Thẩm Cảnh nhíu mày, cái này là ở trước mặt anh thổ lộ với Tống Hiểu Hoa, xem ra anh phải ra mặt, chỉ là không đợi đến lúc anh đi ra, đã nhìn thấy Tống Hiểu Hoa một cước giẫm lên chân Trương Triển, sau đó đấm một cái vào mặt của anh ta, nói: Đừng ép tôi phải đánh anh.
Trương Triển ôm mặt, mặt kinh ngạc nhìn Tống Hiểu Hoa.
Thẩm Cảnh cũng sợ ngây người.
Đây là tình tiết gì?
Lại thấy Trương Triển nhắm mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống mang theo tiếng khóc nức nở nói: Làm sao nói đánh là đánh vậy! Quá đáng ghét! Chúng ta tuyệt giao, tuyệt giao! Dứt lời, liền chạy đi.
Thẩm Cảnh: . . . . . . Hình ảnh này quá mức rung động, đây là đang xảy ra chuyện gì.
Tống Hiểu Hoa đứng tại chỗ hít sâu một hơi, quay đầu tức giận đi tới chỗ Thẩm Cảnh, sau đó nói: Vậy mới nói, anh không được tới đây.
Thẩm Cảnh chần chờ một chút, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng kỳ quái.
Ngay sau đó Tống Hiểu Hoa tiếp tục nói: Trương Triển, trước kia ở trường học của chúng ta là một người đặc biệt nổi tiếng, khó có được, kể từ lần đầu tiên anh tới đoàn nghệ thuật, anh ta vẫn đối với anh có ý, mọi người ở trong đoàn đều coi anh ta là chị em tốt, mấy lần trước em đã nhìn ra, đã cảnh cáo anh ta, cũng dặn anh không nên tới, không ngờ người này thừa dịp em không chú ý, lại tới. . . . . . Anh không bị sàm sỡ chứ?
Thẩm Cảnh: . . . . . . Tình huống lộn ngược này là sao đây?
Anh nhớ lại vừa rồi mình bị Trương Triển khoác vai, không rét mà run, toàn thân không tự chủ run lên mấy cái.
Tống Hiểu Hoa nói: Vừa rồi cho anh ta nếm một đau khổ, có lẽ anh ta không dám làm gì nữa rồi, Thẩm Cảnh, sau này anh đừng tới, em sợ anh ta lại làm cái gì. . . . . .
Thẩm Cảnh lần này rất dứt khoát đồng ý với Tống Hiểu Hoa.
Bây giờ nghĩ lại không phải Tống Hiểu Hoa bị tán tỉnh, mà giống như là mình bị người ta tán tỉnh, hình ảnh Trương Triển mới vừa rồi ôm mặt khóc thút thít bỏ đi cứ hiện lên trong đầu Thẩm Cảnh.
Hình ảnh này thật sự quá rung động lòng người rồi.
Nhưng qua chuyện vừa nãy, anh vẫn quyết định chờ Tống Hiểu Hoa tan làm, chỉ là vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, anh trực tiếp cùng bà dì ngồi chung một chỗ, nghe dì tán gẫu.
Bà dì nói: Tiểu Thẩm, cậu xem cậu và tiểu Tống cũng nên làm đám cưới đi, cậu bao nhiêu tuổi?
Thẩm Cảnh trả lời: 22.
Bà dù sửng sốt: Ta còn tưởng rằng cậu lớn tuổi hơn tiểu Tống, thì ra là cùng tuổi, như vậy rất tốt, 22 tuổi thật tốt, khéo như vậy vô cùng hợp, đến ngày tổ chức, nhớ mời dì uống rượu mừng nha.
Thẩm Cảnh cười cười, nói: Được, cũng không còn xa.
Gần đến sáu giờ Tống Hiểu Hoa chuẩn bị rời đi, xách túi đi tới trước mặt Thẩm Cảnh, nói: Hôm nay sao anh lại rảnh rỗi như vậy, từ trưa vẫn đợi ở chỗ này. . . . . . Cô dừng một chút, lại nghĩ tới Thẩm Cảnh bình thường vốn cũng không bận rộn, nói: Không biết còn tưởng rằng anh là không có việc làm đấy.
Thẩm Cảnh cười trả lời: Chỉ cần em biết là được.
Tống Hiểu Hoa gật đầu.
Hai nguời đi trên đường cực kỳ bắt mắt, tạm thời không nói đến Thẩm Cảnh, chỉ nhìn Tống Hiểu Hoa vóc người mảnh mai, nhưng bộ ngực lại không hề nhỏ, dáng người cực kỳ đẹp mắt, theo số tuổi tăng lên, ngũ quan của Tống Hiểu Hoa lại càng xinh đẹp, khuôn mặt làm cho người ta có cảm giác rất khó quên, một vài người đàn ông đi ngang qua đều trộm
Trương Triển ôm mặt, mặt kinh ngạc nhìn Tống Hiểu Hoa.
Thẩm Cảnh cũng sợ ngây người.
Đây là tình tiết gì?
Lại thấy Trương Triển nhắm mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống mang theo tiếng khóc nức nở nói: Làm sao nói đánh là đánh vậy! Quá đáng ghét! Chúng ta tuyệt giao, tuyệt giao! Dứt lời, liền chạy đi.
Thẩm Cảnh: . . . . . . Hình ảnh này quá mức rung động, đây là đang xảy ra chuyện gì.
Tống Hiểu Hoa đứng tại chỗ hít sâu một hơi, quay đầu tức giận đi tới chỗ Thẩm Cảnh, sau đó nói: Vậy mới nói, anh không được tới đây.
Thẩm Cảnh chần chờ một chút, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng kỳ quái.
Ngay sau đó Tống Hiểu Hoa tiếp tục nói: Trương Triển, trước kia ở trường học của chúng ta là một người đặc biệt nổi tiếng, khó có được, kể từ lần đầu tiên anh tới đoàn nghệ thuật, anh ta vẫn đối với anh có ý, mọi người ở trong đoàn đều coi anh ta là chị em tốt, mấy lần trước em đã nhìn ra, đã cảnh cáo anh ta, cũng dặn anh không nên tới, không ngờ người này thừa dịp em không chú ý, lại tới. . . . . . Anh không bị sàm sỡ chứ?
Thẩm Cảnh: . . . . . . Tình huống lộn ngược này là sao đây?
Anh nhớ lại vừa rồi mình bị Trương Triển khoác vai, không rét mà run, toàn thân không tự chủ run lên mấy cái.
Tống Hiểu Hoa nói: Vừa rồi cho anh ta nếm một đau khổ, có lẽ anh ta không dám làm gì nữa rồi, Thẩm Cảnh, sau này anh đừng tới, em sợ anh ta lại làm cái gì. . . . . .
Thẩm Cảnh lần này rất dứt khoát đồng ý với Tống Hiểu Hoa.
Bây giờ nghĩ lại không phải Tống Hiểu Hoa bị tán tỉnh, mà giống như là mình bị người ta tán tỉnh, hình ảnh Trương Triển mới vừa rồi ôm mặt khóc thút thít bỏ đi cứ hiện lên trong đầu Thẩm Cảnh.
Hình ảnh này thật sự quá rung động lòng người rồi.
Nhưng qua chuyện vừa nãy, anh vẫn quyết định chờ Tống Hiểu Hoa tan làm, chỉ là vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, anh trực tiếp cùng bà dì ngồi chung một chỗ, nghe dì tán gẫu.
Bà dì nói: Tiểu Thẩm, cậu xem cậu và tiểu Tống cũng nên làm đám cưới đi, cậu bao nhiêu tuổi?
Thẩm Cảnh trả lời: 22.
Bà dù sửng sốt: Ta còn tưởng rằng cậu lớn tuổi hơn tiểu Tống, thì ra là cùng tuổi, như vậy rất tốt, 22 tuổi thật tốt, khéo như vậy vô cùng hợp, đến ngày tổ chức, nhớ mời dì uống rượu mừng nha.
Thẩm Cảnh cười cười, nói: Được, cũng không còn xa.
Gần đến sáu giờ Tống Hiểu Hoa chuẩn bị rời đi, xách túi đi tới trước mặt Thẩm Cảnh, nói: Hôm nay sao anh lại rảnh rỗi như vậy, từ trưa vẫn đợi ở chỗ này. . . . . . Cô dừng một chút, lại nghĩ tới Thẩm Cảnh bình thường vốn cũng không bận rộn, nói: Không biết còn tưởng rằng anh là không có việc làm đấy.
Thẩm Cảnh cười trả lời: Chỉ cần em biết là được.
Tống Hiểu Hoa gật đầu.
Hai nguời đi trên đường cực kỳ bắt mắt, tạm thời không nói đến Thẩm Cảnh, chỉ nhìn Tống Hiểu Hoa vóc người mảnh mai, nhưng bộ ngực lại không hề nhỏ, dáng người cực kỳ đẹp mắt, theo số tuổi tăng lên, ngũ quan của Tống Hiểu Hoa lại càng xinh đẹp, khuôn mặt làm cho người ta có cảm giác rất khó quên, một vài người đàn ông đi ngang qua đều trộm
/113
|