Mấy ngày sau khi trở về từ Tộc Sói, đầu óc Alisia như bay tới phương nào. Các vụ án lăng nhăng vớ vẩn cũng thưa thớt dần, vì thấy Trưởng Tộc thất thần như vậy, họ chẳng dám làm phiền. Alisia đột nhiên trở nên rảnh rỗi, suốt ngày nhìn mây nhìn cỏ, không biết phải làm gì để giết thời gian.
Một tối, Alisia trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi và đăm chiêu. Quăng chiếc áo choàng ra, thả người xuống giường, Alisia nhìn lên trần và hỏi :
- David này, điều anh nói hôm trước… có phải là thật không ?
David khẽ giật mình. Anh từ tốn gấp chiếc áo choàng lại, để ở cuối giường, nói như mình thật sự không biết chuyện gì :
- Tôi không hiểu Trưởng Tộc muốn hỏi gì.
- À… là chuyện anh nói em là… - Alisia ấp úng, hai má ửng đỏ.
David thấy vậy, cười khẽ rồi ngắt lời cô :
- Trưởng Tộc đừng băn khoăn quá. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.
Câu nói đầy ẩn ý của David không làm nguôi ngoai sự nghi vấn của Alisia. Ngược lại, nó thôi thúc tính khí tò mò của cô gái này, nêu lên một mối nghi ngờ khác. Nhưng chưa kịp hỏi thêm gì, David đã biến mất sau cánh cửa. Alisia suy nghĩ mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tuy là David không giải thích chút nào cho cô hiểu nhưng ngay sáng hôm sau, Alisia đã có câu trả lời. Và chắc chắn một điều là cô không hề thích nó.
Hôm sau, tiếng chim hót véo von ngoài cửa sổ, nắng ban mai ấm áp xuyên qua ô cửa sổ, chui vào căn nhà. Tuy nhiên, dù cảnh đẹp đến mấy, Alisia uể oải nằm trên giường như không muốn thức dậy. Bỗng một bàn tay rắn rỏi nắm lấy vai cô và lay mạnh. Alisia mệt mỏi phẩy tay, nói như người mộng du :
- David, năm phút nữa.
- Không có thời gian đâu. Dậy! Dậy mau!
Alisia không thèm đáp lại, vùi mình vào trong chăn rồi ngủ ngon lành. Khóe miệng người kia khẽ giật giật, có vẻ rất bực mình. Cái chăn lập tức bị lôi ra. Cô gái quờ quạng xung quanh, thều thào :
- David! Em mệt! Để em ngủ.
- Ngủ như heo rồi mà còn muốn tiếp tục sao ? Dậy!
Alisia rốt cuộc cũng hé mắt vì sự ngang bướng của người kia. Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, cô vẫn cố nhìn gương mặt người gọi mình dậy. Khuôn mặt này… không phải của David…nhưng trông rất quen. Cả cái nụ cười gian tà kia nữa. Thần ơi! Chẳng lẽ là “ hắn ” ? Nghĩ vậy, Alisia vội vàng bật dậy, ai ngờ đụng trúng cằm tên kia.
- Ai da, ngươi làm sao thế ? – Hắn kêu lên, tay sờ vào cằm vừa bị đụng đau điếng.
Nghe tiếng kêu này, trí nhớ Alisia lập tức hoạt động trở lại. Chắc chắn chính là Alex!!! Cô tỉnh ngủ, xoa xoa trán, cãi bướng :
- Ta phải hỏi ngươi mới đúng! Một nam một nữ trong phòng là có ý đồ gì ?
- Ta đơn giản chỉ tới gọi ngươi dậy. – Alex ung dung bào chữa.
- Không cần. Ra! Đi ra!
Có thứ gì trên giường, Alisia ném hết về phía Alex. Lúc này, Alex không còn cách nào khác ngoài việc rút lui. Nam nhân không nên chấp nữ nhân vì những thứ nhỏ nhặt. Mà cô ta cũng thật là … Thực ra, gọi mãi cô ta không dậy, cậu cúi xuống định hù cô ta một trận cho vui. Ai dè cô ta ngồi dậy bất ngờ khiến cậu không kịp phản ứng, bị đụng trúng cằm đau điếng. Thật không hiểu nổi trong đầu cô ta đang suy nghĩ điều gì!
Vừa thấy cánh cửa sập lại, Alisia áp mặt vào gối, hét lên:
- A a a a a a a a a !!!
Tiếng hét vang tới tận trời, chim chóc bay tán loạn. Ngoài sân, David thảnh thơi uống chén trà xanh, vẻ mặt bình thản giống như chuyện này thường xuyên xảy ra. Alex ngồi cạnh nhăn nhó, choáng váng trước tiếng hét có sức công phá kia, đơ cả người. Tay cậu nắm chặt chén trà như muốn bóp vụn khiến nó nứt một đường dài, nước trà theo đó rỉ ra ngoài nhưng người cầm nó không hề hay biết hoặc là không để ý. Đúng hơn là thính giác chưa hoạt động lại bình thường nên tay chưa có cảm giác.
- Ngươi! – Alex hất đầu về phía David – Mau đi bảo cô ta im lặng và ra đây ngay lập tức cho ta.
- Sao lại thế ? – David hỏi.
- Thế Tộc các người muốn ta khiếm thính mới chịu gọi Trưởng Tộc ra đúng không ? Đến lúc đó ta sẽ phải gọi một tên đi hộ mất. – Alex bất mãn.
David cố nén cười, thản nhiên bước tới gõ cửa căn nhà. Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ khí đầy tức giận nói vọng ra :
- Ngươi không hiểu bỉ ổi là gì hả tên kia ?
- À… có chứ. Nhưng tôi là David đây. – David ngạc nhiên, anh không biết chuyện gì vừa xảy ra trong căn nhà này. Anh khẽ nói :
- Trưởng Tộc nên nhanh lên nếu không muốn cánh cửa này biến mất.
- Được rồi, em ra ngay đây. – Giọng nói lập tức thay đổi.
Tuy nói là ra ngay nhưng hai người con trai kia phải ngồi đợi đến khi mặt trời lên cao tít đỉnh đầu, tưởng cô ngủ tiếp luôn rồi mới thấy cánh cửa mở ra. Ánh nắng vàng tràn ngập cả không gian, bao trùm vạn vật. Chiếc áo choàng mà Alisia khoác lên người rực đỏ như một ngọn lửa đang bùng cháy. Nó tự nhiên làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của người đang mặc nó.
Alisa không đi ngay tới chỗ David mà ngó quanh một hồi. Cô thảng thốt khi phát hiện ra hôm nay trong lãnh địa Tộc Mèo Rừng nhiều người đến bất thường. Chuyện sáng nay đã không ổn, chuyện này còn vượt quá sức tưởng tượng. Chẳng lẽ trong Tộc có tổ chức lễ hội hay tiếp đón Thú Thần Tộc hay sao mà lại long trọng như vậy, lại còn không thông báo cho cô một tiếng.
Linh cảm có việc gì đó chẳng lành, Alisia bước nhanh tới chỗ David. Cô khẽ nhăn mặt khi thấy Alex đang ngồi ở ghế, hiện cũng đang mặt nhăn mày nhó vì tiếng hét ban nãy chưa định thần lại được. Alisia hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể :
- Có chuyện gì thế David ?
- Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.
David lặp lại câu nói tối qua khiến máu nóng trong người Alisia bắt đầu sôi lên. Cô kiềm chế, hỏi lại với vẻ cứng nhắc :
- Có chuyện gì thế ?
- Ngươi chưa biết sao ? – Alex đứng cạnh David từ bao giờ nói chen vào.
- Ta chưa biết chuyện gì ? – Alisia nhíu mày hỏi lại. Cứ nhìn bản mặt của hắn là cô lại thấy ghét.
- Là lễ đính hôn.
Một tối, Alisia trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi và đăm chiêu. Quăng chiếc áo choàng ra, thả người xuống giường, Alisia nhìn lên trần và hỏi :
- David này, điều anh nói hôm trước… có phải là thật không ?
David khẽ giật mình. Anh từ tốn gấp chiếc áo choàng lại, để ở cuối giường, nói như mình thật sự không biết chuyện gì :
- Tôi không hiểu Trưởng Tộc muốn hỏi gì.
- À… là chuyện anh nói em là… - Alisia ấp úng, hai má ửng đỏ.
David thấy vậy, cười khẽ rồi ngắt lời cô :
- Trưởng Tộc đừng băn khoăn quá. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.
Câu nói đầy ẩn ý của David không làm nguôi ngoai sự nghi vấn của Alisia. Ngược lại, nó thôi thúc tính khí tò mò của cô gái này, nêu lên một mối nghi ngờ khác. Nhưng chưa kịp hỏi thêm gì, David đã biến mất sau cánh cửa. Alisia suy nghĩ mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tuy là David không giải thích chút nào cho cô hiểu nhưng ngay sáng hôm sau, Alisia đã có câu trả lời. Và chắc chắn một điều là cô không hề thích nó.
Hôm sau, tiếng chim hót véo von ngoài cửa sổ, nắng ban mai ấm áp xuyên qua ô cửa sổ, chui vào căn nhà. Tuy nhiên, dù cảnh đẹp đến mấy, Alisia uể oải nằm trên giường như không muốn thức dậy. Bỗng một bàn tay rắn rỏi nắm lấy vai cô và lay mạnh. Alisia mệt mỏi phẩy tay, nói như người mộng du :
- David, năm phút nữa.
- Không có thời gian đâu. Dậy! Dậy mau!
Alisia không thèm đáp lại, vùi mình vào trong chăn rồi ngủ ngon lành. Khóe miệng người kia khẽ giật giật, có vẻ rất bực mình. Cái chăn lập tức bị lôi ra. Cô gái quờ quạng xung quanh, thều thào :
- David! Em mệt! Để em ngủ.
- Ngủ như heo rồi mà còn muốn tiếp tục sao ? Dậy!
Alisia rốt cuộc cũng hé mắt vì sự ngang bướng của người kia. Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, cô vẫn cố nhìn gương mặt người gọi mình dậy. Khuôn mặt này… không phải của David…nhưng trông rất quen. Cả cái nụ cười gian tà kia nữa. Thần ơi! Chẳng lẽ là “ hắn ” ? Nghĩ vậy, Alisia vội vàng bật dậy, ai ngờ đụng trúng cằm tên kia.
- Ai da, ngươi làm sao thế ? – Hắn kêu lên, tay sờ vào cằm vừa bị đụng đau điếng.
Nghe tiếng kêu này, trí nhớ Alisia lập tức hoạt động trở lại. Chắc chắn chính là Alex!!! Cô tỉnh ngủ, xoa xoa trán, cãi bướng :
- Ta phải hỏi ngươi mới đúng! Một nam một nữ trong phòng là có ý đồ gì ?
- Ta đơn giản chỉ tới gọi ngươi dậy. – Alex ung dung bào chữa.
- Không cần. Ra! Đi ra!
Có thứ gì trên giường, Alisia ném hết về phía Alex. Lúc này, Alex không còn cách nào khác ngoài việc rút lui. Nam nhân không nên chấp nữ nhân vì những thứ nhỏ nhặt. Mà cô ta cũng thật là … Thực ra, gọi mãi cô ta không dậy, cậu cúi xuống định hù cô ta một trận cho vui. Ai dè cô ta ngồi dậy bất ngờ khiến cậu không kịp phản ứng, bị đụng trúng cằm đau điếng. Thật không hiểu nổi trong đầu cô ta đang suy nghĩ điều gì!
Vừa thấy cánh cửa sập lại, Alisia áp mặt vào gối, hét lên:
- A a a a a a a a a !!!
Tiếng hét vang tới tận trời, chim chóc bay tán loạn. Ngoài sân, David thảnh thơi uống chén trà xanh, vẻ mặt bình thản giống như chuyện này thường xuyên xảy ra. Alex ngồi cạnh nhăn nhó, choáng váng trước tiếng hét có sức công phá kia, đơ cả người. Tay cậu nắm chặt chén trà như muốn bóp vụn khiến nó nứt một đường dài, nước trà theo đó rỉ ra ngoài nhưng người cầm nó không hề hay biết hoặc là không để ý. Đúng hơn là thính giác chưa hoạt động lại bình thường nên tay chưa có cảm giác.
- Ngươi! – Alex hất đầu về phía David – Mau đi bảo cô ta im lặng và ra đây ngay lập tức cho ta.
- Sao lại thế ? – David hỏi.
- Thế Tộc các người muốn ta khiếm thính mới chịu gọi Trưởng Tộc ra đúng không ? Đến lúc đó ta sẽ phải gọi một tên đi hộ mất. – Alex bất mãn.
David cố nén cười, thản nhiên bước tới gõ cửa căn nhà. Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ khí đầy tức giận nói vọng ra :
- Ngươi không hiểu bỉ ổi là gì hả tên kia ?
- À… có chứ. Nhưng tôi là David đây. – David ngạc nhiên, anh không biết chuyện gì vừa xảy ra trong căn nhà này. Anh khẽ nói :
- Trưởng Tộc nên nhanh lên nếu không muốn cánh cửa này biến mất.
- Được rồi, em ra ngay đây. – Giọng nói lập tức thay đổi.
Tuy nói là ra ngay nhưng hai người con trai kia phải ngồi đợi đến khi mặt trời lên cao tít đỉnh đầu, tưởng cô ngủ tiếp luôn rồi mới thấy cánh cửa mở ra. Ánh nắng vàng tràn ngập cả không gian, bao trùm vạn vật. Chiếc áo choàng mà Alisia khoác lên người rực đỏ như một ngọn lửa đang bùng cháy. Nó tự nhiên làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của người đang mặc nó.
Alisa không đi ngay tới chỗ David mà ngó quanh một hồi. Cô thảng thốt khi phát hiện ra hôm nay trong lãnh địa Tộc Mèo Rừng nhiều người đến bất thường. Chuyện sáng nay đã không ổn, chuyện này còn vượt quá sức tưởng tượng. Chẳng lẽ trong Tộc có tổ chức lễ hội hay tiếp đón Thú Thần Tộc hay sao mà lại long trọng như vậy, lại còn không thông báo cho cô một tiếng.
Linh cảm có việc gì đó chẳng lành, Alisia bước nhanh tới chỗ David. Cô khẽ nhăn mặt khi thấy Alex đang ngồi ở ghế, hiện cũng đang mặt nhăn mày nhó vì tiếng hét ban nãy chưa định thần lại được. Alisia hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể :
- Có chuyện gì thế David ?
- Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.
David lặp lại câu nói tối qua khiến máu nóng trong người Alisia bắt đầu sôi lên. Cô kiềm chế, hỏi lại với vẻ cứng nhắc :
- Có chuyện gì thế ?
- Ngươi chưa biết sao ? – Alex đứng cạnh David từ bao giờ nói chen vào.
- Ta chưa biết chuyện gì ? – Alisia nhíu mày hỏi lại. Cứ nhìn bản mặt của hắn là cô lại thấy ghét.
- Là lễ đính hôn.
/17
|