Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
“Ta có thể thề với ngươi, nếu ta vi phạm ước định của chúng ta, như vậy ta sẽ không thể ở cùng một chỗ với người ta yêu, cả đời cũng không có được hạnh phúc mà ta muốn.”
Trong mộng, nàng ngủ cũng không an ổn, lời thề độc này giống như là nguyền rủa, giống như là búa tạ đập vào trong lòng nàng.
Nàng biết chắc chắn là mình sẽ vi phạm ước định này, nàng vốn không thuộc về nơi này, lại vô tình mà xuyên qua đến thời không này, sau này vẫn muốn trở lại môi trường của chính mình.
Một gương mặt anh tuấn lặng yên xuất hiện, đôi mắt lo âu dần dần hiện rõ lên, giống như vượt qua khoảng cách thời không, hai bên nhìn nhau chăm chú.
“An Ny, anh làm tất cả đều là vì em. Vì sao em lại trốn đi không chịu gặp anh? Em còn giận anh, đúng không? Hiện giờ em chọn ở một chỗ cùng hắn, em thật khiến anh quá đau lòng…”
Nàng muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không phát ra tiếng gì cả, đôi mắt của Thư Á ca ca tràn đầy thống khổ cùng thất vọng, giống như một con dao cắm vào trong lòng nàng, trơ mắt nhìn hắn kiên quyết xoay người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng yên lặng ngồi xổm xuống, không nén được mà bắt đầu khóc nức nở.
“Không phải… Thư Á ca ca… An Ny không phải giống như anh nghĩ, anh phải tin tưởng em… Thư Á ca ca…”
Cả người bị lay động, lập tức mở to mắt, sa mạn khẽ vén lên, gương mặt xinh đẹp của Duy Á Đặc xuất hiện trước mắt.
Nàng khẽ ngồi dậy, phía dưới cái chăn bên phải trống không. Không biết Mạc Đế Sâm đã rời giường từ khi nào, một đám thị nữ đang quay chung quanh ở bên cạnh để hầu hạ.
Nàng dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, hoảng loạn kéo kéo Duy Á Đặc, kề sát vào tai nàng. “Duy Á Đặc, vừa rồi ta có nói mớ hay không? Hoàng tử điện hạ của các ngươi có nghe được hay không?”
“Không có.” Duy Á Đặc lắc đầu, nhỏ giọng nói với nàng. “Điện hạ nói muốn đi bái kiến bệ hạ, bải ta gọi ngươi rời giường cùng nhau đi. Ta vừa mới đến bên giường, nghe ngươi nói cái gì mà Thư Á ca ca, ta vội vàng lay ngươi dậy. Chỗ điện hạ đứng cách nơi này một khoảng, hẳn là không có nghe thấy.”
“Vậy là tốt rồi.” An Ny vỗ vỗ ngực, đẩy chăn ra rồi xuống giường. Cục diện tối hôm qua nàng phải vất vả lắm mới khống chế được, nàng cũng không muốn hắn lại nghe được tên “Thư Á ca ca”, lại khơi mào tức giận của hắn.
Nghĩ đến phải đi gặp Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất, nàng mệt mỏi gục đầu xuống, không nói đến những lễ nghi cung đình này phiền phức khiến người ta đau đầu, còn phải đứng ở đó không nhúc nhích giống như cọc gỗ, nàng phải chịu đựng như thế hơn nửa ngày.
Mạc Đế Sâm tư thế oai hùng phấn chấn đứng yên giữa tẩm cung, mặc quần áo gấm hoa lệ, cổ áo dùng kim tuyến tinh xảo để viền, thắt lưng đeo một thanh kiếm có nạm đá quý, nhìn thẳng vào nàng.
“Bản vương tử muốn đi bái kiến phụ vương, ngươi cũng đi cùng đi.”
Nàng chậm rãi đi đến bên người Mạc Đế Sâm, bộ dáng đúng lý hợp tình. “Không phải ngươi đã nói ta là “Nam sủng” của ngươi sao. Hiện tại ta cũng không phải thị vệ của ngươi, cho nên ta không muốn theo ngươi gặp quân vương, ta muốn đi hoa viên dạo một chút.”
Từ ngày đó hắn đều mang theo nàng bên cạnh như hình với bóng, chưa bao giờ cho nàng đi một mình rời khỏi tầm mắt của hắn. Trải qua lời thề độc tối qua của nàng, hẳn là hắn nên đồng ý với yêu cầu này.
Hắn không nói gì, mà chỉ thoáng trầm ngâm một chút, khẽ nâng cằm nàng lên. “Bản vương tử đồng ý với yêu cầu này của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chỉ đi ra hoa viên, sau đó ngoan ngoãn trở lại tẩm cung. Bản vương tử trở về, phải nhìn thấy ngươi ở trong này.”
“Được, không thành vấn đề.” Nàng liền đồng ý, nhịn không được mà lộ ra gương mặt tươi cười.
Sở dĩ nàng không muốn đi cùng hắn đến gặp Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất, còn có một nguyên nhân khác. Lạc Phất Nhĩ đã nói muốn đem việc này tiết lộ cho Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất, nhất định là Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất sẽ không để cho loại chuyện làm hổ thẹn hoàng thất này phát sinh, khẳng định hôm nay Mạc Đế Sâm đi là sẽ bị chỉ trích nghiêm khắc, cùng với sự công kích của các đại thần. Chẳng may nàng ở đấy, chẳng phải trở thành đối tượng bị công kích sao, cho nên nàng thông minh thế thì làm sao có thể để chính mình bị lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường như thế chứ? Đương nhiên là có thể trốn thì liền trốn đi thật xa.
Hắn vừa mới xoay người bước đi hai bước, khó có thể khắc chế bất an trong lòng, chợt quay đầu lại, đôi mắt lạnh híp lại, lộ ra vẻ nguy hiểm. “Ngươi phải luôn nhớ kỹ đã thề qua với bản vương tử, nếu ngươi muốn thừa cơ chạy trốn, hẳn là ngươi đã biết hậu quả.”
“Biết, biết.” Nàng hất hất gương mặt tươi cười, gật đầu không ngừng.
Khuy áo trên cái áo xa xỉ của hắn có chút lỏng, nàng theo bản năng mà đưa tay giúp hắn cài lại cho tốt, vừa lòng nhìn cái nút hồng ngọc đã được cài chặt.
Eo nhỏ liền bị bàn tay to ôm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn vào một đôi mắt màu tím chói mắt như ánh mặt trời. Một tay giữ chặt lấy gáy của nàng, ngang ngược mà hôn chặt môi nàng, truy đuổi lưỡi nàng, làm cho nàng trở tay không kịp, tim đập như hươu chạy, toàn thân như bị giam trong một trận nóng bỏng như điện giật mà bị lạc phương hướng.
Nụ hôn phóng đãng mang theo *** đoạt lấy hô hấp của nàng, An Ny gần như hít thở không thông, suy nghĩ trống rỗng, Mạc Đế Sâm chậm rãi rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, khiến nàng bị choáng váng nặng nề mà lẳng lặng tựa vào bờ vai rộng lớn.
Sau khi hắn ổn định lại hơi thở rối loạn, ghé vào tai nàng mà tuyên bố một cách ngang ngược. “Về sau, trừ bản vương tử ra, không cho phép ngươi làm như vậy với nam nhân khác.”
Nàng ngượng ngùng vì vừa rồi mình đã bị hắn hôn đến tan ra, chôn mặt trong vai hắn, giọng nói có chút rầu rĩ. “Ta muốn hỏi ngươi, vì cái gì mà ngươi thích Cát Ân Tư?”
“Ngươi nói xem?” Hắn lưu luyến rời khỏi nàng, ngón tay to vuốt ve đôi môi cánh hoa đã bị hôn đến sưng đỏ của nàng, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn. “Kỳ thật ngươi hẳn phải biết, bản vương tử cần không phải là Cát Ân Tư, bản vương tử luôn chờ ngươi nói thật.”
“Nói thật? Nói thật cái gì?” Nàng khó hiểu nhìn hắn, trong lúc mơ hồ, dường như hắn đã sớm biết cái gì, chỉ là vẫn chưa làm rõ mà thôi.
Chẳng lẽ là thân phận nữ tử của nàng sao? Nàng cắn cắn môi, không dám tùy tiện thừa nhận, chẳng may cái này là hắn dùng lạt mềm buộc chặt, trái lại nàng sẽ rơi vào thế bị động.
Lúc này, Lao Sâm ở bên ngoài đã nhỏ giọng thúc giục, Mạc Đế Sâm nhìn nàng chăm chú đầy thâm ý, xoay người đi ra ngoài, để lại nàng ngây ngốc đứng một mình tại chỗ.
Beta: LuckyAngel
“Ta có thể thề với ngươi, nếu ta vi phạm ước định của chúng ta, như vậy ta sẽ không thể ở cùng một chỗ với người ta yêu, cả đời cũng không có được hạnh phúc mà ta muốn.”
Trong mộng, nàng ngủ cũng không an ổn, lời thề độc này giống như là nguyền rủa, giống như là búa tạ đập vào trong lòng nàng.
Nàng biết chắc chắn là mình sẽ vi phạm ước định này, nàng vốn không thuộc về nơi này, lại vô tình mà xuyên qua đến thời không này, sau này vẫn muốn trở lại môi trường của chính mình.
Một gương mặt anh tuấn lặng yên xuất hiện, đôi mắt lo âu dần dần hiện rõ lên, giống như vượt qua khoảng cách thời không, hai bên nhìn nhau chăm chú.
“An Ny, anh làm tất cả đều là vì em. Vì sao em lại trốn đi không chịu gặp anh? Em còn giận anh, đúng không? Hiện giờ em chọn ở một chỗ cùng hắn, em thật khiến anh quá đau lòng…”
Nàng muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không phát ra tiếng gì cả, đôi mắt của Thư Á ca ca tràn đầy thống khổ cùng thất vọng, giống như một con dao cắm vào trong lòng nàng, trơ mắt nhìn hắn kiên quyết xoay người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng yên lặng ngồi xổm xuống, không nén được mà bắt đầu khóc nức nở.
“Không phải… Thư Á ca ca… An Ny không phải giống như anh nghĩ, anh phải tin tưởng em… Thư Á ca ca…”
Cả người bị lay động, lập tức mở to mắt, sa mạn khẽ vén lên, gương mặt xinh đẹp của Duy Á Đặc xuất hiện trước mắt.
Nàng khẽ ngồi dậy, phía dưới cái chăn bên phải trống không. Không biết Mạc Đế Sâm đã rời giường từ khi nào, một đám thị nữ đang quay chung quanh ở bên cạnh để hầu hạ.
Nàng dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, hoảng loạn kéo kéo Duy Á Đặc, kề sát vào tai nàng. “Duy Á Đặc, vừa rồi ta có nói mớ hay không? Hoàng tử điện hạ của các ngươi có nghe được hay không?”
“Không có.” Duy Á Đặc lắc đầu, nhỏ giọng nói với nàng. “Điện hạ nói muốn đi bái kiến bệ hạ, bải ta gọi ngươi rời giường cùng nhau đi. Ta vừa mới đến bên giường, nghe ngươi nói cái gì mà Thư Á ca ca, ta vội vàng lay ngươi dậy. Chỗ điện hạ đứng cách nơi này một khoảng, hẳn là không có nghe thấy.”
“Vậy là tốt rồi.” An Ny vỗ vỗ ngực, đẩy chăn ra rồi xuống giường. Cục diện tối hôm qua nàng phải vất vả lắm mới khống chế được, nàng cũng không muốn hắn lại nghe được tên “Thư Á ca ca”, lại khơi mào tức giận của hắn.
Nghĩ đến phải đi gặp Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất, nàng mệt mỏi gục đầu xuống, không nói đến những lễ nghi cung đình này phiền phức khiến người ta đau đầu, còn phải đứng ở đó không nhúc nhích giống như cọc gỗ, nàng phải chịu đựng như thế hơn nửa ngày.
Mạc Đế Sâm tư thế oai hùng phấn chấn đứng yên giữa tẩm cung, mặc quần áo gấm hoa lệ, cổ áo dùng kim tuyến tinh xảo để viền, thắt lưng đeo một thanh kiếm có nạm đá quý, nhìn thẳng vào nàng.
“Bản vương tử muốn đi bái kiến phụ vương, ngươi cũng đi cùng đi.”
Nàng chậm rãi đi đến bên người Mạc Đế Sâm, bộ dáng đúng lý hợp tình. “Không phải ngươi đã nói ta là “Nam sủng” của ngươi sao. Hiện tại ta cũng không phải thị vệ của ngươi, cho nên ta không muốn theo ngươi gặp quân vương, ta muốn đi hoa viên dạo một chút.”
Từ ngày đó hắn đều mang theo nàng bên cạnh như hình với bóng, chưa bao giờ cho nàng đi một mình rời khỏi tầm mắt của hắn. Trải qua lời thề độc tối qua của nàng, hẳn là hắn nên đồng ý với yêu cầu này.
Hắn không nói gì, mà chỉ thoáng trầm ngâm một chút, khẽ nâng cằm nàng lên. “Bản vương tử đồng ý với yêu cầu này của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chỉ đi ra hoa viên, sau đó ngoan ngoãn trở lại tẩm cung. Bản vương tử trở về, phải nhìn thấy ngươi ở trong này.”
“Được, không thành vấn đề.” Nàng liền đồng ý, nhịn không được mà lộ ra gương mặt tươi cười.
Sở dĩ nàng không muốn đi cùng hắn đến gặp Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất, còn có một nguyên nhân khác. Lạc Phất Nhĩ đã nói muốn đem việc này tiết lộ cho Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất, nhất định là Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất sẽ không để cho loại chuyện làm hổ thẹn hoàng thất này phát sinh, khẳng định hôm nay Mạc Đế Sâm đi là sẽ bị chỉ trích nghiêm khắc, cùng với sự công kích của các đại thần. Chẳng may nàng ở đấy, chẳng phải trở thành đối tượng bị công kích sao, cho nên nàng thông minh thế thì làm sao có thể để chính mình bị lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường như thế chứ? Đương nhiên là có thể trốn thì liền trốn đi thật xa.
Hắn vừa mới xoay người bước đi hai bước, khó có thể khắc chế bất an trong lòng, chợt quay đầu lại, đôi mắt lạnh híp lại, lộ ra vẻ nguy hiểm. “Ngươi phải luôn nhớ kỹ đã thề qua với bản vương tử, nếu ngươi muốn thừa cơ chạy trốn, hẳn là ngươi đã biết hậu quả.”
“Biết, biết.” Nàng hất hất gương mặt tươi cười, gật đầu không ngừng.
Khuy áo trên cái áo xa xỉ của hắn có chút lỏng, nàng theo bản năng mà đưa tay giúp hắn cài lại cho tốt, vừa lòng nhìn cái nút hồng ngọc đã được cài chặt.
Eo nhỏ liền bị bàn tay to ôm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn vào một đôi mắt màu tím chói mắt như ánh mặt trời. Một tay giữ chặt lấy gáy của nàng, ngang ngược mà hôn chặt môi nàng, truy đuổi lưỡi nàng, làm cho nàng trở tay không kịp, tim đập như hươu chạy, toàn thân như bị giam trong một trận nóng bỏng như điện giật mà bị lạc phương hướng.
Nụ hôn phóng đãng mang theo *** đoạt lấy hô hấp của nàng, An Ny gần như hít thở không thông, suy nghĩ trống rỗng, Mạc Đế Sâm chậm rãi rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, khiến nàng bị choáng váng nặng nề mà lẳng lặng tựa vào bờ vai rộng lớn.
Sau khi hắn ổn định lại hơi thở rối loạn, ghé vào tai nàng mà tuyên bố một cách ngang ngược. “Về sau, trừ bản vương tử ra, không cho phép ngươi làm như vậy với nam nhân khác.”
Nàng ngượng ngùng vì vừa rồi mình đã bị hắn hôn đến tan ra, chôn mặt trong vai hắn, giọng nói có chút rầu rĩ. “Ta muốn hỏi ngươi, vì cái gì mà ngươi thích Cát Ân Tư?”
“Ngươi nói xem?” Hắn lưu luyến rời khỏi nàng, ngón tay to vuốt ve đôi môi cánh hoa đã bị hôn đến sưng đỏ của nàng, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn. “Kỳ thật ngươi hẳn phải biết, bản vương tử cần không phải là Cát Ân Tư, bản vương tử luôn chờ ngươi nói thật.”
“Nói thật? Nói thật cái gì?” Nàng khó hiểu nhìn hắn, trong lúc mơ hồ, dường như hắn đã sớm biết cái gì, chỉ là vẫn chưa làm rõ mà thôi.
Chẳng lẽ là thân phận nữ tử của nàng sao? Nàng cắn cắn môi, không dám tùy tiện thừa nhận, chẳng may cái này là hắn dùng lạt mềm buộc chặt, trái lại nàng sẽ rơi vào thế bị động.
Lúc này, Lao Sâm ở bên ngoài đã nhỏ giọng thúc giục, Mạc Đế Sâm nhìn nàng chăm chú đầy thâm ý, xoay người đi ra ngoài, để lại nàng ngây ngốc đứng một mình tại chỗ.
/123
|