Trải nghiệm một ngày ở Sơn trang giống như một giấc mơ xuân, tự dưng lại vô cớ tản ra, khiến cho Tống Dương trên suốt đường đi cứ ngẩn ngơ, đến nỗi không để ý là đã đến giữa Tình thành, không để ý đến sự náo nhiệt và cảnh sắc của ngày tết Đoan ngọ. Nơi đây không có Khuất Nguyên, nhưng ngày 5 tháng 5 ở Trung thổ có ý nghĩa cát tường như ý, ngày mùng 5 tháng 5 từ xưa đã là ngày lễ, trong Tình Thành giăng đèn hoa rực rỡ, người người trang phục sặc sỡ gặp nhau vui cười, một cảnh sắc phồn hoa.
Nhưng náo nhiệt này thì có liên quan gì đến mình.
Tìm thấy đồng loại mới mãnh liệt nhận ra, hóa ra mình vẫn thật cô đơn.
Không biết gió nổi khi nào, tay áo Tống Dương bay lên, gió đông nam, lướt qua người hắn, rồi lại hướng về Minh Nhật sơn trang. Mái tóc dài của Tô Hàng bay phấp phới, nàng ôm hai vai tựa vào hành lang, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm hát gì đó, mơ màng nhìn về phía xa xa, con ngươi trống rỗng mà lãnh đạm, trong mắt không tồn tại bất cứ vật gì.
Đến con đường vào dịch quán, lại đụng phải một người dân tộc Hồi, đang dẫn theo mấy võ sĩ không biết vừa trở về từ đâu, miệng lớn tiếng quát, xa xa vừa thấy Tống Dương, gã liền cười, nói:
- Ngươi, ngươi nghĩ xem phải làm gì chưa?
Tống Dương cười đáp lại:
- Thực sự có một việc muốn nhờ.
- Tối nay đến nói đi.
Hồi Cốt Nhi hẳn đang có chuyện gì, nên phất tay nói vậy, bước vài bước rồi lại quay đầu lại nói:
- Đúng rồi, hôm nay điểm này phá hỏng việc, không cần để ý, nhìn ta đây này, đè cái sẽ không lạ gì.
Tống Dương nghe xong không hiểu ra sao, nhưng đối phương đã đi rất xa, hắn cũng không truy hỏi, quay lại dịch quán.
Thấy hắn đã quay lại, cũng không ai hỏi hắn vừa đi đâu, tại sao đi lâu vậy mới quay về, hễ gặp hắn đều không ngoại lệ, đều là một vẻ mặt tươi cười cổ quái, đặc biệt Nhị ngốc nhướn mày nháy mắt cười đến là khoa trương, Tống Dương bị bọn họ làm cho ngớ ngẩn, cúi đầu nhìn quần áo, giơ tay xoa hai má, tìm không ra cái gì không ổn, rồi hỏi thẳng Nhị ngốc:
- Cười cái gì?
Nhị ngốc chỉ vào tấm bản đồ Tình thành trong tay:
- Đây là đâu?
Tấm bản đồ này hôm qua Tống Dương cũng nhìn thấy bán trên phố, giá thực sự rất đắt, trong lòng thấy buồn bực sao Lưu Nhị lại có thể tiêu tiền như vậy, nhưng nhận lấy xem, mới nhận ra tấm bản đồ này của Nhị ngốc không giống cái kia, ngang không ngang, dọc không dọc, cong cong vẹo vẹo, ở giữa còn loang loang lổ lổ rất nhiều vết mực, đặc biệt thú vị nhất là, từ dịch quán đoàn sứ giả ngủ lại có một con đường màu đỏ, ngoằn ngèo khúc khuỷu xuyên qua đường lớn rồi đến ngỏ nhỏ, cuối cùng dừng lại ở hoàng cung, không cần hỏi, đường màu đỏ là Nhị ngốc vẽ, là con đường họ vào Hoàng cung.
Nhìn tấm bản đồ này, Tống Dương nhíu mày:
- Ai bán cho ngươi vậy? Ngươi đưa ta đi tìm.
Không ngờ Nhị ngốc lắc đầu, giơ tay chỉ vào mũi của mình:
- Không phải là mua, tự ta vẽ đấy, hôm qua thấy bán cái này, nhìn một hồi rồi về tự vẽ, ngươi nói tên bán bản đồ không phải kẻ ngốc chứ, y để người ta xem thoải mái, còn bán với giá rất đắt.
Tống Dương vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ cả tấm bản đồ đều là do Nhị ngốc vẽ.
Kiếp trước hắn từng nghe, rất nhiều người có trí nhớ thiếu hụt đều có thiên phú ở một phương diện nào đó, giống như " vũ nhân", nhưng Nhị ngốc lại có thể tuần điểu chim, lại có năng lực phục đồ, thực sự không ngờ.
Nhị ngốc lại không để ý tới vấn đề vẽ bản đồ, đây là việc nhỏ, chỉ vào bản đồ cười ha hả, hỏi lại:
- Nói mau, đây là đâu? Đây là đâu?
Tống Dương chăm chú nhìn vào chỗ hắn chỉ, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Không có liên quan tới Phong Nguyệt Phường.
Đột nhiên Nhị ngốc cười lớn:
- Nam đại tỷ nói, đêm qua ngươi đi vào cửa của Phong nguyệt phường, tuổi của ngươi như vậy, từ nơi như thế trở về không coi là muộn.
Nhị ngốc vô cùng vui vẻ, dường như rất cảm động.
Tống Dương không có gì giải thích, vỗ vai gã, cười nói:
- Lần sau đưa ngươi đi cùng.
Trong khoảnh khắc đó, nụ cười của Nhị ngốc đọng lại, ánh mắt cứng ngắc, cả người ngây ra như phỗng, giống như bị đông lạnh. Tống Dương vừa kinh ngạc vừa quan tâm hỏi:
- Không sao chứ?
Một lúc lâu sau, hắn mới lắc đầu, môi hơi run run, mãi mới nói được ra mấy chữ:
- Thật tốt quá.
Tống Dương cười ha hả, chưa kịp nói gì, có tôi tớ đến mời bọn họ, yến tiệc trong dịch quán đã chuẩn bị xong hết rồi.
Tả Thừa tướng cầm đầu, rất nhiều quan viên và kỳ sĩ tề tựu cùng tham dự, Tống Dương cẩn thận quan sát từng người, ngồi xuống không lâu thì nhận thấy các kỳ sĩ không có gì, nhưng các sử tiết đến cùng phần lớn sắc mặt đều không hài lòng, chỉ có Hồ đại nhân chuyện trò vui vẻ, dáng vẻ như hoàn toàn không có việc gì.
Thi Tiêu Hiểu ngồi bên cạnh nhìn ra sự hoài nghi của Tống Dương, giải thích cho hắn:
- Tuy nhất phẩm lui lại, nhưng hôm nay vẫn là ngày lễ, Yến đế truyền triệu trong cung làm yến tiệc, mở tiệc chiêu đãi sứ giả các nước, chỉ thiếu chúng ta.
Vài vị kỳ sĩ khác cũng là vào phút này mới biết tin.
Vốn dĩ việc này cũng không cần che giấu, Thi Tiêu Hiểu nói tiếp:
- Cũng không thể xem như vậy. Sáng nay sau khi quan Yến tin, chúng ta chuẩn bị vào cung dự tiệc, nhưng đến trưa, bọn họ lại báo lại cho biết, chúng ta không cần đi nữa, trước lúc đó còn nói thầm một câu: Đồ ăn chuẩn bị không đủ.
Các kỳ sĩ mặt đều biến sắc, A Y Quả liền mắng: Ngay cả người mù ở Quỷ cốc không thấy được gì cũng cũng nhíu mày cười lạnh:
- Đại Yến mênh mông, đường đường Đế vương, thủ đoạn như vậy không khỏi quá tiểu nhân.
Mọi người cùng tức giận.
Hỏa đạo nhân lần đầu tiên không phản bác lại người mù, gật đầu phụ họa:
- Thật không có mặt mũi gì.
Tất cả không có gì tính là cao minh, trực tiếp quăng ra một cái tát không khác nào bọn lưu manh đầu đường xó chợ chửi đổng. Đâu có phong độ của vua của một nước nên có. Nhưng việc như thế này, Cảnh Thái cũng quả thật có thể làm được.
Nhưng việc còn chưa xong, Thi Tiêu Hiểu lại nói tiếp:
- Đây cũng chỉ là Yến quốc mà thôi, lúc chiều, sứ giả Thổ Phiên đến thăm, xem ra rất hòa khí, nhưng câu nói không nằm ngoài buổi yến tiệc ngày hôm nay…
Xuất thân cao tăng quả nhiên khí bất phàm, trong giọng nói không có chút nào nổi giận, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười:
- Xét đến cùng, cũng là một phen nhục nhã.
Đến bây giờ Tống Dương cũng đã hiểu đại khái, không lâu sau vương tử Hồi Hột nói:
- Không cần phải đặt tại trong lòng, là cái thá gì chứ?
Tống Dương cười, vị kia nhễ nhại mồ hôi, tâm địa cũng không tệ.
Tả thừa tướng ho khan một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng lần này lại không thao thao bất tuyệt, chỉ là nói một câu:
- Nhục nhân giả, nhân hằng nhục chi. Lão phu và chư quân đều ghi nhớ việc hôm nay, cho dù hắn thay khuôn mặt tươi cười, tiếp đón bằng rượu thịt lại không nhắc nhở gì đến việc xảy ra ngày hôm nay.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt yến tiệc, đồ ăn thức uống thịnh soạn, nhưng không khí làm sao lại có thể sôi nổi, khi uống rượu giải sầu Nhị Ngốc nói trộm với Tống Dương:
- Nên đưa tất cả hội Lưu lục, Lưu bát, Lưu tam đi cùng.
Không có hứng, tiệc rượu không kéo dài được lâu, mọi người đều ăn no bụng rồi lần lượt ra về, Tống Dương chưa về phòng mình vội, mà còn tìm Nhị ngốc để nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ, nhìn nửa giờ rồi bỗng nhiên "khụ" một tiếng, vỗ vỗ đầu mình.
Trước đó khi hắn nhìn thấy con đường tới Hoàng cung do Nhị ngốc vẽ ở ngoài dịch quán, trong lòng toát lên một ý tưởng, đột nhiên nghĩ ra bản đồ của Nhị ngốc chưa chắc đã chính xác, tấm bản đồ này nếu vẽ bậy…, tuy nhiên nếu xác minh được tấm bản đồ này không khác nhiều so với thực tế, có thể dùng.
Rồi sau đó một mình đi tìm A Y Quả, cúi đầu thì thầm nói với nàng, A Y Quả sắc mặt hưng phấn, liên tiếp gật đầu
Kế tiếp, Tống Dương đi ra ngoài, tới dịch quán của dân tộc Hồi Hột.
Trước đây không biết vương tử Hồi Hột đã trải qua chuyện gì, mà bị bán tới Hồng Thành làm nô lệ.
Sau việc lạo dịch, chạy từ Nam Lý đuổi tới Yến quốc và hội hợp với đặc phái viên của bổn quốc, chỉ có thể tính, trên đường gia nhập, là lấy thân phận tuy rằng tôn quý, nhưng không phải khiến chủ quản của đoàn tham dự yến tiệc ngày hôm nay phải gò bó, không tới tham dự, chỉ là để cho mấy quan viên chủ yếu trong đoàn đi, cũng không xem là thất lễ.
Sáng lên thủ trạc, dọc đường bị đưa thẳng tới trước mặt Vương tử Hồi Hột, đối phương nhìn dáng vẻ như uống không được bao nhiêu, đỏ mặt bừng bừng nói với Tống Dương:
- Ta chuẩn bị ra ngoài, ngươi đến thật đúng lúc, đi nào. Đưa ngươi đi cùng, có việc gì cũng không liên quan gì đến Phong Nguyệt Phường.
Nói xong liền giơ bàn tay xù lông chụp vào bả vai của Tống Dương:
- Đến Tình thành, không thể không tới căn phòng đó. Ta mời!
Trong lòng Tống Dương cân nhắc như thế nào đều là giọng điệu này, lắc đầu cười:
- Vết thương đã ổn rồi sao.
Nhưng thân thể của Vương Giá vẫn chưa mach lạc, uống chút rượu những việc vô phương cứu chữa tốt nhất không nên động vào. Theo đó, Tống Dương thuận miệng nói mấy câu về chứng bệnh này, lại lấy ra một tờ giấy và bút viết nhanh một phương thuốc: Text được lấy tại truyenyy[.c]om
- Điều dưỡng cơ thể, sau một tháng liền sẽ không sao cả.
Dân tộc Hồi làm sao không biết cơ thể mình không thích hợp với hung đao có thể khỏi hẳn bệnh. Thế nhưng khí lực và tinh thần đều không bình thường, cũng từng mời đại phu tới, nhưng ngay cả cách nói đại khái nhất cũng không có, cuối cùng đều quy về, sau khi bị thương cơ thể hư nhược lại bị nhiễm nước không thể hồi phục ngay, nếu biết bệnh trong cơ thể mình xét đến cùng vẫn là do lạo dịch mà ra, các thầy thuốc bình thường đừng nói trị liệu, ngay cả nguyên nhân bệnh cũng không tìm ra.
Tình hình của Hồ đại nhân cũng tương tự với Vương tử Hồi Hột, nhưng Tả thừa tướng không phải vũ phu, khí lực suy nhược chút cũng không cần lo ngại, chính là ho khan có khổ hơn trước chút, vì xác chết của Vưu Thái y, Tống Dương khó tránh khỏi có phản cảm với hắn. Chưa ra tay chữa trị giúp hắn, còn về Thi Tiêu Hiểu, khi ở ngoại ô, hắn từng ăn Tống Dương dùng máu người để điều hòa, giải thuốc, sẽ hoàn toàn không sao.
Sự ảnh hưởng của di chứng này, quả thật cũng không cần phải dùng phương pháp châm cứu, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, một hai năm sau tự nhiên sẽ tiêu trừ hết, nhưng dân tộc Hồi là một quốc gia đao mã, từ xưa đã tôn trọng kẻ mạnh, Samer Khan lấy vũ dũng làm danh, hợp ý dân lòng dân, điều này mới có thể uy danh đè đầu cưỡi cổ mấy huynh đệ, hiện nay khí lực nhỏ, trong lòng hắn vội vàng thế nào, nghe Tống Dương nói bệnh tình đều trúng rồi, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, giơ tay đưa ra phương thuốc:
- Hữu hiệu thật sao?
- Nếu không hữu hiệu, ta hà tất phải nói chuyện này ra.
Vương tử Hồi Hột cười:
- Ban thưởng còn chưa đưa, không ngờ lại người lại đưa thêm ân tình mới.
Không đợi đối phương nói xong, Tống Dương liền nói thêm:
- Vương Gia không cần ban cho, ta đây chỉ có một việc muốn nhờ, mong ngươi tác thành.
Nói xong, vòng tay để trả lại cho Khả Hãn.
Xoay tay nói:
- Chính là ra hiệu, ban cho thì có thể.
Gã đã hứa, phóng khoáng gật đầu:
- Ngươi nói đi.
Lúc đầu, Tống Dương vốn định mời Tát Mặc Nhĩ Hãn kết giúp đỡ việc kết thân với Nhâm Tiểu Bộ hoặc là từ chối hôn ước hoặc là lựa chọn Công chúa Nam Lý khác, tóm lại là không lấy Nhâm Tiểu Bộ như thế nào cũng thành, nhưng bây giờ hắn lại thay đổi chủ ý.
Việc của Nhâm Tiểu Bộ hắn sớm đã có an bài, " nếu lấy " tự do" mà luận, vẫn là tân nương bảo hiểm hơn chút, nếu không lần này cho dù kết thân với Hồi Hột Nhi, ai có thể bảo đảm nàng sẽ không hòa hiếu, hoặc là bị hoàng đế định hôn với công tử của một nhà nào đó, Tống Dương lại nói:
- Xin vương tử đánh con chó Thổ Phiên.
Tát Mặc Nhĩ Hãn hoảng sợ, suýt nữa thì ném cái vòng tay vừa nhận được vào mặt hắn, trừng mắt nói:
- Hai nước khai chiến đâu phải trò đùa.
- Không phải dấy binh khai chiến, đánh vào đặc phái viên của bọn chúng là được, Vương Gia từ Hồng Thành đến, hiểu rõ Nam Lý.
Chiến sự biên cương của Yến Quốc, người dân nước Yến lấy lễ để sỉ nhục Nam Lý, quả nhiên có thể hận nhưng cuối cùng có nguyên nhân, đổi lại là ta, e là sẽ keo kiệt hơn cả Yến Đế. Tống Dương bình thản, giọng nói thong thả:
- Mà vô liêm sỉ nhất là, làm đặc phái viên của Thổ Phiên,
Nói xong, Tống Dương lật tấm bản đồ ra, chỉ vào một chỗ:
- Đánh ở đây.
Những chuyện xảy ra ở dịch quán Nam Lý ngày hôm nay, người Hồi Hột đều biết hết, không cần giải thích nhiều.
Mà những gì Tống Dương muốn nói còn chưa hết, yêu cầu của hắn, không ngờ đánh nhau đơn giản như vậy.
Khi rời khỏi dịch quán Hồi Hột, trong tay Tống Dương có một gói đồ căng phồng, bên trong là một chiếc áo choàng của người Hồi Cốt. Hắn chưa về chỗ của mình, một mạch đi ra phố, tiến thẳng tới Phong Nguyệt Phường, vào lầu, vẫn tốt, phía trước là một thiếu nữ tên là Diệp Phi Phi, cho dù chứng tỏ Tống Dương có thể đi tìm Lý Minh Kị, gặp được chính chủ, đơn giản nói qua việc này, Lý Minh Ky nhăn hai hàng lông mày lại:
- Vội như vậy, làm sao điều người được?
Tống Dương lắc đầu, nói luôn:
- Ta không quản.
Nói xong, ngừng lại một lát, nói tăng giọng điệu:
- Đêm nay nhiễu loạn không nhỏ, là một cơ hội.
/425
|