Edit: dark Angel
Beta:
“Cát Ân Tư, không phải là ngươi trốn từ chỗ hoàng huynh chứ?”
Kiệt Tây Tạp xiên thức ăn trên bàn, thờ ơ mà thuận miệng hỏi một câu, lại khiến cho An Ny đang nhai một miệng thức ăn thiếu chút nữa phun đồ ăn ra ngoài.
“Hoàng tử… Sao… Biết? Hoàng tử nhìn… Nhìn… ra?” Trong miệng đầy thức ăn, nàng nói chuyện có chút khó nghe.
“Tất cả mọi người trong hoàng cung đều bàn tán chuyện của ngươi và hoàng huynh, đương nhiên ta cũng biết. Huống hồ, trên người ngươi còn mang theo một túi hành lý lớn như vậy, thực dễ dàng mà đoán ra.” Hắn khẽ cười, khóe môi mỏng hơi cong lên, giống như thời thời khắc khắc đều có thể hiện ra nụ cười ấm áp như gió xuân. “Chỉ là bọn họ không biết ngươi là con gái, vẫn nghĩ hoàng huynh hắn có sở thích kỳ quái, thích sủng hạnh nam sủng.”
“Hoàng tử… Hoàng tử biết ta là con gái?” Nàng nuốt ực thức ăn xuống, nhưng lại nghẹn trong cổ họng mà ho khan ầm ĩ. “Khụ… Khụ… Hắn… Hắn… Khụ…”
“Em đừng có gấp, uống chút nước trước rồi hãy nói.” Kiệt Tây Tạp nhanh chóng đến gần, khẽ vỗ sau lưng nàng, giúp nàng thuận khí. Hắn nhận lấy chén nước bằng vàng, đặt trước môi nàng, giúp nàng uống chút nước.
Hắn đến rất gần, hơi thở nhẹ nhàng như lông chim phảng phất trước mặt nàng, khiến cho gương mặt vừa bình thường lại của nàng nóng lên, quay mặt đi chỗ khác, mất tự nhiên mà tránh ra một khoảng cách.
“Em… Không thích ta?” Tiếng nói khẽ khàng mà mất mát chậm rãi vang lên bên tai nàng, đột nhiên tim nàng khẽ đau, như là bị tiếng thở dài nặng nề này nắm chặt lấy.
“Không có… Không có… Ta không phải không thích hoàng tử… Ta… Chỉ là ta có chút không quen thôi.” Nàng khẽ cắn môi, vội vàng làm sáng tỏ mọi việc, quay đầu lại lại trông thấy trong đôi mắt sáng như sao kia lóe lên ý cười bỡn cợt, lúc này mới nhận ra mình bị lừa. “Kiệt Tây Tạp, thì ra hoàng tử đang lừa ta…”
Nàng khẽ đánh hắn một quyền, bị hắn dễ dàng bắt lấy. Ánh sáng êm dịu của ánh nến chiếu lên gương mặt tuấn mỹ kia lộ ra ánh sáng mờ nhạt như là ngọc, mái tóc màu vàng nâu chói mắt cũng như đang lộ ra hào quang chói mắt, nhất thời thời gian liền quay ngược trở lại, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng chậm rãi đưa lên gương mặt tuấn tú đang cười ấm áp.
“Anh Thư Á, thật tốt quá, rốt cục anh cũng đến đây, anh tới đón An Ny về hay sao?”
Đôi mắt màu hổ phách của hắn dừng ở nàng, khóe môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng. “Thực xin lỗi, ta không phải là anh Thư Á của em…”
Nàng khẽ run sợ, giống như sét đánh, trong nháy mắt đã thanh tỉnh. “Thật xin lỗi, ta… Ta nghĩ đến…”
Nàng vô cùng quẫn bách, nhanh chóng rút hai tay đang đặt trên mặt hắn về, hận không thể tìm được cái hang nào mà chui vào, không bao giờ đi ra nữa. Ảo giác ngày càng nghiêm trọng, phương pháp trị liệu mà Qua Kiều Phu đặt ra cho nàng bây giờ cũng không thể thực hiện. Nàng không biết mình còn chống đỡ được bao lâu, lúc ấy không nghĩ tới muốn chạy trốn, cho nên cũng không hỏi Qua Kiều Phu nếu chẳng may kéo dài thì sẽ là hậu quả gì.
“Tên của em là An Ny, đúng không?” Trên gương mặt tuấn tú, nhu hòa của hắn lúc này như có nụ cười như có như không, khẽ thấp giọng lẩm bẩm. “An Ny, An Ny, An Ny, hai chữ này nghe hay hơn so với Cát Ân Tư. Em không ngại về sau ta sẽ gọi em như vậy chứ?”
Nàng ngây người sửng sốt một giây, lắc đầu liên tục. “Sẽ không, đương nhiên là không, hoàng tử cứ gọi ta là An Ny đi.”
“Người em vẫn gọi, có phải là có bộ dáng rất giống ta hay không?” Hắn chớp mắt, “Bức họa lần trước ta nhìn thấy, có phải cũng là hắn hay không?”
“Ừm, kỳ thật lần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng tử cũng bị dọa sợ, quả thực bộ dáng các người rất giống, giống như là người nhân bản…”
“Nhân bản? Là cái gì?” Hắn nghiêng đầu, nhịn không được mà ngắt lời nàng, lộ ra ánh mắt khó hiểu, mê man.
“Này… Này…” Nàng cắn cắn móng tay, muốn tìm nhanh một từ thay thế. “Chính là có ý giống nhau như đúc.”
“Ồ… Thì ra là như vậy. Vậy hiện giờ em có tính toán gì không?” Hắn cụp lông mi dài lại, giống như là đang nhìn một bức tượng ngọc từ góc nghiêng. Cả người trong thoáng chốc như bị vây trong ánh nến mờ nhạt, nhìn vẻ mặt, có cảm giác phiêu diêu vô căn cứ.
“Kiệt Tây Tạp, có phải ta đã đến không đúng lúc hay không?” Nàng gục đầu xuống, khó nén sự cô đơn dày đặc trong giọng nói. “Có phải khiến ngươi khó xử hay không? Hiện giờ hắn đã xuất binh khống chế cả hoàng cung, hơn nữa hắn lại là anh của ngươi…”
“Đồ ngốc này, em lại nghĩ đi đâu.” Hắn cười khẽ, ngón tay mềm mại khẽ lướt qua mũi nàng. “Vừa rồi ta đang suy nghĩ xem nên để em ở nơi nào trong hành cung thì mới thoải mái nhất.”
“Cám ơn người, Kiệt Tây Tạp.” Nàng không tự nhiên xoa xoa chóp mũi, không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, hình như hắn luôn vô tình mà có những hành động vô cùng thân thiết. Tuy rằng bên ngoài hắn rất giống với anh Thư Á, nhưng dù sao hắn cũng không phải anh Thư Á, không có khả năng thay thế địa vị của anh Thư Á trong lòng nàng.
“Phúc Lặc.” Hắn quay đầu gọi nam nhân lạnh lùng như được đúc từ băng kia. “Ngươi phái người nhanh đi chuẩn bị, ừm… Cứ sắp xếp ở phòng ngủ bên cạnh của bản vương tử đi.”
“Vâng, điện hạ.” Phúc Lặc tiến lên vài bước, cung kính xoay người hành lễ. “Hiện giờ nô bộc đi ngay.”
“Không… Không cần.” An Ny nhanh chóng lắc đầu, “Kiệt Tây Tạp, thân phận người là hoàng tử tôn quý, ta chỉ là một thường dân, ở cùng một tẩm cung có vẻ không tốt lắm. Hoàng tử chỉ cần tùy tiện an bài một phòng giúp ta là được.”
“An Ny, thân phận hiện giờ của em là bằng hữu của ta, ta chỉ là đang chiêu đãi bằng hữu thôi.” Hắn khẽ nhún vai, ánh mắt vẫn ấm áp như gió xuân. “Sỡ dĩ ta sắp xếp em ở phòng ngủ cùng chỗ với phòng ngủ của ta, là có dụng ý riêng. Cho dù hoàng huynh hoài nghi em trốn ở chỗ ta, cho dù phái người tìm kiếm trong hành cung, khẳng định sẽ không ngờ em sẽ ở trong tẩm cung của ta, như vậy em sẽ rất an toàn.”
“Ừ, Kiệt Tây Tạp, ta không biết nói gì cho tốt, tóm lại cám ơn hoàng tử.” Nàng thì thào nói xong lời cảm tạ, cả người đang rơi vào trong rét lạnh của mùa đông đột nhiên có dòng nước ấm chạy qua, cả người dần ấm lên.
Trước giờ bị tên ma quỷ tàn bạo kia nhốt trong tẩm cung âm u, đã lâu nàng không có loại cảm giác ấm áp này. Từ khi trốn khỏi tòa tẩm cung giam cầm kia, nàng nhất thời không biết nên làm sao, cũng may là nàng có bằng hữu như Kiệt Tây Tạp. Đúng rồi, Duy Á Đặc, sao nàng lại quên Duy Á Đặc vẫn còn trong tẩm cung chứ.
“Kiệt Tây Tạp, ta còn có chuyện muốn nhờ hoàng tử giúp…” Nàng vừa mở miệng liền bị thân ảnh từ bên ngoài đi vào của Phúc Lặc ngăn lại, trên gương mặt lạnh như băng kia lại xuất hiện vẻ kích động khó thấy.
“Điện hạ, bên ngoài có rất nhiều binh lính đang đến, tướng lãnh dẫn đầu nói muốn gặp ngài ngay lập tức.”
Beta:
“Cát Ân Tư, không phải là ngươi trốn từ chỗ hoàng huynh chứ?”
Kiệt Tây Tạp xiên thức ăn trên bàn, thờ ơ mà thuận miệng hỏi một câu, lại khiến cho An Ny đang nhai một miệng thức ăn thiếu chút nữa phun đồ ăn ra ngoài.
“Hoàng tử… Sao… Biết? Hoàng tử nhìn… Nhìn… ra?” Trong miệng đầy thức ăn, nàng nói chuyện có chút khó nghe.
“Tất cả mọi người trong hoàng cung đều bàn tán chuyện của ngươi và hoàng huynh, đương nhiên ta cũng biết. Huống hồ, trên người ngươi còn mang theo một túi hành lý lớn như vậy, thực dễ dàng mà đoán ra.” Hắn khẽ cười, khóe môi mỏng hơi cong lên, giống như thời thời khắc khắc đều có thể hiện ra nụ cười ấm áp như gió xuân. “Chỉ là bọn họ không biết ngươi là con gái, vẫn nghĩ hoàng huynh hắn có sở thích kỳ quái, thích sủng hạnh nam sủng.”
“Hoàng tử… Hoàng tử biết ta là con gái?” Nàng nuốt ực thức ăn xuống, nhưng lại nghẹn trong cổ họng mà ho khan ầm ĩ. “Khụ… Khụ… Hắn… Hắn… Khụ…”
“Em đừng có gấp, uống chút nước trước rồi hãy nói.” Kiệt Tây Tạp nhanh chóng đến gần, khẽ vỗ sau lưng nàng, giúp nàng thuận khí. Hắn nhận lấy chén nước bằng vàng, đặt trước môi nàng, giúp nàng uống chút nước.
Hắn đến rất gần, hơi thở nhẹ nhàng như lông chim phảng phất trước mặt nàng, khiến cho gương mặt vừa bình thường lại của nàng nóng lên, quay mặt đi chỗ khác, mất tự nhiên mà tránh ra một khoảng cách.
“Em… Không thích ta?” Tiếng nói khẽ khàng mà mất mát chậm rãi vang lên bên tai nàng, đột nhiên tim nàng khẽ đau, như là bị tiếng thở dài nặng nề này nắm chặt lấy.
“Không có… Không có… Ta không phải không thích hoàng tử… Ta… Chỉ là ta có chút không quen thôi.” Nàng khẽ cắn môi, vội vàng làm sáng tỏ mọi việc, quay đầu lại lại trông thấy trong đôi mắt sáng như sao kia lóe lên ý cười bỡn cợt, lúc này mới nhận ra mình bị lừa. “Kiệt Tây Tạp, thì ra hoàng tử đang lừa ta…”
Nàng khẽ đánh hắn một quyền, bị hắn dễ dàng bắt lấy. Ánh sáng êm dịu của ánh nến chiếu lên gương mặt tuấn mỹ kia lộ ra ánh sáng mờ nhạt như là ngọc, mái tóc màu vàng nâu chói mắt cũng như đang lộ ra hào quang chói mắt, nhất thời thời gian liền quay ngược trở lại, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng chậm rãi đưa lên gương mặt tuấn tú đang cười ấm áp.
“Anh Thư Á, thật tốt quá, rốt cục anh cũng đến đây, anh tới đón An Ny về hay sao?”
Đôi mắt màu hổ phách của hắn dừng ở nàng, khóe môi cong lên thành một nụ cười dịu dàng. “Thực xin lỗi, ta không phải là anh Thư Á của em…”
Nàng khẽ run sợ, giống như sét đánh, trong nháy mắt đã thanh tỉnh. “Thật xin lỗi, ta… Ta nghĩ đến…”
Nàng vô cùng quẫn bách, nhanh chóng rút hai tay đang đặt trên mặt hắn về, hận không thể tìm được cái hang nào mà chui vào, không bao giờ đi ra nữa. Ảo giác ngày càng nghiêm trọng, phương pháp trị liệu mà Qua Kiều Phu đặt ra cho nàng bây giờ cũng không thể thực hiện. Nàng không biết mình còn chống đỡ được bao lâu, lúc ấy không nghĩ tới muốn chạy trốn, cho nên cũng không hỏi Qua Kiều Phu nếu chẳng may kéo dài thì sẽ là hậu quả gì.
“Tên của em là An Ny, đúng không?” Trên gương mặt tuấn tú, nhu hòa của hắn lúc này như có nụ cười như có như không, khẽ thấp giọng lẩm bẩm. “An Ny, An Ny, An Ny, hai chữ này nghe hay hơn so với Cát Ân Tư. Em không ngại về sau ta sẽ gọi em như vậy chứ?”
Nàng ngây người sửng sốt một giây, lắc đầu liên tục. “Sẽ không, đương nhiên là không, hoàng tử cứ gọi ta là An Ny đi.”
“Người em vẫn gọi, có phải là có bộ dáng rất giống ta hay không?” Hắn chớp mắt, “Bức họa lần trước ta nhìn thấy, có phải cũng là hắn hay không?”
“Ừm, kỳ thật lần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng tử cũng bị dọa sợ, quả thực bộ dáng các người rất giống, giống như là người nhân bản…”
“Nhân bản? Là cái gì?” Hắn nghiêng đầu, nhịn không được mà ngắt lời nàng, lộ ra ánh mắt khó hiểu, mê man.
“Này… Này…” Nàng cắn cắn móng tay, muốn tìm nhanh một từ thay thế. “Chính là có ý giống nhau như đúc.”
“Ồ… Thì ra là như vậy. Vậy hiện giờ em có tính toán gì không?” Hắn cụp lông mi dài lại, giống như là đang nhìn một bức tượng ngọc từ góc nghiêng. Cả người trong thoáng chốc như bị vây trong ánh nến mờ nhạt, nhìn vẻ mặt, có cảm giác phiêu diêu vô căn cứ.
“Kiệt Tây Tạp, có phải ta đã đến không đúng lúc hay không?” Nàng gục đầu xuống, khó nén sự cô đơn dày đặc trong giọng nói. “Có phải khiến ngươi khó xử hay không? Hiện giờ hắn đã xuất binh khống chế cả hoàng cung, hơn nữa hắn lại là anh của ngươi…”
“Đồ ngốc này, em lại nghĩ đi đâu.” Hắn cười khẽ, ngón tay mềm mại khẽ lướt qua mũi nàng. “Vừa rồi ta đang suy nghĩ xem nên để em ở nơi nào trong hành cung thì mới thoải mái nhất.”
“Cám ơn người, Kiệt Tây Tạp.” Nàng không tự nhiên xoa xoa chóp mũi, không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, hình như hắn luôn vô tình mà có những hành động vô cùng thân thiết. Tuy rằng bên ngoài hắn rất giống với anh Thư Á, nhưng dù sao hắn cũng không phải anh Thư Á, không có khả năng thay thế địa vị của anh Thư Á trong lòng nàng.
“Phúc Lặc.” Hắn quay đầu gọi nam nhân lạnh lùng như được đúc từ băng kia. “Ngươi phái người nhanh đi chuẩn bị, ừm… Cứ sắp xếp ở phòng ngủ bên cạnh của bản vương tử đi.”
“Vâng, điện hạ.” Phúc Lặc tiến lên vài bước, cung kính xoay người hành lễ. “Hiện giờ nô bộc đi ngay.”
“Không… Không cần.” An Ny nhanh chóng lắc đầu, “Kiệt Tây Tạp, thân phận người là hoàng tử tôn quý, ta chỉ là một thường dân, ở cùng một tẩm cung có vẻ không tốt lắm. Hoàng tử chỉ cần tùy tiện an bài một phòng giúp ta là được.”
“An Ny, thân phận hiện giờ của em là bằng hữu của ta, ta chỉ là đang chiêu đãi bằng hữu thôi.” Hắn khẽ nhún vai, ánh mắt vẫn ấm áp như gió xuân. “Sỡ dĩ ta sắp xếp em ở phòng ngủ cùng chỗ với phòng ngủ của ta, là có dụng ý riêng. Cho dù hoàng huynh hoài nghi em trốn ở chỗ ta, cho dù phái người tìm kiếm trong hành cung, khẳng định sẽ không ngờ em sẽ ở trong tẩm cung của ta, như vậy em sẽ rất an toàn.”
“Ừ, Kiệt Tây Tạp, ta không biết nói gì cho tốt, tóm lại cám ơn hoàng tử.” Nàng thì thào nói xong lời cảm tạ, cả người đang rơi vào trong rét lạnh của mùa đông đột nhiên có dòng nước ấm chạy qua, cả người dần ấm lên.
Trước giờ bị tên ma quỷ tàn bạo kia nhốt trong tẩm cung âm u, đã lâu nàng không có loại cảm giác ấm áp này. Từ khi trốn khỏi tòa tẩm cung giam cầm kia, nàng nhất thời không biết nên làm sao, cũng may là nàng có bằng hữu như Kiệt Tây Tạp. Đúng rồi, Duy Á Đặc, sao nàng lại quên Duy Á Đặc vẫn còn trong tẩm cung chứ.
“Kiệt Tây Tạp, ta còn có chuyện muốn nhờ hoàng tử giúp…” Nàng vừa mở miệng liền bị thân ảnh từ bên ngoài đi vào của Phúc Lặc ngăn lại, trên gương mặt lạnh như băng kia lại xuất hiện vẻ kích động khó thấy.
“Điện hạ, bên ngoài có rất nhiều binh lính đang đến, tướng lãnh dẫn đầu nói muốn gặp ngài ngay lập tức.”
/123
|