Ôn Cẩm Thiên mới hiểu được điều này, suy nghĩ của bệ hạ lúc ẩn lúc hiện, không ai biết được trong lúc này y đang nghĩ những gì… sau khi đại thần lui ra, Cảnh Thái nhìn về phía Tiểu Trùng Tử, cười khó hiểu, ánh mắt lại có vẻ ân cần:
- Ngươi phải vất vả một chuyến, có thể hiểu được mình cần làm gì không?
Tiểu Trùng vẻ mặt hứng khởi, tính thời gian, khi thay thế Tiểu Đậu Tử hắn vừa tròn mười tuổi, đến nay đã mười ba tuổi. Đúng là tuổi trẻ hăng hái, chỉ mong sao có thể ra ngoài làm được chút chuyện, nghe vậy ngay lập tức đồng ý:
Trấn Khánh chọn chiêu bài "hộ pháp", tự cho là kế sách hay, kỳ thực là tự tìm ngõ cụt. Nô tài mang tín vật sư phụ lưu lại đi Tây Nam, mời sư huynh của Tu Di viện ra mặt liên lạc với phản tặc. bọn họ không biết mối quan hệ giữa Vạn tuế và sư phụ nhất định sẽ nhận thiện ý của lôi âm thái nhất mạch, giăng lưới bắt kẻ đứng đầu, phản binh vô chủ còn lại sẽ giao cho Ôn đại nhân xử lý.
Tiểu Trùng khôn ngoan, lập tức đem mấu chốt sự việc nói ra, Cảnh Thái gật đầu cười nói:
- Không tồi, tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chẳng qua là thay Quốc sư đi truyền lời, cụ thể như thế nào, sắp đặt như thế nào, việc truy bắt phản tặc ngươi không cần tham gia… chớ hiểu lầm, không phải không tin ngươi, quan binh vung kiếm rất nguy hiểm, ta cũng không muốn ngươi bị thương. Còn nữa, ngươi cần nhờ các sư huynh giúp đỡ nhất định phải dồn hỏi cho được khẩu cung.
Nói tới đây, Cảnh Thái tạm dừng một lát, Tiểu Trùng dõng dạc trả lời:
- Thần hiểu, muốn hỏi ra nơi ẩn thân của quân phản loạn để bao vây tiễu trừ.
Cảnh Thái ho một tiếng, lắc đầu mà cười:
- Vô ích, cái này còn dùng được sao?
Cảnh Thái xem mạng người như cỏ rác, đối với người của mình lại rất khoan hồng, đại lượng. Cũng không đi làm khó Tiểu Trùng, liền trả lời:
- Trấn Khánh với danh nghĩa "hộ pháp" thuần túy sao. Trẫm muốn nắm rõ, rốt cuộc vì sao bọn họ tạo phản.
Gia Cát Tiểu Ngọc biết được thời điểm trấn Khánh làm phản, đang ở nha môn Thường Đình Vệ ăn cơm chiều sau khi nhận được tin tức liền buông bát chạy về phía hoàng cung, nhưng gã chạy vẫn trễ nửa bước, đi vào cửa cung mới biết được, Trung thư lệnh Ôn đại nhân đã vào kiến giá rồi.
Lúc ấy Gia Cát tiểu Ngọc đứng ở cửa hoàng cung một lát, liền xoay người rời đi, gã không trở lại nha môn, mà trực tiếp trở về nhà… Mấy đứa con đang chơi đùa vui vẻ, đứa lớn gương mặt giống phụ thân như đúc đang thi lễ cùng cha, một đứa nhỏ khác chạy ra chào hỏi:
- Cha như thế nào lại về sớm vậy?
Ngày thường Gia Cát đại nhân công vụ bận rộn, mười ngày thì tới bốn ngày đêm khuya mới trở về phủ, sáu ngày còn lại thì ở lại nha môn, ngày hôm nay mới giờ cơm chiều đã trở về nhà, thật là một việc mới mẻ.
Ông ta ôm lấy đứa con nhỏ cười nói:
- Trở về xem, các con trước tiên đi chơi đi.
Nói xong, ông ta đi tới trước mặt thỉnh an cha mẹ, nói chuyện một hồi, lại đi ra chơi đùa với bọn trẻ một trận. Gia Cát phu nhân không ngờ ông ta về sớm vậy, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, đến khi sắc trời đã hoàn toàn tối, Gia Cát Tiểu Ngọc hướng về phòng cha mẹ, lại dặn dò đám con nhỏ, cuối cùng gật đầu với phu nhân, rồi đứng lên rời khỏi phủ đệ.
Ông ta vẫn chưa trở lại nha môn, lần này ông ta đi Tình thành, thậm chí là nơi phồn hoa phong nguyệt nhất của Trung Thổ, không liên quan tới Phong Nguyệt phường.
Gia Cát Tiểu Ngọc đã thay quan phục, cải trang, một người một ngựa không kéo theo sự chú ý, nhưng nơi ông ta tới… Nếu Tống Dương ở đây phân nửa phải chấn động kinh ngạc, đại bản doanh Phó đảng, cửa hiệu của Lý Minh Ky, Lậu Sương các.
Trước sau như một, Diệp Phi Phi vẫn đứng ở cửa, cửa của các Hồng các khác đều là những thiếu nữ mười bốn mười lăm, Diệp Phi Phi lúc này cũng vậy, tuy nhiên ba năm qua đi, dáng người cao gầy không ít, mặt mày tươi mới càng lúc càng xinh đẹp hơn, mà trong vử mặt đó phần lạnh lung lại chiếm quá nhiều, xem tuổi của nàng, vốn không hợp với đứng ở cửa nhưng đáng tiếc không có cách nào, ai bảo nàng là tâm phúc của đại tỷ chứ.
Thấy Gia Cát Tiểu Ngọc đã đến Diệp Phi cũng không giật mình. Tuy nhiên phần kinh ngạc và hoảng loạn, sợ hãi cũng không có liên quan, nhìn lại hơi giống đám con nhỏ Gia Cát vừa về thăm. Nhìn thấy Gia Cát đại nhân là khách quen, tiểu nha đầu "không ngờ", tuy nhiên là bởi vì ông ta tới hơi sớm.
Diệp Phi Phi đón chào;
- Khó có được ngày đặc biệt nhàn rỗi như hôm nay.
Nàng không gọi đại nhân, không vấn an, thậm chí ngay cả phép xưng hô ban đầu cũng không có, đủ thấy là mọi người thật sự rất thân quen.
Gia Cát Tiểu Ngọc không trả lời, chỉ có điều hỏi lại:
- Nàng ở đâu?
Diệp Phi Phi gật đầu, xoay người đưa Gia Cát đi vào trong lầu, xuyên qua cánh cửa chính phất tay ra hiệu với đám người xung quanh. Sau khi bọn họ đi vào, một tiểu nha hoàn khác ra đứng cửa… Lậu Sương các không phải nơi bình thường, thường xuyên có phản tặc lui tới, tuy rằng tất cả đồng đảng đều biết quy củ nơi này, chỉ cần không phải Diệp Phi Phi coi cửa, cho dù trời sập xuống, cũng không ai có thể bước vào trong lầu nửa bước.
Lý Minh Ky là phản tặc, nhưng không phải ngày nào cũng gấp gáp vội vàng tạo phản, hoàn toàn ngược lại, bình thường nàng thật sự rất nhàn nhã, giờ phút này đang vừa ăn lứa nho đầu mùa, vừa cùng tiên sinh tính sổ.
Thấy Gia Cát Tiểu Ngọc đến, Lý đại gia cũng ngẩn người nhưng không nói thêm điều gì, tiên sinh phòng thu cũng lập tức lui ra, Diệp Phi Phi an bài đồ ăn sáng và rượu ngon xong cũng liền lui xuống, phòng lớn như vậy, trông cũng thấy trống trải lạ thường.
Toàn bộ không có vẻ xã giao của chủ thanh lâu và quan lớn, thậm chí cũng không nói gì, cho tới khi Lý Minh Ky rót rượu, Gia Cát Tiểu Ngọc mới lắc đầu:
- Không uống rượu, lát ta vào cung, trong người có mùi rượu không ổn.
Nói xong cũng không phát hiện ra, Lý Minh Ky khẽ chau mày… Trước kia ông ta đến, có khi vẻ mặt thoải mái, có khi thân thể mệt mỏi nhưng bất kể thế nào, đều phải sau khi mọi việc nha môn xong xuôi mới tìm đến nàng.
Lúc này đây, biết rõ phải vào cung, cũng không ở trong nha môn, còn đến Lậu Sương các?
Lý Minh Ky chưa hỏi nhiều, đáp:
- Vậy ngươi uống nước quả, ta dùng rượi tiếp ngươi.
Nói xong, nàng liền đổi đồ uống, tự rót rượu cho mình, giơ tay, mời, rồi một hơi uống cạn sạch.
Hai người thuận miệng tán gẫu, hoàn toàn không nói chuyện gì trọng điểm, nhìn qua là một chút rượu sầu, nhưng cẩn thận quan sát, sẽ thấy mỗi thời điểm bọn họ đối với nhau, thần thái khác nhau rất lớn.
Có lẽ liên quan tới chức vị, Gia Cát Tiểu Ngọc vẫn giữ một vẻ mặt lãnh đạm, dường như mới từ trong băng tuyết chui ra, trên người mơ hồ còn lộ ra chút âm khí; Mà Lậu Sương các nổi tiếng là nơi lạnh lùng ở kinh sư, đại tỷ Lý Minh Ky là nhân tài kiệt xuất, khuôn mặt xinh đẹp vĩnh viễn giữ một dáng vẻ cao cao tại thượng.
Nhưng lúc này, không còn lại chút vẻ lạnh lùng, chỉ là hai người bình thường, một nam tử hơn ba mươi tuổi gầy yếu và một nử tử xinh đẹp ngồi đối diện, ánh mắt bình thản và thỏa mãn… Nếu đổi lại là nơi khác, nhìn bọn họ thật giống một đôi vợ chồng.
Sau khi uống ba ly, Lý Minh Ky buông chén rượu:
- Chưa từng bước qua bậc thang này, ta sẽ giúp ngươi.
Hôm nay gặp mặt, với trước kia hoàn toàn không giống nhau, tới sớm như vậy, lại phải đợi đi gặp mặt Hoàng thượng, chính bởi ánh mắt của ông ta, tuy rằng vẫn bình thản như trước, nhưng con ngươi không hề lấp lánh sáng. Lý Minh Ky không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng này hiểu rõ, ông ta đang buồn bực.
Nàng hiểu Gia Cát Tiểu Ngọc. Ông ta không phải người biết chịu thua, không đến phút cuối cùng quyết không buông xuôi.. Thực sự có phiền toái ông ta cũng sẽ không tìm đến mình giải sầu, chỉ biết đón đầu mà tiến tới, trừ phi ông ta gặp phải phiền toái không vượt qua được.
Gia Cát Tiểu Ngọc chẳng cho ý kiến, nhẹ nhàng nói:
- Bốn ngày trước, một đại doanh phía Tây nam tạo phản.
Nói xong, đưa mắt phóng tới trong chiếc đĩa sứ của Lý Minh Ky, lập tức chuyển đề tài:
- Ngày mồng tám tháng chin ba năm trước bạo loạn, La Quan làm phản, phản tặc nổi dậy, Võ Di Vệ trước đó không có chút phát hiện, ta chủ quan liền phạm phải tội không tròn trách nhiệm; Đến năm trước trận đại hỏa thứ hai ở kinh sư, ai cũng hiểu được đó là do người phóng hỏa chứ không phải do thiên tai, Võ Di Vệ không làm tròn bổn phận… Hai lần đại họa, vô số quan viên bị giáng tội, Vạn Tuế cũng chưa từng truy cứu trách nhiệm với ta. Nhưng lúc này đây, một đại doanh tạo phản, ta với vị trí chủ quan mật thám, nhưng so với quan lại bình thường nhận được tin tức cũng không sớm hơn…
Gia Cát Tiểu Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt giao giao với Lý Minh Ky, nhìn nhau một hồi, ông ta mới mở miệng:
- Lần này, không có khả năng tránh được.
Nói xong, không đợi Lý Minh Ky đáp lại, ông ta lại chuyển đề tài câu chuyện:
- Ngươi cũng biết, có một người, khiến ta trước sau không phục.
Lý Minh Ky nhẹ nhàng gật đầu:
- Năm đó Hoàng đế trước tiên sai độc xà, Tạ đại nhân Chỉ huy sứ Thường Đình Vệ.
Gia Cát Tiểu Ngọc cười cười, giọng điệu bình tĩnh:
- Quả nhiên, cũng là ngươi hiểu ta một chút… Từ khi ngồi lên chức Chỉ huy sứ Võ Di vệ, ta luôn so sánh cùng với người đã chết đó. Mỗi người đều nói năm đó Thường Đình Vệ do thám thiên hạ, chỗ nào có người Yến liền cho mật thám của độc xà, ta không cho là đúng, cũng không biết Võ Di Vệ của mình so với Thường Đình vệ có cái gì khác biệt. Nhưng liên tiếp mấy đại nạn xảy ra… Nếu Tạ Bàn Tử còn sống, có lẽ Nhất Phẩm lôi đêm đó bạo loạn khó có thể tránh được, nhưng tuyệt đối không có trận đại hỏa thứ hai. Về phần đại doanh tạo phản đó… Trước kia cũng không phải chưa từng có những việc như vậy, trong hồ sơ còn ghi lại rõ ràng Thường Đình Vệ khi còn tồn tại, đã có ba lần tướng Yến có ý đồ mưu phản, mỗi lần đầu giống nhau, phản tướng còn đang trong giai đoạn mưu đồ bí mật, căn bản chưa kịp khởi binh đã bị Thường Đình Vệ nghe được tin tức, chém đầu thủ lĩnh chặn trước.
Gia Cát Tiểu Ngọc nói nhiều, cuối cùng thở dài nặng nề:
- Đây chính là khoảng cách chênh lệch của đôi bên.
Bất luận Gia Cát Tiểu Ngọc hay Võ Di Vệ lúc này, so với mật thám Đại Yến do Tạ Bàn Tử thống lĩnh năm đó, quả là một trời một vực. Gia Cát Tiểu Ngọc nản lòng thoái chí, đồng thời cũng hiểu được, chớ nói Cảnh Thái là đế vương tàn bạo cho dù y là một minh quân, cũng sẽ không thể khoan dung đối với một kẻ liên tục phạm sai lầm lớn giống như mình… Chính mình sắp biến thành người chết, bởi vậy lại không có cơ hội cùng người chết đó tỷ thí.
- Không có việc gì đặc biệt, chỉ có điều đến nhìn người một chút.
Gia Cát đặt quả lộ xuống, Lý Minh Ky biết ông ta phải đi, cũng đứng dậy nói:
- Nếu đã tới rồi…Lại khiến Hoàng đế đợi một trận cũng không cách nào… Không trở về sao.
Gia Cát lại lắc đầu, chỉ đáp một câu:
- Ông ấy đối với ta không tệ.
Lý Minh Ky không nói gì nữa nâng cánh tay, hai bàn tay ôm kín hai má của Gia Cát… Lý Minh Ky vốn được giữ gìn cẩn thận, nhưng so với dung nhan da trên tay vẫn lộ ra chút dấu vết phong sương, không tính là đôi tay đẹp. Gia Cát Tiểu Ngọc lại nhắm mắt lại, chân chính hưởng thụ.
Chỉ một lát, Gia Cát cuối cùng tặng Lý Minh Ky một nụ cười, xoay người rời đi. Lý Minh Ky chưa từng tiễn người. Đợi ông ta đi đến cuối hành lang, phía sau chợt truyền tới một tiếng vang lớn… Lý Minh Ky không vui, một cước đá đổ mấy bàn trước mặt! truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Gia Cát bước chân chậm rãi, nhưng cũng không dừng, cuối cùng vẫn đi rồi.
Diệp Phi Phi quan tâm nghe trong phòng đại tỷ tiếng động, vội đẩy cửa tìm hiểu, đồ sứ trong phòng đã vỡ khắp nơi, hòa thành một mớ hỗn độn…
Tiểu nha đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn đại tỷ quảng chén đĩa lại đập bát, còn nói hai người náo loạn khó chịu, Diệp Phi Phi không giận chẳng vui trên mặt không lộ biểu cảm gì nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, thật sự vui vẻ.
Lý Minh Ky ghé mắt nhìn Diệp Phi Phi:
- Rất vui sao?
Diệp Phi Phi do dự, rốt cuộc vẫn gật đầu, hít một hơi lấy dũng khí nói ra suy nghĩ của mình:
- Kỳ thật ta cảm thấy… Cứ ra đi như vậy là tốt nhất, đại tỷ biết đó, việc chúng ta phải làm, và việc nha môn của Gia Cát đại nhân, thực sự không thể cùng chung trên một con đường.
Lý Minh Ky lẽ nào lại không hiểu được những đạo lý như vậy, nghe xong chỉ mỉm cười:
- Đạo lý đó ai cũng hiểu được, nhưng đã hiểu được lại có ích lợi gì, đạo lý có thể làm cho người ta sống lại sao?
Nói xong, tự mình lắc đầu, vẻ mặt bỗng chốc suy sụp:
- Không phải tách ra, ngươi cũng không cần vui mừng… Yên tâm đi, ta hiểu được rõ ràng.
Tất cả hoạt động của Phó đảng, Lý Minh Ky giấu diếm rất tốt, Gia Cát Tiểu Ngọc một mực không biết, nàng cũng không bởi vì ông ta, chậm chễ một chút việc mưu nghịch; nhưng trái lại cũng giống như vậy, Lý Minh Ky cũng không dùng Gia Cát làm phương tiện cho mình, càng không từng lợi dụng Gia Cát.
Theo như lời nàng, nàng vẫn phân rõ được công tư, ngày thường nàng là bà chủ của thanh lâu này; có cơ hội nàng là Phó đảng, nàng sẽ tạo phản; đối với Gia Cát, nàng chỉ là một nữ tử bình thường.
Diệp Phi Phi có chút thất vọng, thậm chí còn hơi sốt ruột, những lời này nàng sớm cũng muốn nói, có thể trước không dám, hôm nay nếu đã mở miệng, nói rõ ràng một hồi cho xong:
- Ta hiểu được, đại tỷ có thể phân minh rõ ràng, nhưng ai có thể cam đoan Gia Cát cũng rõ ràng như thế?
- KHông cần cam đoan, ông ta nhất định không thể rõ ràng, nếu biết rõ thân phận của ta, việc đầu tiên ông ta sẽ bắt ta, nói không chừng còn có thể lợi dụng ta để giăng một mẻ lưới bắt hết tất cả mọi người.
Lý Minh Ky bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt có chút hốt hoảng, cho nên cười tươi mà không được tự nhiên, có chút cổ quái lại càng động lòng người, thật là nụ cười mê hoặc:
- Nhưng ông ta ngốc như vậy, căn bản không có khiếu làm mật thám… Thậm chí ta là ai cũng không biết.
Nhẹ nhàng cảm thán xong, Lý Minh Ky trở lại đề tài chính:
- Liên lạc với công tử giúp ta, ta có chuyện xin hắn.
Muốn từ trong ngục cứu Gia Cát, trừ tay sai Tạ Môn ra tay, không thì không thể rồi. Lý Minh Ky và Bạch tiên sinh mặc dù có giao tình, nhưng nhờ vả bọn họ làm việc lớn như vậy thì không thể, huống chi, tay sai Tạ Môn vốn thân là Thường Đình Vệ, nhìn thấy Võ Di Vệ gặp xui xẻo vui mừng còn không kịp, sao có thể nói tới mạo hiểm cứu người.
Lý Minh Ky thông minh, nàng biết việc này chỉ có Tống Dương ra mặt, Bạch tiên sinh thiếu ân tình của Phó tứ công tử vô số, chỉ cần hắn mở miệng, tay sai Tạ Môn không có lý do gì cự tuyệt.
Diệp Phi Phi không tình nguyện, miễn cưỡng đáp một tiếng, lại tiếp tục than thở.
Gia Cát Tiểu Ngọc trung tâm, ông ta không ngờ khiến Hoàng đế đợi, ở Lậu Sương các trì hoãn một thời gian, chờ khi ông ta về đến nha môn, thái giám đến truyền chỉ triệu kiến ông ta vào yết kiến đã chờ một hồi lâu rồi, đợi ông ta đổi lại quan phục vào hoàng cung, sắc mặt Cảnh Thái sớm đã không còn kiên nhẫn. Vừa thấy mặt đã đập bàn quát lớn:
- Trẫm muốn đánh ngươi, phục hay không?
Trọng thần đương triều, quan tam phẩm, Hoàng đế có thể giáng tội, có thể lấy đầu, nhưng không thể tùy ý làm nhục, cũng chỉ có Cảnh Thái khác người, hỏi một tiếng "có thể đánh hay không", hỏi qua rồi sẽ không tính là làm nhục, không để mất phong độ của bậc Đế vương.
Đối mặt với câu hỏi cố ý của Hoàng thượng, ai có thể lắc đầu nói không, Gia Cát Tiểu Ngọc cũng không ngoại lệ, khom người thật sâu:
- Tội thần nhận phạt, tạ long ân Hoàng thượng.
Tiểu Trùng Tử thanh âm trong trẻo, truyền thị vệ ngoài cửa:
- Truyền chấp ỷ vệ.
Trong nháy mắt, thị vệ phụ trách hình phạt trong cung mang quyền trượng vào tới, nghe tuyên gọi, Tiểu Trùng Tử khom người trước mặt Hoàng đế;
- Vạn tuế, đánh thế nào?
- Ba nghìn hai mươi gậy!
Cảnh Thái há mồm nói, Tiểu Trùng tử hoảng sợ, Chấp trượng vệ vừa tiến tới cửa ngự thư phòng nghe thấy cũng trợn mắt há mồm… Đám thị vệ cũng không trông mong Vạn tuế gia thương cảm bề tôi, nhưng đánh tới ba nghìn hai mươi gậy, đừng nói kẻ bị đánh, ngay cả người đánh, cũng phải từ bỏ mạng sống của mình.
Hơn nữa con số trách phạt này quá lớn, còn có số chẵn số lẻ, không khỏi có chút kỳ lạ.
Cảnh Thái sắc mặt không đổi, đế vương lộ rõ uy nghiêm trong ngự thư phòng, ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Tiểu Ngọc:
- Đánh ngươi, cũng muốn cho ngươi hiểu rõ… Trẫm truyền cho ngươi yết kiến, vô duyên vô cớ bắt trẫm chờ hơn nửa canh giờ không sao, nhưng lúc này nên là thời điểm ngươi bận rộn, ngươi cũng không ở trong nha môn. Chưa tan giờ làm cũng không sao, ngươi nếu về nhà cùng già trẻ trong nhà đàm luận trẫm đương nhiên không trách phạt, nhưng ngươi cũng không ở nhà… Đây là điều thứ nhất, phạt ngươi hai mươi gậy, chính người nói xem, có phải có lãi không?
Gia Cát Tiểu Ngọc đại khái hiểu được tính cách của Hoàng đế, biết y không thích từ ngữ hoa lệ chau chuốt, y nói thế nào thần tử ứng theo là tốt rồi, liền nói ngay:
- Thần quả là lời rồi.
Cảnh Thái hừ lạnh, tiếp tục nói:
- Đại doanh Trấn Khánh ở Tây Nam tạo phản, ngươi trước đó chưa từng phát hiện, liền đã có tội, hơn nữa khiến người buồn bực, người báo tin cho trẫm trước tiên không phải ngươi! Điều này là thứ hai, phạt ngươi ba nghìn gậy, cũng tự ngươi nói xem, có lời không?
Đây quả thực không có lời, tuyệt đối là bồi đáp, tuy nhiên Gia Cát cũng không sao, ba nghìn gậy? Số lượng rõ ràng không đủ đánh chết mình vài lần, lại còn nhiều gấp bội cũng không là cái gì, vẫn đáp:
- Thần quả là lời rồi.
Cảnh Thái cười một tiếng:
- Chính ngươi cũng hiểu tại sao trách phạt quá nhẹ? Trẫm liền dựa theo ý ngươi, tăng lên mười lần, tổng cộng ba mươi nghìn hai mươi gậy, từ thuở khai thiên lập địa đến nay chưa hề có, Hoàng đế điên lập tức ban thưởng hơn ba mươi nghìn gậy, Gia Cát Tiểu Ngọc không thể nói gì, chỉ có Chấp trượng vệ sắc mặt trắng bệch…!
Cảnh Thái nhìn ra thị vệ này nghi ngờ, giơ tay chỉ vào gã, nói một câu chẳng hiểu ra sao:
- Từ hôm nay trở đi ngươi đi theo bên cạnh Gia Cát đại nhân đi.
Tất cả mọi người trong phòng không hiểu, Cảnh Thái uống trà thuốc, cũng không vội vàng từ tốn nói với Chấp trượng vệ:
- Ba mươi ngìn hai mươi gậy không cần phải đánh xong ngay, chia ra, mỗi ngày đánh ba gậy, sáng trưa tối đánh cho hắn một gậy, đánh đủ một ngàn ngày là được.
Lúc này, Gia Cát Tiểu Ngọc bỗng quỳ rạp xuống đất "rầm", hai mắt đỏ hoe cảm kích, dập đầu thật mạnh. Cảnh Thái căn bản không nhìn ông ta, nói với Chấp Trượng vệ:
- Mười ngàn ngày, còn chưa đủ ba mươi năm, hắn bệnh không đánh, bị thương không đánh, tam tiết ngũ khánh không đánh, còn lại những lúc khác chiếu theo hình phạt đánh cho ta, đánh đủ ba mươi năm, bắt đầu tính từ ngày mai.
Nói hết lời, Gia Cát khóc rống nghẹn ngòa, Hoàng đế ở trước mặt nên ông ta không dám khóc lớn, chỉ liều mạng ép tiếng khóc của mình xuống, trở thành một âm thanh ô ô kỳ quái, nghe thấy khiến người ta cực kỳ khó chịu. Tiểu Trùng Tử khôn ngoan, thấy thế khoát tay áo, lệnh cho người ngoài lui ra, tự mình kính lễ với Vạn tuế, lặng yên rời khỏi căn phòng.
Gia Cát Tiểu Ngọc là quan võ, là người thống lĩnh Giám Cố trọng khí, thân thủ sao có thể tầm thường? Mỗi ngày sáng trưa tối đánh một gậy, đối với ông ta căn bản không là cái gì, Cảnh Thái ban thưởng ba mươi ngàn gậy, cũng nói là trừng phạt, ngược lại không nói đánh như thế nào. Mà phần đánh y lại coi nhẹ, không chút chú trọng, không phần tín nhiệm.
/425
|