Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
An Ny vội vã gọi Duy Á Đặc đang chờ bên ngoài, không giải thích mà kéo nàng đi thẳng ra bên ngoài tẩm cung.
“Cát Ân Tư, ngươi kéo ta đi làm gì? Ngươi để ta trở về đi. Ta còn có rất nhiều việc phải làm đây!”
Duy Á Đặc đẩy tay An Ny ra, trên mặt nàng là lo lắng khó nén, xoay người muốn quay trở về, lại bị An Ny kéo lại.
“Duy Á Đặc, ngươi có chuyện quan trọng gì phải làm?” An Ny xoa thắt lưng, nàng hùng hổ mà cảm thấy bất bình. “Chẳng qua chỉ làm những công việc hèn hạ, ngươi yên tâm đi giải sầu cùng ta. Chờ hoàng tử điện hạ của các ngươi trở về, ta sẽ bảo hắn lên chức cho ngươi thành thị nữ bên người ta, không để cho ngươi sống như nữ phó nữa. Như vậy là được rồi chứ?”
“Không được, Cát Ân Tư, cảm ơn ý tốt của ngươi.” Duy Á Đặc liên tục lắc đầu, nhịn không được mà cười khổ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. “Trong cung có quy củ, ta là con cháu của nô lệ vong quốc, đời này có thể từ nô lệ trở thành nữ phó đã là cao nhất rồi. Ta không thể trực tiếp hầu hạ…”
“Duy Á Đặc, ngươi đừng nói.” Rốt cuộc An Ny nghe không nổi nữa, đánh gãy lời của nàng, không nén được mà cảm thấy thương hại cho thân phận của nàng. Từ lúc sinh ra đã phải mang gông xiềng nặng nề trên người, bị tước đoạt tự do cá nhân, sau khi bị bắt thì phải chia lìa với cha mẹ, làm một nô lệ thấp hèn bị người trong cung sai sử. Lúc trước nàng đã đáp ứng với Duy Á Đặc sẽ giúp nàng tìm cha mẹ vẫn còn đang làm nô lệ, sau đó bị trì hoãn vì đủ mọi việc, nhưng từ giờ trở đi, nàng muốn tìm cơ hội để giúp nàng ta.
“Cát Ân Tư, ta thật không thể nói thêm nữa. Gần đây điện hạ nghỉ ngơi ở tẩm cung của ngươi, quan nội thị Khắc Lý đại nhân mỗi ngày đều phải nghe ta bẩm báo lại những chuyện lúc điện hạ đi ngủ. Đi chậm, quan nội thị Khắc Lý đại nhân sẽ trừng phạt ta, ta… Thật sự phải đi trước.”
Vẻ mặt Duy Á Đặc kích động, nhìn ra được là nàng đang thật sự thấp thỏm lo âu. An Ny đành phải buông nàng ra, nhìn nàng chạy nhanh biến mất khỏi tầm mắt.
An Ny thở dài, được rồi, không có người đi cùng nàng, một mình đi hoa viên cũng được. Nàng bước chậm dọc theo đường đi, thảnh thơi thong thả mà đi đến hoa viên. Mặc dù tên kia đã rộng lượng cho nàng rời khỏi tầm mắt của hắn mà đi đến hoa viên một chút, nhưng trải qua chuyện Lao Sâm theo dõi nàng ngày hôm qua, tin rằng hiện tại từ lúc nàng bước ra khỏi tẩm cung, phía sau đã có một cặp mắt yên lặng giám thị nàng.
Vừa mới đi qua một ngã rẽ của hành cung, liền nghe được một trận ầm ĩ, còn có tiếng hét to cứng rắn, lạnh lùng của bọn thị vệ.
“Nhanh lên, ý chỉ của điện hạ, hạn cho các ngươi trong một canh giờ phải rời khỏi hành cung, hiện tại đã trôi qua nửa canh giờ, các ngươi còn kì kèo ở đây…”
“Các ngươi cút ngay, chúng ta muốn gặp điện hạ… Chúng ta muốn gặp điện hạ…”
“Hiện tại điện hạ không rảnh để gặp các ngươi, điện hạ cũng đã cho các ngươi vàng, đủ cho các ngươi sống cả đời…”
“Hừ, chúng ta không cần… Ở bên cạnh điện hạ mới có thể cẩm y ngọc thực mà qua ngày…”
“Oa… Vì sao điện hạ đi đất phong mà lại không mang theo chúng ta…”
“Xem ra lời đồn kia là thật… Gần đây điện hạ đã say mê nam sủng kia…”
“Hừ, không ngờ tên thị vệ kia lại có thủ đoạn như vậy, lại đi câu dẫn điện hạ…”
“Đúng, khẳng định là hắn thổi gió bên tai điện hạ, không cho điện hạ mang theo chúng ta.”
“Được rồi, các ngươi không cần dài dòng nữa. Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, có nghe hay không, đi mau…”
Sao nơi này lại ồn ào như thế này, bọn họ đang làm cái gì? An Ny đầy nghi hoặc đi tới đám người đang xôn xao, ồn ào, nhóm phi tần gặp lần trước ở hoa viên, lúc này đang bị một đám binh lính trông cực kỳ lạnh lùng, hà khắc xua đuổi. Trong lúc nhất thời, tiếng tranh cãi vang lên không ngớt bên tai, hai bên tranh chấp với nhau, hơn nữa ai cũng không chịu nhượng bộ. Không phải tên kia nói qua vài ngày nữa mới phân phát các nữ nhân này sao? Sao mới qua hai ngày liền vội vã đuổi các nàng đi vậy?
“Các tỷ muội, các ngươi xem, kia không phải là nam sủng nhất bên cạnh điện hạ hay sao?” Một giọng nói chói tai vang lên, cắt đứt cảnh tranh cãi, mọi người đều cùng đem ánh mắt hướng về một thân ảnh đứng cách đó không xa.
“Đúng, là hắn, không ngờ thủ đoạn của hắn lại lợi hại như vậy, xem ra ngày đó chúng ta đã thật sự nhìn lầm hắn…”
“Đúng vậy, đúng vậy… Người này thật sự đáng ghê tởm… Vậy mà lại quyến rũ điện hạ của chúng ta…”
“Nhất định là hắn ghen tỵ với sự tồn tại của các nữ nhân kiều mỵ như chúng ta, cho nên mới mê hoặc điện hạ, đuổi chúng ta đi…”
Những nữ nhân này giương nanh múa vuốt, bộ dạng như muốn nhào về phía trước mà ẩu đả, đều ném hành lý trong tay mà nhào về phía An Ny. An Ny liên tục lui về phía sau, có nỗi khổ nói không nên lời, đuổi những nữ nhân này đi là ý của tên kia, sao hiện tại nàng lại trở thành đầu sỏ gây ra. Hiện tại nàng lại không thể tranh cãi ra mặt với các nàng, vẫn là nên tránh đi trước.
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Thủ lĩnh thị vệ suy nghĩ, nhiệm vụ của hắn chính là đuổi các nữ nhân này đi, hiện tại đã vượt qua một canh giờ mà điện hạ cho hắn. Điện hạ luôn luôn thưởng phạt phân minh, khẳng định là lần này người sẽ xử trí theo quân pháp, nghĩ đến đây thì trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ mặt sợ hãi lần thứ hai, nhất định phải đem những nữ nhân đang tranh cãi này đuổi đi ngay lập tức.
Thủ lĩnh thị vệ dùng ánh mắt ra lệnh, vung tay lên, lần này thị vệ không còn cố kỵ gì nữa, kèm hai bên trái phải của mỗi nữ nhân, giống như đang xách con gà con, kéo các nàng cùng hành lý đi đến cửa chính của hành cung.
“Oa… Đừng kéo ta… Đau quá…”
“Ngươi đẩy ta làm gì… Ta muốn gặp điện hạ… Ta muốn theo điện hạ đến đất phong…”
“Chúng ta là do bệ hạ ban cho điện hạ, điện hạ không thể đuổi chúng ta…”
Những nữ nhân này bị kéo đi không chút lưu tình, An Ny ngây ngốc đứng tại chỗ, chạm vào những ánh mắt thù hận, như những mũi tên độc bắn vào, khiến nàng nổi cả da gà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ta van ngươi, thật sự là oan uổng quá mà, chủ ý này là của tên kia, các ngươi muốn trách thì phải trách hắn đi, sao lại đem đến trên đầu nàng.
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh ngạo(*) mà vênh váo, hung hăng truyền vào tai nàng, vừa quay đầu nhìn, thì ra là Mạt Đức Lệ Hạ đang quở mắng hai gã thị vệ đuổi nàng đi.
(*)lãnh ngạo: lạnh lùng, cao ngạo
“Các ngươi không thể đuổi ta đi, ta là sườn phi do bệ hạ tứ hôn. Trừ phi là mệnh lệnh của bệ hạ, nếu không thì dù là kẻ nào cũng không có quyền làm như vậy.”
Hai gã thị vệ đang chuẩn bị ra tay thì bị vẻ kiêu ngạo của nàng làm kinh sợ, nhất thời đứng yên, không biết làm sao.
Beta: LuckyAngel
An Ny vội vã gọi Duy Á Đặc đang chờ bên ngoài, không giải thích mà kéo nàng đi thẳng ra bên ngoài tẩm cung.
“Cát Ân Tư, ngươi kéo ta đi làm gì? Ngươi để ta trở về đi. Ta còn có rất nhiều việc phải làm đây!”
Duy Á Đặc đẩy tay An Ny ra, trên mặt nàng là lo lắng khó nén, xoay người muốn quay trở về, lại bị An Ny kéo lại.
“Duy Á Đặc, ngươi có chuyện quan trọng gì phải làm?” An Ny xoa thắt lưng, nàng hùng hổ mà cảm thấy bất bình. “Chẳng qua chỉ làm những công việc hèn hạ, ngươi yên tâm đi giải sầu cùng ta. Chờ hoàng tử điện hạ của các ngươi trở về, ta sẽ bảo hắn lên chức cho ngươi thành thị nữ bên người ta, không để cho ngươi sống như nữ phó nữa. Như vậy là được rồi chứ?”
“Không được, Cát Ân Tư, cảm ơn ý tốt của ngươi.” Duy Á Đặc liên tục lắc đầu, nhịn không được mà cười khổ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. “Trong cung có quy củ, ta là con cháu của nô lệ vong quốc, đời này có thể từ nô lệ trở thành nữ phó đã là cao nhất rồi. Ta không thể trực tiếp hầu hạ…”
“Duy Á Đặc, ngươi đừng nói.” Rốt cuộc An Ny nghe không nổi nữa, đánh gãy lời của nàng, không nén được mà cảm thấy thương hại cho thân phận của nàng. Từ lúc sinh ra đã phải mang gông xiềng nặng nề trên người, bị tước đoạt tự do cá nhân, sau khi bị bắt thì phải chia lìa với cha mẹ, làm một nô lệ thấp hèn bị người trong cung sai sử. Lúc trước nàng đã đáp ứng với Duy Á Đặc sẽ giúp nàng tìm cha mẹ vẫn còn đang làm nô lệ, sau đó bị trì hoãn vì đủ mọi việc, nhưng từ giờ trở đi, nàng muốn tìm cơ hội để giúp nàng ta.
“Cát Ân Tư, ta thật không thể nói thêm nữa. Gần đây điện hạ nghỉ ngơi ở tẩm cung của ngươi, quan nội thị Khắc Lý đại nhân mỗi ngày đều phải nghe ta bẩm báo lại những chuyện lúc điện hạ đi ngủ. Đi chậm, quan nội thị Khắc Lý đại nhân sẽ trừng phạt ta, ta… Thật sự phải đi trước.”
Vẻ mặt Duy Á Đặc kích động, nhìn ra được là nàng đang thật sự thấp thỏm lo âu. An Ny đành phải buông nàng ra, nhìn nàng chạy nhanh biến mất khỏi tầm mắt.
An Ny thở dài, được rồi, không có người đi cùng nàng, một mình đi hoa viên cũng được. Nàng bước chậm dọc theo đường đi, thảnh thơi thong thả mà đi đến hoa viên. Mặc dù tên kia đã rộng lượng cho nàng rời khỏi tầm mắt của hắn mà đi đến hoa viên một chút, nhưng trải qua chuyện Lao Sâm theo dõi nàng ngày hôm qua, tin rằng hiện tại từ lúc nàng bước ra khỏi tẩm cung, phía sau đã có một cặp mắt yên lặng giám thị nàng.
Vừa mới đi qua một ngã rẽ của hành cung, liền nghe được một trận ầm ĩ, còn có tiếng hét to cứng rắn, lạnh lùng của bọn thị vệ.
“Nhanh lên, ý chỉ của điện hạ, hạn cho các ngươi trong một canh giờ phải rời khỏi hành cung, hiện tại đã trôi qua nửa canh giờ, các ngươi còn kì kèo ở đây…”
“Các ngươi cút ngay, chúng ta muốn gặp điện hạ… Chúng ta muốn gặp điện hạ…”
“Hiện tại điện hạ không rảnh để gặp các ngươi, điện hạ cũng đã cho các ngươi vàng, đủ cho các ngươi sống cả đời…”
“Hừ, chúng ta không cần… Ở bên cạnh điện hạ mới có thể cẩm y ngọc thực mà qua ngày…”
“Oa… Vì sao điện hạ đi đất phong mà lại không mang theo chúng ta…”
“Xem ra lời đồn kia là thật… Gần đây điện hạ đã say mê nam sủng kia…”
“Hừ, không ngờ tên thị vệ kia lại có thủ đoạn như vậy, lại đi câu dẫn điện hạ…”
“Đúng, khẳng định là hắn thổi gió bên tai điện hạ, không cho điện hạ mang theo chúng ta.”
“Được rồi, các ngươi không cần dài dòng nữa. Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, có nghe hay không, đi mau…”
Sao nơi này lại ồn ào như thế này, bọn họ đang làm cái gì? An Ny đầy nghi hoặc đi tới đám người đang xôn xao, ồn ào, nhóm phi tần gặp lần trước ở hoa viên, lúc này đang bị một đám binh lính trông cực kỳ lạnh lùng, hà khắc xua đuổi. Trong lúc nhất thời, tiếng tranh cãi vang lên không ngớt bên tai, hai bên tranh chấp với nhau, hơn nữa ai cũng không chịu nhượng bộ. Không phải tên kia nói qua vài ngày nữa mới phân phát các nữ nhân này sao? Sao mới qua hai ngày liền vội vã đuổi các nàng đi vậy?
“Các tỷ muội, các ngươi xem, kia không phải là nam sủng nhất bên cạnh điện hạ hay sao?” Một giọng nói chói tai vang lên, cắt đứt cảnh tranh cãi, mọi người đều cùng đem ánh mắt hướng về một thân ảnh đứng cách đó không xa.
“Đúng, là hắn, không ngờ thủ đoạn của hắn lại lợi hại như vậy, xem ra ngày đó chúng ta đã thật sự nhìn lầm hắn…”
“Đúng vậy, đúng vậy… Người này thật sự đáng ghê tởm… Vậy mà lại quyến rũ điện hạ của chúng ta…”
“Nhất định là hắn ghen tỵ với sự tồn tại của các nữ nhân kiều mỵ như chúng ta, cho nên mới mê hoặc điện hạ, đuổi chúng ta đi…”
Những nữ nhân này giương nanh múa vuốt, bộ dạng như muốn nhào về phía trước mà ẩu đả, đều ném hành lý trong tay mà nhào về phía An Ny. An Ny liên tục lui về phía sau, có nỗi khổ nói không nên lời, đuổi những nữ nhân này đi là ý của tên kia, sao hiện tại nàng lại trở thành đầu sỏ gây ra. Hiện tại nàng lại không thể tranh cãi ra mặt với các nàng, vẫn là nên tránh đi trước.
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Thủ lĩnh thị vệ suy nghĩ, nhiệm vụ của hắn chính là đuổi các nữ nhân này đi, hiện tại đã vượt qua một canh giờ mà điện hạ cho hắn. Điện hạ luôn luôn thưởng phạt phân minh, khẳng định là lần này người sẽ xử trí theo quân pháp, nghĩ đến đây thì trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ mặt sợ hãi lần thứ hai, nhất định phải đem những nữ nhân đang tranh cãi này đuổi đi ngay lập tức.
Thủ lĩnh thị vệ dùng ánh mắt ra lệnh, vung tay lên, lần này thị vệ không còn cố kỵ gì nữa, kèm hai bên trái phải của mỗi nữ nhân, giống như đang xách con gà con, kéo các nàng cùng hành lý đi đến cửa chính của hành cung.
“Oa… Đừng kéo ta… Đau quá…”
“Ngươi đẩy ta làm gì… Ta muốn gặp điện hạ… Ta muốn theo điện hạ đến đất phong…”
“Chúng ta là do bệ hạ ban cho điện hạ, điện hạ không thể đuổi chúng ta…”
Những nữ nhân này bị kéo đi không chút lưu tình, An Ny ngây ngốc đứng tại chỗ, chạm vào những ánh mắt thù hận, như những mũi tên độc bắn vào, khiến nàng nổi cả da gà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ta van ngươi, thật sự là oan uổng quá mà, chủ ý này là của tên kia, các ngươi muốn trách thì phải trách hắn đi, sao lại đem đến trên đầu nàng.
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh ngạo(*) mà vênh váo, hung hăng truyền vào tai nàng, vừa quay đầu nhìn, thì ra là Mạt Đức Lệ Hạ đang quở mắng hai gã thị vệ đuổi nàng đi.
(*)lãnh ngạo: lạnh lùng, cao ngạo
“Các ngươi không thể đuổi ta đi, ta là sườn phi do bệ hạ tứ hôn. Trừ phi là mệnh lệnh của bệ hạ, nếu không thì dù là kẻ nào cũng không có quyền làm như vậy.”
Hai gã thị vệ đang chuẩn bị ra tay thì bị vẻ kiêu ngạo của nàng làm kinh sợ, nhất thời đứng yên, không biết làm sao.
/123
|