Alisia ủ rũ đi cùng Alex tới phòng họp. Cô biết, vào phòng họp của Tộc sẽ chẳng có gì đáng vui mừng hết, trái lại nên chuẩn bị sẵn sàng nghe mắng thì hơn. David đi theo sau hai người, mặt cũng thoáng sầm xì. Anh cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đi đúng hướng, ai ngờ, mọi thứ còn tồi tệ hơn dự kiến. Lúc nhìn thấy vẻ mặt của David, Alisia tưởng cận vệ của mình đang buồn thay cho chủ hắn nên cảm thấy trong lòng vui vui xen lẫn cảm động. Cô cố dùng giọng vui vẻ:
- Đừng lo, em sẽ sống tốt mà.
David im lặng không đáp, mặt lại càng đen hơn. Alisia đâu hiểu được nguyên nhân sâu xa trong lòng David. Alisia dùng mọi lời lẽ để an ủi người cận vệ thân thiết của mình, đồng thời cũng là an ủi chính bản thân cô. Số cô đúng là số con mèo mà!!! ( T^T)
Đứng trước cửa phòng họp đóng kín, bất giác Alisia khẽ run lên. Tưởng chừng như chỉ cần mở cánh cửa này ra thì hàng loại dao găm sẽ bay về phía cô vậy. Chưa kịp lấy lại tinh thần bằng cách hít vào thở ra như mọi bận, Alex đã đẩy cửa vào. Theo phản xạ, Alisia đưa hai khuỷu tay chắn trước mặt, mắt nhắm nghiền, chờ cơn mưa dao găm bay tới. Nhưng, trái ngược với sự lo lắng của cô, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cũng như không hề có con dao nào bay tới. Alisia hạ khuỷu tay xuống, hé mắt nhìn. Trước mắt cô là khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng của David. Anh ân cần hỏi:
- Trưởng Tộc, Người có sao không?
- Em…không sao.
Alisia cười trừ, dần lấy lại bình tĩnh. Tiếp đó là câu nói dưới 20 độ C :
- Nhanh lên đi.
- Ngài không thấy là cô ấy đang run sao? – David nhìn về phía Alex, đôi mắt thoáng vẻ tức giận.
- Liên quan tới ta sao? – Alex lạnh nhạt.
David giận run, tay nắm chặt lại, đường gân xanh nổi lên. Alisia xen vào trước khi họ đánh nhau thật.
- David, bình tĩnh đi. Kệ hắn.
Trưởng Tộc đã cản, David cũng không dám tấn công. Anh nén giận, lùi ra sau lưng Alisia, nhưng vẫn không dời mắt khỏi Alex. Alex không quan tâm, hướng mắt nhìn vào trong. Trong phòng, một chiếc bàn gỗ dài đặt chính giữa, được làm từ loại gỗ quý hiếm không phải ai cũng có, bao quanh nó là những chiếc ghế làm cùng chất liệu, được chạm khắc tinh xảo. Đáng lưu ý là hai người đàn ông tuổi trung niên đang mang bộ mặt nghiêm túc, ngồi trên hai chiếc ghế đặc biệt làm bằng bạc lấp lánh – một chiếc khắc hình loài mèo rừng nhanh nhạy, một chiếc khắc hình loài sói hung hăng. Alisia, Alex và David lập tức cúi gập người, đồng thanh cất tiếng:
- Trưởng lão!
Đó chính là hai vị cựu Trưởng Tộc của Tộc Sói và Tộc Mèo Rừng. Sau khi nhường lại ngôi vị Trưởng Tộc cho Alisia và Alex, thì họ được coi là trưởng lão, giống như những người già có kinh nghiệm trong Tộc. Một người phẩy tay nói:
- Được rồi. Ngồi đi!
Đợi cả ba người yên vị trên ghế rồi, trưởng lão Tộc Mèo Rừng mới hỏi. Giọng ông tuy không quá lạnh lùng nhưng cũng toát lên sự uy phong.
- Alisia, con đã biết con sai ở đâu chưa ?
- Dạ… - Alisia lúng túng.
Sao trưởng lão lại hỏi vậy? Chẳng lẽ Ngài đã biết được chuyện gì?
- Sao con lại giết hắn ta? – Ông hỏi với sự tức giận không giấu giếm.
Alisia cúi gằm mặt. Nỗi hận tên áo đen vừa nguôi ngoai lại dấy lên. Sao lúc đó cô không xả thịt hắn thành từng mảnh rồi ném cho thú hoang ăn thịt để phi tang chứng cứ chứ ? Rốt cuộc lại bị phát hiện.
- Con…con… - Alisia đáp bừa – Con lỡ tay.
- Vớ vẩn. Sao có thể … ?
Không để ông nói hết câu, trưởng lão Tộc Sói vội ngăn lại :
- Thôi đi, Chad. Nó chỉ là trẻ con thôi.
- Nó đã mười sáu tuổi rồi. Alex cũng thế. Vậy mà hai đứa nó đã giết hai mạng người đấy.
Trưởng lão Tộc Mèo Rừng rõ ràng là đang kích động. Ông không ngờ Alisia – người mà ông coi là con gái suốt mười sáu năm nay, chưa hề đụng tay tới việc giết người hay máu, vậy mà lại ra tay vô tình như vậy. Còn Alex, dù nó khi xưa được dạy dỗ và huấn luyện rất nghiêm khắc và máu lạnh nhưng nó đã xuống tay thực tàn nhẫn. Theo lời tên ẩn thân kể lại, khi hắn tỉnh dậy, tên mặc đồ đen mắt trợn ngược, da trắng bệch, xương cổ bị bóp nát vụn, chân tay bị bẻ gẫy tình khớp treo lủng lẳng trên cây.
- Khá lắm, Alex. – Trưởng Tộc Sói buông lời khen ngợi hiếm hoi rồi quay sang Alisia. – Con dâu tương lai, con cũng rất giỏi.
- Eric! – Trưởng lão Tộc Mèo Rừng gắt lên.
Hể? Ông ấy vừa nói gì cơ? Có phải ông ấy cũng sốc quá nên đơ ra nói lộn rồi không? Alisia ngạc nhiên, chẳng biết nói gì. Trưởng lão Tộc Sói ủng hộ việc giết người, đây có được coi là một tín hiệu tốt? Mà sao lại có con dâu tương lai ở đây ? Nhận thấy nét bối rối của Alisia, David vội thì thầm giải thích:
- Trưởng Tộc Sói chính là con trai của trưởng lão.
Vụ này mới, rất là mới nha! Alisia miệng há hốc, đủ để đút cả một quả trứng vô miệng. Có cảm tưởng Alisia như người ngoài cuộc, có rất nhiều bí mật chưa được biết, đúng hơn là không ai thèm nói cho cô biết, kể cả David bây giờ mới tiết lộ. Đúng thật là tức muốn chết mà!!! Alex ngồi cạnh nãy giờ lắng nghe mọi người nói nhảm, cuối cùng cũng phải cau mày lên tiếng:
- Rốt cuộc là có chuyện gì ?
Vẻ đùa cợt trên mặt trưởng lão Tộc Sói biến mất, thay vào đó lại là bộ mặt nghiêm túc lúc đầu. Trưởng lão Tộc Mèo Rừng cũng đã trấn tĩnh lại. Một bầu không khí yên lặng đáng sợ diễn ra trong căn phòng. Trưởng lão Tộc Sói mở lời phá tan yên tĩnh:
- Chắc các con đã biết tới khế ước giữa hai Tộc rồi chứ?
- “Vâng,cái này con chưa biết.” – Alisia nghĩ thầm. Nhưng cô chưa kịp cất tiếng thì giọng nói khác đã cướp lời cô:
- Biết.
Cái tính hay ngắt lời người khác của hắn chẳng thay đổi gì cả. Alisia tức giận liếc xéo hắn một cái nhưng hắn chẳng thèm quan tâm tới cái người lườm mình như muốn giết chết kia. Trưởng lão Tộc Mèo Rừng liếc nhìn hai người bọn họ thì bất giác lắc đầu, rồi mới quay sang nói với Alisia bằng giọng ân cần:
- Từ nay Alex sẽ đi theo bảo vệ con.
- Dạ??? – Tin này còn động trời hơn nữa khiến cô miêu nữ không khỏi choáng váng, miệng há to tới mức quai hàm sắp rớt ra được rồi. Bên cạnh cô là hai gương mặt mang hai sắc thái khác nhau: một bình thản tiếp nhận, một tối om. David khó nhọc nói:
- Liệu có thể phá bỏ khế ước đã không?
- Không được. – Trưởng Tộc Sói nhìn anh, khẽ chau mày. – Hình phạt là rất nặng.
- Nhưng bên cạnh cô ấy đã có con rồi, không cần ai khác đâu. – David bật dậy, chống hai tay lên bàn, ánh mắt chứa đầy sự không phục.
Alisia phối hợp kiêm phụ họa rất ăn ý bằng cách gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Còn Alex, tuy dửng dưng trước chuyện này, rốt cuộc cũng đánh mắt sang David, trong mắt có ý cười. Dường như cậu đã hiểu phần nào ý trong câu nói đó. Alex đứng dậy, cầm chiếc áo choàng được đặt trước mặt tự lúc nào, khoác lên người.
- Chỉ thế thôi chứ gì? Vậy tôi đi trước chứ?
Không đợi sự đồng ý, hắn rảo bước đi, ra đến cửa không quên ném cho những người trong phòng một câu:
- Còn vụ này… Chắc chối không được nên tôi đồng ý.
Vốn không thích chuyện này nên cậu định từ chối. Nhưng không ngờ lại có sự việc ngoài kế hoạch thế này. Trêu đùa họ một chút, không phải là hay hơn sao? Người cậu khuất sau cánh cửa, bỏ mặc David giận tím mặt đứng đó. Alisia thấy mình đứng lại thêm cũng không ích lợi gì nên cũng đứng dậy, lễ phép cúi chào hai vị trưởng lão. Nhận được cái gật đầu đồng ý, cô liền đặt tay lên vai David, tỏ ý muốn về. Cô không muốn mọi việc lộn xộn thêm nữa. Hiểu ý, David khẽ gật, choàng áo lên người giúp cô, lẳng lặng theo Alisia ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại. Chỉ còn hai vị trưởng lão đáng kính trong phòng. Cả hai người đều đang trầm ngâm theo những suy nghĩ riêng.
- Eric, có chắc chúng sẽ ổn chứ?
- Ờ. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
- Đừng lo, em sẽ sống tốt mà.
David im lặng không đáp, mặt lại càng đen hơn. Alisia đâu hiểu được nguyên nhân sâu xa trong lòng David. Alisia dùng mọi lời lẽ để an ủi người cận vệ thân thiết của mình, đồng thời cũng là an ủi chính bản thân cô. Số cô đúng là số con mèo mà!!! ( T^T)
Đứng trước cửa phòng họp đóng kín, bất giác Alisia khẽ run lên. Tưởng chừng như chỉ cần mở cánh cửa này ra thì hàng loại dao găm sẽ bay về phía cô vậy. Chưa kịp lấy lại tinh thần bằng cách hít vào thở ra như mọi bận, Alex đã đẩy cửa vào. Theo phản xạ, Alisia đưa hai khuỷu tay chắn trước mặt, mắt nhắm nghiền, chờ cơn mưa dao găm bay tới. Nhưng, trái ngược với sự lo lắng của cô, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cũng như không hề có con dao nào bay tới. Alisia hạ khuỷu tay xuống, hé mắt nhìn. Trước mắt cô là khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng của David. Anh ân cần hỏi:
- Trưởng Tộc, Người có sao không?
- Em…không sao.
Alisia cười trừ, dần lấy lại bình tĩnh. Tiếp đó là câu nói dưới 20 độ C :
- Nhanh lên đi.
- Ngài không thấy là cô ấy đang run sao? – David nhìn về phía Alex, đôi mắt thoáng vẻ tức giận.
- Liên quan tới ta sao? – Alex lạnh nhạt.
David giận run, tay nắm chặt lại, đường gân xanh nổi lên. Alisia xen vào trước khi họ đánh nhau thật.
- David, bình tĩnh đi. Kệ hắn.
Trưởng Tộc đã cản, David cũng không dám tấn công. Anh nén giận, lùi ra sau lưng Alisia, nhưng vẫn không dời mắt khỏi Alex. Alex không quan tâm, hướng mắt nhìn vào trong. Trong phòng, một chiếc bàn gỗ dài đặt chính giữa, được làm từ loại gỗ quý hiếm không phải ai cũng có, bao quanh nó là những chiếc ghế làm cùng chất liệu, được chạm khắc tinh xảo. Đáng lưu ý là hai người đàn ông tuổi trung niên đang mang bộ mặt nghiêm túc, ngồi trên hai chiếc ghế đặc biệt làm bằng bạc lấp lánh – một chiếc khắc hình loài mèo rừng nhanh nhạy, một chiếc khắc hình loài sói hung hăng. Alisia, Alex và David lập tức cúi gập người, đồng thanh cất tiếng:
- Trưởng lão!
Đó chính là hai vị cựu Trưởng Tộc của Tộc Sói và Tộc Mèo Rừng. Sau khi nhường lại ngôi vị Trưởng Tộc cho Alisia và Alex, thì họ được coi là trưởng lão, giống như những người già có kinh nghiệm trong Tộc. Một người phẩy tay nói:
- Được rồi. Ngồi đi!
Đợi cả ba người yên vị trên ghế rồi, trưởng lão Tộc Mèo Rừng mới hỏi. Giọng ông tuy không quá lạnh lùng nhưng cũng toát lên sự uy phong.
- Alisia, con đã biết con sai ở đâu chưa ?
- Dạ… - Alisia lúng túng.
Sao trưởng lão lại hỏi vậy? Chẳng lẽ Ngài đã biết được chuyện gì?
- Sao con lại giết hắn ta? – Ông hỏi với sự tức giận không giấu giếm.
Alisia cúi gằm mặt. Nỗi hận tên áo đen vừa nguôi ngoai lại dấy lên. Sao lúc đó cô không xả thịt hắn thành từng mảnh rồi ném cho thú hoang ăn thịt để phi tang chứng cứ chứ ? Rốt cuộc lại bị phát hiện.
- Con…con… - Alisia đáp bừa – Con lỡ tay.
- Vớ vẩn. Sao có thể … ?
Không để ông nói hết câu, trưởng lão Tộc Sói vội ngăn lại :
- Thôi đi, Chad. Nó chỉ là trẻ con thôi.
- Nó đã mười sáu tuổi rồi. Alex cũng thế. Vậy mà hai đứa nó đã giết hai mạng người đấy.
Trưởng lão Tộc Mèo Rừng rõ ràng là đang kích động. Ông không ngờ Alisia – người mà ông coi là con gái suốt mười sáu năm nay, chưa hề đụng tay tới việc giết người hay máu, vậy mà lại ra tay vô tình như vậy. Còn Alex, dù nó khi xưa được dạy dỗ và huấn luyện rất nghiêm khắc và máu lạnh nhưng nó đã xuống tay thực tàn nhẫn. Theo lời tên ẩn thân kể lại, khi hắn tỉnh dậy, tên mặc đồ đen mắt trợn ngược, da trắng bệch, xương cổ bị bóp nát vụn, chân tay bị bẻ gẫy tình khớp treo lủng lẳng trên cây.
- Khá lắm, Alex. – Trưởng Tộc Sói buông lời khen ngợi hiếm hoi rồi quay sang Alisia. – Con dâu tương lai, con cũng rất giỏi.
- Eric! – Trưởng lão Tộc Mèo Rừng gắt lên.
Hể? Ông ấy vừa nói gì cơ? Có phải ông ấy cũng sốc quá nên đơ ra nói lộn rồi không? Alisia ngạc nhiên, chẳng biết nói gì. Trưởng lão Tộc Sói ủng hộ việc giết người, đây có được coi là một tín hiệu tốt? Mà sao lại có con dâu tương lai ở đây ? Nhận thấy nét bối rối của Alisia, David vội thì thầm giải thích:
- Trưởng Tộc Sói chính là con trai của trưởng lão.
Vụ này mới, rất là mới nha! Alisia miệng há hốc, đủ để đút cả một quả trứng vô miệng. Có cảm tưởng Alisia như người ngoài cuộc, có rất nhiều bí mật chưa được biết, đúng hơn là không ai thèm nói cho cô biết, kể cả David bây giờ mới tiết lộ. Đúng thật là tức muốn chết mà!!! Alex ngồi cạnh nãy giờ lắng nghe mọi người nói nhảm, cuối cùng cũng phải cau mày lên tiếng:
- Rốt cuộc là có chuyện gì ?
Vẻ đùa cợt trên mặt trưởng lão Tộc Sói biến mất, thay vào đó lại là bộ mặt nghiêm túc lúc đầu. Trưởng lão Tộc Mèo Rừng cũng đã trấn tĩnh lại. Một bầu không khí yên lặng đáng sợ diễn ra trong căn phòng. Trưởng lão Tộc Sói mở lời phá tan yên tĩnh:
- Chắc các con đã biết tới khế ước giữa hai Tộc rồi chứ?
- “Vâng,cái này con chưa biết.” – Alisia nghĩ thầm. Nhưng cô chưa kịp cất tiếng thì giọng nói khác đã cướp lời cô:
- Biết.
Cái tính hay ngắt lời người khác của hắn chẳng thay đổi gì cả. Alisia tức giận liếc xéo hắn một cái nhưng hắn chẳng thèm quan tâm tới cái người lườm mình như muốn giết chết kia. Trưởng lão Tộc Mèo Rừng liếc nhìn hai người bọn họ thì bất giác lắc đầu, rồi mới quay sang nói với Alisia bằng giọng ân cần:
- Từ nay Alex sẽ đi theo bảo vệ con.
- Dạ??? – Tin này còn động trời hơn nữa khiến cô miêu nữ không khỏi choáng váng, miệng há to tới mức quai hàm sắp rớt ra được rồi. Bên cạnh cô là hai gương mặt mang hai sắc thái khác nhau: một bình thản tiếp nhận, một tối om. David khó nhọc nói:
- Liệu có thể phá bỏ khế ước đã không?
- Không được. – Trưởng Tộc Sói nhìn anh, khẽ chau mày. – Hình phạt là rất nặng.
- Nhưng bên cạnh cô ấy đã có con rồi, không cần ai khác đâu. – David bật dậy, chống hai tay lên bàn, ánh mắt chứa đầy sự không phục.
Alisia phối hợp kiêm phụ họa rất ăn ý bằng cách gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Còn Alex, tuy dửng dưng trước chuyện này, rốt cuộc cũng đánh mắt sang David, trong mắt có ý cười. Dường như cậu đã hiểu phần nào ý trong câu nói đó. Alex đứng dậy, cầm chiếc áo choàng được đặt trước mặt tự lúc nào, khoác lên người.
- Chỉ thế thôi chứ gì? Vậy tôi đi trước chứ?
Không đợi sự đồng ý, hắn rảo bước đi, ra đến cửa không quên ném cho những người trong phòng một câu:
- Còn vụ này… Chắc chối không được nên tôi đồng ý.
Vốn không thích chuyện này nên cậu định từ chối. Nhưng không ngờ lại có sự việc ngoài kế hoạch thế này. Trêu đùa họ một chút, không phải là hay hơn sao? Người cậu khuất sau cánh cửa, bỏ mặc David giận tím mặt đứng đó. Alisia thấy mình đứng lại thêm cũng không ích lợi gì nên cũng đứng dậy, lễ phép cúi chào hai vị trưởng lão. Nhận được cái gật đầu đồng ý, cô liền đặt tay lên vai David, tỏ ý muốn về. Cô không muốn mọi việc lộn xộn thêm nữa. Hiểu ý, David khẽ gật, choàng áo lên người giúp cô, lẳng lặng theo Alisia ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại. Chỉ còn hai vị trưởng lão đáng kính trong phòng. Cả hai người đều đang trầm ngâm theo những suy nghĩ riêng.
- Eric, có chắc chúng sẽ ổn chứ?
- Ờ. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
/17
|