Chương 23: Chỉ thiếu chút nữa.
Phải biết rằng trước đây Thịnh Phong Hoa đừng có nói là lo lắng cho anh, thậm chí nói chuyện với anh thôi cũng không muốn, còn ước gì tránh anh càng xa càng tốt.
Tư Chiến Bắc vui mừng muốn chết, nụ cười trên mặt anh suýt nữa thì làm hoa mắt Thịnh Phong Hoa, bình thường Tư Chiến Bắc đều tỏ vẻ lạnh lùng, có cảm giác “người lạ chớ tới gần”.
Bây giờ anh cười như thế khiến cả người anh sáng bừng như ánh mặt trời, khiến người ta không cầm lòng được muốn sa vào đó. Thịnh Phong Hoa cầm lòng không đậu, si mê nhìn khuôn mặt của Tư Chiến Bắc, trong lòng dâng lên một ham muốn hạ gục anh.
Tư Chiến Bắc nhìn thẳng vào Thịnh Phong Hoa, thấy ánh mắt say mê của cô, không chỉ không tức giận mà còn rất vui vẻ trong lòng.
Nếu là trước đây, người khác nhìn anh như vậy, anh chắc chắn sẽ trực tiếp vứt đối phương ra không chút do dự, ném thật xa ra, trước đây có một người phụ nữ cũng nhìn anh như thế, bị anh ném cho gãy chân.
Nhưng bây giờ, người nhìn anh là Thịnh Phong Hoa, anh thế mà lại không hề phản cảm chút nào, ngược lại còn rất vui mừng, cảm giác này khiến Tư Chiến Bắc cảm thấy mới mẻ, anh cố tình đưa mặt lại gần Thịnh Phong Hoa, sau đó hỏi một câu: “Anh đẹp không?”.
“Đẹp!”. Thịnh Phong Hoa trả lời không chút suy nghĩ.
“Thích không?”. Tư Chiến Bắc lại hỏi một câu.
“Thích!”. Một chữ đơn giản rõ ràng thốt lên, bên tai Thịnh Phong Hoa lập tức vang lên một tiếng cười khẽ.
Đó là tiếng cười của Tư Chiến Bắc, anh rất mừng vì khuôn mặt của mình có thể khiến Thịnh Phong Hoa si mê đến vậy, cũng rất mừng vì Thịnh Phong Hoa cảm thấy mình đẹp, mừng vì cô nói thích anh.
Nghe thấy tiếng cười, Thịnh Phong Hoa mới tỉnh hồn lại, nghĩ lại mình vừa mới làm những gì, nói những gì, cô không khỏi đỏ mặt, nhanh chóng dời mắt đi, không dám nhìn Tư Chiến Bắc nữa.
Nhưng mà, cô quay đầu, Tư Chiến Bắc cũng quay đầu theo, sau đó đưa mặt mình tới trước mặt cô, cười nói: “Nếu thích, thì nhìn thêm đi, anh không để ý đâu”.
“…”.
Anh vừa nói xong, Thịnh Phong Hoa càng lúng túng, khuôn mặt nóng bừng, nào còn dám nhìn anh nữa, ước gì có thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Nói cái gì mà anh sẽ không để ý?
Nếu để ý thì anh muốn làm gì? Nhìn lại à?
Thịnh Phong Hoa nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy hơi bối rối.
Dừng, dừng, suy nghĩ của cô dường như bất tri bất giác đã bị Tư Chiến Bắc dẫn dắt chệch đường.
Tư Chiến Bắc vốn dĩ còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của Thịnh Phong Hoa, lời đến khoé miệng lại mắc kẹt, kinh ngạc nhìn cô.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thằng vào cô vợ nhỏ của mình, nhưng là lần đầu tiên thấy cô vợ nhỏ của mình ưa nhìn như vậy, động lòng người như vậy, khuôn mặt phiếm hồng như quả đào mật chín, khiến anh rất muốn cắn cho một cái.
Ma xui quỷ khiến, Tư Chiến Bắc dần dần lại gần khuôn mặt của Thịnh Phong Hoa, trong lúc nụ hôn của anh sắp chạm lên mặt cô thì Thịnh Phong Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên.
Động tác đột ngột của cô khiến Tư Chiến Bắc giật mình, nhanh chóng quay đầu đi, tỏ vẻ chột dạ.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là anh sẽ hôn lên mặt Thịnh Phong Hoa rồi.
Đáng tiếc…
Trước đó Thịnh Phong Hoa cúi đầu, căn bản không biết Tư Chiến Bắc đang làm cái gì, cho nên thấy anh quay đầu cực nhanh thì nghi hoặc không thôi.
Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, tiếp tục bảo anh về nghỉ ngơi: “Tư Chiến Bắc, thời gian thật sự không còn sớm nữa, anh thật sự cần phải về nghỉ ngơi”.
Nghe Thịnh Phong Hoa gọi cả họ lẫn tên mình, Tư Chiến Bắc nhíu mày, nói: “Đổi lại đi!”.
“?”.
Thịnh Phong Hoa nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, đổi cái gì?
/1620
|