Chương 15: Âm thầm ở bên.
Cửa phòng đóng lại, Thịnh Phong Hoa sờ lên khuôn mặt nóng ran của mình, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đối mặt với một người mà mình đã giấu trong lòng rất lâu, nói không căng thẳng là giả.
Chẳng qua cô nguỵ trang tốt, không có ai nhìn ra mà thôi.
Đời này còn có thể gặp được anh, lại còn bằng phương thức như vậy, thật tốt!
Thịnh Phong Hoa nghĩ thế, môi hơi cong lên, tiến vào mộng đẹp.
Lần này Thịnh Phong Hoa ngủ rất ngon, lúc cô thức dậy thì mới phát hiện trước mặt giường mình có một cái bóng đen, cô không khỏi giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
Lúc cô nhìn thấy rõ bóng đen kia là ai, cô mới yên lòng lại. Thì ra là Tư Chiến Bắc, không biết anh đã quay lại từ khi nào.
Lúc này Tư Chiến Bắc ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, nhưng lại phát ra tiếng nhở nhịp nhàng, anh ngủ rồi.
Nhìn người đàn ông ngồi, Thịnh Phong Hoa hơi đau lòng, chắc chắn anh rất mệt mỏi, nếu không sẽ không ngồi ngủ như vậy đâu.
Cũng đúng, anh vừa kết thúc nhiệm vụ là tới thăm cô, căn bản chưa nghỉ ngơi, cho dù người làm bằng sắt cũng sẽ mệt.
Thịnh Phong Hoa lẳng lặng nhìn Tư Chiến Bắc, không quấy rầy anh. Lúc này Tư Chiến Bắc nhắm mắt, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trước, nhưng khuôn mặt đẹp trai càng khiến người ta si mê.
Khuôn mặt sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng, khiến người ta không cầm lòng được muốn chạm vào.
Thảo nào trong đơn vị có nhiều cô gái thích anh như vậy, đều tại khuôn mặt này gây hoạ.
Thịnh Phong Hoa say mê nhìn Tư Chiến Bắc, tay trái bị thương không nặng lắm hơi cử động, muốn chạm vào khuôn mặt của Tư Chiến Bắc.
Tuy rằng bây giờ anh đang ở trước mắt mình, nhưng Thịnh Phong Hoa vẫn cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy. Đây chính là người mà kiếp trước cô đã giấu trong lòng, người cô yêu sâu đậm, nhưng không dám nói ra.
Nhưng bây giờ anh lại thành chồng cô, là người có thể sống đến đầu bạc răng long với cô. Nghĩ đến đây, trái tim cô sắp nhảy ra ngoài rồi.
Thịnh Phong Hoa đưa tay ra, run rẩy chạm vào khuôn mặt Tư Chiến Bắc, tiếp cận từng chút một. Thịnh Phong Hoa hồi hộp không thôi, trái tim đập thình thịch.
Nhưng ngay khi cô sắp xửa chạm vào khuôn mặt Tư Chiến Bắc, anh chợt mở mắt ra. Đó là một đôi mắt tinh anh như báo, thoáng hiện tia sáng lạnh, sắc như dao.
Thịnh Phong Hoa giật mình, suýt nữa kêu lên, bị bắt tại trận, cô hơi xấu hổ, nở nụ cười không được tự nhiên, nói: “Anh tỉnh rồi sao?”.
“Ừm!”. Tư Chiến Bắc nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt dần dần trở nên ôn hoà. Anh là người cảnh giác, ngủ cũng không sâu, Thịnh Phong Hoa vừa thức dậy là anh biết rồi, chẳng qua là anh quá mệt, cho nên không mở mắt ra ngay mà thôi.
Nhưng không ngờ, cô vợ nhỏ trước đây không dám nhìn thẳng vào mặt anh, nói cũng không dám lớn tiếng, thế mà bây giờ lại muốn sờ mặt anh, điều này khiến anh bất ngờ, đồng thời lại có cảm giác không nói nên lời.
Nhưng mà, cuối cùng anh vẫn không khiến cô được toại nguyện. Anh nhìn ra được, cô vợ nhỏ của anh có sự thay đổi, chắc qua sự thay đổi này là tốt hay xấu thì anh vẫn chưa nhìn ra.
Hơn nữa, trong lòng anh cũng có một cảm giác, đó chính là cô vợ nhỏ của anh dường như hoàn toàn biến thành một người khác.
“Xin lỗi, làm anh thức, anh có muốn ngủ thêm một lát không?”. Thịnh Phong Hoa nhìn sắc mặt không cảm xúc của Tư Chiến Bắc, hơi chột dạ, nhìn cái ghế anh ngồi một chút, lại nhìn cái giường mình nằm một chút, nói: “Ngồi ngủ khó chịu lắm, hay là em nhường giường cho anh ngủ một lát nhé?”.
Nghe Thịnh Phong Hoa nói vậy, Tư Chiến Bắc bất ngờ nhìn cô một cái, sau đó nhìn lên giường bệnh. Cái giường hơi nhỏ, nhưng mà hai người chen chúc một chút thì cũng có thể được.
Anh nên ngủ, hay không ngủ đây?
/1620
|