Ngày tám tháng chín.
Giống như tình hình lần trước, trời còn chưa sáng quan viên Yến cung, Thái giám dẫn tạp dịch vào dịch quán, để tắm rửa cho những người hôm nay diện kiến Thánh thượng, thay quần áo, sau một hồi bận rộn, mọi người khởi hành vào hoàng cung.
Vào lúc sáng sớm, thời tiết khoan khoái, người mù quỷ cốc theo đội vệ sĩ, vừa đi tới đường lớn, đã dùng mũi hít thật mạnh. Trên đường đi Chu Nho đem cây gậy dò đường cất vào trong lòng, hai tay giang ra, sắc mặt đầy hưởng thụ, hắn vốn là kỳ môn tiêu giáp, Thiên uy như thể đang lải nhải gì đó, dáng vẻ này cũng coi như là bình thường, người bên ngoài không tránh hỏi nhìn vào hai mắt hắn, nhưng lại không hề cảm thấy kì lạ.
Tiến lên một trận, người mù Quỷ cốc hồi phục lại bình thường, bước nhanh vài bước đến Nam Vinh, A Y Quả hai người đằng sau, vui mừng nói:
- Hai vị cô nương, hôm nay thời tiết thật đẹp, không khí mát mẻ, thật tốt.
Chu Nho không để cho người mù đoạt công, cũng vội cướp lời:
- Sớm đã có trong dự kiến của lão Đạo.
Hai cô gái xinh đẹp đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn, nhìn nhau cười, rồi lại quay sang nhìn Tống Dương.
Tống Dương tâm trạng thoải mái, đang cười nói với Nhị Sỏa, từ tâm trạng của hắn hoàn toàn không thể nhìn ra cái gì, nhưng đang nói chuyện, Nhị Sỏa nhíu mày nói:
- Ngươi hôm nay sao vậy? Hình như rất là vui.
- Sao ngươi biết?
Tống Dương có chút không ngờ, tuy không cố che đi sự hưng phấn trong lòng mình, nhưng bản thân cũng cảm thấy cử chỉ lời nói của mình không có gì quá khác thường, không biết sao Nhị Sỏa có thể nhìn ra được.
Nhị Sỏa hất miệng nói:
- Ta lớn lên cùng ngươi từ nhỏ, ngươi có gì khác, sao mà giấu được ta chứ.
Nhị Sỏa lớn hơn Tống Dương mấy tuổi,
- Nhìn ngươi lớn lên, câu này thật không khoác lác tẹo nào.
Khi đội Nam Lý đi ra đường lớn, Hồi Hột, Thổ Phiên, Khuyển Nhung ba đoàn đó cũng lần lượt khởi hành, trên lưng a Hạ của Hồi Hột đeo đao, sau khi đi theo Sứ quán của nước này, từ xa đã thấy Tống Dương, gật đầu cười.
Lúc đó Tát Mặc Nhĩ Hán có việc, đã về nước, trong mười vị dũng sĩ Hồi Hột có ba người ở Nam Lý khi cướp con một chết một bị thương, bây giờ đã thêm thuộc hạ, nhưng vị trí chủ tướng cũng từ khi người đó chết đi, rơi vào A Hạ. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chào hỏi qua loa, a Hạ lại quay sang nhìn đội quân đối địch Thổ Phiên, trong đó một thanh niên trai tráng có một vết sẹo rất bắt mắt, chủ tướng võ sĩ Thổ Phiên, Trát Tây Bình Thố.
Nhận sự nhờ vả của Thừa Hợp quận chúa, giết chết Trát Tây Bình Thố, Tống Dương vốn nghĩ tự mình ra tay, nhưng mưu đồ của hắn trong Tình Thành rất nặng, đối phương là "danh nhân" Tống Dương cẩn thận cân nhắc qua lại, không nắm chắc phần thắng có thể diệt trừ người này, cuối cùng vẫn phải nhờ tới a Hạ, người kia vui vẻ đồng ý.
Cho dù Vương giá huynh đệ không yêu cầu nàng cũng không định để Trát Tây Bình Thố còn sống sót.
Đặc phái viên của bốn nước mênh mông, theo quan viên Yến quốc đến trước cung, hôm nay phải chém giết vì đất nước, từ chủ quản đến võ sĩ đều có vẻ mặt trang trọng đặc biệt là người lên đài, vẻ mặt bình tĩnh như nước hồ, mọi người đều đang điều chỉnh thái độ, bình tĩnh, vì sắp sửa phải đối mặt với một trận ác chiến. Con đường chỉ có duy nhất Nam Lý, từ Hồ đại nhân đến Nhị Sỏa thủ hạ đều rất vui vẻ, không cần đánh nhau chính là thoải mái.
Có lẽ là vì những người đến đây hôm nay ước chừng nhiều hơn lần trước vài phần, bách tính Tình thành, chỉ cần là còn có thể đi lại, gần như tất cả đều chạy đến gần hoàng cung, quan gia cũng không thể không mở thêm mấy tấm lớn vốn dùng để chắn khu vực không cho người dân dựa vào để chưa được thêm nhiều người hơn, nhưng cho dù như vậy, vẫn là không chịu được sự mãnh liệt của đám đông, mọi người đều muốn tiến gần đến một chút, nào sợ không xem được cuộc chiến, ít nhất có thể tường thuật diễn biến trên lôi đài cho người ở ngoài.
Thấy bốn đặc phái viên và sau võ sĩ tiến lại gần càng làm cho đám đông thêm huyên náo, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn bạc, nghị luận xem võ sĩ bên nào mạnh hơn, cao thủ bên nào hung mãnh hơn, tuy nhiên kì sĩ của Nam Lý vừa tiến vào đã phun ra một tràng cười vang, người Yến đều coi bọn họ như là một gánh hát, còn có một vài tên lưu manh xen lẫn trong đám người đó, đối với hai cô gái A Y Quả, Nam Vinh nói đùa cợt nhả.
Hồ đại nhân thân làm chủ quản, có chức trách bảo vệ thuộc hạ, nghe thấy một vài lời nói nhảm, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn các quan lại nước Yến:
- Để cho bọn lưu manh vô lại đó nói xằng nói bậy, không sợ làm tổn thất khí khái của nước Yến hay sao?
Quan lại nước Yến cười cung kính, giọng điệu rất cung kính:
- Đại Yến có luật của Đại Yến, nếu có người phạm pháp, tuyệt đối không nương tay, Hồ đại nhân bớt giận, bớt giận.
Nói xong, không có ý muốn can thiệp, lại tiếp tục dẫn đội đi, ý của người này được hiểu rằng, ở Đại Yến mắng người ngoại quốc không phạm pháp, bớt giận đi, chịu đựng đi.
Hồ đại nhân mỉm cười, không để ý quan lại nước Yến, chậm rãi bước sóng vai cùng Tống Dương, nhẹ nhàng nói một câu:
- Thật chờ đợi có một trận đại hỏa, đốt sạch tất cả lũ ngông cuồng này.
Tống Dương trong lòng đánh thót một cái, nhưng còn không đợi hắn giả ngốc, Hồ đại nhân lại cười lớn, lại bước nhanh về đội, tiếp tục dẫn dắt đội ngũ, không để ý tới hắn nữa.
Đoàn sứ giả của bốn nước tới, thu hút không ít ánh mắt của bách tính, nhưng lúc này trước khi vào cung, sự chú ý nhiều nhất không phải giành cho bọn họ, mà là tòa lôi đài kia, Cảnh Thái truyền xuống thánh dụ, nói ban đầu tòa đài này vẫn chưa đủ khí thế, lệnh cho thợ thủ công sửa lại Lôi đài, thi công vẫn luôn bị hàng rào vây quanh.
Nghe nói tới tận đêm qua mới chính thức làm xong, nhưng bây giờ, hình dáng của Lôi đài vẫn chưa thấy đâu, dải hồng lụa lớn giống như một áng mây, che kín cả tòa lôi đài, phập phồng lên xuống theo những cơn gió, xa xa nhìn lại.
Cực giống với một cái đầm huyết chiểu.
Tuy nhiên bên cạnh Lôi Đài, còn có một cái đài nhỏ không hề bị che đậy, bốn phía đều có trọng binh gác, tiểu đài trưng bày, là "phần thưởng" của Nhất phẩm lôi lúc đầu định ra, đánh cuộc đấu nhất phẩm, sau này Cảnh Thái tăng tiền đặt cược, nhưng phần thưởng lúc đầu chưa xây dựng đã rút lại tiền đặt. Phần thưởng còn lại là ban cho võ sĩ, điểm này Cảnh Thái phân được rõ ràng.
Trên Tiểu Đài, từ thứ nhất đến thứ năm, phân làm năm bậc, trưng bày đều là binh khí, các loại áo giáp của võ sĩ ẩu đả, mỗi cái đều không phải là vật bình thường, chiến đao Long Tước đặt ở bậc thứ năm, ánh sáng mặt trời chiếu rực rỡ, thân đao thượng huyết! Cách xa nhiều ngày, Tống Dương cuối cùng lại nhìn thấy thanh đao của mình, chỉ khoảnh khắc đó, máu toàn thân đều dâng lên sôi trào.
Long Tước ở đây
Mà ở cấp cao, trưng bày ra là một cái giáo đỏ sậm. Chỉ cần là người Yến là đều có thể nhận ra, đây là binh khí của đại nguyên soái khai quốc sử dụng, mãnh tướng bậc nhất trong lịch sử nước Yến, La Lập Đường, công cao đức trọng.
Có thể bị Cảnh Thái lấy cái vũ khí này làm tặng phẩm phần lớn là như vậy, không chỉ bản thân chính là lưỡi dao thần binh sắc bén, vả lại lai lịch làm kinh người, tích lũy lâu dài. Long tước bảo đao tuy bất phàm, nhưng so về chi tiết còn có chút ít ỏi, vả lại các binh sĩ có thể nâng được binh khí này thật quá nặng, không phù hợp với việc chém giết chân chính, cho nên để nó vào nhóm thứ 5.
Long tước không cam, Tống Dương không cam, Vưu Thái ý cũng không cam, nhưng giờ phút này chỉ có thể nhẫn nại.
Không chỉ Tống Dương nhẫn nại, từ đặc phái bốn nước cho đến bách tính Tình thành tất cả mọi người đều phải nhẫn nại nhắm chặt mắt hướng về phía Hoàng cung, thấm thoát mặt trời đã lên cao, Yến đế Cảnh Thái vẫn chưa có ý triệu kiến đặc phái viên.
Hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì, Hoàng đế không triệu kiến, lôi đài này đánh như thế nào?
Càng đợi càng nôn nóng, đặc phái viên cũng dễ nói, trong lòng lại thấy vội thế nào cũng không thể tiến lên gõ cửa, chỉ có thể nhẫn nại, nhưng tính nhẫn nại của người dân có hạn, tuy không dám cao giọng quát hỏi, nhưng cũng không kìm nổi sự nóng vội, khó tránh khỏi xì xào to nhỏ khắp nơi.
Cho nên hắn ta đợi các đại thần cẩn thận thúc giục vài lần, Cảnh Thái chính là không muốn nhúc nhích, dường như hắn hễ "mở đài" quốc sư thực sự sẽ không quay lại nữa vậy.
Mãi đến giờ ngọ canh ba buổi trưa, không thể đợi thêm được nữa, Cảnh Thái thở dài, ngẩng đầu nhìn La Quan đang ngồi đợi mệnh lệnh từ sáng:
- Ngươi dẫn đội đánh thắng không?
La Quan cười, trình bày chi tiết:
- Còn chưa đánh, khó có thể nói.
Cảnh Thái ngẫm nghĩ, đột nhiên cười:
- Vậy để đánh rồi hẵng nói.
Sau một câu nói đùa, anh mắt đầy sự do dự, trong ánh mắt ấy có sự không cam tâm, vẻ mặt bất an cũng không còn, thần thái thay đổi, cả người phấn khởi lên, hắn ta lại trở lại là người nắm giữ sự sống chết kia, Hoàng đế Yến quốc trong mắt thiên hạ, quốc sư không quay về, còn phải sống qua ngày, chờ xem đi, Cảnh Thái vẫn còn đây.
Đúng giờ mùi, một trận trống ù ù truyền ra từ trong cung, lập tức cửa cung mở ra, La Quan giương cung, dẫn đầu chín vị hảo thủ nối đuôi nhau mà ra, võ sĩ Yến quốc rốt cuộc cũng hiện thân, bách tính Tình Thành mừng rỡ vô cùng, hoan hô rung trời.
Cảnh Thái cũng không giống như trong tưởng tượng, triệu kiến đặc phái viên vào cung yến kiến, mà là dẫn đầu các trọng thần trong triều, trực tiếp đi thẳng tới cổng thành, từ chỗ cao nhìn xuống cung trước, hắn ta vừa hiện thân, lúc đó có một thái giám cao giọng truyền vào tuyên lễ, vạn dân khom người cúi lạy, miệng hô to "vạn tuế", vô số âm thanh tập trung lại, tiếng vang trấn động cả một bầu trời.
Cảnh Thái không còn nửa phần buồn bực, cười ha ha phất tay:
- Lôi đài của hoàng kim, lễ nghi phiền phức thì miễn đi, La Quan, hiện lôi.
Phía sau hắn sớm đã có tám vị cao thủ Cấm Vệ, thay hoàng đế truyền dụ xuống.
Trước cung La Quan cao giọng:
- Lĩnh chỉ, hiện lôi.
Khi tiếng vang vừa cất lên, lật tay giương cung, liên tiếp bắn bảy cây cung vào tấm lụa đỏ bao phủ khắp lôi đài.
Trần Phản luôn nhìn theo mấy cây tên, La Quan được ân sư chân truyền, so với Trần Phản thời mạnh nhất chỉ kém một bậc, trong bảy cây tên hoặc triệu dương, hoặc là khi mặt trời mới mọc, hoặc là khi hoàng hôn, mỗi một đường đều ôm ấp, lắng đọng huyền quang, nhưng mỗi một cây tên hàm ý lại không giống nhau, để lại một tia rực rỡ lóa mắt. Bắn cung cũng có trước có sau, tên bắn trúng hồng lụa trong nháy mắt, lập tức chỉ nghe " thình thịch" một tiếng, đong đưa theo gió, dải lụa không chịu nổi lực, phía bên bị bảy tên của Trần Phản hoàn toàn bị chấn động, ngàn vạn mảnh nhỏ bay như khói.
Võ sĩ của ba nước Hồi Hột, Thổ Phiên, Khuyển Nhung đều nhíu mày, bảy cây tên của La Quan phải nói là thần kỳ, đủ để làm kinh sợ khắp mọi người. Cảnh Thái lại cười lớn, người đại Yến lại tuôn ra một tràng hoan hô rung trời.
Làm dải lụa vỡ tan, Nhất phẩm lôi cuối cùng cũng hiện ra "chân thân" đợi thấy rõ bộ dạng của nó, bao gồm tất cả những người trong Tống Dương đều giật mình kinh hãi trong lòng. Làm gì có cái đài cao nào, trong ánh mắt chỉ có một cái lồng sắt cực lớn: thiết lung.
Bởi vậy, phương thức so tài lần này chẳng khác nào trận đấu của thú bị nhốt, Nhất phẩm quyết tử.
/425
|