- Đáng ghét! Alisia bực mình hét lên.
Cô nhìn vào bàn tay thon dài của mình, giờ đã nhuộm một màu đỏ tươi của máu rồi rảo bước về phía dòng sông Tommizie, không đoái hoài gì đến cái xác nữa.
- “Phải rửa tay thôi.” – Alisia nhủ thầm, tay nắm chặt con dao găm nhỏ cũng đẫm máu tanh.
Càng tiến lại gần, Alisia càng cảm thấy dòng sông Tommizie quả thực rất xinh đẹp. Dòng nước màu xanh biển trong veo, có thể nhìn thấy những viên đá cuội trắng dưới đáy sông và từng đàn cá bơi lội tung tăng. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống dòng nước khiến nó lấp lánh rất kì diệu. Tuy dòng thác ở phía thượng nguồn đổ xuống ồn ào, tung bọt trắng xóa nhưng phía dưới, nơi dòng sông Tommizie lững lờ trôi lại khiến cho ta cảm thấy thanh thản vì sự yên bình của nó.
Nhìn mặt nước lấp lánh ánh bạc, Alisia lại đắn đo. Dòng sông đẹp như vậy, sao có thể nhúng thứ máu tanh bẩn của kẻ cặn bã đó xuống được, như thế thật không phải phép. Với lại, ở Evelyn này, dòng sông Tommizie là nơi linh thiêng thứ hai sau cây Đại Cổ Thụ. Mọi người khắp nơi đều rỉ tai nhau về việc nước sông vào những đêm trăng tròn mùa thu có thể thực hiện được ước nguyện từ sâu thẳm của con người và nhiều chuyện kì bí khác xoay quanh dòng sông này.
Sau một hồi lâu suy nghĩ đắn đo, hai bàn tay cùng con dao găm nhuộm sắc đỏ được ngâm trong làn nước mát. Nước luồn vào từng kẽ tay mát rượi, cuốn trôi thứ chất lỏng màu đỏ nhơ nhớp kia. Khuôn mặt Alisia dãn ra, sự vui tươi lại trở lại. Cô gái vui vẻ nghịch nước bắn tung tóe, coi như vài phút trước chưa hề có cuộc giết người đẫm máu đó vậy. Phần diềm váy chấm đất trắng tinh lúc nãy cũng nhuộm màu đỏ thẫm giờ được Alisia xé đi không thương tiếc. Nếu người khác biết được chuyện này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bỗng, phía bên kia dòng sông, một bóng đen đang lừ lừ bước ra từ trong rừng, lá cây rung xào xạc. Alisia lập tức trở nên nghiêm túc, con dao găm nắm chặt trong tay, thế đứng sẵn sàng tấn công kẻ lạ mặt.
- Ai đó ? – Cô thận trọng hỏi.
- Alex.
Giọng nói đáp lại lạnh băng, có vài phần mệt mỏi khiến cô gái này không rét mà run. Cô lấy lại tinh thần, mắt không dời khỏi Alex – bấy giờ đã tiến lại gần dòng sông. Alisia nhíu mày nhìn kĩ rồi chợt nhận ra: bàn tay cậu cũng dính đầy máu. Trong lòng Alisia rất muốn hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh thấu xương của hắn, cô lại dặn lòng vứt nó xuống sông. Nhưng ý nghĩ đó chưa kịp rơi “Tõm” xuống sông đã bị hắn chộp được hỏi lại:
- Phía ngươi có chuyện gì không ?
- Chẳng lẽ bên ngươi cũng xảy ra chuyện ?
Alisia như với được vàng, tò mò hỏi lại. Nếu đã khai thì hắn phải là người khai trước, tuyệt đối không phải cô. Nhận được cái cau mày gay gắt, cô vội vã im re. Lúc này không nên chọc giận hắn. Hắn lạnh lùng hỏi nhưng Alisia cảm nhận rõ rệt sự tức giận trong đó:
- Người Tộc nào ?
- Không biết, ấn dấu không có trên lưng hắn. – Alisia đáp lời.
- Chết tiệt!
Alex nói như hét. Lại im lặng.
- Ta nghĩ có kẻ giật dây sau vụ này. – Trầm ngâm hồi lâu, cậu mới nói.
- Chắc chắn rồi. Và kẻ đó sử dụng ấn dấu ám sát. – Alisia cuộn tay thành nắm đấm. Cô cực kì ghét cái ấn dấu đó.
Ở Evelyn, ấn dấu có rất nhiều loại như ấn dấu vĩnh viễn, ấn dấu sở hữu, ấn dấu quyền lực,… Và ấn dấu ám sát là mộ trong những loại đó, và là loại ấn dấu gây khó chịu vô cùng. Đó là loại ấn dấu dùng cho những kẻ mang danh sát thủ trong một Tộc khi được lệnh đi ám sát người nào đó của Tộc khác. Không giống ấn dấu vĩnh viễn, ấn dấu này biến mất ngay sau khi kẻ đó chết, đề phòng khi nhiệm vụ thì danh tính Tộc đi ám sát sẽ được giữ kín.
Bản thân Alisia cũng cảm thấy sự khúc mắc trong việc này. Cô từ trước tới giờ chưa từng đắc tội với Tộc nào, sao cô lại bị ám sát. Còn Alex thì chắc chắn đắc tội tày trời với nhiều Tộc rồi, khỏi phải nghĩ ngợi sâu xa. Tại sao tên ám sát lại vô cớ tấn công cô? Đáng lẽ phải tra hỏi hắn trước khi giết hắn ta. Giờ nghĩ lại thấy mình thật nóng vội, thiếu suy nghĩ. Chợt nhớ ra một chuyện, Alisia hỏi ngay:
- Còn ngươi, ngươi thu được gì?
- Chẳng gì cả. – Alex hờ hững.
Biết ngay mà! Hỏi hắn mà cứ như không. Cái tính xốc nổi của hắn không cho tên kia chết thảm mới là lạ. Đến cô bình tĩnh thế này cũng nổi khùng lên ấy. ( Tác giả: Chị đề cao chị quá rồi nha! ) Alisia đứng một bên, Alex đứng một bên, mặt đối mặt, mắt đối mắt, ngăn cách giữa họ là dòng sông Tommizie rộng thênh thang. Bóng họ in xuống mặt nước trong veo, tinh lặng như tờ. Alex bỗng cất tiếng phá tan yên lặng:
- Mà có chuyện quan trọng hơn đây.
- Chuyện gì ? – Mặt Alisia chuyển qua sự tò mò tột độ.
- Lễ-đính-hôn.
Alex cố tình nhấn mạnh từng chữ. Alisia shock, hơn nửa phút sau mới hoàn hồn. Cô hoàn toàn nhớ ra lí dó mình ở trong rừng làm gì. Thế là hết!!! Bây giờ thig trong lòng Alisia lại hiện ra một nỗi hận. Hận…hận không chém chết tên mặc đồ đen kia. (T/g: Thế hóa ra không phải chị hận Alex à? Sao kì vậy ? )
Chỉ với một cú nhảy, Alex đã đứng cạnh Alisia, nét mặt bình thản đến lạnh lùng. Cậu khoác vai cô, nói khẽ:
- Đi thôi.
- Bỏ ra! – Alisia tức giận gạt tay Alex ra khỏi vai mình. Hắn đính hôn với cô, không có nghĩa hắn được quyền đụng chạm vào cô.
- À đúng rồi, ngươi đã khử tên ẩn thân chưa ? – Alex đột nhiên thay đổi sắc mặt.
- Hớ…
Alisia than trời. Cái việc quan trọng nhất thì lại quên. Giờ lại hận…hận không băm tên mặc đồ đen ra làm trăm mảnh. Chỉ tại hắn mà cô quên mất nhiệm vụ quan trọng. Thấy Alisia đầu bốc hỏa, hai bàn tay nắm chặt, Alex lắc đầu ngao ngán. Biết ngay mà! Tin tưởng cô ta là một sai lầm. Cậu thở dài:
- Ta đã bảo ngươi vào rừng là phải tìm hắn luôn rồi.
- Tại tên sát thủ đáng chết đó chứ bộ. – Alisia bực mình cãi lại.
- Vậy tại sao giết hắn xong ngươi không đi tìm? – Giọng Alex trở nên gay gắt.
- Chuyện đó…
Alisia lúng túng. Alex vốn dĩ đang tức giận dâng trào, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt tỏ vẻ hối lỗi thì như ngọn lửa bị xô nước dập tắt. Cậu hạ giọng:
- Nếu khử tên đó thì khi ta với ngươi gặp nhau còn có thể trốn được. Nhưng giờ thì vào tròng rồi.
- Ừ…
Thực ra Alisia định nói câu “ Xin lỗi ”, nhưng vì vướng phải cái lòng tự trọng cao ngút trời nên đến cuối cùng lại chuyển thành “Ừ”. Alex lặng lẽ đi trước, không liếc nhìn cô lấy một cái. Alisia lẽo đẽo bám theo sau, cúi gằm mặt. Hai người cứ im lặng bước đi như thế cho đến khi tới lãnh địa của Tộc Mèo Rừng. Trái với vẻ mặt âm u như đưa đám của hai người này là hàng ngàn khuôn mặt tươi rói như hoa của mọi người khác. Nhưng cũng có ba người không có vẻ gì là vui lắm. David rẽ đám đông bước ra, đặt tay lên ngực trái, cúi đầu nói:
- Hai vị Trưởng Tộc, mời vào phòng họp.
________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Lời tác giả: Tên hai chương 9 và chương 10 chắc các bạn không hiểu lắm nên mình sẽ giải thích. Ở chương 9 và 10 có hai việc không thành, đó là ám sát và âm mưu trốn việc đính hôn. Còn ở chương 10, có một việc thành, đó chính là đính hôn ^^ . Rất mong các bạn ủng hộ truyện của mình! Arigatou.
Cô nhìn vào bàn tay thon dài của mình, giờ đã nhuộm một màu đỏ tươi của máu rồi rảo bước về phía dòng sông Tommizie, không đoái hoài gì đến cái xác nữa.
- “Phải rửa tay thôi.” – Alisia nhủ thầm, tay nắm chặt con dao găm nhỏ cũng đẫm máu tanh.
Càng tiến lại gần, Alisia càng cảm thấy dòng sông Tommizie quả thực rất xinh đẹp. Dòng nước màu xanh biển trong veo, có thể nhìn thấy những viên đá cuội trắng dưới đáy sông và từng đàn cá bơi lội tung tăng. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống dòng nước khiến nó lấp lánh rất kì diệu. Tuy dòng thác ở phía thượng nguồn đổ xuống ồn ào, tung bọt trắng xóa nhưng phía dưới, nơi dòng sông Tommizie lững lờ trôi lại khiến cho ta cảm thấy thanh thản vì sự yên bình của nó.
Nhìn mặt nước lấp lánh ánh bạc, Alisia lại đắn đo. Dòng sông đẹp như vậy, sao có thể nhúng thứ máu tanh bẩn của kẻ cặn bã đó xuống được, như thế thật không phải phép. Với lại, ở Evelyn này, dòng sông Tommizie là nơi linh thiêng thứ hai sau cây Đại Cổ Thụ. Mọi người khắp nơi đều rỉ tai nhau về việc nước sông vào những đêm trăng tròn mùa thu có thể thực hiện được ước nguyện từ sâu thẳm của con người và nhiều chuyện kì bí khác xoay quanh dòng sông này.
Sau một hồi lâu suy nghĩ đắn đo, hai bàn tay cùng con dao găm nhuộm sắc đỏ được ngâm trong làn nước mát. Nước luồn vào từng kẽ tay mát rượi, cuốn trôi thứ chất lỏng màu đỏ nhơ nhớp kia. Khuôn mặt Alisia dãn ra, sự vui tươi lại trở lại. Cô gái vui vẻ nghịch nước bắn tung tóe, coi như vài phút trước chưa hề có cuộc giết người đẫm máu đó vậy. Phần diềm váy chấm đất trắng tinh lúc nãy cũng nhuộm màu đỏ thẫm giờ được Alisia xé đi không thương tiếc. Nếu người khác biết được chuyện này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bỗng, phía bên kia dòng sông, một bóng đen đang lừ lừ bước ra từ trong rừng, lá cây rung xào xạc. Alisia lập tức trở nên nghiêm túc, con dao găm nắm chặt trong tay, thế đứng sẵn sàng tấn công kẻ lạ mặt.
- Ai đó ? – Cô thận trọng hỏi.
- Alex.
Giọng nói đáp lại lạnh băng, có vài phần mệt mỏi khiến cô gái này không rét mà run. Cô lấy lại tinh thần, mắt không dời khỏi Alex – bấy giờ đã tiến lại gần dòng sông. Alisia nhíu mày nhìn kĩ rồi chợt nhận ra: bàn tay cậu cũng dính đầy máu. Trong lòng Alisia rất muốn hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh thấu xương của hắn, cô lại dặn lòng vứt nó xuống sông. Nhưng ý nghĩ đó chưa kịp rơi “Tõm” xuống sông đã bị hắn chộp được hỏi lại:
- Phía ngươi có chuyện gì không ?
- Chẳng lẽ bên ngươi cũng xảy ra chuyện ?
Alisia như với được vàng, tò mò hỏi lại. Nếu đã khai thì hắn phải là người khai trước, tuyệt đối không phải cô. Nhận được cái cau mày gay gắt, cô vội vã im re. Lúc này không nên chọc giận hắn. Hắn lạnh lùng hỏi nhưng Alisia cảm nhận rõ rệt sự tức giận trong đó:
- Người Tộc nào ?
- Không biết, ấn dấu không có trên lưng hắn. – Alisia đáp lời.
- Chết tiệt!
Alex nói như hét. Lại im lặng.
- Ta nghĩ có kẻ giật dây sau vụ này. – Trầm ngâm hồi lâu, cậu mới nói.
- Chắc chắn rồi. Và kẻ đó sử dụng ấn dấu ám sát. – Alisia cuộn tay thành nắm đấm. Cô cực kì ghét cái ấn dấu đó.
Ở Evelyn, ấn dấu có rất nhiều loại như ấn dấu vĩnh viễn, ấn dấu sở hữu, ấn dấu quyền lực,… Và ấn dấu ám sát là mộ trong những loại đó, và là loại ấn dấu gây khó chịu vô cùng. Đó là loại ấn dấu dùng cho những kẻ mang danh sát thủ trong một Tộc khi được lệnh đi ám sát người nào đó của Tộc khác. Không giống ấn dấu vĩnh viễn, ấn dấu này biến mất ngay sau khi kẻ đó chết, đề phòng khi nhiệm vụ thì danh tính Tộc đi ám sát sẽ được giữ kín.
Bản thân Alisia cũng cảm thấy sự khúc mắc trong việc này. Cô từ trước tới giờ chưa từng đắc tội với Tộc nào, sao cô lại bị ám sát. Còn Alex thì chắc chắn đắc tội tày trời với nhiều Tộc rồi, khỏi phải nghĩ ngợi sâu xa. Tại sao tên ám sát lại vô cớ tấn công cô? Đáng lẽ phải tra hỏi hắn trước khi giết hắn ta. Giờ nghĩ lại thấy mình thật nóng vội, thiếu suy nghĩ. Chợt nhớ ra một chuyện, Alisia hỏi ngay:
- Còn ngươi, ngươi thu được gì?
- Chẳng gì cả. – Alex hờ hững.
Biết ngay mà! Hỏi hắn mà cứ như không. Cái tính xốc nổi của hắn không cho tên kia chết thảm mới là lạ. Đến cô bình tĩnh thế này cũng nổi khùng lên ấy. ( Tác giả: Chị đề cao chị quá rồi nha! ) Alisia đứng một bên, Alex đứng một bên, mặt đối mặt, mắt đối mắt, ngăn cách giữa họ là dòng sông Tommizie rộng thênh thang. Bóng họ in xuống mặt nước trong veo, tinh lặng như tờ. Alex bỗng cất tiếng phá tan yên lặng:
- Mà có chuyện quan trọng hơn đây.
- Chuyện gì ? – Mặt Alisia chuyển qua sự tò mò tột độ.
- Lễ-đính-hôn.
Alex cố tình nhấn mạnh từng chữ. Alisia shock, hơn nửa phút sau mới hoàn hồn. Cô hoàn toàn nhớ ra lí dó mình ở trong rừng làm gì. Thế là hết!!! Bây giờ thig trong lòng Alisia lại hiện ra một nỗi hận. Hận…hận không chém chết tên mặc đồ đen kia. (T/g: Thế hóa ra không phải chị hận Alex à? Sao kì vậy ? )
Chỉ với một cú nhảy, Alex đã đứng cạnh Alisia, nét mặt bình thản đến lạnh lùng. Cậu khoác vai cô, nói khẽ:
- Đi thôi.
- Bỏ ra! – Alisia tức giận gạt tay Alex ra khỏi vai mình. Hắn đính hôn với cô, không có nghĩa hắn được quyền đụng chạm vào cô.
- À đúng rồi, ngươi đã khử tên ẩn thân chưa ? – Alex đột nhiên thay đổi sắc mặt.
- Hớ…
Alisia than trời. Cái việc quan trọng nhất thì lại quên. Giờ lại hận…hận không băm tên mặc đồ đen ra làm trăm mảnh. Chỉ tại hắn mà cô quên mất nhiệm vụ quan trọng. Thấy Alisia đầu bốc hỏa, hai bàn tay nắm chặt, Alex lắc đầu ngao ngán. Biết ngay mà! Tin tưởng cô ta là một sai lầm. Cậu thở dài:
- Ta đã bảo ngươi vào rừng là phải tìm hắn luôn rồi.
- Tại tên sát thủ đáng chết đó chứ bộ. – Alisia bực mình cãi lại.
- Vậy tại sao giết hắn xong ngươi không đi tìm? – Giọng Alex trở nên gay gắt.
- Chuyện đó…
Alisia lúng túng. Alex vốn dĩ đang tức giận dâng trào, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt tỏ vẻ hối lỗi thì như ngọn lửa bị xô nước dập tắt. Cậu hạ giọng:
- Nếu khử tên đó thì khi ta với ngươi gặp nhau còn có thể trốn được. Nhưng giờ thì vào tròng rồi.
- Ừ…
Thực ra Alisia định nói câu “ Xin lỗi ”, nhưng vì vướng phải cái lòng tự trọng cao ngút trời nên đến cuối cùng lại chuyển thành “Ừ”. Alex lặng lẽ đi trước, không liếc nhìn cô lấy một cái. Alisia lẽo đẽo bám theo sau, cúi gằm mặt. Hai người cứ im lặng bước đi như thế cho đến khi tới lãnh địa của Tộc Mèo Rừng. Trái với vẻ mặt âm u như đưa đám của hai người này là hàng ngàn khuôn mặt tươi rói như hoa của mọi người khác. Nhưng cũng có ba người không có vẻ gì là vui lắm. David rẽ đám đông bước ra, đặt tay lên ngực trái, cúi đầu nói:
- Hai vị Trưởng Tộc, mời vào phòng họp.
________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Lời tác giả: Tên hai chương 9 và chương 10 chắc các bạn không hiểu lắm nên mình sẽ giải thích. Ở chương 9 và 10 có hai việc không thành, đó là ám sát và âm mưu trốn việc đính hôn. Còn ở chương 10, có một việc thành, đó chính là đính hôn ^^ . Rất mong các bạn ủng hộ truyện của mình! Arigatou.
/17
|