Chương 17: Bế.
Lần trước khi tiến vào, cô còn tiếc nuối vì ở đây không có phòng bếp, không thể nấu ăn ở trong này, nhưng bây giờ, cái đống đồ làm bếp được sắp xếp gọn gàng này là như thế nào đây?
Thịnh Phong Hoa ngỡ ngàng ngơ ngác, lần trước tới đây cô chỉ nghĩ đại thôi, thế mà mấy thứ này lập tức xuất hiện, lẽ nào cái không gian này được điều khiển dựa vào ý nghĩ của cô sao?
Nếu quả thật như vậy thì có phải là cô muốn cái gì là sẽ được cái đó không?
Ôm suy nghĩ này, Thịnh Phong Hoa đột nhiên nói một câu: “Nếu bây giờ mà có hai quả táo hahaha chắc là không tệ”.
Sau khi nghĩ xong, Thịnh Phong Hoa nhìn chằm chằm phòng thí nghiệp, hy vọng có thể thấy được hai quả táo.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không có quả táo nào xuất hiện cả.
Thịnh Phong Hoa chờ một lúc mà không chờ được thứ mình nghĩ đến, cũng không đi chứng thực suy đoán của mình nữa, không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng mà cô vẫn bước tới bỏ đồ làm bếp sang một bên, sau đó đi vào phòng thuốc lại dược phẩm cần thiết ra.
Bởi vì thời gian, cô không dám ở lại đây lâu, sợ Tư Chiến Bắc quay về không thấy cô lại lo lắng, hoặc là nghi ngờ điều gì đó.
Nhưng mà, lúc chuẩn bị rời đi, cô vẫn ngồi xổm xuống trước hồ nước cạnh vườn mận, uống mấy ngụm nước.
Thịnh Phong Hoa rời khỏi không gian, Tư Chiến Bắc vẫn chưa về, cô vốn định bôi thuốc, nhưng một tay thì không tiện lắm, cũng đành thôi, nghĩ chờ Tôn Lâm tới rồi nhờ cô ấy giúp.
Nghĩ vậy, Thịnh Phong Hoa lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Tư Chiến Bắc quay về. Anh xách hộp đựng thức ăn, đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy cô vợ nhỏ nằm trên giường, ánh mắt nhu hoà.
Thịnh Phong Hoa nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức mở mắt ra, nhìn Tư Chiến Bắc cất bước đi về phía mình, nhìn khuôn mặt lạnh như băng đó, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.
Cho đến khi anh đứng trước giường mình, trái tim cô vẫn đập thình thịch, sợ Tư Chiến Bắc nhận ra sự khác thường của mình, Thịnh Phong Hoa hơi mất tự nhiên dời mắt đi.
Cũng may, Tư Chiến Bắc đang loay hoay với những thứ kia, không phát hiện ra sự bất thường của Thịnh Phong Hoa.
Sau khi để hộp đồ ăn xuống, anh mới quay đầu nhìn Thịnh Phong Hoa,nói: “Muốn vào phòng vệ sinh trước không?”.
Thịnh Phong Hoa hơi gật đầu, sau khi gật đầu xong, cô mới phát hiện người nói với mình là ai, thế là đỏ mặt.
Ý của anh là muốn đỡ cô vào phòng vệ sinh sao?
Nghĩ đến đây, Thịnh Phong Hoa càng bối rối, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không cần”.
Nhưng mà Tư Chiến Bắc đã nhìn ra cô nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng nhìn thấu sự mất tự nhiên của cô, nói: “Anh đỡ em”.
Thịnh Phong Hoa vốn dĩ không ngờ, cô quả thật muốn đi vệ sinh, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy, định tự đi.
Đùa chắc, tuy cô thích Tư Chiến Bắc, hai người cũng là vợ chồng, nhưng hai người chưa bao giờ gần gũi da thịt, cô nào có ý định để anh đỡ mình đi.
Cũng may cô không còn cảm nhận sâu sắc vết thương trên người mình, bước đi cũng không có vấn đề gì.
Nghĩ thế, Thịnh Phong Hoa mang dép vào, đang chuẩn bị đứng dậy thì cơ thể bỗng bay lên, cô giật mình, đang định kêu lên thì phát hiện ra Tư Chiến Bắc đang bế mình.
Mà lúc này, giọng nói của anh cũng vang lên bên tai cô: “Em bị thương, đi lại không tiện, anh bế em đi”.
Nói rồi Tư Chiến Bắc bế Thịnh Phong Hoa bước nhanh về phía phòng vệ sinh.
Cũng may đây là một phòng bệnh cao cấp, có phòng vệ sinh riêng, Tư Chiến Bắc để Thịnh Phong Hoa vào phòng vệ sinh, sau đó buông cô ra.
Lúc này, Thịnh Phong Hoa cuối cùng cũng thở phào một hơi, xua tay với Tư Chiến Bắc: “Anh ra ngoài trước đi, em tự làm được”.
/1620
|