mặt không tốt lắm, nhưng mà cố gắng thản nhiên. Dù sao mọi chuyện sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, hiện tại cho dù nàng làm gì thì cũng sẽ không thay đổi được kế hoạch đã sớm định ra.
Lúc này, những người đó vẫn còn tán gẫu. “Không biết trình độ nữ nhân này ra sao? Lại có thể giành được sự ái mộ của Hoàng Phủ thiếu gia?” Thật hâm mộ.
“Chuyện này . . . thì không nghe nói tới.”
“Chuyện kể lại Hoàng Phủ thiếu gia đã lâu rồi không công khai lộ diện, cũng không biết lớn lên thì tuấn tú như thế nào? Nếu như giống hệt mẹ thì tuyệt đối là một thiếu niên xinh đẹp mê đảo chúng sanh.”
“Hẳn không kém, năm đó Vân tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân giang hồ, đứa con sinh ra hẳn sẽ không kém tẹo nào .”
“Ừ, chỉ chớp mắt đã mười lăm năm . . .”
“Nghe nói không ai từng gặp . . .”
“Phốc!” Trầm Tố Nhi phun toàn bộ ngụm rượu lên mặt Tiểu Bảo!
Sắc mặt Tiểu Bảo càng nhăn nhó!”Rất kỳ quái sao? Có phải đến bây giờ vẫn còn không tin tưởng à?” Hắn trợn mắt nhìn nàng rồi tức giận lấy ống tay áo xoa hai má.
Trầm Tố Nhi nuốt một ngụm nước bọt, lần này thì không thể không tin hắn! Hắn, hắn, hắn . . . đứa bé trước mắt lại thật sự. . . thật sự mười lăm tuổi? ! Hắn không hề nói sai? Lại cũng không nói dối tuổi. . . Rất chấn động ! Nàng sống hai mươi mấy năm mà không một lần kinh ngạc giống như hôm nay vậy , so sánh với lúc vừa mới nghe hắn nói thì vẫn còn kinh ngạc hơn. Dù sao khi đó chỉ là những lời một phía của hắn, về sau ngẫm lại thì cũng không thể tin lắm. Hiện tại lại do người khác nói ra . . .
“Thế giới rộng lớn, thật sự không gì là không thể.” Tiểu quỷ trước mắt liệu có thể tính là một kỳ tích hay không? Không đúng, là một quái thai! Quá hứng thú, Trầm Tố Nhi nghiêng người lại gần Tiểu Bảo mà tò mò hỏi: “Tiểu Bảo, ta tò mò đối với ngươi.”
“Đối với nàng ta cũng hiếu kỳ!” Hoàn toàn là tức giận mà nói! Nếu như lời vừa rồi do người khác nói ra thì kẻ đó sau một khắc tuyệt đối sẽ thành người đưa tin tới Diêm vương.
Trầm Tố Nhi ha hả cười một tiếng, lấy tay áo lau đi rượu trên mặt hắn “Đừng tức giận. Ta tuyệt không có ác ý.”
“Có hay không thì chính mình biết.” Tiểu Bảo hất tay nàng ra, nghiêng đầu không nhìn nàng
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . .” Nàng cười ngượng ngập.
Lại tiếp tục nghe nhưng cũng không có gì đáng lưu ý.
Một hồi lâu sau…
Trầm Tố Nhi lại muốn hỏi “Tiểu Bảo, ngươi . . . Không phải người Tang quốc sao? Bắc Uyển. . .” Trong sách thường xuyên miêu tả triều đình và giang hồ vẫn luôn là nước giếng không phạm nước sông, chẳng lẽ thật sự không giống vậy? Không đúng, Tiểu Bảo hình như là Vương Tử Tang quốc? Điều này có thể cũng là giả chăng? Nghĩ mà đau đầu, thật là rắc rối!
Tiểu Bảo cực kỳ thông minh nên biết nàng muốn hỏi gì “Cha ta là người Tang quốc, mẹ là người Bắc Uyển. Ông ngoại là người Bắc Uyển, dưới gối lại chỉ có một nữ nhân. Hiện tại chỉ có ta là cháu ngoại. Những chuyện này sớm muộn nàng cũng sẽ biết.” Nói như vậy đã rất rõ ràng, tương lai hắn cũng sẽ kế thừa Linh Vân sơn trang.
Thì ra là như vậy… Trầm Tố Nhi đã hiểu. Thì ra trang chủ Linh Vân sơn trang cưới con gái duy nhất của hoàng đế Tang quốc, rồi sinh một con trai. Có điều đứa con trai này là một quái thai, đến năm sáu tuổi cũng không lớn hơn? ! Có điều nghe giọng của Tiểu Bảo thì hình như có điều bí ẩn gì đó, nhưng trước mắt hắn không muốn nói.
Nghe truyền thuyết hai năm trước Linh Vân sơn trang hình như bị trộm vào.
Phút chốc, nàng kinh ngạc! Bị ăn trộm? Trộm cái gì? Hai năm trước?
Đi trên đường… Mộ Dung Cảnh nói, hắn đã đi làm kẻ trộm, chẳng lẽ chính hắn đã trộm của Linh Vân sơn trang? !
Kinh ngạc, theo lời giang hồ truyền ra thì nàng biết lời đồn đại về Tiểu Bảo, ngoài chi tiết liên quan tới Tiểu Bảo ra thì cơ bản giống như đang nói về chuyện đã xảy ra. . . Điều kiện lại hoàn toàn ăn khớp? ! Tuyết Liên ngàn năm? Lúc ấy Mộ Dung Cảnh hình như là mang theo vật gì đó, chẳng lẽ đó chính là Tuyết Liên ngàn năm?
Gay go…!
Mặc dù lời đồn đại làm giả được, lại đủ để hấp dẫn kẻ có tâm, tỷ như: Mộ Dung Cảnh? Hắn nếu như nghe xong khẳng định sẽ liên tưởng đến nàng . . . Lập tức, nàng có loại cảm giác như bị mây đen bao phủ.
Lớn chuyện rồi…! Không phải là lớn bình thường! Là to chuyện trước nay chưa từng có!
Liệu Tiểu Bảo có biết hậu quả hay không? Nếu như Linh Vân sơn trang cử hành đám cưới thì sẽ phát sinh chuyện gì?
Đến lúc đó, nếu như Mộ Dung Cảnh phát hiện . . .
Cho dù như thế nào thì sự suy đoán cũng đều không cho là chuyện tốt.
Trước mắt nàng muốn chạy trốn lại trốn không thoát, nếu như có đám cưới thì chỉ biết sẽ làm cho tình thế càng khó giải quyết. Không đúng! Rất có thể sẽ khiến cho tai hoạ ngầm hai năm trước nổi lên mặt đất, hơn nữa càng thêm phức tạp. Bởi vì lại mọc ra thêm một Tiểu Bảo, thật sự là càng ngày càng hỗn loạn. . .
Một lúc lâu sau, Trầm Tố Nhi thở dài một hơi thật sâu, rắc rối thì đã rắc rối rồi, hiện tại cũng không cho ra một kết quả nào. Chỉ với sức của riêng mình nàng mà có thể khống chế cục diện sao? Không thể được. Bọn họ có suy nghĩ độc lập rất mạnh, trong đó bất cứ người nào cũng không phải là nàng có thể thao túng được. Mọi người . . . Ách, hình như Sơ Tuyết có hơi ngoại lệ, là một người đặc biệt nghe lời. Có điều hắn là một người cũng không tham gia vào sự kiện, ảnh hưởng đối với toàn cục không lớn .
Trầm Tố Nhi và Tiểu Bảo ra khỏi khách điếm, lại lên xe ngựa.
Xe ngựa ra khỏi huyện thành, đi một đoạn đường khá dài mà nàng vẫn cực kỳ im lặng. Nhưng trong mắt lại cảm thấy lo âu, khi xuống xe thì mất đi vẻ hững hờ tùy ý.
Nàng không phải một thiếu nữ không am việc đời nên tự nhiên đoán được đám cưới sẽ đưa tới hậu quả gì.
Lúc mới bắt đầu, nàng còn tưởng rằng chỉ là do tính tình trẻ con của Tiểu Bảo, là tùy hứng thôi. Thật không ngờ trong đó lại có thể liên lụy tới nhiều quan hệ lợi hại như vậy. Càng nghĩ càng cảm giác được lần hôn lễ này cũng không đơn thuần. Có một số việc nàng không nắm bắt được mấu chốt, cũng không suy đoán được sự phát triển của tình thế. Hoặc là nói, chính mình đã rơi vào một vai trong đó . . . khi nghĩ vậy thì nàng không khỏi nhìn về phía Tiểu Bảo. Có một chút hào hứng che giấu dưới đáy mắt….
Kỳ thật, nàng thật sự không phải là một người thích động não. Nhưng có lúc không muốn . . . lại sợ sẽ phát sinh chuyện gì đó làm cho chính mình hối hận, mà chuyện này rõ ràng lại có thể tránh né được.
Trầm Tố Nhi thử hỏi “Tiểu Bảo, hai năm trước các ngươi đánh mất bảo bối gì?”
Tiểu Bảo nhìn nàng một cái rồi bình tĩnh trả lời: “Tuyết Liên ngàn năm.”
“? ? !” Giật mình, vừa rồi nghe người trên giang hồ nói, còn tưởng rằng là lời đồn đại!
“Tại sao giật mình như vậy?”
“Vật đó . . . Trên đời này thật có vật này sao?”
“Mắc mớ gì tới nàng?”
“Tò mò. . .”
“Nàng thật là hiếu kỳ! Hừ!” Tiểu Bảo tình tình thay đổi, hừ một tiếng mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ không để ý đến nàng.
Trầm Tố Nhi ngây ngốc, ra vẻ quên chủ đề mà thử hỏi: “Tiểu Bảo, các ngươi thực sự đánh mất Tuyết Liên ngàn năm ?”
“Là đánh mất một gốc cây Tuyết Liên.”
“! ! !” Mộ Dung Cảnh thực sự tặc đạo ? Nàng kinh ngạc hỏi: “Cấp, cấp. . . Cho ai, tặc đạo?”
Tiểu Bảo không nhịn được khẽ cau mày nhìn chăm chú Trầm Tố Nhi một hồi lâu rồi hỏi ngược lại: “Nàng không biết à?” Trong mắt hiện lên một vẻ hồ nghi.
Trầm Tố Nhi cũng hỏi ngược lại: “Ta hẳn là biết rõ à?” Ngón trỏ trắng nỗn chỉ chỉ vào mũi của mình khi hỏi.
Sự hoài nghi trong mắt Tiểu Bảo càng sâu. Phút chốc, hắn hơi khinh thường hừ lạnh “Thực sự là diễn kịch . . .” Hắn phẩy tay, không nhìn đến nàng.
Trầm Tố Nhi một mực âm thầm lưu ý vẻ mặt Tiểu Bảo, trong lòng ngầm khẩn cấp. Căn bản Tiểu Bảo phản ứng như thế thì tám chín phần mười đã biết nàng và Mộ Dung Cảnh quen nhau. Nếu thực sự như vậy thì việc nàng xoắn xít liền có thể tìm ra nguyên nhân hợp lý. Đã như vậy, nàng còn muốn hỏi thêm một câu:
“Tiểu Bảo, những lời đồn đại trên giang hồ là các ngươi phái người tung ra, ta đoán đúng chứ?”
Gương mặt Tiểu Bảo bỗng cứng lại, đôi con ngươi trong suốt cũng toát ra ra một chút kinh ngạc “Thật lợi hại! Thật không hổ là nữ nhân ta coi trọng. Nàng đã hỏi thì ta cũng không dối gạt. Dù sao chuyện này rồi về sau nàng cũng sẽ biết. Không sai! Lời đồn là ta phái người phát ra. Mục đích chính là để dẫn dụ kẻ trộm to gan lớn mật kia! Đã một lần ăn trộm Tuyết Liên, lần này lại vẫn còn định trộm Dược Phòng của Linh Vân sơn trang chúng ta.” Thoải mái thừa nhận, có người dám làm tự nhiên dám gánh chịu.
Trầm Tố Nhi như rơi xuống thác nước . . . Thiệt hay giả? ? Mộ Dung Cảnh đường đường là Hoàng đế, thiên hạ đều là của hắn. Chẳng lẽ ngay cả một đơn thuốc mà cũng không tìm được sao? Lại còn không chỉ một lần, mà lại là nhiều lần dùng cách ăn trộm để giải quyết? Rất khẩn cấp sao? ! Thủ đoạn thật sự là không quá. . . Ách, chẳng lẽ cũng không thể nghĩ tới cách quang minh lỗi lạc sao?
Qua một hồi lâu… Nàng trịnh trọng nói rõ “Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, không muốn trở thành quân cờ hay món đồ chơi.”
“. . .” Ánh mắt Tiểu Bảo dừng lại trong nháy mắt rồi lập tức khôi phục bình thường.
“Tại sao các ngươi cảm giác được lấy ta thì kẻ trộm kia liền sẽ xuất hiện?” Nàng lại hỏi .
Câu hỏi này thì Tiểu Bảo không trả lời. Nhưng Trầm Tố Nhi không buông tha Tiểu Bảo mà tiếp tục hỏi: “Trước mắt xem ra, ta hình như là một con cờ rất quan trọng. Ngươi thử nói… Ta có lợi thế biết chân tướng hay không?” Giọng nói khe khẽ uyển chuyển dễ nghe mà mê người, nhưng ngược lại không mang theo tí ti tình cảm ở bên trong. Mọi thứ vào lúc này đều biểu hiện sự chăm chú của Trầm Tố Nhi.
“Nàng đang uy hiếp ta? Tính mạng người huyện Đào Hoa vẫn còn nằm trong tay ta.”
“Phì ” nàng mắc cười. Châm biếm, mang theo một vẻ đùa cợt.
“Tiểu Bảo, đừng đùa. Loại uy hiếp này đối với ta vô dụng. Lời này cũng giống như là nói, nếu như ngươi không ngoan ngoãn mà vi phạm, ta nắm giữ tính mạng toàn bộ dân chúng Bắc Uyển, tùy ý có thể giết chết.” Trầm Tố Nhi giống như mỉm cười nhìn về phía Tiểu Bảo “Lúc này ta đang nghiêm túc nói chuyện với ngươi, đừng có nói qua loa cho xong . Trước mắt mà nói thì ta hai bàn tay trắng, chỉ còn lại có một cái mạng của bản thân thôi. Nếu như ngươi muốn lấy đi thì ta cũng không có ý kiến gì. Nói không chừng bởi vì như thế mà ta còn có thể… trở lại nơi vốn thuộc về mình.”
Tiểu Bảo sẽ không giết người huyện Đào Hoa. Lúc mới bắt đầu thì Trầm Tố Nhi không hề ngẫm nghĩ. Hiện tại ngẫm lại, đó căn bản là hắn hù dọa nàng. Tiểu Bảo là Vương Tử Tang quốc, tàn sát dân chúng Bắc Uyển thì không nghi ngờ sẽ dấy lên chiến tranh giữa hai nước. Loại chuyện ngu xuẩn này nếu như hắn thật sự chỉ có năm sáu tuổi thì còn có thể làm. Nhưng mà mười lăm tuổi thì hẳn là cũng hiểu được cần cân nhắc lợi hại trong đó. Hơn nữa dần dần ở chung, Tiểu Bảo hình như chính loại người bề ngoài dữ tợn nhưng trong bụng cũng là người rất thiện lương
“Ta là Vương Tử một nước, cũng có thể là thái tử tương lai. Thân phận này thật sự không nhiều người biết lắm. Hơn nữa, ta là thiếu gia của Linh Vân sơn trang. Nàng thật không muốn gả cho ta sao? Có lẽ bởi vì . . . hiện tại bộ dáng của ta khiến nàng xem thường?” Tiểu Bảo ngoài ý muốn không hề tức giận.
“Cái này . . . Không liên quan vấn đề của ta. Cũng không phải ngươi không tốt, mà là do quan hệ cá nhân của ta.”
“Vậy nàng nói qua một vài lý do gì đi.”
“Không nói gạt ngươi đi, ta từng gả cho người khác, đã không còn thân trong sạch. Nói cách khác . . . Không xứng với ngươi.” Uyển chuyển một chút, nàng không muốn trực tiếp cự tuyệt gì để nói ra thì giống như đả thương người khác “Rời xa hai năm, nhưng cũng vẫn còn là vợ của hắn. Hiểu chưa? Không thể tái giá.”
Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi: “Lúc mới bắt đầu tại sao nàng không nói?”
“Khi đó cũng không phải mọi thứ đều rõ ràng, không thích hợp để nói.”
“Vậy tại sao nàng đi làm quan huyện?”
“Cái này là . . . vấn đề riêng, không cần phải nói chứ?”
“Nàng phải gả cho ta, cái này không tính là vấn đề riêng.”
“Cái đó. . . Tiểu Bảo này, hôn nhân không nên tiến hành.”
“Có phải vì một nam nhân kia không?”
“Hả? Nam nhân nào?”
“Hai năm trước, ta từng nhìn thấy một thiếu niên cùng nàng ở trên thuyền.” Tiểu Bảo nghĩ tới Sơ Tuyết. Mặc dù lúc đó hắn cũng không biết tên của Sơ Tuyết, nhưng mà lúc ấy hai người có cảm giác rất mật thiết.
“Không phải hắn. . .”
“Đó chính là tên trộm kia? Ta nhận được tin tức, ngươi và tên trộm kia có quan hệ hình như rất không bình thường, cử chỉ cũng thân mật khăng khít.” Tiểu Bảo cũng thích hợp tiết lộ một chút tình huống. Chuyện này khẳng định cần phải tra ra manh mối thì mới đáp ứng đối với sự chờ đợi của mọi người. Nếu như cứ không giải quyết được gì như vậy, tương lai đối với Linh Vân sơn trang sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
“Cho nên Tiểu Bảo muốn dùng ta để dẫn dụ ra hắn?”
“Vấn đề này vừa rồi ta đã nói.”
“. . .” Đích thật đã nói qua.
“Nếu như thật sự hắn cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì, hôn yến cứ theo lẽ thường mà cử hành.” Tiểu Bảo nói rất chăm chú với một vẻ kiên trì.
“Tiểu Bảo, cái này… “
Tiểu Bảo cắt đứt lời của Trầm Tố Nhi mà hỏi thẳng: “Nếu như ta không đi huyện Đào Hoa tìm ra nàng thì chẳng phải nàng tính toán ở đó sống cả đời? Nàng đã rời khỏi hắn hai năm, đó chính là nàng và hắn sẽ không có quan hệ gì cả. Gả cho ta cũng không thành vấn đề.”
“Tiểu Bảo… “
“Ta sẽ không thay đổi tâm ý.” Tiểu Bảo một chút cũng không nhường. Cuộc hôn nhân này nhất định phải cử hành! Nếu như chỉ vì dẫn dụ tên trộm ra đem nhân duyên của mình đi lấy nàng, loại chuyện ngu xuẩn đó thì Hoàng Phủ Dịch hắn sẽ làm sao? Sẽ không!
“. . .” Vô cùng không nói đạo lý!
“Ta không quan tâm chuyện nàng đã gả cho người khác!” Nếu như chỉ là vì tìm ra tên trộm thì hắn có thể trực tiếp hỏi nàng xem tên trộm kia là người ở đâu, là ai? Hỏi không được thì dùng hình cũng không phải không làm được.
Những lời của Tiểu Bảo nói với Trầm Tố Nhi tại huyện Đào Hoa cũng không phải tất cả đều là giả, ít nhất những lời nói với nàng thì đại bộ phận là nói thật. Đích xác vào hai năm trước hắn đã gặp bọn họ. Mặc dù chỉ là thuận đường lưu ý một lần, nhưng ấn tượng đó cũng rất khắc sâu. Lại đến huyện Đào Hoa, đó là bởi vì thuộc hạ từ một tên đánh xe ngựa tra ra đầu mối có liên quan đạo tặc. Nghe nói năm đó đúng là tên đánh xe ngựa cho nàng và thư sinh. Theo đầu mối tìm kiếm huyện Đào Hoa rồi tới lúc nhìn thấy người đó lại là nàng, hắn thật sự rất kinh ngạc. Tận đáy lòng cũng có một niềm vui bất ngờ nói không ra lời. Hắn tự mình ở lại huyện, âm thầm quan sát nàng một thời gian ngắn nhưng không hề phát giác nàng và bên ngoài có liên lạc gì. Rồi lại bất giác bị nàngthu hút …
Tình yêu có lúc kỳ diệu như vậy. Không cần thời gian dài mà lại có thể làm đối phương xúc động để ra quyết định không phải nàng không cưới hoặc không phải chàng không lấy chồng. Mặc dù bề ngoài của hắn vẫn luôn là đứa trẻ, nhưng tâm trí dù sao đã trưởng thành. . .
Đảo mắt lại qua năm ngày…
Trầm Tố Nhi vài lần tìm được cơ hội trốn lại bị Tiểu Bảo ngăn chặn. Trước lần thứ hai thì còn có thể gượng gạo nói cho qua. Đến lần thứ ba thì Tiểu Bảo hoài nghi, trong lòng cũng sinh ra cảnh giác bèn cảnh cáo: “Hinh nhi, còn dám phá hỏng biện pháp thì đừng trách ta trói nàng mang tới Linh Vân sơn trang.”
Lại tiếp tục trên đường…
Càng gần Linh Vân sơn trang, đám cầm kiếm hộ vệ bên người nàng liền càng ngày càng nhiều. Khiến cho nàng mấy ngày qua đều chìm trong buồn rầu. Những ngày gần đây Tiểu Bảo không có trói chặt nàng thì cũng như phạt hình giam lỏng, muốn chạy trốn thì hiểu được có bay cũng bay không ra nổi.
Dần dần, nàng phát hiện một số điều khác thường. Tiểu Bảo càng ngày càng ít cười, vẻ mặt cũng càng ngày càng nghiêm nghị. Có vẻ. . . trên đường quay về sơn trang đã xảy ra chuyện lớn lao gì đó?
Nàng hoài nghi…
Mọi người hộ vệ đều có vẻ mặt nghiêm trang như kiểu bày thế trận sẵn sàng đón quân địch.
Vì vậy thừa dịp cơ hội Tiểu Bảo đi ra ngoài, nàng hỏi một người hộ vệ “Vị đại ca này, có phải đã xảy ra chuyện gì không muốn à?”
“Phải. Có thể dựa vào tin tức nói sẽ có người tới . . .” Hộ vệ vừa định nói nữa thì lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tiểu Bảo vừa đi đã quay lại bèn lập tức câm như hến rồi cúi đầu không nói.
/111
|