Edit: dark Angel
Beta:
Thân ảnh nhỏ nhắn cúi đầu đi ra khỏi tẩm cung, thị vệ gác cửa tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, mỗi ngày ngoại trừ điện hạ ra, cũng chỉ có nữ phó này ra vào nhiều lần. Bọn họ tiếp xúc nhiều lần, cũng rất quen thuộc với nàng, thấy nàng ôm một túi quần áo trong tay, chắc là quần áo tắm rửa, cho nên cũng không hỏi nhiều lắm.
An Ny cố gắng cúi đầu thật thấp, cẩn thận đi ra khỏi phạm vi nhìn thấy của thị vệ ngoài tẩm cung rồi mới dám ngẩng đầu lên, sờ sờ tóc giả trên đầu, cũng may là trong ba lô nàng có mái tóc giả màu nâu sẫm này, bằng không hôm nay quả thật không dễ dàng ma qua được cửa này.
Kìm nén trái tim đang nhảy nhót, bây giờ là không phải lúc để cao hứng, Duy Á Đặc vẫn còn trong tẩm cung, nàng phải nắm chắc thời gian để cứu nàng. Nàng hít sâu một hơi, xác nhận phương hướng cụ thể đến hành cung của Kiệt Tây Tạp, vội vàng đi đến hướng đó.
Nàng không dám quang minh chính đại theo dường đi, chỉ có thể tìm những chỗ hơi hẻo lánh chút, bảy rẽ tám lách thật vất vả, cuối cùng cũng đến được bên tường của hành cung kia. Tìm một cây đại thụ ở bên cạnh, khẽ nhún vài cái nhảy lên, phi thân lên cây, tránh trong những tán lá cây dày đặc mà cố gắng nhìn ra xa.
Cành cây này rất cao, đứng ở phía trên thì gần như có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh quan của cả hoàng cung thu vào trong mắt. Nhìn thấy tất cả trước mắt, khiến cho nàng ngây ra như phỗng, bên ngoài tường mỗi tòa hành cung đều được một lực lượng binh lính hùng hậu đứng gác. Thỉnh thoảng còn có vài binh lính mặc áo giáp dày nặng, tay cầm vũ khí sáng choang tuần tra qua lại các tòa hành cung, bước chân chỉnh tề vang lên mạnh mẽ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đã chờ không kịp, bắt đầu hành động. Nàng rướn dài cổ, nhìn lại hướng hành cung của Kiệt Tây Tạp, ngoại trừ bên ngoài hành cung có binh lính vũ trang đầy đủ canh gác, bên trong rất yên lặng, nhìn không có chút gì kỳ quái. Xem ra hắn chỉ an bài quân lính canh gác ở những nơi có tính uy hiếp, còn loại hành cung của Kiệt Tây Tạp không muốn tranh giành này, căn bản là khong cần tốn quá nhiều binh lực.
Nàng dựa vào cây mà trèo qua tường, thoải mái nhảy tới phía ngoài hành cung, phủi đi bùn đất trên tay, nhìn về phía hành cung của Mạc Đế Sâm, làm mặt quỷ, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Hừ, tên đáng ghét, tạm biệt, không, không phải tạm biệt, là vĩnh biệt. Phát hiện nàng biến mất ngoài ý muốn, khẳng định là tên kia sẽ tức giận đến bể phổi, hắc hắc… Tức chết cho đáng đời!
Nhìn trái nhìn phải, từ chỗ nàng nhìn thẳng, chỉ cách hành cung của Kiệt Tây Tạp một cái ngõ nhỏ. Ai, tính sai. Mới vừa rồi nên nhảy qua bức tường giữa hai hành cung, hiện giờ thì tốt lắm, bị vây ở nơi này. Nàng ngồi xổm xuống, lấy ba lô trên lưng xuống, lấy một sợi dây thừng chắc bền từ bên trong, chọn một cây bên tường vây, ném một đầu dây vòng chặt quanh một cành cây, nương theo lực này, nàng nhẹ nhàng rơi vào trong hành cung của Kiệt Tây Tạp.
Bởi vì không quen địa hình, nàng chỉ có thể trốn đông trốn tây, đi vòng vòng trong hành cung, hy vọng gặp may mà gặp Kiệt Tây Tạp. Trước mắt nàng đột nhiên sáng lên, ơ, người đi qua đi lại phía trước có chút giống Y Ân. Nàng trốn phía sau của ngọn núi giả, đến lúc ló ra mới phát hiện đã nhận lầm, chỉ là nhìn từ phía sau, thân ảnh có chút tương tự mà thôi. Tư thế đi đường của người này có chút quen mắt, bóng dáng cũng có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra là đã gặp qua ở nơi nào.
Xác định người kia đã đi xa, nàng mới lẳng lặng đi ra. Ai, hành cung nơi này lớn như vậy, rốt cuộc là Kiệt Tây Tạp ở nơi nào? Nhớ tới Y Ân, không biết hắn thế nào? Từ sau lần gặp hắn ở tiệc cưới, nàng cũng không nhìn thấy hắn, lần này nàng gặp được Kiệt Tây Tạp, nhất định phải gặp mặt để hỏi cho rõ.
Thở dài cam chịu, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Kiệt Tây Tạp trong hành cung. Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, trước đó nàng nên tìm cơ hội mà đến đây tìm hiểu địa hình, cũng đỡ phải giống đi lại rối loạn như con ruồi như hiện tại.
“Lần này nhị điện hạ đã khống chế cả hoàng cung, hắn thật sự muốn làm quân vương sao?”
“Suỵt… Nhỏ giọng chút, ngươi không muốn sống nữa. Loại chuyện này có thể nói lớn sao? Cẩn thận những người ngoài hành cung lôi ngươi ra ngoài xử lý…”
Bên tai đột nhiên truyền đến hai giọng nói thầm, nhưng lại nhắc tới tên kia, lỗ tai An Ny không khỏi tự dựng lên, trước hết nghe xem có tin tức nàng cần hay không.
“A… Biết… Biết… Như vậy đủ nhỏ giọng đi.”
“Ừ, cũng không khác lắm.”
“Nhị điện hạ oai hùng bất phầm, hắn làm quân vương của đế quốc Da Tháp Lạp Tư chúng ta, nhất định còn mạnh mẽ hơn đại điện hạ gấp trăm lần. Nghĩ tới gương mặt vô cùng tuấn tú của hắn, ta liền…”
“Ngươi đang mơ mộng hão huyền gì. Được rồi, đi mau, điện hạ còn chờ chúng ta mang bữa tối đây.”
Các nàng mang bữa tối cho Kiệt Tây Tạp? Thật tốt quá, đúng là quá tốt. Nàng lặng lẽ đuổi theo bước chân của hai thị nữ kia, rất nhanh đã đến một tòa cung điện hoa lệ.
Hai thị nữ bưng khay đi vào, An Ny nhìn xung quanh, hiện giờ tùy tiện đi vào, không biết có được hoan nghênh hay không. Nàng quay người lại, thiếu chút đã đụng vào người đang bước tới, vội vàng giữ vững cơ thể, nhìn tập trung, thì ra là gương mặt có tóc nâu mắt xanh, chỉ là lãnh ý dày đặc trong đó khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Nàng tự động chuyển sang trạng thái phòng bị, người này có gương mặt đáng ghét như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn, nhìn thấy nàng là người xa lạ ở trong hành cung của hoàng tử, khẳng định sẽ xem nàng là thích khách mà bắt lại.
Ai ngờ hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, chậm rãi đi qua người nàng, nàng không hiểu ra sao, không biết hắn có ý gì. Đối phương đi đến bậc thang, quay đầu lại làm tư thế mời với nàng.
“Ngươi biết ta?” Nàng chỉ vào mũi mình, hình như nàng không có ấn tượng là biết hắn.
Đối phương từ chối cho ý kiến, xoay người đi vào. Nàng sờ sờ mũi đuổi theo hắn, nếu đối phương không nói thì nàng đành hỏi Kiệt Tây Tạp.
Một bàn ăn được trải khăn trải bằng tơ tằm hoa lệ, trên bàn là thức ăn thơm ngon, Kiệt Tây Tạp ngồi ngay ngắn trước bàn, chậm rãi thưởng thức bữa tối.
“Cát Ân Tư, sao ngươi lại rảnh mà đến nơi của ta?” Nhìn thấy thân ảnh của nàng, Kiệt Tây Tạp nao nao, trên gương mặt thờ ơ lộ ra nụ cười nhạt, nhanh chóng đứng lên.
“Ừ, Kiệt Tây Tạp, mạo muội quấy rầy rồi.” An Ny tùy tiện trả lời hai tiếng, mắt cũng không chớp mà nhìn vào thức ăn mỹ vị trước mặt, thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng, bụng cũng rất đúng lúc mà phát ra tiếng kêu thật to, lập tức nàng đỏ bừng mặt.
Trên gương mặt thanh tú của hắn ẩn chứa nụ cười ấm, mở miệng mời nàng. “Nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn cơm?”
“Được, ta đây không khách khí.” Nàng thoải mái ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, bỏ ba lô trên người xuống, nhận lấy dao nĩa của thị nữ đưa qua, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Beta:
Thân ảnh nhỏ nhắn cúi đầu đi ra khỏi tẩm cung, thị vệ gác cửa tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, mỗi ngày ngoại trừ điện hạ ra, cũng chỉ có nữ phó này ra vào nhiều lần. Bọn họ tiếp xúc nhiều lần, cũng rất quen thuộc với nàng, thấy nàng ôm một túi quần áo trong tay, chắc là quần áo tắm rửa, cho nên cũng không hỏi nhiều lắm.
An Ny cố gắng cúi đầu thật thấp, cẩn thận đi ra khỏi phạm vi nhìn thấy của thị vệ ngoài tẩm cung rồi mới dám ngẩng đầu lên, sờ sờ tóc giả trên đầu, cũng may là trong ba lô nàng có mái tóc giả màu nâu sẫm này, bằng không hôm nay quả thật không dễ dàng ma qua được cửa này.
Kìm nén trái tim đang nhảy nhót, bây giờ là không phải lúc để cao hứng, Duy Á Đặc vẫn còn trong tẩm cung, nàng phải nắm chắc thời gian để cứu nàng. Nàng hít sâu một hơi, xác nhận phương hướng cụ thể đến hành cung của Kiệt Tây Tạp, vội vàng đi đến hướng đó.
Nàng không dám quang minh chính đại theo dường đi, chỉ có thể tìm những chỗ hơi hẻo lánh chút, bảy rẽ tám lách thật vất vả, cuối cùng cũng đến được bên tường của hành cung kia. Tìm một cây đại thụ ở bên cạnh, khẽ nhún vài cái nhảy lên, phi thân lên cây, tránh trong những tán lá cây dày đặc mà cố gắng nhìn ra xa.
Cành cây này rất cao, đứng ở phía trên thì gần như có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh quan của cả hoàng cung thu vào trong mắt. Nhìn thấy tất cả trước mắt, khiến cho nàng ngây ra như phỗng, bên ngoài tường mỗi tòa hành cung đều được một lực lượng binh lính hùng hậu đứng gác. Thỉnh thoảng còn có vài binh lính mặc áo giáp dày nặng, tay cầm vũ khí sáng choang tuần tra qua lại các tòa hành cung, bước chân chỉnh tề vang lên mạnh mẽ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đã chờ không kịp, bắt đầu hành động. Nàng rướn dài cổ, nhìn lại hướng hành cung của Kiệt Tây Tạp, ngoại trừ bên ngoài hành cung có binh lính vũ trang đầy đủ canh gác, bên trong rất yên lặng, nhìn không có chút gì kỳ quái. Xem ra hắn chỉ an bài quân lính canh gác ở những nơi có tính uy hiếp, còn loại hành cung của Kiệt Tây Tạp không muốn tranh giành này, căn bản là khong cần tốn quá nhiều binh lực.
Nàng dựa vào cây mà trèo qua tường, thoải mái nhảy tới phía ngoài hành cung, phủi đi bùn đất trên tay, nhìn về phía hành cung của Mạc Đế Sâm, làm mặt quỷ, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Hừ, tên đáng ghét, tạm biệt, không, không phải tạm biệt, là vĩnh biệt. Phát hiện nàng biến mất ngoài ý muốn, khẳng định là tên kia sẽ tức giận đến bể phổi, hắc hắc… Tức chết cho đáng đời!
Nhìn trái nhìn phải, từ chỗ nàng nhìn thẳng, chỉ cách hành cung của Kiệt Tây Tạp một cái ngõ nhỏ. Ai, tính sai. Mới vừa rồi nên nhảy qua bức tường giữa hai hành cung, hiện giờ thì tốt lắm, bị vây ở nơi này. Nàng ngồi xổm xuống, lấy ba lô trên lưng xuống, lấy một sợi dây thừng chắc bền từ bên trong, chọn một cây bên tường vây, ném một đầu dây vòng chặt quanh một cành cây, nương theo lực này, nàng nhẹ nhàng rơi vào trong hành cung của Kiệt Tây Tạp.
Bởi vì không quen địa hình, nàng chỉ có thể trốn đông trốn tây, đi vòng vòng trong hành cung, hy vọng gặp may mà gặp Kiệt Tây Tạp. Trước mắt nàng đột nhiên sáng lên, ơ, người đi qua đi lại phía trước có chút giống Y Ân. Nàng trốn phía sau của ngọn núi giả, đến lúc ló ra mới phát hiện đã nhận lầm, chỉ là nhìn từ phía sau, thân ảnh có chút tương tự mà thôi. Tư thế đi đường của người này có chút quen mắt, bóng dáng cũng có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra là đã gặp qua ở nơi nào.
Xác định người kia đã đi xa, nàng mới lẳng lặng đi ra. Ai, hành cung nơi này lớn như vậy, rốt cuộc là Kiệt Tây Tạp ở nơi nào? Nhớ tới Y Ân, không biết hắn thế nào? Từ sau lần gặp hắn ở tiệc cưới, nàng cũng không nhìn thấy hắn, lần này nàng gặp được Kiệt Tây Tạp, nhất định phải gặp mặt để hỏi cho rõ.
Thở dài cam chịu, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Kiệt Tây Tạp trong hành cung. Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, trước đó nàng nên tìm cơ hội mà đến đây tìm hiểu địa hình, cũng đỡ phải giống đi lại rối loạn như con ruồi như hiện tại.
“Lần này nhị điện hạ đã khống chế cả hoàng cung, hắn thật sự muốn làm quân vương sao?”
“Suỵt… Nhỏ giọng chút, ngươi không muốn sống nữa. Loại chuyện này có thể nói lớn sao? Cẩn thận những người ngoài hành cung lôi ngươi ra ngoài xử lý…”
Bên tai đột nhiên truyền đến hai giọng nói thầm, nhưng lại nhắc tới tên kia, lỗ tai An Ny không khỏi tự dựng lên, trước hết nghe xem có tin tức nàng cần hay không.
“A… Biết… Biết… Như vậy đủ nhỏ giọng đi.”
“Ừ, cũng không khác lắm.”
“Nhị điện hạ oai hùng bất phầm, hắn làm quân vương của đế quốc Da Tháp Lạp Tư chúng ta, nhất định còn mạnh mẽ hơn đại điện hạ gấp trăm lần. Nghĩ tới gương mặt vô cùng tuấn tú của hắn, ta liền…”
“Ngươi đang mơ mộng hão huyền gì. Được rồi, đi mau, điện hạ còn chờ chúng ta mang bữa tối đây.”
Các nàng mang bữa tối cho Kiệt Tây Tạp? Thật tốt quá, đúng là quá tốt. Nàng lặng lẽ đuổi theo bước chân của hai thị nữ kia, rất nhanh đã đến một tòa cung điện hoa lệ.
Hai thị nữ bưng khay đi vào, An Ny nhìn xung quanh, hiện giờ tùy tiện đi vào, không biết có được hoan nghênh hay không. Nàng quay người lại, thiếu chút đã đụng vào người đang bước tới, vội vàng giữ vững cơ thể, nhìn tập trung, thì ra là gương mặt có tóc nâu mắt xanh, chỉ là lãnh ý dày đặc trong đó khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Nàng tự động chuyển sang trạng thái phòng bị, người này có gương mặt đáng ghét như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn, nhìn thấy nàng là người xa lạ ở trong hành cung của hoàng tử, khẳng định sẽ xem nàng là thích khách mà bắt lại.
Ai ngờ hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, chậm rãi đi qua người nàng, nàng không hiểu ra sao, không biết hắn có ý gì. Đối phương đi đến bậc thang, quay đầu lại làm tư thế mời với nàng.
“Ngươi biết ta?” Nàng chỉ vào mũi mình, hình như nàng không có ấn tượng là biết hắn.
Đối phương từ chối cho ý kiến, xoay người đi vào. Nàng sờ sờ mũi đuổi theo hắn, nếu đối phương không nói thì nàng đành hỏi Kiệt Tây Tạp.
Một bàn ăn được trải khăn trải bằng tơ tằm hoa lệ, trên bàn là thức ăn thơm ngon, Kiệt Tây Tạp ngồi ngay ngắn trước bàn, chậm rãi thưởng thức bữa tối.
“Cát Ân Tư, sao ngươi lại rảnh mà đến nơi của ta?” Nhìn thấy thân ảnh của nàng, Kiệt Tây Tạp nao nao, trên gương mặt thờ ơ lộ ra nụ cười nhạt, nhanh chóng đứng lên.
“Ừ, Kiệt Tây Tạp, mạo muội quấy rầy rồi.” An Ny tùy tiện trả lời hai tiếng, mắt cũng không chớp mà nhìn vào thức ăn mỹ vị trước mặt, thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng, bụng cũng rất đúng lúc mà phát ra tiếng kêu thật to, lập tức nàng đỏ bừng mặt.
Trên gương mặt thanh tú của hắn ẩn chứa nụ cười ấm, mở miệng mời nàng. “Nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn cơm?”
“Được, ta đây không khách khí.” Nàng thoải mái ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, bỏ ba lô trên người xuống, nhận lấy dao nĩa của thị nữ đưa qua, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
/123
|