Sáng hôm đó lớp Thiên Du còn tiết thể dục nữa là kết thúc buổi học của ngày hôm nay. Thiên Du và Uyển Nhi nói chuyện một hồi, cả hai cùng đi tới phòng thể dục. Tình cờ lớp Hoàng Băng Phong cũng có lịch học thể dục luôn, nhìn thấy Thiên Du là ngọn lửa tức giận trong lòng anh có thể cháy bất cứ lúc nào. Thiên Du nói chuyện vui vẻ cùng Uyển Nhi, không hề nhìn thấy sự tức giận của người nào đó. Hoàng Băng Phong nhìn Thiên Du bằng ánh mắt đắm đuối nhầm phải gọi là gân xanh nổi đầy trên trán, hai tay cầm bóng thật chặt khuôn mặt xám ngoét. Nghĩ đến vụ việc sáng nay Thiên Du hất nước vào người, rồi còn ném con chuột chết ở trước mặt mình. Càng nghĩ càng làm anh tức giận vì vậy Băng Phong nghĩ cách trả thù Thiên Du. Nhìn quả bóng trên tay, một suy nghĩ loé lên trong đầu. Không nghĩ ngợi nhiều, anh thẳng tay phi quả bóng về phía Thiên Du. Cô đang nói chuyện cùng Uyển Nhi, không để ý có quả bóng đang lao thẳng về phía mình, quả bóng đập vào người Thiên Du, khiến cô ngã sõng soài. Uyển Nhi thấy Thiên Du ngã, nhanh chóng đỡ cô dậy còn Thiên Du chỉ mải tìm kiếm chủ nhân của trái bóng ở xung quanh xem ai là người gây ra việc này. Khi cô nhìn vào sân bóng thì thấy Hoàng Băng Phong đang đứng đó. Dù cách nhau bởi tấm lưới ngăn cách, nhưng Thiên Du dám khẳng định quả bóng đó chính tên Hoàng Băng Phong đáng ghét ném ra. Nhìn ánh mắt thách thức của anh ta Thiên Du hiểu đây món quà mà anh ta tặng tiếp cho cô. Nhìn quả bóng trên sân, Thiên Du nghiến răng cười, nhìn nụ cười bây giờ của cô giả tạo cực kỳ. Có qua cũng phải có lại chứ?! Thiên Du nghĩ thầm, nở nụ cười gian xảo. Thiên Du tưởng tượng đến cảnh quả bóng đập vào khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Băng Phong, trên khuôn mặt anh sẽ in hình tròn màu đỏ giống hệt quả bóng. Anh ta sẽ một tay bịt mũi ngăn không cho máu chảy ra, Thiên Du dám chắc anh sẽ liéc xéo cô với ánh mắt thù hằn. Nhưng còn lâu Thiên Du mới sợ dù sao cô cũng bị bắt nạt rồi gây thêm chuyện nữa cũng chả sao cả. Càng nghĩ Thiên Du càng vui vẻ, nụ cười chói mắt nở trên khuôn mặt cô. Uyển Nhi đứng bên cạnh Thiên Du thì rất lo lắng cho cô bạn mình. Uyển Nhi thấy Thiên Du im lặng không trả lời mình đành thử quơ quơ tay qua trước mặt Thiên Du, thấy Thiên Du không hề phản ứng lại. Uyển Nhi cả kinh, trong lòng tự hỏi có khi nào bạn ấy bị bóng đập vào đầu tổn thương tới.......... rồi không? Nhìn theo ánh mắt ngây ngốc của Thiên Du chỉ nhìn chằm chằm về phía Hoàng Băng Phong, trên môi cô nở nụ cười khiến Uyển Nhi có cảm giác lạnh cả sống lưng. Hết nhìn Thiên Du lại nhìn về phía Hoàng Băng Phong.
không lẽ......... bạn ấy thích anh ta hả?? Chắc không phải đâu! _Uyển Nhi lắc đầu và cố gạt hết đống suy nghĩ linh tinh của mình ra khỏi đầu. Uyển Nhi dứt ra khỏi dòng suy ngẫm, lấy một hơi dài và..................
THIÊN............DU...........
Vâng và bạn Uyển Nhi của chúng ta đã hét thẳng vào tai Thiên Du với công xuất tương đương với cái loa phát thanh, khiến Thiên Du đang tưởng tượng bản thân được nhìn vẻ mặt xấu xí của Hoàng Băng Phong chính thức chấm dứt. Mọi người đang ngồi nói chuyện ở khu thể dục đều nhìn hai đứa chằm chằm.
A..Hả?... bà làm gì vậy? Điếc tai tôi rồi Thiên Du phản ứng trở lại, có cảm giác thấy tai của mình khó chịu đành xoa xoa hai bên tai của mình, nhăn nhó hỏi.
Thiên Du nè....!! Có phải bà.....thích anh ta không?? nói rồi Uyển Nhi chỉ chỉ tay về phía Hoàng Băng Phong. Thiên Du xua tay, nói:
Không đời nào tôi thích anh ta, nhìn đã muốn đập rồi. chỉ tiếc mình không biết võ Thiên Du tự thêm câu đó vào trong lòng. Hình như có gì đó không đúng thì phải? Tại sao mọi người lại nhìn mình? Không phải họ nên chế nhạo Hoàng Băng Phong à? Thiên Du ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô lúc này là hình ảnh Hoàng Băng Phong xoay xoay quả bóng từ lúc nào. Thiên Du trợn mắt nhìn, không phải.... quả bóng đập vào mặt anh ta rồi sao? Sao... giờ anh ta còn ở đây?? Không phải nên tức giận, mặt hằm hằm đi xuống phòng y tế rồi à??
(T/g: tưởng tượng luôn khác xa so với thực tế. *vỗ vỗ vai Thiên Du*)
Hoàng Băng Phong nhướng mi, nở nụ cười nửa miệng khiêu khích Thiên Du triệt để, Thiên Du tức giận vô cùng, mắng thầm anh ta vô số lần trong lòng.
*lời tác giả : tặng bạn Quỳnh.
sinh nhật vui vẻ_happy birthday
Và vì mình đang cuối cấp (lớp 12rồi) giờ mình cần tập trung vào việc học nên không thể đăng truyện thường xuyên được mong mọi người thông cảm.
không lẽ......... bạn ấy thích anh ta hả?? Chắc không phải đâu! _Uyển Nhi lắc đầu và cố gạt hết đống suy nghĩ linh tinh của mình ra khỏi đầu. Uyển Nhi dứt ra khỏi dòng suy ngẫm, lấy một hơi dài và..................
THIÊN............DU...........
Vâng và bạn Uyển Nhi của chúng ta đã hét thẳng vào tai Thiên Du với công xuất tương đương với cái loa phát thanh, khiến Thiên Du đang tưởng tượng bản thân được nhìn vẻ mặt xấu xí của Hoàng Băng Phong chính thức chấm dứt. Mọi người đang ngồi nói chuyện ở khu thể dục đều nhìn hai đứa chằm chằm.
A..Hả?... bà làm gì vậy? Điếc tai tôi rồi Thiên Du phản ứng trở lại, có cảm giác thấy tai của mình khó chịu đành xoa xoa hai bên tai của mình, nhăn nhó hỏi.
Thiên Du nè....!! Có phải bà.....thích anh ta không?? nói rồi Uyển Nhi chỉ chỉ tay về phía Hoàng Băng Phong. Thiên Du xua tay, nói:
Không đời nào tôi thích anh ta, nhìn đã muốn đập rồi. chỉ tiếc mình không biết võ Thiên Du tự thêm câu đó vào trong lòng. Hình như có gì đó không đúng thì phải? Tại sao mọi người lại nhìn mình? Không phải họ nên chế nhạo Hoàng Băng Phong à? Thiên Du ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô lúc này là hình ảnh Hoàng Băng Phong xoay xoay quả bóng từ lúc nào. Thiên Du trợn mắt nhìn, không phải.... quả bóng đập vào mặt anh ta rồi sao? Sao... giờ anh ta còn ở đây?? Không phải nên tức giận, mặt hằm hằm đi xuống phòng y tế rồi à??
(T/g: tưởng tượng luôn khác xa so với thực tế. *vỗ vỗ vai Thiên Du*)
Hoàng Băng Phong nhướng mi, nở nụ cười nửa miệng khiêu khích Thiên Du triệt để, Thiên Du tức giận vô cùng, mắng thầm anh ta vô số lần trong lòng.
*lời tác giả : tặng bạn Quỳnh.
sinh nhật vui vẻ_happy birthday
Và vì mình đang cuối cấp (lớp 12rồi) giờ mình cần tập trung vào việc học nên không thể đăng truyện thường xuyên được mong mọi người thông cảm.
/15
|