Edit: dark Angel
Beta:
“Kiệt Tây Tạp, ta còn có chuyện muốn nhờ hoàng tử giúp…”
Nàng vừa mở miệng liền bị Phúc Lặc đang vội vàng đi vào ngắt lời, trên gương mặt lạnh như băng lại xuất hiện vẻ kích động khó thấy.
“Điện hạ, có rất nhiều binh lính bên ngoài, tướng lãnh cầm đầu nói muốn gặp ngài ngay.”
“Cái gì?” An Ny cả kinh nhảy dựng lên từ ghế, lo lắng đi qua đi lại. “Khẳng định là hắn đã biết ta trốn, hiện tại phái người tới bắt ta. Ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Trước mắt hiện lên đôi mắt thâm trầm, hung ác, nham hiểm, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đến tận xương tủy, trong nháy mắt cả người rét thấu xương như bị nhét vào hầm băng ở Bắc Cực toàn thân không nhịn được mà run lên. Tất cả khuất nhục lúc trước như khắc vào xương cốt, khoét mạnh và sâu nỗi đau đớn trong lòng. Không dám tưởng tượng, nếu như bị hắn bắt trở về, nàng sẽ phải chịu đựng loại trừng phạt cay nghiệt gì.
“An Ny, em đừng hoảng.” Kiệt Tây Tạp giữ vai nàng lại, để cho nàng nhìn vào đôi mắt trấn định, thản nhiên của hắn. “Bọn họ không có chứng cớ rõ ràng gì, sẽ không làm loạn hành cung của ta. Hiện giờ ta sẽ ra ngoài gặp tên tướng lãnh kia một chút, em đi vào phòng mà Phúc Lặc vừa an bài mà trốn đi. Không đến vạn bất đắc dĩ, trăm ngàn lần em đừng đi ra.”
“Được… Ta… Ta đã biết.” Nàng kinh ngạc, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, bỗng chốc nắm lấy tay hắn. “Kiệt Tây Tạp, hoàng tử nên cẩn thận chút, ta không hy vọng mình sẽ làm liên lụy đến hoàng tử.”
“Em đang lo lắng cho ta hay sao?” Hắn vỗ nhẹ lên gương mặt mềm mại của nàng, lông mi cong dày che khuất đi tia sáng trong mắt hắn, cũng giấu đi vẻ khác thường. “Ta không sao, dù nói thế nào thì ta cũng là tam hoàng tử, bọn họ không dám chạm vào ta đâu.”
“Ừ.” Nàng hơi mím môi, đối với sự đụng chạm thân mật bất ngờ này của hắn, cũng không trốn tránh như lúc nãy, hiện giờ nàng như một cây cỏ lạnh lẽo cần tìm ngay một nơi ấm áp để dựa vào.
Kiệt Tây Tạp bước ra ngoài, bọn thị nữ đã sớm lui ra, Phúc Lặc đứng phía sau lặng lẽ tiến đến, chỉ vào một cánh cửa nạm vàng phía bên phải.
Nàng nhìn đã hiểu ý của hắn, lẳng lặng đi phía sau hắn. Không biết vì sao nhưng từ lúc nàng đi vào nơi này, dường như Phúc Lặc không vui lòng muốn nói chuyện với nàng, nàng nhìn bóng dáng lẳng lặng của hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Nàng bước nhanh vài bước, đuổi kịp bước chân của hắn, nghiêng đầu nhìn sườn mặt lạnh như băng của Phúc Lặc. “Ta có chuyện này muốn hỏi một chút.”
Hắn không nói gì, bước chân cũng không dừng lại, chỉ là hơi hơi quay đầu đi, giống như đang chờ nàng mở miệng.
“Ta muốn hỏi thăm người bạn của ta một chút, Y Ân, hắn đã là thị vệ bên người của hoàng tử điện hạ các ngươi, phải luôn luôn đi theo bên cạnh điện hạ các ngươi mới đúng, nhưng đã lâu ta không nhìn thấy hắn. Ngươi có biết hiện giờ hắn đang ở nơi nào không?”
Không biết vì sao lúc nàng nhắc tới Y Ân, bước chân của Phúc Lặc lại càng nhanh hơn, nàng cố sức đuổi theo, vừa bước nhanh vừa thở hồng hộc nói xong nghi vấn của nàng, sau đó mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh như khắc từ đá của Phúc Lặc.
Nhưng đến lúc đi thẳng đến ngã rẽ cuối hành lang, gương mặt lạnh lẽo của kia của Phúc Lặc không hề có chút ý nào sẽ trả lời. Hành lang gấp khúc được điêu khắc hoa lệ, màu sắc rực rỡ, rẽ qua mấy vòng, cuối cùng cũng bước vào một hành lang yên ắng, lại đi thêm vài bước, liền nhìn thấy một pho tượng thần được đúc bằng đá cẩm thạch và vàng, pho tượng cao gấp hai người, trên tượng khắc đầy chữ tượng hình thần bí từ xa xưa.
Sự chú ý của An Ny bị nó hấp dẫn, tạm thời quên đi chuyện tung tích của Y Ân, bước chân ngừng lại, muốn đưa tay vuốt ve gương mặt nghiêm trang mà điềm tĩnh, không ngờ đưa tay ra được nửa đường đã bị chặn lại.
“Đồ của điện hạ, ngươi không thể đụng vào.” Mặt hắn lạnh như băng, sức lực kìm kẹp nơi cổ tay như tăng thêm, một câu nói lạnh lùng như nghiến răng mà nói, lộ ra cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
“Được rồi, không chạm thì không chạm, hung hăng như thế làm cái gì.” Nàng tránh ra sự kìm kẹp của hắn, vỗ về cổ tay đau đớn, nhìn không được mà thè lưỡi với hắn. “Nhỏ mọn, cũng không phải là bí mật lớn lao gì ở bên trong.”
Phúc Lặc chuẩn bị xoay người thì nghe được thầm oán của nàng liền dừng bước chân, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. “Nơi này là lãnh địa cá nhân của điện hạ, bất cứ kẻo nào cũng không được phép sờ loạn.”
An Ny mếu máo, nhỏ giọng nói thầm. “Sao lại hung hăng như vậy chứ. Tính tình xấu muốn chế, ta cũng không phải người xấu, sao phải phòng như như đề phòng trộm cướp.”
Phúc Lặc không để ý tới gương mặt nhỏ nhắn đầy uất giận của nàng, đi thẳng đến một gian phòng hơi rộng rãi, đưa tay ra hiệu bảo nàng đi vào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, xoay người bước đi.
“Chờ… Chờ một chút.” An Ny vội vàng gọi hắn lại, “Ngươi vẫn còn chưa nói cho ta biết tung tích của Y Ân đấy.”
Phúc Lặc nghiêng người, trên mặt không chút cảm xúc, trong đôi mắt không chút độ ấm lại hiện lên nét chần chờ, nhanh chóng xoay người, lạnh lùng để lại một câu. “Ngươi đi hỏi điện hạ.”
An Ny giẫm mạnh chân, đóng cửa lại như phát tiết. Sao cái tên Phúc Lặc này lại đáng ghét như vậy, không ngờ bên cạnh hoàng tử dịu dàng như Kiệt Tây Tạp lại có kẻ máu lạnh như vậy, thật sự là khiến người ta không thể ngờ.
Nàng chu miệng, xoay người nhìn phòng trước mặt. Này… Này không phải là phòng mà, quả thực là cũng lớn không kém so với tẩm cung nhốt nàng. Thảm dưới chân mềm mại, lại có hoa văn biến ảo, lư hương nhỏ được điểm xuyết đá quý đang phát ra mùi thơm nhàn nhạt, nàng buông ba lô trên người xuống, ngạc nhiên nhìn xung quanh, sau đó nằm thẳng trên giường lớn được chạm trổ hoa văn bằng vàng, dần dần bị cơn buồn ngủ đánh gục. Nàng nhắm mắt lại, bất tri bất giác mà ngủ thật say.
Trong lúc ngủ mơ, cảm giác có chút lạnh, khẽ khàng nâng tay, cuộn quanh thân mình gầy yếu, lúc này có cái gì đó ấm áp được đặt lên thân thể nàng, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trần nhà bằng ngà voi tinh xảo mà xa lạ, cả kinh ngồi bật dậy.
“Ta… Sao ta lại ngủ.” Nàng vỗ vỗ trán mình, đột nhiên phát hiện Kiệt Tây Tạp đang ngồi yên bên mép giường, yên lặng nhìn nàng chăm chú. “Ta đã ngủ bao lâu? Kiệt Tây Tạp, mọi việc thế nào? Bọn họ tìm hoàng tử làm gì? Có phải hắn phái người tới bắt ta hay không.”
“Ta cũng mới vào từ bên ngoài. Em không cần lo lắng, bọn họ không phải đến truy tìm tung tích của em. Hiện giờ hoàng huynh đang bận rộn khống chế đội hộ vệ của phụ vương cùng với lực lượng phản kháng ít ỏi của Cáp Mông Đức. Cho nên ta đoán hiện giờ hoàng huynh vẫn chưa phát hiện sự biến mất của em.” Hắn đưa tay chỉnh tóc tán loạn trên trán nàng, sợi tóc màu bạch kim mềm mại mà trơn tuột. “Những người đó đến truyền lời của hoàng huynh, bảo ta đợi đi gặp hắn.”
Beta:
“Kiệt Tây Tạp, ta còn có chuyện muốn nhờ hoàng tử giúp…”
Nàng vừa mở miệng liền bị Phúc Lặc đang vội vàng đi vào ngắt lời, trên gương mặt lạnh như băng lại xuất hiện vẻ kích động khó thấy.
“Điện hạ, có rất nhiều binh lính bên ngoài, tướng lãnh cầm đầu nói muốn gặp ngài ngay.”
“Cái gì?” An Ny cả kinh nhảy dựng lên từ ghế, lo lắng đi qua đi lại. “Khẳng định là hắn đã biết ta trốn, hiện tại phái người tới bắt ta. Ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Trước mắt hiện lên đôi mắt thâm trầm, hung ác, nham hiểm, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đến tận xương tủy, trong nháy mắt cả người rét thấu xương như bị nhét vào hầm băng ở Bắc Cực toàn thân không nhịn được mà run lên. Tất cả khuất nhục lúc trước như khắc vào xương cốt, khoét mạnh và sâu nỗi đau đớn trong lòng. Không dám tưởng tượng, nếu như bị hắn bắt trở về, nàng sẽ phải chịu đựng loại trừng phạt cay nghiệt gì.
“An Ny, em đừng hoảng.” Kiệt Tây Tạp giữ vai nàng lại, để cho nàng nhìn vào đôi mắt trấn định, thản nhiên của hắn. “Bọn họ không có chứng cớ rõ ràng gì, sẽ không làm loạn hành cung của ta. Hiện giờ ta sẽ ra ngoài gặp tên tướng lãnh kia một chút, em đi vào phòng mà Phúc Lặc vừa an bài mà trốn đi. Không đến vạn bất đắc dĩ, trăm ngàn lần em đừng đi ra.”
“Được… Ta… Ta đã biết.” Nàng kinh ngạc, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, bỗng chốc nắm lấy tay hắn. “Kiệt Tây Tạp, hoàng tử nên cẩn thận chút, ta không hy vọng mình sẽ làm liên lụy đến hoàng tử.”
“Em đang lo lắng cho ta hay sao?” Hắn vỗ nhẹ lên gương mặt mềm mại của nàng, lông mi cong dày che khuất đi tia sáng trong mắt hắn, cũng giấu đi vẻ khác thường. “Ta không sao, dù nói thế nào thì ta cũng là tam hoàng tử, bọn họ không dám chạm vào ta đâu.”
“Ừ.” Nàng hơi mím môi, đối với sự đụng chạm thân mật bất ngờ này của hắn, cũng không trốn tránh như lúc nãy, hiện giờ nàng như một cây cỏ lạnh lẽo cần tìm ngay một nơi ấm áp để dựa vào.
Kiệt Tây Tạp bước ra ngoài, bọn thị nữ đã sớm lui ra, Phúc Lặc đứng phía sau lặng lẽ tiến đến, chỉ vào một cánh cửa nạm vàng phía bên phải.
Nàng nhìn đã hiểu ý của hắn, lẳng lặng đi phía sau hắn. Không biết vì sao nhưng từ lúc nàng đi vào nơi này, dường như Phúc Lặc không vui lòng muốn nói chuyện với nàng, nàng nhìn bóng dáng lẳng lặng của hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Nàng bước nhanh vài bước, đuổi kịp bước chân của hắn, nghiêng đầu nhìn sườn mặt lạnh như băng của Phúc Lặc. “Ta có chuyện này muốn hỏi một chút.”
Hắn không nói gì, bước chân cũng không dừng lại, chỉ là hơi hơi quay đầu đi, giống như đang chờ nàng mở miệng.
“Ta muốn hỏi thăm người bạn của ta một chút, Y Ân, hắn đã là thị vệ bên người của hoàng tử điện hạ các ngươi, phải luôn luôn đi theo bên cạnh điện hạ các ngươi mới đúng, nhưng đã lâu ta không nhìn thấy hắn. Ngươi có biết hiện giờ hắn đang ở nơi nào không?”
Không biết vì sao lúc nàng nhắc tới Y Ân, bước chân của Phúc Lặc lại càng nhanh hơn, nàng cố sức đuổi theo, vừa bước nhanh vừa thở hồng hộc nói xong nghi vấn của nàng, sau đó mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh như khắc từ đá của Phúc Lặc.
Nhưng đến lúc đi thẳng đến ngã rẽ cuối hành lang, gương mặt lạnh lẽo của kia của Phúc Lặc không hề có chút ý nào sẽ trả lời. Hành lang gấp khúc được điêu khắc hoa lệ, màu sắc rực rỡ, rẽ qua mấy vòng, cuối cùng cũng bước vào một hành lang yên ắng, lại đi thêm vài bước, liền nhìn thấy một pho tượng thần được đúc bằng đá cẩm thạch và vàng, pho tượng cao gấp hai người, trên tượng khắc đầy chữ tượng hình thần bí từ xa xưa.
Sự chú ý của An Ny bị nó hấp dẫn, tạm thời quên đi chuyện tung tích của Y Ân, bước chân ngừng lại, muốn đưa tay vuốt ve gương mặt nghiêm trang mà điềm tĩnh, không ngờ đưa tay ra được nửa đường đã bị chặn lại.
“Đồ của điện hạ, ngươi không thể đụng vào.” Mặt hắn lạnh như băng, sức lực kìm kẹp nơi cổ tay như tăng thêm, một câu nói lạnh lùng như nghiến răng mà nói, lộ ra cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
“Được rồi, không chạm thì không chạm, hung hăng như thế làm cái gì.” Nàng tránh ra sự kìm kẹp của hắn, vỗ về cổ tay đau đớn, nhìn không được mà thè lưỡi với hắn. “Nhỏ mọn, cũng không phải là bí mật lớn lao gì ở bên trong.”
Phúc Lặc chuẩn bị xoay người thì nghe được thầm oán của nàng liền dừng bước chân, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. “Nơi này là lãnh địa cá nhân của điện hạ, bất cứ kẻo nào cũng không được phép sờ loạn.”
An Ny mếu máo, nhỏ giọng nói thầm. “Sao lại hung hăng như vậy chứ. Tính tình xấu muốn chế, ta cũng không phải người xấu, sao phải phòng như như đề phòng trộm cướp.”
Phúc Lặc không để ý tới gương mặt nhỏ nhắn đầy uất giận của nàng, đi thẳng đến một gian phòng hơi rộng rãi, đưa tay ra hiệu bảo nàng đi vào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, xoay người bước đi.
“Chờ… Chờ một chút.” An Ny vội vàng gọi hắn lại, “Ngươi vẫn còn chưa nói cho ta biết tung tích của Y Ân đấy.”
Phúc Lặc nghiêng người, trên mặt không chút cảm xúc, trong đôi mắt không chút độ ấm lại hiện lên nét chần chờ, nhanh chóng xoay người, lạnh lùng để lại một câu. “Ngươi đi hỏi điện hạ.”
An Ny giẫm mạnh chân, đóng cửa lại như phát tiết. Sao cái tên Phúc Lặc này lại đáng ghét như vậy, không ngờ bên cạnh hoàng tử dịu dàng như Kiệt Tây Tạp lại có kẻ máu lạnh như vậy, thật sự là khiến người ta không thể ngờ.
Nàng chu miệng, xoay người nhìn phòng trước mặt. Này… Này không phải là phòng mà, quả thực là cũng lớn không kém so với tẩm cung nhốt nàng. Thảm dưới chân mềm mại, lại có hoa văn biến ảo, lư hương nhỏ được điểm xuyết đá quý đang phát ra mùi thơm nhàn nhạt, nàng buông ba lô trên người xuống, ngạc nhiên nhìn xung quanh, sau đó nằm thẳng trên giường lớn được chạm trổ hoa văn bằng vàng, dần dần bị cơn buồn ngủ đánh gục. Nàng nhắm mắt lại, bất tri bất giác mà ngủ thật say.
Trong lúc ngủ mơ, cảm giác có chút lạnh, khẽ khàng nâng tay, cuộn quanh thân mình gầy yếu, lúc này có cái gì đó ấm áp được đặt lên thân thể nàng, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trần nhà bằng ngà voi tinh xảo mà xa lạ, cả kinh ngồi bật dậy.
“Ta… Sao ta lại ngủ.” Nàng vỗ vỗ trán mình, đột nhiên phát hiện Kiệt Tây Tạp đang ngồi yên bên mép giường, yên lặng nhìn nàng chăm chú. “Ta đã ngủ bao lâu? Kiệt Tây Tạp, mọi việc thế nào? Bọn họ tìm hoàng tử làm gì? Có phải hắn phái người tới bắt ta hay không.”
“Ta cũng mới vào từ bên ngoài. Em không cần lo lắng, bọn họ không phải đến truy tìm tung tích của em. Hiện giờ hoàng huynh đang bận rộn khống chế đội hộ vệ của phụ vương cùng với lực lượng phản kháng ít ỏi của Cáp Mông Đức. Cho nên ta đoán hiện giờ hoàng huynh vẫn chưa phát hiện sự biến mất của em.” Hắn đưa tay chỉnh tóc tán loạn trên trán nàng, sợi tóc màu bạch kim mềm mại mà trơn tuột. “Những người đó đến truyền lời của hoàng huynh, bảo ta đợi đi gặp hắn.”
/123
|