Lý Minh Ki suy nghĩ lại một chút, lại hỏi:
- Ngươi xác định người Hồi Hột sẽ gây rối? Đây không phải chuyện nhỏ đâu. Bọn chúng dựa vào cái gì mà đồng ý với ngươi?
Tống Dương gật đầu, nói với nàng:
- Sứ đoàn đánh sứ đoàn, Đại Yến sẽ không quản, ồn ào hơn nữa cũng chỉ là một phen náo nhiệt, ít nhất ở Tình thành sẽ không lấy cái gì để ngăn chặn.
- Hồi Hột, Thổ Phiên sớm đã có tả Ngô ngoài biên ải đánh bất cứ lúc nào, sứ đoàn gặp nhau đánh một trận, trong mắt vương tử Hồi Hột không phải là chuyện gì to tát. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Còn có việc còn quan trọng hơn, ta dự đoán, trong lòng Tát Mặc Nhĩ Thổ Phiên đã nén giận từ lâu, trận trước y gặp rủi ro, phần lớn là liên quan tới người Thổ Phiên. Hiện giờ khích y đánh trận này sẽ không khó.
Đường đường vương tử phải lưu lạc tới Hồng Thành làm nô lệ, trên người còn bị thương, việc này là khó có thể tưởng tượng, không thể là bị thương ở nước này. Khả năng của Đại Yến là không lớn, một là hai nước không có xung đột gì, hai là có thể khiến nhân vật tôn quý này chịu thiệt, chỉ có thể là quan gia động thủ, nếu thật sự Đại Yến phải đối phó với Vương tử, hắn nào có thể ngu ngốc mà chạy tới Tình Thành, mà quan trọng hơn là, buôn bán xuyên quốc vẫn là buôn bán nô lệ, đại đa số là thương nhân Thổ Phiên. Theo phỏng đoán của Tống Dương, Tát Mặc Nhĩ Hãn hẳn là xảy ra chuyện ở cảnh nội, không biết làm thế nào trà trộn vào đám thương nhân, đi qua Đại Yến và cuối cùng bị bán đến Hồng Thành.
Đương nhiên, việc này cũng không có chứng cứ rõ ràng, Tống Dương cũng không giải thích nhiều, lại nói tiếp:
- Hơn nữa, vương tử Hồi hột cũng rất khá, hình như còn có ý tri ân báo đáp.
Thanh lâu chỉ ở lại được một lát, nói xong Tống Dương vội vã trở về, lúc này trời đã tối đen, bốn phía Tình thành đều trống rỗng, phác thảo lên một bức tranh đêm kiều diễm. Tống Dương không buồn thưởng thức cảnh sắc, trở về dịch quán Nam Lý, tìm thẳng đến A Y Quả:
- Thế nào, làm xong chưa?
A Y Quả đang rất tự tại, cười nói:
- Ta làm việc, bé con ngươi chỉ có yên tâm thôi. Hắn dám nói như vậy sao?
Nói xong, giơ tay vỗ vỗ vào miệng mình, vẫn nhiệt tình như thường,
Tống Dương mừng rỡ:
- Chờ ta một lát
Quay người ra khỏi phòng, lại chạy vào phòng của Nam Vinh, không chút khách khí, hỏi thẳng nàng:
- Thuật cải trang của ngươi rất cao, có thể làm tóc ta biến thành màu vàng không? Ngay bây giờ?
Nam Vinh nhìn hắn, đứng dậy lấy ra một vật dụng có thể dùng từ trong gói hành lý, thản nhiên hỏi:
- Màu vàng nào? Vàng *** à?
Câu hỏi khiến Tống Dương ghê ghê, dở khóc dở cười, lắc đầu:
- Màu vàng của dân tộc Hồi Hột, kính nhờ.
Yến tiệc cung đình đến lúc này mới nói kết thúc, Yến Đế cực kỳ phô trương, tiệc rượu vô cùng xa hoa, nhưng không khí trong bàn tiệc lại chẳng ra sao, bốn nước mâu thuẫn, thái độ của chủ nhà chung quy vẫn là chung củ, nhưng ba nhà còn lại mặc dù đang kính rượu lẫn nhau lại đều có những ý định ngấm ngầm, trong đó, dân tộc Hồi Hột là cách địa phận người Hán xa nhất, ăn nói kém cỏi nhất, liền chửi nhau một trận, xem như là chịu thiệt.
Chủ quan sứ đoàn Hồi Hột buồn bực nhất ôm một bụng hỏa khí, là đầu tàu gương mẫu dẫn đám thủ hạ quay về dịch quán. Bình thường giờ này dân chúng Tình thành sớm đã lên đèn nghỉ ngơi, nhưng hôm nay là ngày Tết Đoan ngọ, trên phố vẫn náo nhiệt đèn hoa như trước. Khi pháo hoa liên tiếp rực rỡ khắp các đường phố, chợt thấy một người ngênh ngang đi tới, nhìn kĩ, đúng là Tát Mặc Nhĩ Hãn nhà mình, chủ quản lập tức xuống ngựa, tiếp đón, dùng tiếng Hồi hỏi:
- Ngài tới đây bằng cách nào vậy?
Hồi Hột cũng là một dân tộc du mục, không kế thừa nhiều văn hóa, ăn nói giản dị, lại không biết ăn nói khách khí.
Tát Mặc Nhĩ Hãn hỏi thẳng:
- Cẩu tử Thổ Phiên đâu? Ở phía sau à?
Chủ quan gật đầu, hỏi chuyện thế nào, Tát Mặc Khả Hãn lớn tiếng truyền lệnh:
- Dừng đội ngũ lại.
Mọi người quay đầu lại.
Dưới vương mệnh, cả đoàn cùng kêu lên, tuy uống không ít rượu, nhưng động tác vẫn chỉnh tề như trước, nhất nhất quay đầu lại, cho dù chưa từng rút đao, nhưng chiến ý đã bốc lên, tiến thẳng theo phía tay chỉ.
Không khí vui vẻ của ngày lễ trên đường vụt biến mất, chỉ trong nháy mắt, sát khí đã quét khắp phố.
Chủ quan người Hồi Hột cũng kinh ngạc, giơ tay nắm lấy cánh tay Tát Mặc Nhĩ Hãn:
- Ngài muốn đánh Thổ Phiên à?
Ánh mắt của Tát Mặc Nhĩ Hãn vô cùng hung dữ:
- Ngươi dám cản ta?
Chủ quản vội lắc đầu:
- Không phải ngăn cản, phía sau là Khuyển Nhung, sau nữa mới là Thổ Phiên, ta rút cuộc đánh ai?
Khuyển Nhung cũng là một cường quốc đao mã, trong đoàn vừa có hộ vệ lại vừa có cao thủ, đột ngột thấy ác ý của người Hồi Hột lộ ra, tuy kinh ngạc nhưng cũng không loạn, ra hiệu lệnh cho chủ quan thứ nhất, các võ sĩ phía sau cũng đồng thời lóe lên gươm ngắn và lá chắn. Chủ quan Khuyển Nhung lên tiếng thứ hai thì bắt đầu khởi động.
Ầm, Ầm, âm thanh làm chấn động cả một vùng An Bình, đao và lá chắn chạm nhau lạch cạch, chỉnh tề, nặng nề.
Đánh thì đánh, không ai hỏi thêm gì nữa.
Tiếng giao kích càng ngày càng dồn dập, các võ sĩ Khuyển Nhung nhiệt huyết sôi trào, chỉ đợi hiệu lệnh thứ ba sẽ lập tức xung phong, đối mặt với đội ngũ người Hồi Hột, bỗng nhiên truyền lên một tiếng rất lớn:
- Khuyển Nhung tránh ra.
Tiếng thứ nhất là tiếng hét của Dịch Thông trong đội ngũ của Hồi Hột, tiếng hô sau đó lại là tiếng hét đồng thanh của các võ sĩ Hồi Hột: Khuyển Nhung tránh ra; Khuyển Nhung tránh ra; Khuyển Nhung tránh ra..
Sau ba tiếng hét lớn, thông dịch của Thổ Phiên trong Hồi Hột tiến lên, lại hô:
- Thổ Phiên chết đi.
Cũng vậy, mọi người trong dân tộc Hồi Hột lại lặp lại: chết đi.
Khuyển Nhung lúc này mới hiểu ra trận đánh này không liên quan gì đến mình, vui mừng đứng xem huyên náo, chủ quan lúc này mới lại truyền lệnh xuống, để đội đứng sang một bên. Thổ Phiên cuối cùng lại phản lại, trước kia bọn chúng còn tưởng rằng gặp được một trò vui, cao hứng vui mừng đứng sang một bên xem hỗn chiến. Đột nhiên nghe thấy một tiếng "Thổ Phiên chết đi", mới biết Hồi Hột là muốn tấn công mình, vội vàng không ngừng chỉnh lại quân ngũ chuẩn bị chiến đấu.
Mặc dù chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng hành động của Thổ Phiên cũng thực sự không chậm, nhanh chóng chuẩn bị xong, giống như Khuyển Nhung, ngay cả hỏi tại sao lại đánh cũng không hỏi. Có lẽ là Tây Bắc hoang vắng, điều kiện ác liệt, man di bẩm sinh đã có tính khí hung hãn, chỉ trong nháy mắt các chiến sĩ tinh nhuệ được chọn khắp cả nước đã hiện ra chiến ý, rõ ràng cao hơn quân phòng giữ của Hồng thành Nam Lý một bậc.
Quét sạch cả phố dài, hai bên giằng co, Vương tử Tát Mặc Nhĩ Hãn lớn tiếng truyền lệnh, hơn mười võ sĩ cường tráng nghe vậy đều có vẻ không cam lòng, nhưng quân lệnh không thể không theo, nhíu mày ra khỏi đại đội, rút lui sang bên đường. Lại theo thông dịch của Hồi Hột, cao giọng nói:
- Mười tráng kiệt của ta rời khỏi vị trí.
Mười tráng kiệt đó chính là mười võ sĩ được Hồi Hột phái tới Phó lôi, Hồi Hột bảo bọn họ rời khỏi chiến trận, ý đã rõ ràng, các cao thủ khi nào lên võ đài mới cần dùng đến, việc chém giết bây giờ không liên can gì tới bọn họ.
Hành động này cũng là bình thường, cao thủ phó lôi nếu đánh cho tàn phế, rõ ràng là khinh rẻ người khác. Thổ Phiên cũng có ý này, sau khi truyền lệnh, mười võ sĩ của Thổ Phiên cũng căm giận rời đi
Mọi việc ổn thỏa, Tát Mặc Nhĩ Hãn thúc ngựa lên trước đội, quay lưng về Thổ Phiên mà mặt hướng về các võ sĩ, quát lớn hỏi:
- Nói cho ta biết, Thánh Hỏa là ở chỗ nào?
Ầm một tiếng nổ, như tiếng sấm rền, một võ sĩ Hồi Hột nắm chắc chiếc mũ sắt.
- Thánh hỏa trên đỉnh đầu, luôn hướng về phía trước.
Tát Mặc Khả Hãn hỏi lại:
- Nói cho ta biết tiếp, lửa giận chỗ nào?
Lại tiếng ầm ầm vang lên, vẫn mạnh như trước, người Hồi Cốt dùng chùy đập mạnh xuống:
- Lửa giận trong tim.
Tát Mặc Khả Hãn cười lớn:
- Cuối cùng nói cho ta biết, lửa giận đi tới đâu?
Tiếng cười đột nhiên biến thành tiếng rống đầy sức mạnh:
- Các ngươi chỉ cho ta xem.
Một tiếng cuối cùng đầy sát khí, tất cả các võ sĩ đồng loạt rút đao ra, thẳng tiến về phía Thổ Phiên, cùng kêu lên:
- Chỗ đó.
Lưỡi đao sáng như ánh nguyệt, chiến khí ngập trời.
Chợt, một tiếng "giết" vang lên, cuộc hỗn chiến bùng nổ.
Cả con phố dài bị làm trấn động trong nháy mắt, tin tức nhanh chóng được truyền vào cung, Cảnh Thái sửng sốt đầu tiên, lập tức ha hả cười, xua tay nói:
- Chó cắn chó, không cần để ý tới, để chúng đánh nhau đi, giết chết nhau hết mới tốt.
Thánh dụ truyền xuống, gánh nặng của các chiến sĩ trong thành được giảm xuống, chỉ bố trí trọng binh ở bốn phía xung quanh Tứ Bình, phòng ngừa sự việc tiếp tục thay đổi, càng không có can thiệp gì với trận chiến kia. Đoàn chiến quả thật không lan tràn, đánh đi đánh lại vẫn không ra khỏi đường cái, xung quanh toàn bộ vô phương, duy độc chỉ có một hộ trên đường lớn của phố Tứ Bình... Trấn quốc Phủ cũng ở trong đó.
Chủ nhà của Trấn Quốc Phủ là con trai của Trấn Quốc công Đàm Tứ.
Binh khí trên phố hừng hực khí thế chiến đấu, phải biết hai bên đều người đông thế mạnh, nhập vào với nhau thì cũng chừng trăm người, hơn nữa, phần lớn là tinh nhuệ, tuy rằng các cao thủ phó lôi đứng đầu chưa từng tham gia bây giờ tiến vào, nhưng trong đoàn cũng không thiếu các võ sĩ thượng phẩm, trận đánh này oanh liệt vô cùng, đã mấy lần tấn công sát đến cửa chính của Phủ trấn quốc.
Đàm Tứ vừa sợ vừa giận, tập trung tất cả người trong phủ trước sân bảo vệ, phòng trường hợp chúng dùng binh khí đánh vào phủ, nhưng không như mong muốn, không lâu sau lại ầm lên một tiếng vang lớn, cửa chính sập hoàn toàn.Thủ lĩnh hộ vệ trong phủ tức giận quát lớn:
- Trọng địa vương phủ, kẻ nào xông vào, giết sạch.
Tiếng hét vang dội, nhưng hắn quát là tiếng Hán, những kẽ đang chiến đấu trên đường kia đều là man di.
Phiên tử nào nghe hiểu được. Nếu là mười năm trước, có kẻ nào dám làm càn trước cửa chính của Trấn Quốc phủ, bất luận ngươi có thân phận gì, Đàm Quy Đức ra lệnh một tiếng đại quân sẽ đè nát luôn kẻ đó, sớm đã bắt rồi.
Nhưng giờ đây Trấn Quốc phủ chỉ còn lại cái thùng rỗng. Đối phương đã đánh vào tận cửa, nhưng dù sao cũng không phải đánh vào vương phủ, hơn nữa thân phận của những kẻ này đặc biệt đến mức Đàm Tứ sợ run hết người, trước sau không dám hô một tiếng: "Bắt", chỉ có thể liên tục thúc giục thuộc hạ ra ngoài cầu viện binh, đồng thời sắp xếp người trong phủ, rất nhiều binh sĩ được điều động tới trước sân.
Không ngờ, ngay vào lúc này, trong tòa nhà sau của vương phủ đột nhiên bốc khói nghi ngút - cháy.
Mà lửa lan rất nhanh ngoài dự đoán, còn không đợi người trong phủ có phản ứng gì, lửa lan càng ngày càng cao, trong khoảnh khắc lửa đã cháy rừng rực đỏ cả một vùng trời.
Điều đáng hận nhất là, trước trận đại hỏa bất thình lình xảy ra, người Hồi đang đánh nhau lại mãnh liệt hoan hô lên, trong miệng còn ầm ĩ kêu lên bằng tiếng man di "Trời giáng thánh hỏa, chiếu sáng đường ta đi", vẫn là tinh thần của đại trấn. Bọn họ thờ lửa, đang đánh nhau chợt thấy lửa cháy ngút trời, ai cũng nói là thần quang chiếu sáng, khí thế của các binh sĩ tăng lên vòn vọt, vốn dĩ thế lực ngang nhau, dần dần bọn họđã chiếm thế thượng phong.
Tiền viện thì loạn đấu, hậu trạch lại phát hỏa, Đàm Tứ vội đến mức giậm chân, không ngừng điều người vừa dập lửa vừa phòng ngự, ngày xưa Trấn Quốc Công Phủ nổi tiếng bốn phương, ngày nay loạn thành một đoàn.
Quả thật tối nay, hỏa hoạn không chỉ xảy ra ở vương phủ, khắp trong Tình thành không ngớt tiếng kêu cháy, hôm nay gió thổi không nhỏ, lại vì lễ tết các nơi đều có pháo khói đã châm ngòi, tỷ lệ hỏa hoạn xảy ra nhiều một chút cũng là bình thường, nhưng hình như hơi quá nhiều, đặc biệt, có hơn mười trận hỏa hoạn như vậy, tất cả đều xảy ra giống với vương phủ, lửa cháy trong chốc lát thành hình, cháy lan nhanh đến kỳ lạ.
Phóng hỏa, cũng là một kiến thức phải học.
/425
|