Hôn Nhân Ấm Áp: Tư Thiếu, Chiều Chuộng Vô Độ

Chương 16: Trêu cô.

/1620


Chương 16: Trêu cô.
Chẳng qua tuy hai người kết hôn cũng một hai tháng rồi, nhưng lại chưa từng ngủ chung một giường, anh không chắc những gì Thịnh Phong Hoa nói là thật hay là giả.
Nếu là thật lòng thì anh đương nhiên vui vẻ, thậm chí còn có một chút chờ mong nho nhỏ, nhưng nếu là giả thì…
Ánh mắt Tư Chiến Bắc loé lên, mắt sáng quắc nhìn Thịnh Phong Hoa, hỏi một câu: “Em chắc chứ?”.
“Chắc cái gì?”. Thịnh Phong Hoa ngơ ngác nhìn Tư Chiến Bắc, không hiểu ý anh.
“Chia cho anh một nửa cái giường?”. Tư Chiến Bắc nhẹ nhàng nhả ra vài chữ, ánh mắt thoáng hiện một chút ranh mãnh. Anh cố tình xuyên tạc câu nói trước đó của cô. Trước đó Thịnh Phong Hoa bảo là nhường, anh thì nói là chia, khác một chữ thôi, đương nhiên hàm ý cũng khác một trời một vực.
“Em nói chia một nửa cái giường cho anh lúc nào?”. Thịnh Phong Hoa tròn mắt nhìn Tư Chiến Bắc, vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng cô nói là “nhường”, sau đến miệng anh thì lại thành “chia”?
Sau khi nói xong, Thịnh Phong Hoa mới chú ý đến vẻ mặt ranh mãnh của Tư Chiến Bắc, không khỏi đỏ mặt, hơi tức giận, hơi xấu hổ.
Quả nhiên, nội tâm của mỗi người đàn ông đều là một ác ma, rõ ràng anh ta nghe hiểu lời mình, còn cố tình xuyên tạc, là để mình lúng túng.
“Hứ, có lẽ anh không mệt lắm, xem như em chưa nói gì đi”. Thịnh Phong Hoa hừ một tiếng, quay đầu lại không để ý đến Tư Chiến Bắc nữa.
Cô không nên xót anh.
Tư Chiến Bắc nhìn Thịnh Phong Hoa, khoé miệng hơi nhếch lên, thể hiện tâm trạng tốt của anh. Chẳng biết tại sao, anh đột nhiên rất thích trêu ghẹo cô vợ nhỏ này.
Cô vợ nhỏ của anh bây giờ đáng yêu hơn trước nhiều, anh đột nhiên hơi chờ mong cuộc sống sau này của họ.
Tư Chiến Bắc biết chừng mực, không đùa Thịnh Phong Hoa nữa, còn nhiều thời gian mà.
“Em muốn ăn cái gì, anh mua cho em”. Tư Chiến Bắc nhìn Thịnh Phong Hoa, thản nhiên hỏi. Lúc trưa Thịnh Phong Hoa ăn được vài miếng, anh thấy rõ, chắc là cô không thích những món ăn đò.
“Mì chua cay”. Thịnh Phong Hoa nói ra thứ mình muốn ăn không chút nghĩ ngợi, nhưng Tư Chiến Bắc lại nhíu mày, nói: “Cái này không được, đổi cái khác đi”.
“Vì sao không được?”. Thịnh Phong Hoa ngửa mặt lên nhìn Tư Chiến Bắc, bây giờ cô muốn ăn cái này, anh thế mà lại nói không được?
Tư Chiến Bắc nhìn lướt qua người cô, nhả ra vài chữ nhẹ bẫng: “Em bị thương”. Cho nên không thể ăn.
Mặc dù không nói ra mấy chữ cuối cùng, nhưng Thịnh Phong Hoa đã hiểu ý Tư Chiến Bắc rồi.
Nghe được mấy chữ này, Thịnh Phong Hoa mới nhớ ra bây giờ mình là một bệnh nhân, thôi được rồi, vết thương đang hồi phục, quả thật không thích hợp ăn đồ cay.
Vậy thì xem ra cô chỉ có thể chịu đựng mấy món thanh đạm.
Thế là cô nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Em muốn ăn cháo sườn”.
“Được!”. Lần này Tư Chiến Bắc dứt khoát đồng ý, sau đó lại hỏi một câu: “Còn muốn gì nữa không?”.
Thịnh Phong Hoa lắc đầu.
“Em chờ đó!”. Nói xong, Tư Chiến Bắc đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh đi rồi, Thịnh Phong Hoa nằm một mình trong phòng bệnh, hơi buồn chán. Nghĩ lại cái không gian cô mới phát hiện trước đó, quyết định đi vào một lần nữa thử xem.
Cô nhớ trong phòng thí nghiệm của mình có một số loại thuốc khá tốt, có thể khiến vết thương của cô mau chóng lành lại, cô cũng không muốn ở mãi trong bệnh viện đâu, buồn chán không nói, mà còn không thể tắm.
Cũng may trời không nóng, nếu không thì cả người cô đã thối hoắc rồi.
Cô đưa tay ra ấn nhẹ lên ngực một cái, vào không gian, đến thẳng phòng thí nghiệm trong vườn mận.
Chẳng qua, khi cô đi vào phòng thí nghiệm thì ngây dại cả người.

/1620

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status