Editor: Nam Cung Nguyệt
Vết thương của Đoạn Tử Di hồi phục vô cùng tốt, thậm chí trước dự đoán của Trịnh Mẫn Chi nửa tháng, đã hoàn toàn hồi phục.
Khi Trịnh Mẫn Chi dỡ xuống thanh nẹp cố định, tuyên bố là hắn đã hồi phục, Đoạn Tử Di rất vui mừng suýt nữa nhảy dựng lên, ôm Trịnh Mẫn Chi mãnh liệt hôn.
Nhưng mà hắn nhịn được, chân vừa mới hồi phục, hắn cũng không muốn lại làm gãy nó; nếu là hắn thật sự ôm nàng mãnh liệt hôn, bị thưởng một cái tát coi như xong, nhưng nếu sự tình lan truyền ra ngoài, chỉ sợ hắn vĩnh viễn không thoát khỏi được hiềm nghi đoạn tụ chi phích (**).
đoạn tụ chi phích (**): đồng tính
Trịnh Mẫn Chi đề nghị: Tam điện hạ có thể thử đi từ từ một đoạn đường, xem một chút chân khi dùng sức có vấn đề hay không.
Ừ, để ta thử xem. Đoạn Tử Di chậm rãi bước đi, thử đi hai bước nhỏ, không có cảm giác kỳ lạ, vì vậy lớn mật gia tăng bước chân, cũng đi được nhanh chút, kết quả vẫn là rất bình thường không có cảm giác kỳ lạ.
Ta tốt lắm! Ta thật sự khỏi hẳn rồi! Đoạn Tử Di mừng rỡ mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức nhảy lên ngựa, cưỡi nó chạy mười vòng.
Giống như nhìn ra ý niệm trong đầu hắn, Trịnh Mẫn Chi cảnh cáo hắn: Vừa mới khỏi nên xương đùi còn không vững chắc lắm, trước khi xương đùi hoàn toàn tốt lên, tốt nhất không nên vận động kịch liệt. mấy chuyện như cưỡi ngựa chạy, cũng không thể làm.
Như vậy, có thể cho gọi tỳ nữ xinh đẹp đến thị tẩm rồi sao? Đoạn Tử Di cợt nhã nói
Vẻ mặt của Trịnh Mẫn Chi cứng đờ, quay mặt đi. Nếu như có thể, tốt nhất vẫn là tránh, mọi việc liên quan đến dùng lực ở chân, tốt nhất cũng tạm thời không nên làm.
Ta đùa giỡn với ngươi thôi, ngươi thật sự cho rằng ta một ngày không có nữ nhân, liền sống không nổi? Hắn khát vọng cũng không phải là cái tỳ nữ xinh đẹp gì, hiện tại trừ Trịnh Mẫn Chi trước mắt, bất kỳ nữ nhân nào cũng đều không vào được mắt của hắn, không vào được trong tim của hắn.
Hắn muốn nữ nhân, chỉ có nàng.
Trịnh Mẫn Chi không nhịn được thưởng hắn một ánh mắt xem thường. Muốn nói giỡn, cũng phải nhìn xem lúc nào!
Nhìn chân của hắn hoàn toàn hồi phục, nàng có loại buồn rầu cùng với đứa bé yêu thích chia ly, dù sao ban đầu, nàng cũng tốn không ít tâm huyết, tận tâm tận lực, mới chữa khỏi chân của hắn
Sau này, ngươi phải quý trọng chân của mình, đừng làm cho nó bị thương nữa. Nàng đây là dặn dò, cũng là nhắc nhở.
Đoạn Tử Di vừa nghe, liền phát hiện không đúng, lập tức tỉnh ngủ thân thể căng thẳng, nghi ngờ gay gắt nói hỏi: Ngươi sao lại nói như vậy, giống như ngươi phải đi nơi khác.
Liên tục coi chừng chân của hắn, đồng thời theo dõi hắn, không để cho hắn bị thương, không phải là trách nhiệm của nàng sao?
Tam điện hạ chân cũng đã hồi phục, ta nên trở về trong cung, còn có rất nhiều chuyện chờ ta làm đấy.
Ngươi. . . . . . Đoạn Tử Di chỉ về phía nàng, ngón tay dài run rẩy. Ngươi còn muốn rời khỏi ta?
Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ ở bên cạnh hắn vĩnh viễn không chia cách
Ta tới đây, vốn là vì trị liệu chân bị thương của ngài, hôm nay vết thương ở chân của ngài cũng đã hồi phục, ta tự nhiên nên trở về. Trịnh Mẫn Chi cố ý nói hời hợt, không muốn làm cho hắn phát hiện, nàng đã phạm phải đại kỵ của thầy thuốc, đối với bệnh nhân sinh ra tình cảm.
Không cho! Ta tuyệt đối không cho phép! Đoạn Tử Di ngang ngạnh, không chịu thả người.
Cho dù Tam điện hạ phản đối, ta vẫn phải trở về thái y quán, ta còn có chuyện phải làm. Trịnh Mẫn Chi kiên trì.
Nàng đã đối với hắn phá lệ rất nhiều, tiếp tục nữa, chỉ sợ nàng sẽ không còn cách nào sẽ yêu đối phương, vì vậy rơi vào vực sâu không đáy, vạn kiếp bất phục
Đoạn Tử Di không nghi ngờ chút nào, là một nam nhân dễ dàng khiến nữ nhân yêu. .
Hắn tuấn mỹ, khôi hài, cởi mở, thích cười, còn yêu thích chỉnh người, lại giả vờ vô tội lấy vẻ mặt đáng yêu, làm cho người ta giận đến muốn cho hắn một bạt tai, lại muốn ôm chặt lấy hắn.
Trước lúc biết hắn, nàng là một gợn sóng, vô tâm không muốn, một lòng chỉ có hành y cứu người; nhưng khi phụng mệnh đi tới Lộc Lâm biệt uyển, cùng hắn quen biết, nàng bị hắn khơi dậy rất nhiều cảm xúc mà trong quá khứ chưa từng có.
Nàng đầu tiên là vì khiêu khích của hắn mà tức giận, sau đó vì hắn không thể đi được, ý chí sa sút mà thương hại, rồi sau đó lại vì hắn lấy được xe lăn, vui mừng hớn hở giống bộ dáng của đứa bé mà yêu thương, cuối cùng, không thể khắc chế động lòng, trầm luân. . . . . .
Nhưng nàng không cần như vậy, cũng không thể
Giữa nàng và hắn, có quá nhiều ngăn trở cùng chướng ngại.
Mặc dù vượt qua chướng ngại giới tính nam nữ, vẫn có thân phận địa vị ngăn cách ở trung gian; coi như ngay cả thân phận địa vị ngăn cách cũng vượt qua, như cũ còn có. . . . . .
Khoảng cách vĩnh viễn không thể xóa bỏ được. Ai. . . . . .
Được, nếu như ngươi kiên trì trở về, vậy thì tranh thủ thời gian cùng ta đi dạo một lúc. Hắn vốn định đợi một thời gian nữa, du ngoạn một phen, vậy mà vừa tới không lâu liền té gãy chân?
Mặc dù cơ hồ không có đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhưng mà nếu Trịnh Mẫn Chi kiên trì muốn đi, vậy cũng hết cách rồi, Không cần. Mặc dù trở lại trong cung, ta cũng vậy không thể nào đợi ngài, ta là ngự y, ta nhất định phải có trách nhiệm.
Ta sẽ không để cho ngươi đi! Đoạn Tử Di tức giận quát. Vô luận dùng phương pháp gì, ta đều sẽ làm cho ngươi ở lại, ở bên cạnh ta.
Ngài. . . . . . Hắn lớn mật tuyên bố, khiến cho Trịnh Mẫn Chi vừa thẹn thùng vừa lúng túng, trái tim không ngừng cảm thấy hạnh phúc, nhưng ngay sau đó lại giống như bị đánh một cái tát, giựt mình tỉnh lại, khó chịu không dứt.
Nàng đột nhiên quát lớn mình: Trịnh Mẫn Chi, ngươi như thế nào? Sao lại có thể đắm chìm trong lưới tình với hắn? Chẳng lẽ ngươi không hiểu, yêu hắn, sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn trầm luân sao?
Mộng đẹp chợt tỉnh, hết sức phũ phàng
Ngưng một lát, Trịnh Mẫn Chi mới cứng đờ nói: Trên căn bản, đó là chuyện không thể nào. Sáng sớm ngày mai, ta liền lên đường hồi
Vết thương của Đoạn Tử Di hồi phục vô cùng tốt, thậm chí trước dự đoán của Trịnh Mẫn Chi nửa tháng, đã hoàn toàn hồi phục.
Khi Trịnh Mẫn Chi dỡ xuống thanh nẹp cố định, tuyên bố là hắn đã hồi phục, Đoạn Tử Di rất vui mừng suýt nữa nhảy dựng lên, ôm Trịnh Mẫn Chi mãnh liệt hôn.
Nhưng mà hắn nhịn được, chân vừa mới hồi phục, hắn cũng không muốn lại làm gãy nó; nếu là hắn thật sự ôm nàng mãnh liệt hôn, bị thưởng một cái tát coi như xong, nhưng nếu sự tình lan truyền ra ngoài, chỉ sợ hắn vĩnh viễn không thoát khỏi được hiềm nghi đoạn tụ chi phích (**).
đoạn tụ chi phích (**): đồng tính
Trịnh Mẫn Chi đề nghị: Tam điện hạ có thể thử đi từ từ một đoạn đường, xem một chút chân khi dùng sức có vấn đề hay không.
Ừ, để ta thử xem. Đoạn Tử Di chậm rãi bước đi, thử đi hai bước nhỏ, không có cảm giác kỳ lạ, vì vậy lớn mật gia tăng bước chân, cũng đi được nhanh chút, kết quả vẫn là rất bình thường không có cảm giác kỳ lạ.
Ta tốt lắm! Ta thật sự khỏi hẳn rồi! Đoạn Tử Di mừng rỡ mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức nhảy lên ngựa, cưỡi nó chạy mười vòng.
Giống như nhìn ra ý niệm trong đầu hắn, Trịnh Mẫn Chi cảnh cáo hắn: Vừa mới khỏi nên xương đùi còn không vững chắc lắm, trước khi xương đùi hoàn toàn tốt lên, tốt nhất không nên vận động kịch liệt. mấy chuyện như cưỡi ngựa chạy, cũng không thể làm.
Như vậy, có thể cho gọi tỳ nữ xinh đẹp đến thị tẩm rồi sao? Đoạn Tử Di cợt nhã nói
Vẻ mặt của Trịnh Mẫn Chi cứng đờ, quay mặt đi. Nếu như có thể, tốt nhất vẫn là tránh, mọi việc liên quan đến dùng lực ở chân, tốt nhất cũng tạm thời không nên làm.
Ta đùa giỡn với ngươi thôi, ngươi thật sự cho rằng ta một ngày không có nữ nhân, liền sống không nổi? Hắn khát vọng cũng không phải là cái tỳ nữ xinh đẹp gì, hiện tại trừ Trịnh Mẫn Chi trước mắt, bất kỳ nữ nhân nào cũng đều không vào được mắt của hắn, không vào được trong tim của hắn.
Hắn muốn nữ nhân, chỉ có nàng.
Trịnh Mẫn Chi không nhịn được thưởng hắn một ánh mắt xem thường. Muốn nói giỡn, cũng phải nhìn xem lúc nào!
Nhìn chân của hắn hoàn toàn hồi phục, nàng có loại buồn rầu cùng với đứa bé yêu thích chia ly, dù sao ban đầu, nàng cũng tốn không ít tâm huyết, tận tâm tận lực, mới chữa khỏi chân của hắn
Sau này, ngươi phải quý trọng chân của mình, đừng làm cho nó bị thương nữa. Nàng đây là dặn dò, cũng là nhắc nhở.
Đoạn Tử Di vừa nghe, liền phát hiện không đúng, lập tức tỉnh ngủ thân thể căng thẳng, nghi ngờ gay gắt nói hỏi: Ngươi sao lại nói như vậy, giống như ngươi phải đi nơi khác.
Liên tục coi chừng chân của hắn, đồng thời theo dõi hắn, không để cho hắn bị thương, không phải là trách nhiệm của nàng sao?
Tam điện hạ chân cũng đã hồi phục, ta nên trở về trong cung, còn có rất nhiều chuyện chờ ta làm đấy.
Ngươi. . . . . . Đoạn Tử Di chỉ về phía nàng, ngón tay dài run rẩy. Ngươi còn muốn rời khỏi ta?
Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ ở bên cạnh hắn vĩnh viễn không chia cách
Ta tới đây, vốn là vì trị liệu chân bị thương của ngài, hôm nay vết thương ở chân của ngài cũng đã hồi phục, ta tự nhiên nên trở về. Trịnh Mẫn Chi cố ý nói hời hợt, không muốn làm cho hắn phát hiện, nàng đã phạm phải đại kỵ của thầy thuốc, đối với bệnh nhân sinh ra tình cảm.
Không cho! Ta tuyệt đối không cho phép! Đoạn Tử Di ngang ngạnh, không chịu thả người.
Cho dù Tam điện hạ phản đối, ta vẫn phải trở về thái y quán, ta còn có chuyện phải làm. Trịnh Mẫn Chi kiên trì.
Nàng đã đối với hắn phá lệ rất nhiều, tiếp tục nữa, chỉ sợ nàng sẽ không còn cách nào sẽ yêu đối phương, vì vậy rơi vào vực sâu không đáy, vạn kiếp bất phục
Đoạn Tử Di không nghi ngờ chút nào, là một nam nhân dễ dàng khiến nữ nhân yêu. .
Hắn tuấn mỹ, khôi hài, cởi mở, thích cười, còn yêu thích chỉnh người, lại giả vờ vô tội lấy vẻ mặt đáng yêu, làm cho người ta giận đến muốn cho hắn một bạt tai, lại muốn ôm chặt lấy hắn.
Trước lúc biết hắn, nàng là một gợn sóng, vô tâm không muốn, một lòng chỉ có hành y cứu người; nhưng khi phụng mệnh đi tới Lộc Lâm biệt uyển, cùng hắn quen biết, nàng bị hắn khơi dậy rất nhiều cảm xúc mà trong quá khứ chưa từng có.
Nàng đầu tiên là vì khiêu khích của hắn mà tức giận, sau đó vì hắn không thể đi được, ý chí sa sút mà thương hại, rồi sau đó lại vì hắn lấy được xe lăn, vui mừng hớn hở giống bộ dáng của đứa bé mà yêu thương, cuối cùng, không thể khắc chế động lòng, trầm luân. . . . . .
Nhưng nàng không cần như vậy, cũng không thể
Giữa nàng và hắn, có quá nhiều ngăn trở cùng chướng ngại.
Mặc dù vượt qua chướng ngại giới tính nam nữ, vẫn có thân phận địa vị ngăn cách ở trung gian; coi như ngay cả thân phận địa vị ngăn cách cũng vượt qua, như cũ còn có. . . . . .
Khoảng cách vĩnh viễn không thể xóa bỏ được. Ai. . . . . .
Được, nếu như ngươi kiên trì trở về, vậy thì tranh thủ thời gian cùng ta đi dạo một lúc. Hắn vốn định đợi một thời gian nữa, du ngoạn một phen, vậy mà vừa tới không lâu liền té gãy chân?
Mặc dù cơ hồ không có đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhưng mà nếu Trịnh Mẫn Chi kiên trì muốn đi, vậy cũng hết cách rồi, Không cần. Mặc dù trở lại trong cung, ta cũng vậy không thể nào đợi ngài, ta là ngự y, ta nhất định phải có trách nhiệm.
Ta sẽ không để cho ngươi đi! Đoạn Tử Di tức giận quát. Vô luận dùng phương pháp gì, ta đều sẽ làm cho ngươi ở lại, ở bên cạnh ta.
Ngài. . . . . . Hắn lớn mật tuyên bố, khiến cho Trịnh Mẫn Chi vừa thẹn thùng vừa lúng túng, trái tim không ngừng cảm thấy hạnh phúc, nhưng ngay sau đó lại giống như bị đánh một cái tát, giựt mình tỉnh lại, khó chịu không dứt.
Nàng đột nhiên quát lớn mình: Trịnh Mẫn Chi, ngươi như thế nào? Sao lại có thể đắm chìm trong lưới tình với hắn? Chẳng lẽ ngươi không hiểu, yêu hắn, sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn trầm luân sao?
Mộng đẹp chợt tỉnh, hết sức phũ phàng
Ngưng một lát, Trịnh Mẫn Chi mới cứng đờ nói: Trên căn bản, đó là chuyện không thể nào. Sáng sớm ngày mai, ta liền lên đường hồi
/23
|