Nhất phẩm lôi do Đại Yến đảm nhận, quy tắc đấu cũng do nước Yến quy định, đương nhiên, trước đây các nước khác có thể đề xuất yêu cầu, còn yêu cầu của Hồi Hột, Khuyển Nhung đơn giản dị thường: đánh như thế nào cũng được, chỉ cần công bằng là tốt rồi.
Nước Yến định ra quy tắc thi đấu rất công bằng: không phân biệt trận chiến, không rút thăm thẻ đối thủ, không tồn tại chuyện thăng cấp, càng không nói đến chuyện quyết chiến vòng bán kết, tất cả võ sĩ tiến vào thiết lung, người đánh còn sống tới cuối cùng, chính là người thắng cuộc.
Người đề ra quy tắc này là Cảnh Thái.
Nhưng quy tắc có liên quan đến việc "đầu hàng" trong thi đấu có chút cổ quái, từ lúc bắt đầu khai chiến chỉ có thể tử chiến chứ không được đàu hàng, chỉ khi còn lại ba đội mới cho phép đầu hàng, nhưng lúc này có nhà nào muốn quăng kiếm chịu thua, phải được tất cả võ sĩ của hai nhà khác đồng ý mới có thể rời khỏi thiết lung.
Tâm tư Hồ đại nhân xoay chuyển rất nhanh, phản ứng cũng rất nhanh, thấp giọng mỉm cười giải thích với thuộc hạ:
- Trong ba nước ở Man Di, có một nước sẽ bị Đại Yến khai trừ rất nhanh, cho nên mới định ra quy tắc như vậy, chắc sẽ là Khuyển Nhung rồi, đợi khi khai màn, nước Yến sẽ nghiêng toàn lực chém giết võ sĩ Khuyển Nhung trước.
Cảm xúc của người Yến đi xem lôi chiến tăng cao, ai cũng hiểu lôi chiến lát nữa đây, bất kể là "kịch liệt" hay là "phấn khích" hoặc là "hỗn loạn" đều sẽ vượt xa tưởng tượng ban đầu. Liên quan đến thể diện quốc gia, lại thêm cái quy tắc như "đổ dầu vào lửa" này, trận chiến này sao có thể yên ổn mà kết thúc được?
Thái giám cao giọng đọc quy tắc xong, theo cánh tay Cảnh Thái vung lên, pháo nổ vang trời khắp bốn bề Tình thành, mười lực sĩ chuyển động bàn kéo, trong tiếng vang chói tai ầm ầm, cửa chính của thiết lung được mở ra. Quan sứ Nam Lý Hồ đại nhân hơi có chút chần chừ, dựa theo quy trình, kỳ sĩ của nhà mình sẽ tiến lên đài trước, đem tài nghệ độc môn biểu diễn trước toàn bộ người Yến ở Tình thành, nhưng bây giờ làm gì có đài cao nào mà lên, tiến vào trong lồng sắt biểu diễn hay sao? Thật là mất thể diện hết chỗ nói.
Mà điều ngoài dự đoán, đó là thái giám gọi tên vẫn chưa gọi tới kỳ sĩ Nam Lý, mà là mời võ sĩ Đại Yến tiến vào thiết lung, La Quan giơ hiệu tay, dẫn các cao thủ phía sau hướng về Cảnh Thái ở xa xa hành lễ, tiếp theo dẫn đầu thủ hạ cất bước đi vào lồng sắt, chiếm cứ góc phía Đông. Kế tiếp thái giám lại gọi tên lần lượt, dân tộc Hồi Hột, Khuyển Nhung, Thổ Phiên theo thứ tự vào trận, chiếm lấy một góc.
Hồ đại nhân và phụ tá bên cạnh nhìn nhau, phụ tá thấp giọng nói:
- Xem tình hình, lập tức sẽ đóng cửa khai đấu, không định để chúng ta trình diễn tài nghệ rồi.
Nói xong, lại cười lạnh bổ sung:
- Cảnh Thái đối nhân xử thế hẹp hòi, chuyện như vậy hắn ta cũng làm ra được, muốn đem chúng ta bỏ qua một bên không quan tâm đến là đã đoạt được thể diện của chúng ta, lại chẳng biết rằng người thật sự bị người ta chê cười chính là hắn ta.
Hồ đại nhân cười gật gật đầu, lúc này thái giám gọi tên hướng mắt nhìn về phía đội ngũ Nam Lý, mỉm cười nói:
- Mời hào kiệt Nam Lý nhập lôi, năm nước có thể bắt đầu rồi.
Tên phụ tá a lên một tiếng nhỏ, Hồ đại nhân cũng mặt nhăn mày nhó, trong tích tắc còn nói là chính mình nghe lầm, đến khi thái giám nước Yến gọi thêm lần nữa, ông ta mới cả kinh bừng tỉnh. Không chỉ có tất cả người Nam Lý giật mình, mà ngay cả Trần Phản, A Hạ cũng với võ sĩ dân tộc Hồi Hột đã tiến vào thiết lung cũng đều nhíu mày.
Hồ đại nhân quay về Cảnh Thái ở xa xa tranh cãi:
- Ngày mùng năm tháng năm, ngay trước mặt văn võ trong triều và các sứ thần của các nước, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, đã nói là Nam Lý không cần đánh trận này, Hồi Hột, Khuyển Nhung và Thổ Phiên cũng không hề dị nghị.
Lão muốn sai tên thuộc hạ lớn giọng ở phía sau chuyển lời, nói xong nửa câu đầu, hơi tạm dừng rồi đang định tiếp tục nói, Cảnh Thái liền cười ha ha, xua tay cắt ngang:
- Hồ đại nhân suy nghĩ lại cho cẩn thận, ngày đó trên điện, trẫm nói là Nam Lý chưa phái võ sĩ, thì không cần bỏ tiền đặt cược vào. Nếu sai một chữ, trẫm sẽ bưng trà xin lỗi ngài. Trẫm chỉ nói các ngươi không cần bỏ tiền cược vào, có khi nào thừa nhận là các người không phải đánh trận này đâu?
Chỉ với mười kỳ sĩ này của Nam Lý, vào thiết lung thì đừng mong sống sót đi ra, còn Hồ đại nhân trở về thành Phượng Hoàng, Phong Long sao có thể tha cho lão, lúc này quăng động tay áo cãi lại:
- Chính bệ hạ cũng nói là người Nam Lý phái tới không phải là võ sĩ.
Cảnh Thái lắc đầu cười nói:
- Không phải võ sĩ, ít nhất đều là người sống đúng không, sao lại không thể nhập lôi? Hơn nữa trẫm đã chiếu cố các ngươi rồi, Hồ đại nhân phải hiểu được thế nào là đủ, thấy nên cảm tạ mới phải.
Hồ đại nhân giận, khiển trách:
- Hồ mỗ già cả mắt mờ, nhìn không thấy bệ hạ chiếu cố chỗ nào, làm sao nói cảm ơn? Muốn ta thỏa mãn, trừ phi Hồ mỗ không biết phân biệt thế nào là cười chê, thế nào là thỏa mãn.
Tả thừa tướng quả thật trở mặt rồi, lời nói ra đều không hề khách khí.
Lời lẽ sắc bén chói tai, lập tức làm cho vô số người Yến mắng chửi, sắc mặt Hồ đại nhân xanh mét, căn bản không thèm nhìn tới vô số người Yến ở xung quanh, liền nhìn thẳng vào Cảnh Thái đang ở trên cao kia.
Cảnh Thái lại không chút nổi nóng, khoát tay áp chế người dân đang ầm ĩ, tiếp tục cười nói:
- Nam Lý không cần bỏ ra một đồng tiền cược nào, đã có thể tham gia vào trận đánh cuộc đáng giá vạn đồng, giang sơn, hoàng tử này, các ngươi thua rồi thì cái gì cũng không cần phải bỏ ra, nếu như thắng thì có thể lấy được một đống tiền rất lớn, đây không phải là chiếu cố thì là gì? Rất là chiếu cố rồi. Các nước khác, kể cả Đại Yến của ta, không ai có được ưu đãi như vậy. Còn nữa, trẫm vẫn luôn muốn hỏi Nam Lý các người, nếu Nam Lý các người không dám đến lôi thì các người phái sứ giả đến đây để làm gì? Hồ Trình Hiếu, mắt ngươi hoa rồi, nhưng vẫn chưa mù đấy chứ? Ngươi hãy nhìn kỹ mà xem, Hồi Hột, Thổ Phiên, Khuyển Nhung, có nước nào không phải là phái người hào kiệt võ sĩ đến Nhất phẩm lôi hay không? Quốc thư như vậy, lời nói như vậy, tại sao Nam Lý các người lại phái đến những người kỳ quái không biết tí gì vậy? Trẫm biết là ngươi có tài ăn nói, các ngươi luyện tập trên mặt chữ của quốc thư, người nhàn rỗi ở Nam Lý các ngươi quả là không ít đấy nhỉ. Nhưng các người sao lại không xem kỹ quốc thư lại lần nữa xem, cứ cho là "kỳ sĩ" thì cũng phải nhập lôi.
Trên quốc thư lo chuyện nhất phẩm lôi quả thật có viết phải nhập lôi, nhưng theo tưởng tượng trước đó của triều đình Nam Lý, người nhà mình phái đi không phải là võ sĩ, đối phương nếu muốn nói về phong độ, sẽ không để kỳ sĩ lên đài cùng với võ sĩ nước khác chém giết. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Lui thêm một bước, thật sự phải lên đài cũng không sao, người bên ta không phải võ sĩ, lên đài nhận thua không mất mặt, đối phương nếu truy đánh đến cùng cũng chỉ lưu lại cái danh bẩn là thắng người không biết võ công, ai cũng sẽ không chủ động giành lấy cái ác danh này. Nhưng trong quy tắc "đầu hàng" trong thiết lung có ghi rõ, chỉ khi còn lại ba nước mới được nói đầu hàng.
Tới bây giờ, Tả thừa tướng rốt cục cũng tỉnh ngộ, ban đầu Cảnh Thái định ra quy tắc này, một nửa cố nhiên giống như Hồ đại nhân dự liệu trước đó, muốn đem võ sĩ của kẻ thù muôn thuở Khuyển Nhung giết sạch, còn một nửa nguyên nhân khác, rõ ràng chính là vì mười kỳ sĩ Nam Lý.
Kỳ sĩ Nam Lý so với người bình thường cũng không mạnh hơn là bao, rơi vào trong thiết lung thì làm gì còn đường sống.
Cảnh Thái chưa bao giờ nghĩ tới, để cho mười kỳ sĩ Nam Lý còn sống trở về.
Việc nước, không phải là không thể chơi xấu, Nam Lý phái những người tài ba kỳ quái đến tham dự nhất phẩm lôi chính là chơi xấu rồi, nhưng nhất định phải có đạo lý làm nền tảng mới được, Cảnh Thái đã đứng trên đạo lý rồi, mặc kệ phái tới là gì, đều phải nhập lôi, Hồ đại nhân nếu như lại biện hộ, bị bắt giam tại chỗ đối phương cũng không phải là không làm được.
Hồ đại nhân cắn răng một lát, quay đầu nhìn về phía tướng lĩnh đội ngũ Cấm quân hộ tống sứ giả từ Nam Lý đến nước Yến, người ở sau hiểu ý của lão, sau khi ung dung cười, quay đầu nói với thủ hạ:
- Bản tướng vì Nam Lý đánh một trận, giành lấy nhất phẩm, còn có vị huynh đệ nào...
Nói còn chưa dứt lời, Cảnh Thái ở trên cổng thành liền chỉ tay phẫn nộ nói, nói câu gì đó, một lát sau thị vệ tức giận truyền lại:
- Người tham dự nhất phẩm lôi đã đăng ký tên lập sổ từ lâu rồi, đến trường thi lại đổi người, xem nhất phẩm lôi đài này là vườn rau nhà các người hay sao, còn có thể lựa lựa chọn chọn sao? Muốn đổi người cũng dễ thôi, đem mười tên kỳ sĩ kia giết hết đi, trẫm sẽ cho các người thay người.
Con đường cuối cùng cũng bị Cảnh Thái chặn lại.
Việc đã đến nước này, kết cục phải chết rồi, kỳ sĩ Nam Lý cũng thực sự không để ý gì nữa, A Y Quả là người đầu tiên giở giọng:
- Đánh thì đánh, sợ cái con rùa nhà ngươi sao?
Tay trái kéo Nam Vinh, tay phải kéo Tống Dương, cất bước tiến vào thiết lung, tiểu Nam là phải kéo rồi, còn nàng vốn định kéo tay Thi Tiêu Hiểu hoặc là Tiêu Kỳ, nhưng hai người này đứng hơi xa. Tống Dương lại lù lù bất động, ngược lại túm lấy A Y Quả, mép lông mày đen nhánh nhăn lại, hỏi:
- Cô bé không có vẻ sợ chết nhỉ.
Tống Dương lắc đầu, ra hiệu nàng an tâm đừng nóng vội, ngẩng đầu nhìn Cảnh Thái:
- Chưa mang binh đao, sao có thể nhập lôi, chém giết?
Cảnh Thái giơ tay chỉ về cây trượng trong tay người mù đứng ở xa xa:
- Cây gậy trong tay gã không phải là binh khí sao?
/425
|