Chương 8: Lần gặp đầu tiên ấn tượng.
Đó là một cánh đồng thuốc, một cánh đồng thuốc rộng lớn, khoảng 10 mẫu, cả một mảng màu xanh lục bát ngát trước mắt, nhìn cánh đồng thuốc rộng lớn này, Thịnh Phong Hoa kích động không thôi.
Thân là một chuyên gia quốc gia về y học, cái cô muốn nhất là có một đồng thuốc của riêng mình, nhưng không ngờ, nguyện vọng này kiếp trước chưa được toại nguyện, bây giờ lại ập vào mắt cô như trời sập, khiến cô có cảm giác không chân thật.
Thịnh Phong Hoa rất sợ mọi thứ trước mắt là một giấc mơ, khi tỉnh giấc thì tất cả sẽ biến mất. Cho nên, nhìn cánh đồng thuốc rộng lớn này, cô đứng tại chỗ, dừng bước, không tiến lên.
Sợ mình nhúc nhích một cái là đồng thuốc sẽ biến mất.
Thịnh Phong Hoa lẳng lặng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm đồng thuốc, đến mắt cũng không chớp lấy một cái.
Cô không biết mình đứng bao lâu, cho đến khi chân hơi mỏi, cô mới chớp mắt một cái, nhìn về phía đồng thuốc một lần nữa.
Đồng thuốc vẫn còn đó!
Không phải cô đang nằm mơ, đồng thuốc này là thật.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu là Thịnh Phong Hoa đã bất chấp sự đau mỏi ở chân, chạy về phía cánh đồng thuốc.
Thịnh Phong Hoa chạy như điên tới đồng thuốc, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve những cây thuốc kia, nỗi lòng vui sướng không cách nào diễn tả được.
Thậm chí cô còn hái vài cọng, cầm ở tay vừa nhìn vừa ngửi, như thế đây là báu vật của cô vậy đó.
Thịnh Phong Hoa dạo quanh đồng thuốc một vòng, mặc dù không hoàn toàn đi hết đồng thuốc, nhưng cũng đi dạo đại khái, vuốt ve những cây thuốc trên đồng.
Đi mệt rồi, Thịnh Phong Hoa về tới rừng mận nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ khoẻ, cô lại đến nơi khác đi dạo một chút. Đặc biệt là hồ nước trong xanh kia, cô còn thử độ sâu một chút, xác định không sâu bằng chiều cao của cô, lúc này cô mới yên lòng.
Không chỉ vậy, cô còn thử uống nước trong hồ, rất ngọt rất thanh, như thể rượu ngon trong hội Bàn Đào vậy đó, điều khiến cô vui mừng hơn chính là sau khi uống loại nước này, mọi mệt mỏi trong người cô thế mà lại bị xua tan hết.
Bầu không khí trong không gian rất tốt, khung cảnh càng không cần phải nói, Thịnh Phong Hoa nghĩ không ra, điều thiếu sót duy nhất chính là trong này không có chỗ nấu ăn, nếu không thì cô thật sự không muốn ra ngoài đâu.
Cảm thấy bụng hơi đói, Thịnh Phong Hoa mới lưu luyến, định rời đi.
Nhưng mà đến lúc phải rời đi thì cô mới phát hiện ra một vấn đề, mình ngơ ngơ ngác ngác vào đây, giờ phải làm sao mới ra ngoài được?
Cô thử nói với mình “đi ra ngoài”, nhưng vẫn đứng yên đó, không hề động đậy chút nào, lần này Thịnh Phong Hoa luống cuống, vẻ mặt nóng nảy.
Nếu ở trong không gian này không ra được thì phải làm thế nào?
Tuy nơi này rất tốt, mình cũng rất thích, nhưng không có đồ ăn gì cả, ngoài mận ra thì chỉ có thuốc, cô không chết đói mới là lạ.
Cho nên cô vẫn phải nghĩ cách đi ra ngoài, không thể ở mãi đây được.
Lo lắng thì lo lắng, Thịnh Phong Hoa vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, cô cẩn thận nhớ lại mình vào đây như thế nào, định thử phương pháp khi vào thử xem.
Nhắc đến mới nhớ.
Cô nhớ lúc đó cô nhẹ nhàng ấn vào hoa mận trên ngực một cái, mình bỗng nhiên rơi xuống, bây giờ muốn đi ra ngoài, có phải cũng như vậy không?
Nghĩ thế, Thịnh Phong Hoa đưa tay đè lên hoa mận trên ngực mình.
Nhấn một cái, đảo mắt một cái cô đã về lại trên giường trong phòng bệnh, nhìn phòng bệnh quen thuộc trước mắt, Thịnh Phong Hoa thở phào một hơi.
Cũng may là ra rồi, cũng may là trong khoảng thời gian này không có ai tới phòng bệnh, nếu không…bị người ta phát hiện ra thì phiền phức lắm.
Trong lúc cô đang thở phào thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Thịnh Phong Hoa.
/1620
|