Chương 24: Ở lại ngủ chung giường.
Cô không hiểu.
“Đổi cách xưng hô khác”. Tư Chiến Bắc nhìn vẻ mặt không hiểu của Thịnh Phong Hoa, giải thích một câu. Nói thật, anh tuyệt đối không thích Thịnh Phong Hoa gọi cả họ lẫn tên của mình, khiến hai người như người xa lạ vậy đó.
“Cái gì?”. Thịnh Phong Hoa vẫn không nghe rõ, hoặc có lẽ là căn bản không nghĩ đến Tư Chiến Bắc sẽ để ý đến vấn đề này.
Thịnh Phong Hoa nhẹ nhàng liếc nhìn Thịnh Phong Hoa, không nói lại câu vừa rồi nữa, mà nói: “Ông xã, hoặc là Chiến Bắc, em tự chọn một cái đi!”.
“Ông xã?”. Thịnh Phong Hoa hoàn toàn chỉ là lặp lại lời nói của Tư Chiến Bắc, không ngờ Tư Chiến Bắc đã dứt khoát quyết định: “Được, ông xã, sau này cứ gọi như thế đi”.
“…”.
Thịnh Phong Hoa nhìn Tư Chiến Bắc, hết chỗ nói rồi. Cô căn bản chưa nghĩ kỹ có biết không, anh thế mà lại tự tiện quyết định, còn ngang ngược như vậy?
Nhưng mà, Thịnh Phong Hoa cũng không muốn tranh cãi với anh về chuyện này, dù sao thì gọi như thế nào cũng do cô quyết định.
Thế nên chủ đề này tạm thời cho qua, Thịnh Phong Hoa lần nữa thúc giục Tư Chiến Bắc trở về.
“Đi mau, nhanh đi đi, còn không đi nữa là nửa đêm đấy”.
“Thế không phải vừa hay sao?”. Tư Chiến Bắc ung dung trả lời một câu, anh tuyệt đối không muốn rời đi, hiếm khi có dịp cô vợ nhỏ muốn nói chuyện với anh, anh cam lòng rời đi mới là lạ.
“Anh nói vậy là có ý gì? Lẽ nào anh thật sự định ở lại đây sao?”. Thịnh Phong Hoa giật mình nhìn Tư Chiến Bắc, bất kể là nét mặt hay là thần thái của anh thì đều không hề có ý định rời đi.
Anh thật sự muốn ở lại sao?
Có người gác đêm cho mình, còn là chồng mình, Thịnh Phong Hoa đương nhiên vui vẻ. Nhưng nghĩ lại, anh to lớn thế này, lát nữa ngủ trên ghế, là cô lại thấy khó chịu.
Lẽ nào cô thật sự phải chia cho anh một nửa cái giường sao?
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu là mặt Thịnh Phong Hoa lại không khỏi đỏ lên. Nói rồi, lớn chừng này, lại sống hai kiếp, nhưng cô lại chưa từng có kinh nghiệm cùng giường chung gối với đàn ông.
Hơn nữa cái giường này nhỏ như vậy, thật sự có thể ngủ hai người sao?
Tư Chiến Bắc nhìn cô vợ nhỏ của mình, lúc thì nhíu mày, lúc thì đỏ mặt, anh không khỏi nhíu mày, âm thầm tự đoán, cô đang nghĩ gì thế? Sao lại có vẻ mặt như vậy?
Nếu Tư Chiến Bắc biết Thịnh Phong Hoa đang suy nghĩ đến vấn đề lớn nhỏ của cái giường thì chắc chắn sẽ sướng đến phát rồ.
Nhưng mà bây giờ anh không biết, cho nên nhìn bộ dạng bối rối của Thịnh Phong Hoa, anh không khỏi tò mò.
Suy nghĩ một lúc lâu, Thịnh Phong Hoa cuối cùng vẫn không đành lòng, nói với Tư Chiến Bắc: “Anh đã không muốn trở về, vậy thì ở lại đi”.
Ánh mắt Tư Chiến Bắc sáng quắc nhìn Thịnh Phong Hoa, nhẹ nhàng nhả ra một chữ: “Được!”.
Nghe câu trả lời của Tư Chiến Bắc, Thịnh Phong Hoa ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, không thể nói nên lời cái câu chia cho anh nửa cái giường.
Nhẫn nhịn mãi, mặt cô đã đỏ đến mức không còn hình dạng gì, nhưng vẫn không thể nói ra câu đó, nhưng mà cô lại nằm xuống giường, sau đó cố ý nhích sang một bên.
Tư Chiến Bắc đang chờ xem cô sẽ làm gì tiếp theo, lại đột nhiên thấy cô nằm xuống, trong lòng đang thất vọng thì lại phát hiện cô cố tình nhích người sang một bên, chừa ra một vị trí, sự thất vọng lập tức bị sự vui mừng thay thế.
Hạnh phúc tới quá nhanh, quá đột ngột, Tư Chiến Bắc đã không tìm ra được từ nào để diễn tả cảm xúc của mình nữa. Chẳng qua, ánh mắt anh nhìn Thịnh Phong Hoa cũng không biết nóng bỏng hơn bao nhiêu lần.
Bị nhìn với ánh mắt mãnh liệt như vậy, Thịnh Phong Hoa càng ngượng ngùng, để ngăn cản ánh mắt dường như muốn thiêu đốt cô của Tư Chiến Bắc, cô dứt khoát kéo chăn lên, đắp lên đầu mình.
/1620
|