Thuốc mê đã hết, Băng dần dần mở đôi mắt ra Băng thấy mình đang ngồi trên một cái ghế trong một căn nhà hoang mục nát, tay chân bị chói chặt vào ghế, miệng cũng bị băng keo bịt kín, nó vùng vẫy nhưng không tài nào động đậy được. Nó thấy bên phải nó có một cái bàn nhưng không rõ trên bàn có gì cả vì mọi thứ trên bàn đã bị khăn che phủ. Thật là đáng sợ, nó chỉ nhớ là đã bị một tên bịt mặt tấn công và sau đó thì chẳng còn nhớ được gì cả.
Bổng nhiên cánh cửa trước mặt Băng mở toang, bước vào là một cô gái quen thuộc nụ cười bán nguyệt nở trên môi, đó chính là Mạc Thanh, thì ra là cô ta đứng sau tất cả việc này. Băng không có gì ngạc nhiên cả nhưng điều làm nó phải mở to mắt ra nhìn và điều mà nó không ngờ nhất đó là phía sau Mạc Thanh còn có Yến. Vậy là kẻ chủ mưu không chỉ có mình cô ta mà còn có cả bạn thân trước kia của nó nữa.
-chào bạn thân!
Yến nói hai chữ bạn thân có gì đó rất cay cú. Băng thật không ngờ một cô gái tốt bụng bây giờ lại độc ác như vậy, nó không nhìn Yến mắt nó hướng về nơi khác và nó không nói gì mà có muốn nói cũng chẳng nói được khi miệng bị dán băng keo thế này
Mạc Thanh từ từ bước lại phía nó, vuốt ve khuôn mặt nó nhìn vào đôi mắt nó như thèm khát
-tao đã từng nói gì với mày nhỉ? À, đôi mắt. Đôi mắt của mày đẹp lắm nhưng đó là điều mà tao không có, nếu là điều mà tao không có thì sao nhỉ? Mạc Thanh vừa nói vừa sà xuống áp sát vào mặt nó khẽ nói
-tao không có thì mày không được phép có.
Mạc Thanh lại một cái bàn gần đó, mở khăn che ra
Băng hoảng sợ vì trên bàn là một hủ tương ớt, nói đúng hơn đó là một hủ ớt chỉ toàn là ớt thôi, ớt tươi đã được xay nhuyễn thành dạng bột.
-thứ này mà cho vào mắt thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cô ta đeo bao tay vào hốt một nắm ớt trong hũ ra rồi từ từ tiến đến chỗ nó, nó cố vùng vẩy, nó phải thoát ra khỏi đây, không được để Mạc Thanh tiến tới đây. Nhưng càng lúc Mạc Thanh càng tiến tới làm nó rất sợ, tim nó như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Thấy Băng hoảng sợ như vậy, Mạc Thanh cảm thấy vô cùng hả dạ, Mạc Thanh tiến lại gần vuốt ve mái tóc nó
-tao không chỉ muốn lấy đi đôi mắt của mày mà còn muốn cả mái tóc này nữa.
Trong giây phút định mệnh, bổng chuông điện thoại Yến reo lên, khiến Mạc Thanh quay đầu lại nhìn Yến
Yến bắt máy -alo
-chúng ta đã bị phát hiện rồi, cảnh sát đang đến. Tôi chuồn đây
Nói xong tên đó cúp máy, nhưng Yến khuôn mặt vẫn thản nhiên
-có chuyện gì vậy? Mạc Thanh hỏi
-không có gì. Chắc là bọn canh gác ngoài kia lại gây chuyện với nhau rồi. Cô cứ tiếp tục đi, tôi sẽ ra xem thử.
Mạc Thanh có hơi nghi ngờ nhưng nhìn vào nét mặt biểu cảm của Yến thì chẳng có gì khác thường cả nên nó không nói gì hết và để Yến đi.
Yến ra ngoài khép cửa lại cẩn thận rồi hiển nhiên như không có chuyện gì xảy ra
Thanh quay lại với Băng, một tay cầm nắm ớt bột còn một tay nắm đầu Băng ngước lên, Băng nhắm đôi mắt lại thật chặt dù có thế nào nó cũng nhất quyết không mở mắt ra, nó cảm nhận được hơi cay của ớt đang dần dần tiến gần đến mắt nó, chỉ vài milimet nữa thôi. Nó sợ hãi người rung bần bật
Mạc Thanh cười khoái chí
-giờ thì chỉ có thần mới cứu được mày
Vừa dứt lời thì cánh cửa bổng mở toang, và một giọng nói quen thuộc cất lên
-vậy tôi có phải là thần không?
Mạc Thanh vô cùng ngạc nhiên tại sao Lâm biết được chỗ này mà đến, còn nữa Yến đã đi đâu rồi, nếu là ra ngoài xem thì phải biết Lâm đang tới đây chứ, tại sao không nói cho nó biết. Nó chợt nhớ ra cuộc điện thoại lúc nãy, vậy là nó đã bị Yến lừa rồi “chết tiệt, tao sẽ không tha cho mày đâu!”.
Mạc Thanh vẫn mớ ớt trên tay ý định chét vào mắt Nhi vẫn không bị từ bỏ, bổng một giọng nói to vang lên đầy sự đe dọa
-màu dừng lại, nếu không tôi bắn chết cô. Lâm chỉa súng vào Mạc Thanh
Lâm còn có cả súng nữa sao, súng đã lên nòng, chỉ cần nó bôi mớ ớt này vào mặt Băng thì “bùm” cuộc đời nó cũng sẽ toi
Không còn cách nào khác nó đành vứt mớ ớt bột ẩm ướt trên tay
-được rồi, tôi đã vứt rồi thì cậu bạn cũng nên hạ súng xuống đi chứ
Vừa dứt lời thì một giọng nói khác lại vang lên
-đồng bọn của cô ngoài kia đã bị cảnh sát tóm rồi, mau đầu hàng đi. Khang từ phía trước đi tới và chỉa súng trước mặt Mạc Thanh
Lại còn có cả Khang nữa sao? Được lắm, chuyện đã đến nước này rồi thì không còn cách nào khác
-không dễ vậy đâu. Mạc Thanh cầm con dao trên tay rồi chạy đến kề sát cổ Băng
-nếu tiến tới thì đừng mong nó còn sống.
Hình như chiêu này đã có tác dụng rồi, Lâm và Khang đang sợ Băng bị thương thì phải, Mạc Thanh cười đắc ý
-mau bỏ súng xuống!
Nó càng nói càng kề con dao sát cổ Băng hơn
Khang và Lâm đành bỏ súng xuống
-ôi mày xem kìa Hàn Thiên Băng, hai người con trai trước mặt mày, đã vì mày mà bỏ súng xuống đấy! Cảm động chưa!
Khang từ từ bước gần đến Mạc Thanh
- mau dừng lại đi, bạn sẽ mất cả tương lai vì hành động này đấy, gia đình bạn sẽ như thế nào nếu biết bạn đang kề dao vào cổ một nữ sinh cùng lớp
Mạc Thanh cười nhếch,
-tôi không quan tâm, tôi như thế này cũng tất cả là do bạn thôi, nếu bạn chọn tôi thì mọi chuyện đã khác. Hôm nay Băng có bị làm sao thì tất cả cũng là do bạn thôi
-ừ, tất cả là tại tôi, tôi sẽ bù đắp lại tôi sẽ chọn bạn, bạn hãy bỏ dao ra đi
-thật nực cười! Bạn đang coi tôi là đứa con nít hả, bạn nói vậy thì tôi sẽ tha cho nó sao. Bạn mơ đi
Mạc Thanh vừa dứt lời thì con dao trên tay cô ta đã bị hất văng ra. Lâm lựa lúc Mạc Thanh nói chuyện với Khang, không chú ý đến mình nên đã lén lút đi đến chỗ cô ta và hất văng con dao ra lúc nào không biết.
-cảnh sát đây! Tất cả đứng yên.
Mạc Thanh bị còng tay đưa về sở cảnh sát, lúc đi ngang qua Khang, Mạc Thanh nhìn Khang như sắp rơi nước mắt nhưng Khang không thèm nhìn Mạc Thanh dù chỉ thoáng qua
Lâm vội cởi trói cho Băng
-bạn không sao chứ…..?
Chưa nói hết câu thì Băng đã ôm trầm lấy Lâm và khóc nứt nở
Chính vì cảnh tượng này nên Khang cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến Mạc Thanh, thấy Băng ôm Lâm và khóc như vậy làm tim Khang đau nhói, Khang cũng chẳng biết làm gì ngoài đứng nhìn. chắc có lẽ người con trai mà Băng đang ôm lấy mới thật sự đem lại hạnh phúc cho Băng.
Khang lẳng lặng đi ra ngoài.
Bổng nhiên cánh cửa trước mặt Băng mở toang, bước vào là một cô gái quen thuộc nụ cười bán nguyệt nở trên môi, đó chính là Mạc Thanh, thì ra là cô ta đứng sau tất cả việc này. Băng không có gì ngạc nhiên cả nhưng điều làm nó phải mở to mắt ra nhìn và điều mà nó không ngờ nhất đó là phía sau Mạc Thanh còn có Yến. Vậy là kẻ chủ mưu không chỉ có mình cô ta mà còn có cả bạn thân trước kia của nó nữa.
-chào bạn thân!
Yến nói hai chữ bạn thân có gì đó rất cay cú. Băng thật không ngờ một cô gái tốt bụng bây giờ lại độc ác như vậy, nó không nhìn Yến mắt nó hướng về nơi khác và nó không nói gì mà có muốn nói cũng chẳng nói được khi miệng bị dán băng keo thế này
Mạc Thanh từ từ bước lại phía nó, vuốt ve khuôn mặt nó nhìn vào đôi mắt nó như thèm khát
-tao đã từng nói gì với mày nhỉ? À, đôi mắt. Đôi mắt của mày đẹp lắm nhưng đó là điều mà tao không có, nếu là điều mà tao không có thì sao nhỉ? Mạc Thanh vừa nói vừa sà xuống áp sát vào mặt nó khẽ nói
-tao không có thì mày không được phép có.
Mạc Thanh lại một cái bàn gần đó, mở khăn che ra
Băng hoảng sợ vì trên bàn là một hủ tương ớt, nói đúng hơn đó là một hủ ớt chỉ toàn là ớt thôi, ớt tươi đã được xay nhuyễn thành dạng bột.
-thứ này mà cho vào mắt thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cô ta đeo bao tay vào hốt một nắm ớt trong hũ ra rồi từ từ tiến đến chỗ nó, nó cố vùng vẩy, nó phải thoát ra khỏi đây, không được để Mạc Thanh tiến tới đây. Nhưng càng lúc Mạc Thanh càng tiến tới làm nó rất sợ, tim nó như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Thấy Băng hoảng sợ như vậy, Mạc Thanh cảm thấy vô cùng hả dạ, Mạc Thanh tiến lại gần vuốt ve mái tóc nó
-tao không chỉ muốn lấy đi đôi mắt của mày mà còn muốn cả mái tóc này nữa.
Trong giây phút định mệnh, bổng chuông điện thoại Yến reo lên, khiến Mạc Thanh quay đầu lại nhìn Yến
Yến bắt máy -alo
-chúng ta đã bị phát hiện rồi, cảnh sát đang đến. Tôi chuồn đây
Nói xong tên đó cúp máy, nhưng Yến khuôn mặt vẫn thản nhiên
-có chuyện gì vậy? Mạc Thanh hỏi
-không có gì. Chắc là bọn canh gác ngoài kia lại gây chuyện với nhau rồi. Cô cứ tiếp tục đi, tôi sẽ ra xem thử.
Mạc Thanh có hơi nghi ngờ nhưng nhìn vào nét mặt biểu cảm của Yến thì chẳng có gì khác thường cả nên nó không nói gì hết và để Yến đi.
Yến ra ngoài khép cửa lại cẩn thận rồi hiển nhiên như không có chuyện gì xảy ra
Thanh quay lại với Băng, một tay cầm nắm ớt bột còn một tay nắm đầu Băng ngước lên, Băng nhắm đôi mắt lại thật chặt dù có thế nào nó cũng nhất quyết không mở mắt ra, nó cảm nhận được hơi cay của ớt đang dần dần tiến gần đến mắt nó, chỉ vài milimet nữa thôi. Nó sợ hãi người rung bần bật
Mạc Thanh cười khoái chí
-giờ thì chỉ có thần mới cứu được mày
Vừa dứt lời thì cánh cửa bổng mở toang, và một giọng nói quen thuộc cất lên
-vậy tôi có phải là thần không?
Mạc Thanh vô cùng ngạc nhiên tại sao Lâm biết được chỗ này mà đến, còn nữa Yến đã đi đâu rồi, nếu là ra ngoài xem thì phải biết Lâm đang tới đây chứ, tại sao không nói cho nó biết. Nó chợt nhớ ra cuộc điện thoại lúc nãy, vậy là nó đã bị Yến lừa rồi “chết tiệt, tao sẽ không tha cho mày đâu!”.
Mạc Thanh vẫn mớ ớt trên tay ý định chét vào mắt Nhi vẫn không bị từ bỏ, bổng một giọng nói to vang lên đầy sự đe dọa
-màu dừng lại, nếu không tôi bắn chết cô. Lâm chỉa súng vào Mạc Thanh
Lâm còn có cả súng nữa sao, súng đã lên nòng, chỉ cần nó bôi mớ ớt này vào mặt Băng thì “bùm” cuộc đời nó cũng sẽ toi
Không còn cách nào khác nó đành vứt mớ ớt bột ẩm ướt trên tay
-được rồi, tôi đã vứt rồi thì cậu bạn cũng nên hạ súng xuống đi chứ
Vừa dứt lời thì một giọng nói khác lại vang lên
-đồng bọn của cô ngoài kia đã bị cảnh sát tóm rồi, mau đầu hàng đi. Khang từ phía trước đi tới và chỉa súng trước mặt Mạc Thanh
Lại còn có cả Khang nữa sao? Được lắm, chuyện đã đến nước này rồi thì không còn cách nào khác
-không dễ vậy đâu. Mạc Thanh cầm con dao trên tay rồi chạy đến kề sát cổ Băng
-nếu tiến tới thì đừng mong nó còn sống.
Hình như chiêu này đã có tác dụng rồi, Lâm và Khang đang sợ Băng bị thương thì phải, Mạc Thanh cười đắc ý
-mau bỏ súng xuống!
Nó càng nói càng kề con dao sát cổ Băng hơn
Khang và Lâm đành bỏ súng xuống
-ôi mày xem kìa Hàn Thiên Băng, hai người con trai trước mặt mày, đã vì mày mà bỏ súng xuống đấy! Cảm động chưa!
Khang từ từ bước gần đến Mạc Thanh
- mau dừng lại đi, bạn sẽ mất cả tương lai vì hành động này đấy, gia đình bạn sẽ như thế nào nếu biết bạn đang kề dao vào cổ một nữ sinh cùng lớp
Mạc Thanh cười nhếch,
-tôi không quan tâm, tôi như thế này cũng tất cả là do bạn thôi, nếu bạn chọn tôi thì mọi chuyện đã khác. Hôm nay Băng có bị làm sao thì tất cả cũng là do bạn thôi
-ừ, tất cả là tại tôi, tôi sẽ bù đắp lại tôi sẽ chọn bạn, bạn hãy bỏ dao ra đi
-thật nực cười! Bạn đang coi tôi là đứa con nít hả, bạn nói vậy thì tôi sẽ tha cho nó sao. Bạn mơ đi
Mạc Thanh vừa dứt lời thì con dao trên tay cô ta đã bị hất văng ra. Lâm lựa lúc Mạc Thanh nói chuyện với Khang, không chú ý đến mình nên đã lén lút đi đến chỗ cô ta và hất văng con dao ra lúc nào không biết.
-cảnh sát đây! Tất cả đứng yên.
Mạc Thanh bị còng tay đưa về sở cảnh sát, lúc đi ngang qua Khang, Mạc Thanh nhìn Khang như sắp rơi nước mắt nhưng Khang không thèm nhìn Mạc Thanh dù chỉ thoáng qua
Lâm vội cởi trói cho Băng
-bạn không sao chứ…..?
Chưa nói hết câu thì Băng đã ôm trầm lấy Lâm và khóc nứt nở
Chính vì cảnh tượng này nên Khang cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến Mạc Thanh, thấy Băng ôm Lâm và khóc như vậy làm tim Khang đau nhói, Khang cũng chẳng biết làm gì ngoài đứng nhìn. chắc có lẽ người con trai mà Băng đang ôm lấy mới thật sự đem lại hạnh phúc cho Băng.
Khang lẳng lặng đi ra ngoài.
/19
|