Ban đầu Phó đại nhân một tay thao túng khoa thi, điều tra triệt để các hành vi làm rối kỉ cương, đối với những học trò nghèo có tài nhưng không có tiền còn có thể đặc biệt chiếu cố, ông được tiếng tốt là người thanh liêm.
Cũng chỉ có người tinh thông mới hiểu được. Phó Thừa tướng căn bản không phải là vì tiền mà là người.
Nhưng thí sinh cũng tốt, giám khảo cũng tốt, không biết là cố ý hay là sao nhãng, tất cả mọi người xem nhẹ một việc thiên hạ là của Hoàng đế, tất cả các thí sinh, tất cả các quan hiển nhiên cũng đều là của Hoàng đế.
Ngươi dùng quan lại mà Hoàng đế ban thưởng để tạo nên thế lực của mình, với Tiểu nhị lén trộm tiền của ông chủ có gì khác nhau?
Cho nên khi Ôn Cẩm Thiên bắt tay thăm dò ở đâu, chưa biết từ chỗ nào ra, chính là cái đạo lý kia, tất cả đều là của Hoàng đế, cho dù ông ta lấy cái gì đều là trộm đồ của vạn tuế.
Có thể Hoàng đế không nói gì, nhưng Ôn Cẩm Thiên sẽ để ở trong lòng.
Phó đại nhân từng là Thừa tướng đương triều, Ôn Cẩm Thiên làm quan dưới trướng ông ta, đương nhiên cũng đã từng không ít lần giao thiệp. sự hiểu biết của Ôn đại nhân đối với ông ta, họ Phó cũng không phải ngu đần mà là rất nhanh nhạy, đa tài, là người thông minh số một, Ôn Cẩm Thiên tự nghĩ còn thua xa so với ông ta, là nếu có chút hoài nghi, đạo lý này ngay cả mình cũng có thể hiểu được, Thừa tướng sao không nghĩ ra?
Mãi đến sau này, Ôn Cẩm Thiên làm Trung thư lệnh, địa vị khác nhau, cách nhìn cũng trở nên khác xa, có thể hiểu suy nghĩ Thừa tướng không ngốc, chỉ có điều đã đánh giá thấp Hoàng đế.
Phó đại nhân không phải đến vương triều này mới bắt đầu làm quan, khi phò tá vị vua trước, đã là Thừa tướng quyền cao chức trọng, giữa chốn quan trường có tiến mà không có lui. Ông ta đã đi lên muốn rút lui cũng không dễ, cho nên Thừa tướng luôn cố gắng duy trì cục diện, đem lực lượng của mình chế ngự một thế cân bằng vừa không uy hiếp đến Hoàng đế, vừa có thể khiến Cảnh Thái trong lòng kiêng nể, không dám tùy tiện diệt trừ… nhưng thế cân bằng của Phó đại nhân ở trong mắt Hoàng đế xem ra lại chỉ có ba ngày.
Ba ngày, Phó gia bị tiêu diệt sạch.
Cảnh Thái xóa bỏ trọng thần ba đời, bàn về đức là quái bệnh, quyền lực dần dần tan rã; Tạ chỉ huy sứ chết bất đắc kỳ tử, tiếp đó bãi bỏ biên chế Thường Đình Vệ. Chỉ đối với Phó Thừa tướng thì dùng thủ đoạn tàn ác nhất, không hề có dấu hiệu trong thánh chỉ ban bố, triều đình và nhân dân dẫn đến chấn động kịch liệt. Nhưng trận chấn động này so với trong tưởng tượng vẫn là nhẹ hơn rất nhiều… Không ai có thể hiểu được rốt cuộc là làm như thế nào mà có thể bảo vệ đại cục ổn định, có lẽ là thần phật phù hộ? Đối với vấn đề này Ôn Cẩm Thiên không có ý định truy xét, hắn chỉ cần hiểu được một chút về ông chủ hung dữ cũng đủ rồi. Nghĩ làm tiếp cái phần công việc này lâu dài thì hai chữ "an phận" vô cùng quan trọng.
Cho nên Ôn Cẩm Thiên rất giữ bổn phận, càng làm quan càng thuận lợi. Mà giữ bổn phận không có nghĩa là cái gì cũng sợ, nên hắn nhất định phải nói mặc cho Hoàng đế có muốn nghe hay không. Hắn cảm thấy cái mình tránh được chính là phần tiền này.
Hôm nay Vạn Tuế rất khác thường.
Với tính cách của y, bình thường chỉ chút việc nhỏ đều sẽ có cảnh đầu rơi xuống đất. Lần này một đại doanh làm phản, y lại cười không dứt. ÔnCẩm Thiên chỉ không nhìn thấy vẻ tươi cười của Vạn Tuế, nét mặt lộ vẻ nghiêm trọng nói:
- Hơn vạn phản quân không đủ gây loạn, nhưng danh nghĩa "hộ pháp" có thể suy nghĩ, hơn nữa khó lường được trong lòng của Quốc sư…
Phật chủ đối lập với người của Hoàng thất, việc này thiên hạ đều biết, trong triều đình Đại Yến, không ai dám nhiều lời với Cảnh Thái, nhưng bổn phận của Ôn Cẩm Thiên, đã đề cập đến Quốc sư hắn liền nói, Hoàng đế không thích nghe cũng không có cách nào, vì thế trước kia đã không ít lần quở mắng, tuy nhiên cũng chỉ là quở mắng mà thôi.
Không ngờ, lần này Hoàng đế không hề nổi giận, trái lại còn tươi cười vui vẻ:
- Cẩm Thiên, có muốn lập công không?
Ôn Cẩm Thiên vẻ mặt cung kính đáp:
- San sẻ lo lắng cùng Hoàng thượng vốn là bổn phận của thần tử.
Không đợi hắn nói dứt câu, Cảnh Thái sốt ruột phất tay:
- Đây không phải là chỗ nói lời hay, nói ngay, muốn hay không muốn?
- Muốn.
Ôn Cẩm Thiên thành thực trả lời.
Cảnh Thái cười ha hả:
- Vậy được rồi, ngày mai khi nghị triều, trẫm ủy nhiệm ngươi làm khâm sai đến Tây Nam điều vận binh mã, thay trẫm truy kích và tiêu diệt phản loạn.
Ôn Cẩm Thiên hoảng sợ, hắn là quan văn thuần túy, đối với việc binh gia hầu như không biết. Vị Hoàng đế này quá hồ đồ, bao nhiêu thượng tướng không dùng lại phái hắn đi đánh giặc.
Cảnh Thái dù vội vẫn tỏ ra ung dung, tiếp tục lắc đầu, nói:
- Không cần lo lắng. trẫm nói để ngươi lập công thì nhất định sẽ lập công, đến lúc đó Tiểu Trùng Tử sẽ liên lạc với ngươi, lúc đó tự nhiên sẽ rõ ràng.
Ánh mắt của Ôn Cẩm Thiên mở to hơn, nghe ý tứ của Hoàng đế, bên ngoài điều vận binh mã khâm sai là mình, nhưng lại âm thầm điều động cái tên tiểu thái giám kia. Một vị quan văn và một thái giám liên thủ dẹp loạn. Đây đâu phải là đánh giặc, rõ là hồ đồ.
Ôn Cẩm Thiên hít một hơi thật sâu, để áp chế nỗi kinh hãi trong lòng, đứng tại chỗ không chịu lui ra:
- Hoàng thượng thứ tội, thần nghĩ không ra.
Người khác biết được việc nực cười này, bất luận là văn thần hay võ tướng đều hết sức vui mừng. Trước tiên không nói thực lực hai bên chênh lệch xa, nếu đánh thực phần thắng rất lớn. cho dù không tìm được người cũng không liên quan. Núi cao Hoàng đế xa, công lao cũng tùy bên dưới báo lại.
Tuy nhiên Ôn Cẩm Thiên không thể, hắn nhất định phải an phận, dẫn sai càng muốn làm sai, thà rằng nói cảnh cáo trước.
Đối với sự nghi ngờ của bề tôi, Cảnh Thái hoàn toàn không bực tức, cười ha hả nói:
- Không cần nghĩ kỹ, trẫm nói thế nào ngươi làm như thế nào, đợi đến Tây Nam rồi, binh mã các châu theo kế sách đợi lệnh. Sau đó ngươi không cần phải làm gì. Mang theo gia quyến đi, Trẫm biết tổ tiên ngươi cũng là nhân sĩ Tây Nam, nhân cơ hội này về thăm nhà cũng tốt. Có Châu quan tặng lễ vật cho ngươi thì cứ viện nhận, lần này trẫm không truy cứu. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
- Coi như là đi du ngoạn, khi thời cơ đến, Tiểu Trùng Tử sẽ đưa phản quân từ nơi ẩn náu đến chỗ ngươi, ngươi sẽ lệnh cho binh mã gần đó tiêu diệt phản quân là được. đặt cược một phần năm,
Khi thủ lĩnh phản quân đã bị tiêu diệt, phản quân tan đàn xẻ nghé, chính là tất thắng, ngươi chỉ cần nhớ trong việc dẹp loạn này ngươi là người có công lao, là người vất vả. Còn Tiểu Trùng Tử không hề có liên quan, hắn chưa bao giờ rời khỏi tỉnh thành.
Nói xong, Cảnh Thái dựa lưng vào ghế, thoải mái nhấp ngụm trà:
- Mấy năm ngươi ở bên cạnh trẫm, vất vả không nói, còn nơm nớp lo sợ, trẫm thấy được, ngươi đáng được nhận công lao này.
Nói đến đây, Ôn Cẩm Thiên còn có thể không hiểu, đối với việc dẹp loạn trong lòng Hoàng đế đã có mười phần nắm chắc, phái hắn đi làm khâm sai, rõ ràng là ban cho một phần công lao, để mà hậu đãi cho sự an phận của mình.
Ôn Cẩm Thiên không hỏi nhiều, quỳ lạy, lớn tiếng tạ ân
Cảnh Thái lại chuyển đề tài câu chuyện:
- Vụ án của Lam Nguyên, đã tìm hiểu được gì chưa?
Ôn Cẩm Thiên đáp:
- Đã dựa theo ý chỉ của bệ hạ xử lý, nội trong vài ngày sẽ có kết quả.
Nói xong, không ngờ Cảnh Thái lại lắc đầu:
- Không thể kết thúc vụ án, tất cả những người liên quan tới vụ án, bất luận là chủ mưu hay liên đới, hết thảy đều cần tìm thêm tội.
Lam Nguyên là một huyện vùng duyên hải đông bắc Đại Yến. Vì là vùng ven biển, nơi sản xuất nhiều muối, tư thương buôn muối và quan lại đã câu kết với nhau dựa vào buôn bán muối mà có được món lãi lớn, gần đây đang được điều tra. Vụ án này liên quan đến rất nhiều người, tuy nhiên Cảnh Thái đã có ý chỉ, chỉ truy ra kẻ đầu sỏ, chứ không xử lý rộng. Không ngờ đến giờ Hoàng đế lại thay đổi ý định, đại khai sát giới.
Ôn Cẩm Thiên trầm giọng nhắc nhở:
- Người liên quan tới vụ án, tính ra cũng hơn ngàn người.
- Bảo người điều tra thì điều tra, không phải nhiều lời.
Tuy rằng luôn tươi cười, cho dù có nắm chắc lần này sẽ dẹp được loạn quân, tuy rằng lần này phẩn loạn càng hướng người trong thiên hạ chứng thật "Hoàng đế và Quốc sư không đội trời chung". Nhưng làm Hoàng đế, nghe quân binh của mình tạo phản, sao có thể thực sự vui vẻ? Khi vạn tuế gia không vui thường muốn giết người, hơn nữa chỉ giết người này, Cảnh Thái còn thấy chưa đủ, cúi đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Còn có gia quyến của Trấn Khánh Doanh, ngươi nghĩ thế nào?
Việc này vốn không phải chức trách của Ôn Cẩm Thiên, tuy nhiên Cảnh Thái cũng không định để hắn thực thi, chỉ là hỏi xem thái độ của hắn.
Ý tứ của Hoàng đế rất rõ ràng, bất kể đánh hay không đánh phản quân, đều phải cho thân tộc của phản quân chìm trong tội lỗi. Ôn Cẩm Thiên lập tức lắc đầu:
- Khi loạn thế dùng hình phạt nặng, nhưng hôm nay Đại Yến phồn thịnh, chỉ vì một nhóm phản loạn nho nhỏ, bệ hạ đối với việc dẹp loạn lại đã có sẵn chủ kiến, không nên gây ồn ào làm ảnh hưởng.
Cảnh Thái có vẻ có chút do dự, Quốc sư trước khi đi còn cẩn thận căn dặn muốn y kiềm chế sát sinh, nhẫn nại đợi khi Quốc sư trở về sẽ giúp y giết… do dự một lát, y lại nói:
Hay là hoạch định kế sách trước như, gia quyến của nhân dũng giáo úy thôi, được rồi, không hỏi ngươi, xuống đi, bảo nội thần ở bên ngoài, dặn bọn họ đi tìm Gia cát Tiểu Ngọc tới đây, trẫm muốn gặp hắn.
Ôn Cẩm Thiên thi lễ, cáo lui. Không ngờ vừa lui ra đến cửa, Cảnh Thái bỗng nhiên đập bàn một cái:
- Đúng rồi, vợ của ngươi.
Ôn Cẩm Thiên giật nảy người, hoàn toàn không rõ, đang suy nghĩ nào Hoàng đế mà giết người thì nên như thế, vì sao lại nhắc đến vợ hắn, nhưng Cảnh Thái lại mỉm cười:
- Vừa rồi nói cho ngươi mang vợ con đi Tây Nam du ngoạn… là Trẫm hồ đồ, Khâm sai đi tuần là việc công, không thể mang theo gia quyến, tuy nhiên mang theo con cái không sao, chúng cũng đều là quan của Đại Yến chúng ta. Nhà ngươi mang theo vợ sẽ không hợp lẽ, chớ vội nản, trẫm sẽ tìm cơ hội giúp ngươi.
/425
|