Vừa mới bước ra khỏi cửa, hai chân Thiên Du như muốn nhũn ra. Cô không biết tại sao lúc đó mình to gan như vậy, lúc nãy vì đang tức giận nên lúc phá cửa xông vào Thiên Du không thấy đau, trả thù xong thì....trời ơi cái chân tội nghiệp, đau chết mất. Hoàng Băng Phong chết tiệt, thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc gì làm hay sao vậy? _ Thiên Du ngồi xuống cái ghế đá, xoa xoa cái chân đau, không ngừng lôi mười tám đời tổ tiên của anh ra chửi.
(T/g: thật ra thì đúng là anh Phong không có gì làm thật.
T.Du: vậy thì bà tìm việc cho anh ta làm đi, rảnh quá tìm chuột ném vào tủ người ta lzì.hừ....)
Hoàng Băng Phong nhìn sang thì thấy Quân Hạo đang cúi đầu xuống, đôi vai rung rung. Anh biết cậu ta đang cười, cơn giận vừa nén xuống có dịp bùng phát bằng giọng lạnh lẽo, không hàm chứa một tia cảm xúc.
Cười to lên, không cần phải nhịn.
Quân Hạo biết anh đang tức giận, nhưng vẫn cười ha hả trước mặt anh.
Cô ta sẽ phải trả giá cho sự nhục nhã mà mình đã gây ra cho tôi. giọng nói của Hoàng Băng Phong lạnh như kiểu mới bước ra từ hầm băng của địa ngục.
(T/g: xía nha. Rõ ràng anh bảo ngta ném chuột vào tủ đồ của T. Du trước, vậy mà trả thù gì? T. Du chỉ đem wà tặng về trả cho chủ nhân nó thôi mà?
H.B. Phong: im đi, viết truyện của bà đi độc giả hóng tới dài cổ rồi.
T/g: ồ. *ngoan ngoãn cầm bút viết tiếp.)
Tùy mày cứ chơi một mình đi, lần này tao không tham gia, tao có việc phải làm rồi. Quân Hạo dở giọng cà lơ phất phơ từ chối.
Mày đã thay đổi rồi Phong ạ! Từ trước tới giờ tao chưa bao giờ mày tỏ ra tức giận thậm chí là cười. _ Quân Hạo thì thầm, vỗ vai Phong.
Thay đổi ư... Hoàng Băng Phong nghi hoặc, có lẽ là có một người. Anh cười mỉm, khi suy nghĩ về người đó.
Có lẽ mày thích nhỏ đó rồi, chỉ là bản thân mày không biết thôi. _Quân Hạo thầm nghĩ, lắc đầu cười mỉm. Anh đi tới cạnh bàn cầm bó hoa hồng mỉm cười, đi xuống lớp 10A. Nở nụ cười sát gái, hỏi tất cả nữ sinh trong lớp tìm bàn Uyển Nhi ngồi. Thấy anh Quân Hạo cười với mình, cả đám nữ sinh nhao nhao hét lên.
Oa...anh ý cười với mình kìa!
Không phải ảnh cười với mình.
Bla....ble........
Ở bàn cuối tổ 2 đó anh. _ ns nào đó lên tiếng. Chiếc xe Lamborghini vừa mới tới cổng trường, Uyển Nhi bước ra từ trên xe đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Cô vào lớp tìm Thiên Du nhưng không thấy, chỉ thấy bó hoa hồng và chiếc balo của Thiên Du đặt trong bàn.
Uyển Nhi nhìn thấy bó hoa hồng đặt trên bàn thì rất tò mò, hàng nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu.
Sao lại có bó hoa ở đây nhỉ? Này là tặng cho Thiên Du hay mình?
Hoa đó là anh Quân Hạo tặng bạn đó. _ ns1 nhìn vẻ mặt không hiểu của Uyển Nhi nên tốt bụng giải thích. Không nghĩ ngợi nhiều Uyển Nhi thẳng tay tống bó hoa vào thùng rác. Nhiều người thể hiện vẻ mặt tiếc hận, nhìn biểu tình của họ Uyển Nhi nhướng mi, cất giọng.
Sao vậy? Biểu tình của mấy người là sao?
Sao bạn lại ném hoa anh Quân Hạo tặng vào trong thùng rác? _ ns2 ra vẻ bất bình có chút tiếc nuối lên tiếng.
Thích à? Vậy thì bạn đến thùng rác nhặt lại. _ Uyển Nhi không đếm xỉa đến vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt của người nọ, trả lời.
Thiên Du bước vào lớp, bộ đồng phục trên người lúc nãy bị ướt giờ cũng sắp khô, mái tóc bù xù. Nhìn bộ dạng thảm hại của Thiên Du, cô không hiểu việc gì xảy ra còn mọi người nhìn Thiên Du cười thầm.
Thiên Du à! Bạn bị làm sao vậy? Uyển Nhi hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Mình không sao chỉ bị mấy con chó hoang đuổi thôi! _Thiên Du gượng cười, nhẹ nhàng nói. Bọn người bày trò trêu chọc Thiên Du rất tức giận, nhưng không một ai lên tiếng. Bởi họ hiểu nếu họ lên tiếng chính là tự nhận bản thân họ là chó hoang.
(T/g: thật ra thì đúng là anh Phong không có gì làm thật.
T.Du: vậy thì bà tìm việc cho anh ta làm đi, rảnh quá tìm chuột ném vào tủ người ta lzì.hừ....)
Hoàng Băng Phong nhìn sang thì thấy Quân Hạo đang cúi đầu xuống, đôi vai rung rung. Anh biết cậu ta đang cười, cơn giận vừa nén xuống có dịp bùng phát bằng giọng lạnh lẽo, không hàm chứa một tia cảm xúc.
Cười to lên, không cần phải nhịn.
Quân Hạo biết anh đang tức giận, nhưng vẫn cười ha hả trước mặt anh.
Cô ta sẽ phải trả giá cho sự nhục nhã mà mình đã gây ra cho tôi. giọng nói của Hoàng Băng Phong lạnh như kiểu mới bước ra từ hầm băng của địa ngục.
(T/g: xía nha. Rõ ràng anh bảo ngta ném chuột vào tủ đồ của T. Du trước, vậy mà trả thù gì? T. Du chỉ đem wà tặng về trả cho chủ nhân nó thôi mà?
H.B. Phong: im đi, viết truyện của bà đi độc giả hóng tới dài cổ rồi.
T/g: ồ. *ngoan ngoãn cầm bút viết tiếp.)
Tùy mày cứ chơi một mình đi, lần này tao không tham gia, tao có việc phải làm rồi. Quân Hạo dở giọng cà lơ phất phơ từ chối.
Mày đã thay đổi rồi Phong ạ! Từ trước tới giờ tao chưa bao giờ mày tỏ ra tức giận thậm chí là cười. _ Quân Hạo thì thầm, vỗ vai Phong.
Thay đổi ư... Hoàng Băng Phong nghi hoặc, có lẽ là có một người. Anh cười mỉm, khi suy nghĩ về người đó.
Có lẽ mày thích nhỏ đó rồi, chỉ là bản thân mày không biết thôi. _Quân Hạo thầm nghĩ, lắc đầu cười mỉm. Anh đi tới cạnh bàn cầm bó hoa hồng mỉm cười, đi xuống lớp 10A. Nở nụ cười sát gái, hỏi tất cả nữ sinh trong lớp tìm bàn Uyển Nhi ngồi. Thấy anh Quân Hạo cười với mình, cả đám nữ sinh nhao nhao hét lên.
Oa...anh ý cười với mình kìa!
Không phải ảnh cười với mình.
Bla....ble........
Ở bàn cuối tổ 2 đó anh. _ ns nào đó lên tiếng. Chiếc xe Lamborghini vừa mới tới cổng trường, Uyển Nhi bước ra từ trên xe đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Cô vào lớp tìm Thiên Du nhưng không thấy, chỉ thấy bó hoa hồng và chiếc balo của Thiên Du đặt trong bàn.
Uyển Nhi nhìn thấy bó hoa hồng đặt trên bàn thì rất tò mò, hàng nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu.
Sao lại có bó hoa ở đây nhỉ? Này là tặng cho Thiên Du hay mình?
Hoa đó là anh Quân Hạo tặng bạn đó. _ ns1 nhìn vẻ mặt không hiểu của Uyển Nhi nên tốt bụng giải thích. Không nghĩ ngợi nhiều Uyển Nhi thẳng tay tống bó hoa vào thùng rác. Nhiều người thể hiện vẻ mặt tiếc hận, nhìn biểu tình của họ Uyển Nhi nhướng mi, cất giọng.
Sao vậy? Biểu tình của mấy người là sao?
Sao bạn lại ném hoa anh Quân Hạo tặng vào trong thùng rác? _ ns2 ra vẻ bất bình có chút tiếc nuối lên tiếng.
Thích à? Vậy thì bạn đến thùng rác nhặt lại. _ Uyển Nhi không đếm xỉa đến vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt của người nọ, trả lời.
Thiên Du bước vào lớp, bộ đồng phục trên người lúc nãy bị ướt giờ cũng sắp khô, mái tóc bù xù. Nhìn bộ dạng thảm hại của Thiên Du, cô không hiểu việc gì xảy ra còn mọi người nhìn Thiên Du cười thầm.
Thiên Du à! Bạn bị làm sao vậy? Uyển Nhi hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Mình không sao chỉ bị mấy con chó hoang đuổi thôi! _Thiên Du gượng cười, nhẹ nhàng nói. Bọn người bày trò trêu chọc Thiên Du rất tức giận, nhưng không một ai lên tiếng. Bởi họ hiểu nếu họ lên tiếng chính là tự nhận bản thân họ là chó hoang.
/15
|