Vào mùa xuân muôn hoa đua nở Tống Hiểu Hoa gả cho Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh xuyên qua năm thứ hai mươi ba cưới được cô gái trong lòng mình.
Sau khi cưới, hai nguời cũng không có bao nhiêu biến hóa, trừ treo thêm ảnh cưới của hai người ở trong nhà ra, cuộc sống vẫn giống như lúc chưa kết hôn.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi, cuộc sống của họ hoàn toàn giống như những cặp vợ chồng già..
Nhớ ngày đó nếu như Thẩm Cảnh xuất hiện trước mặt Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa còn có thể động lòng, sau đó thật xin lỗi, đến bây giờ mỗi sáng sớm rời giường mà nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Thẩm Cảnh cùng với nửa thân trần lộ ra ngoài, cô có thể bình tĩnh rời giường, sau đó kéo chăn lên cho Thẩm Cảnh.
Người này a, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng lâu không khỏi có chút nhàm chán.
Nếu lúc trước mình nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Cảnh, tám phần là sẽ mừng như điên, chỉ là hiện tại qua lâu như vậy, tâm tình cùng suy nghĩ cũng đã không còn giống như trước, nghĩ lại ban đầu mình nói khoác mà không biết ngượng nói với Thẩm Cảnh sẽ trở thành một cô gái ưu tú khi trở lại sẽ khiến anh động lòng, cô đều thấy xấu hổ, lúc ấy làm sao lại có thể nói ra được như vậy?
Thời điểm cô đang đánh răng trong toilet, Thẩm Cảnh cũng rời giường, anh mặc đồ lót, trực tiếp đi vào vệ sinh, đầu tóc rối bời dù là mới tỉnh ngủ gương mặt vẫn cực kỳ tuấn tú, mơ mơ màng màng nhìn Tống Hiểu Hoa, đóng cửa lại, tiếp tục công việc đang đi dở.
Dạo gần đây Thẩm Cảnh kiên trì tập thể dục, vóc dáng rất đẹp, mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng cởi quần áo lại cực kỳ săn chắc, cơ bụng cũng cực kỳ hấp dẫn.
Tống Hiểu Hoa nghĩ tới trước kia mình si mê Thẩm Cảnh, thậm chí còn mơ mộng Thẩm Cảnh cho dù đi có làm gì so với người khác cũng sẽ vô cùng đẹp mắt không có mùi thúi. . . . . . Hôm nay xem ra năm đó mình thật ngây thơ.
Tống Hiểu Hoa đánh răng xong, đang lau mặt, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Thẩm Cảnh từ bên trong đi ra, đi tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, vươn tay cầm lấy bàn chải cô vừa mới đánh răng.
Tống Hiểu Hoa nói: Đó là của em.
Thẩm Cảnh ngẩn người, mỗi lần ngủ dậy anh đều phải dây dưa một lúc mới có thể tỉnh táo lại, lúc còn ở tiền triều anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể ở trước mặt một người không phòng bị chút nào ngủ say, anh chần chờ một chút, đưa cái bàn chải đánh răng trả về lại lấy bàn chải của mình ra, nói: Anh không nhìn rõ.
Tống Hiểu Hoa nhấn mạnh nói: Bàn chải đánh răng của anh là màu xanh dương, bàn chải đánh răng của em màu xanh lát, anh nhìn kỹ lại đi.
Cô nhiệt tình cầm hai cái bàn chãi đánh răng lên, sau đó quơ quơ trước mặt Thẩm Cảnh, nói: Đã nhìn rõ chưa.
Thẩm Cảnh vươn tay cầm lấy bàn chải đánh răng của mình, sau đó nói: Đều là một.
Tống Hiểu Hoa cảm thấy anh còn chưa tỉnh ngủ, lại tiếp tục cầm khăn lông lau mặt mình, trên bả vai nặng hơn một cái đầu, là Thẩm Cảnh đang đánh răng dựa lên mình.
Thẩm Cảnh đánh răng xong, hất hất mặt nhìn Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa sững sờ, lại hiểu ra, cô cầm khăn lông trong tay dùng sức lau lau mấy cái lên mặt Thẩm Cảnh, sau đó bỏ khăn lông xuống, nhìn thấy Thẩm Cảnh nhíu mày.
Thẩm Cảnh nói: Dùng lực cũng thật mạnh.
Tống Hiểu Hoa nói: Cảm thấy mạnh, thì tự mình rửa a.
Thẩm Cảnh nhìn Tống Hiểu Hoa, con ngươi sậm màu mang theo một tia không đồng ý, nói: Khi còn bé, mỗi lần anh tỉnh ngủ, em đều muốn lau mặt cho anh.
Anh nhắc tới, Tống Hiểu Hoa liền nhớ lại, khi đó Thẩm Cảnh lúc rời giường đều là trực tiếp dùng nước lạnh xòa xòa lên mặt mấy cái, đúng lúc cô tới tìm anh chơi nhìn thấy, khi đó còn nhỏ cứ bắt Thẩm Cảnh phải cho mình rửa mặt, sau này anh cũng mặc cô, có một thời gian nghỉ hè, ngày ngày mình dậy thật sớm chạy đến nhà Thẩm Cảnh để rửa mặt cho anh.
Ách quá khứ a. . . . . .
Không ngờ mình lúc nhỏ cũng biết lấy lòng Thẩm Cảnh.
Tống Hiểu Hoa để khăn lông xuống, vội vàng nói: Anh cũng nói đó là chuyện lúc còn bé đúng không, chúng ta hiện tại đã kết hôn, nói làm gì chuyện lúc bé?
Thẩm Cảnh nhìn Tống Hiểu Hoa ở trước mặt, tự nhiên nói: Trước kia em chính là một Bé mập. . . . . .
Tống Hiểu Hoa nhướn lông mày, nói: Đây gọi là dậy thì thành công, dù sao cũng hơn anh, trước kia học cấp ba anh đều xếp hạng nhất bây giờ thì xem.
Hai nguời vạch mặt lẫn nhau, đến cuối cùng mệt mỏi cả hai tự động rời toilet, đi vào bếp nấu đồ ăn sáng.
Tống Hiểu Hoa đứng ở trong bếp, nghĩ tới lúc chưa kết hôn, bất luận là bữa sáng hay cơm trưa cơm tối đều là một tay Thẩm Cảnh nấu, sau khi kết hôn, thời gian đầu đều chỉ nấu bữa tối, có lúc hai nguời đói bụng, sẽ đi ra ngoài ăn cơm.
Cô bê bát mì vừa nấu xong ra, sau đó đặt trước mặt Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh nhìn sợi mì, nhíu lông mày, nói: Tại sao lại nấu trứng gà rau hẹ? Trời mới biết, anh không thích nhất chính là rau hẹ.
Tống Hiểu Hoa cầm đũa lên ăn nói: Trong nhà chỉ còn những đồ này.
Thẩm Cảnh chấp nhận cầm lấy bát mì, anh là đàn ông húp vài húp bát mì đã trống trơn, anh buông bát xuống, sau đó thấy Tống Hiểu Hoa đang ngồi đối diện nói: Lát nữa anh rửa chén biết không?
Thẩm Cảnh nói: Hai bát, em rửa đi.
Tống Hiểu Hoa nói: Không được, em đã nấu đồ ăn.
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: Vậy cũng được.
Tống Hiểu Hoa thở dài một cái, nghe giọng điệu sao lại có vẻ không vừa ý như vậy chứ.
Hôm nay, hai nguời rảnh rỗi, bản thân Thẩm Cảnh bây giờ coi như là ngồi ở trong nhà thu tiền, Tống Hiểu Hoa thời gian này đúng lúc nghỉ phép, cho nên bọn họ quyết định đi chợ mua đồ ăn, bởi vì Thẩm Cảnh không muốn đến xế chiều lại phải ăn trứng gà rau hẹ sống qua ngày, anh không thích ăn mì phở càng không thích ăn rau hẹ.
Hai nguời vừa đi ra cửa, liền gặp cô gái ở phòng bên cạnh, mới mười mấy tuổi, vừa đúng tuổi thanh xuân ngây thơ, cô nhìn thấy Thẩm Cảnh mặt đỏ lên, lại nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đứng bên cạnh, vội cúi đầu xuống.
Tống Hiểu Hoa chào hỏi: Đến trường luyện thi đó à?
Cô gái gật đầu, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vụng trộm nhìn Thẩm Cảnh, nói: Anh chị, hai người muốn đi đâu à?
Tống Hiểu Hoa trả lời: Ra chợ mua chút thức ăn.
Cô gái kinh ngạc nhìn Thẩm Cảnh, ánh mắt dường như đang nói...Nam Thần cũng cần ăn cơm sao?
Ánh mắt Thẩm Cảnh nhìn bâng quơ bất định bốn phía, đợi đến lúc Tống Hiểu Hoa và cô gái nói xong, hai nguời đang
Sau khi cưới, hai nguời cũng không có bao nhiêu biến hóa, trừ treo thêm ảnh cưới của hai người ở trong nhà ra, cuộc sống vẫn giống như lúc chưa kết hôn.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi, cuộc sống của họ hoàn toàn giống như những cặp vợ chồng già..
Nhớ ngày đó nếu như Thẩm Cảnh xuất hiện trước mặt Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa còn có thể động lòng, sau đó thật xin lỗi, đến bây giờ mỗi sáng sớm rời giường mà nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Thẩm Cảnh cùng với nửa thân trần lộ ra ngoài, cô có thể bình tĩnh rời giường, sau đó kéo chăn lên cho Thẩm Cảnh.
Người này a, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng lâu không khỏi có chút nhàm chán.
Nếu lúc trước mình nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Cảnh, tám phần là sẽ mừng như điên, chỉ là hiện tại qua lâu như vậy, tâm tình cùng suy nghĩ cũng đã không còn giống như trước, nghĩ lại ban đầu mình nói khoác mà không biết ngượng nói với Thẩm Cảnh sẽ trở thành một cô gái ưu tú khi trở lại sẽ khiến anh động lòng, cô đều thấy xấu hổ, lúc ấy làm sao lại có thể nói ra được như vậy?
Thời điểm cô đang đánh răng trong toilet, Thẩm Cảnh cũng rời giường, anh mặc đồ lót, trực tiếp đi vào vệ sinh, đầu tóc rối bời dù là mới tỉnh ngủ gương mặt vẫn cực kỳ tuấn tú, mơ mơ màng màng nhìn Tống Hiểu Hoa, đóng cửa lại, tiếp tục công việc đang đi dở.
Dạo gần đây Thẩm Cảnh kiên trì tập thể dục, vóc dáng rất đẹp, mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng cởi quần áo lại cực kỳ săn chắc, cơ bụng cũng cực kỳ hấp dẫn.
Tống Hiểu Hoa nghĩ tới trước kia mình si mê Thẩm Cảnh, thậm chí còn mơ mộng Thẩm Cảnh cho dù đi có làm gì so với người khác cũng sẽ vô cùng đẹp mắt không có mùi thúi. . . . . . Hôm nay xem ra năm đó mình thật ngây thơ.
Tống Hiểu Hoa đánh răng xong, đang lau mặt, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Thẩm Cảnh từ bên trong đi ra, đi tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, vươn tay cầm lấy bàn chải cô vừa mới đánh răng.
Tống Hiểu Hoa nói: Đó là của em.
Thẩm Cảnh ngẩn người, mỗi lần ngủ dậy anh đều phải dây dưa một lúc mới có thể tỉnh táo lại, lúc còn ở tiền triều anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể ở trước mặt một người không phòng bị chút nào ngủ say, anh chần chờ một chút, đưa cái bàn chải đánh răng trả về lại lấy bàn chải của mình ra, nói: Anh không nhìn rõ.
Tống Hiểu Hoa nhấn mạnh nói: Bàn chải đánh răng của anh là màu xanh dương, bàn chải đánh răng của em màu xanh lát, anh nhìn kỹ lại đi.
Cô nhiệt tình cầm hai cái bàn chãi đánh răng lên, sau đó quơ quơ trước mặt Thẩm Cảnh, nói: Đã nhìn rõ chưa.
Thẩm Cảnh vươn tay cầm lấy bàn chải đánh răng của mình, sau đó nói: Đều là một.
Tống Hiểu Hoa cảm thấy anh còn chưa tỉnh ngủ, lại tiếp tục cầm khăn lông lau mặt mình, trên bả vai nặng hơn một cái đầu, là Thẩm Cảnh đang đánh răng dựa lên mình.
Thẩm Cảnh đánh răng xong, hất hất mặt nhìn Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa sững sờ, lại hiểu ra, cô cầm khăn lông trong tay dùng sức lau lau mấy cái lên mặt Thẩm Cảnh, sau đó bỏ khăn lông xuống, nhìn thấy Thẩm Cảnh nhíu mày.
Thẩm Cảnh nói: Dùng lực cũng thật mạnh.
Tống Hiểu Hoa nói: Cảm thấy mạnh, thì tự mình rửa a.
Thẩm Cảnh nhìn Tống Hiểu Hoa, con ngươi sậm màu mang theo một tia không đồng ý, nói: Khi còn bé, mỗi lần anh tỉnh ngủ, em đều muốn lau mặt cho anh.
Anh nhắc tới, Tống Hiểu Hoa liền nhớ lại, khi đó Thẩm Cảnh lúc rời giường đều là trực tiếp dùng nước lạnh xòa xòa lên mặt mấy cái, đúng lúc cô tới tìm anh chơi nhìn thấy, khi đó còn nhỏ cứ bắt Thẩm Cảnh phải cho mình rửa mặt, sau này anh cũng mặc cô, có một thời gian nghỉ hè, ngày ngày mình dậy thật sớm chạy đến nhà Thẩm Cảnh để rửa mặt cho anh.
Ách quá khứ a. . . . . .
Không ngờ mình lúc nhỏ cũng biết lấy lòng Thẩm Cảnh.
Tống Hiểu Hoa để khăn lông xuống, vội vàng nói: Anh cũng nói đó là chuyện lúc còn bé đúng không, chúng ta hiện tại đã kết hôn, nói làm gì chuyện lúc bé?
Thẩm Cảnh nhìn Tống Hiểu Hoa ở trước mặt, tự nhiên nói: Trước kia em chính là một Bé mập. . . . . .
Tống Hiểu Hoa nhướn lông mày, nói: Đây gọi là dậy thì thành công, dù sao cũng hơn anh, trước kia học cấp ba anh đều xếp hạng nhất bây giờ thì xem.
Hai nguời vạch mặt lẫn nhau, đến cuối cùng mệt mỏi cả hai tự động rời toilet, đi vào bếp nấu đồ ăn sáng.
Tống Hiểu Hoa đứng ở trong bếp, nghĩ tới lúc chưa kết hôn, bất luận là bữa sáng hay cơm trưa cơm tối đều là một tay Thẩm Cảnh nấu, sau khi kết hôn, thời gian đầu đều chỉ nấu bữa tối, có lúc hai nguời đói bụng, sẽ đi ra ngoài ăn cơm.
Cô bê bát mì vừa nấu xong ra, sau đó đặt trước mặt Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh nhìn sợi mì, nhíu lông mày, nói: Tại sao lại nấu trứng gà rau hẹ? Trời mới biết, anh không thích nhất chính là rau hẹ.
Tống Hiểu Hoa cầm đũa lên ăn nói: Trong nhà chỉ còn những đồ này.
Thẩm Cảnh chấp nhận cầm lấy bát mì, anh là đàn ông húp vài húp bát mì đã trống trơn, anh buông bát xuống, sau đó thấy Tống Hiểu Hoa đang ngồi đối diện nói: Lát nữa anh rửa chén biết không?
Thẩm Cảnh nói: Hai bát, em rửa đi.
Tống Hiểu Hoa nói: Không được, em đã nấu đồ ăn.
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: Vậy cũng được.
Tống Hiểu Hoa thở dài một cái, nghe giọng điệu sao lại có vẻ không vừa ý như vậy chứ.
Hôm nay, hai nguời rảnh rỗi, bản thân Thẩm Cảnh bây giờ coi như là ngồi ở trong nhà thu tiền, Tống Hiểu Hoa thời gian này đúng lúc nghỉ phép, cho nên bọn họ quyết định đi chợ mua đồ ăn, bởi vì Thẩm Cảnh không muốn đến xế chiều lại phải ăn trứng gà rau hẹ sống qua ngày, anh không thích ăn mì phở càng không thích ăn rau hẹ.
Hai nguời vừa đi ra cửa, liền gặp cô gái ở phòng bên cạnh, mới mười mấy tuổi, vừa đúng tuổi thanh xuân ngây thơ, cô nhìn thấy Thẩm Cảnh mặt đỏ lên, lại nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đứng bên cạnh, vội cúi đầu xuống.
Tống Hiểu Hoa chào hỏi: Đến trường luyện thi đó à?
Cô gái gật đầu, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vụng trộm nhìn Thẩm Cảnh, nói: Anh chị, hai người muốn đi đâu à?
Tống Hiểu Hoa trả lời: Ra chợ mua chút thức ăn.
Cô gái kinh ngạc nhìn Thẩm Cảnh, ánh mắt dường như đang nói...Nam Thần cũng cần ăn cơm sao?
Ánh mắt Thẩm Cảnh nhìn bâng quơ bất định bốn phía, đợi đến lúc Tống Hiểu Hoa và cô gái nói xong, hai nguời đang
/113
|