CHƯƠNG 279: PHỨC TẠP KHIẾN CÔ KHÓ ĐOÁN
“Rất nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu, bà Lý, anh biết em lo cho Lưu Thanh nhưng em có thể ngăn được cô ấy không tiếp xúc với Hướng Hoằng không?” Lý Thế Nhiên hỏi trúng tim đen của cô.
Hứa Như mím môi, chỉ cần Lưu Thanh có tâm tư này thì cô ngăn cản cũng vô ích.
Cô chỉ không muốn Lưu Thanh giẫm lên vết xe đổ mà thôi.
…
Hôn lễ đã kết thúc một tuần nhưng Hứa Như vẫn rất nhàn rỗi, gần như mỗi ngày đều tới chơi với Lâm Tung.
Gần đây ông ngoại thường xuyên phát bệnh, Lâm Vy định đưa ông về nước ngoài điều trị, ban đầu Lâm Tung vì Hứa Như mới về nước, bây giờ hôn lễ đã kết thúc, mọi chuyện có thể yên tâm rồi.
Hứa Như rất không nỡ, ông ngoại yêu thương cô là điều mà cô có thể cảm nhận được, hơn nữa bác sĩ đã nói có lẽ ông chỉ còn nửa năm nữa nên cô muốn ở bên ông nhiều hơn.
Chỉ là, nếu theo ông ngoại ra nước ngoài thì có lẽ cô và Lý Thế Nhiên sẽ có một thời gian không được gặp nhau.
“Tiểu Như, con nghĩ thế nào, có muốn về nước B với mọi người không? Bây giờ con vẫn chưa vào học, sang kia ở một hai tháng cùng ông ngoại đi.” Lâm Vy nói với ý nghĩa sâu xa.
Bình thường bà phải lo chuyện Lâm thị, e là cũng không thể chăm sóc Lâm Tung suốt được.
Hứa Như do dự, đúng là thời gian này cô đều rảnh rỗi, sau này vào học sẽ không có thời gian.
“Mẹ, con suy nghĩ một lát.”
“Ừm, mẹ biết chắc chắn con lưu luyến Lý Thế Nhiên, nhưng ông ngoại cũng không còn nhiều thời gian nữa, mấy năm nay ông luôn cô đơn một mình, mẹ chỉ là không muốn những tháng ngày cuối cùng cũng như vậy…” Nước mắt Lâm Vy dần tuôn rơi.
“Mẹ.” Hứa Như ôm lấy Lâm Vy, đáy lòng chua xót.
Ba tháng…
Từ sau khi kết hôn, cô và Lý Thế Nhiên chưa từng xa nhau lâu vậy.
Buổi tối, Lý thị.
Cao Bân vào văn phòng tổng giám đốc báo cáo: “Tổng giám đốc Lý, tên trộm cướp châu báu DF một tuần trước, hôm qua đã bị đưa vào bệnh viện, mắc bệnh nan y qua đời rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Lý Thế Nhiên trầm xuống: “Tra được bối cảnh của anh ta chưa?”
“Người thân anh ta đã sớm được đưa ra nước ngoài, nhưng trước khi anh ta chết trong tài khoản có một khoản tiền lớn không rõ ràng, nhưng không tra được lai lịch.”
“Tôi chỉ cần kết quả.” Lý Thế Nhiên ra lạnh.
Cao Bân cúi đầu: “Tôi biết rồi.”
Lái xe tới toà lâu đài cổ của nhà họ Lâm đã là một tiếng sau, Lý Thế Nhiên không vào, chỉ đợi bên ngoài.
Hứa Như đi ra, biết chắc chắn anh chưa ăn nên cô bảo anh vào ăn chút gì đó trước.
“Anh muốn về nhà, bà Lý nấu cơm cho anh được không?” Lý Thế Nhiên trầm thấp hỏi.
Hứa Như dừng lại, lo lắng hỏi anh: “Đương nhiên là được, nhưng bây giờ anh không đói sao?”
Lý Thế Nhiên lắc đầu, lúc này Hứa Như mới lên xe.
Ngày kia ông ngoại sẽ về nước B, Lâm Vy bảo cô ngày mai cho bà câu trả lời.
Thật ra, trong lòng cô đã có quyết định.
Chỉ là cô muốn Lý Thế Nhiên đồng ý.
“Muốn nói gì?” Phát hiện Hứa Như muốn nói lại thôi, Lý Thế Nhiên nắm lấy tay cô.
Hứa Như mím môi, hồi lâu sau mới trả lời: “Ông ngoại phải về nước B, em muốn trước khi vào học qua đó ở bên ông.”
Quả nhiên, sắc mặt Lý Thế Nhiên lạnh xuống.
Hứa Như cắn môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là một giây sau, đột nhiên xe phanh gấp khiến cả người cô vô thức lao về phía trước.
Cánh tay Lý Thế Nhiên vững vàng chắn cho cô.
“Lý Thế Nhiên…”
“Phải đi bao lâu?” Anh dứt khoát dừng xe lại.
“Ba tháng.”
Lý Thế Nhiên quay đầu, ánh mắt nóng rực, ánh mắt nhìn cô rất đáng sợ.
Hứa Như không khỏi run rẩy.
Anh…
Anh sẽ không lưu luyến cô phải không?
Chẳng phải anh không thích cô sao?
Vậy cô không ở bên anh cũng không sao nhỉ!
Hứa Như nghĩ như vậy.
“Lý Thế Nhiên, thời gian của ông ngoại không còn nhiều nữa, em muốn ở bên ông nhiều hơn, em mong anh có thể hiểu cho em, hơn nữa cũng chỉ ba tháng thôi là em sẽ về.”
Ba tháng, thật ra cô không dám nghĩ, những tháng ngày không có Lý Thế Nhiên bên cạnh sẽ thế nào.
Cô thật sự sẽ rất nhớ anh.
Lý Thế Nhiên lạnh lùng mím chặt môi, hồi lâu không nói gì.
“Ừm, anh có thể hiểu.” Mãi lâu sau Hứa Như mới nghe thấy giọng anh nói.
“Bao giờ đi?”
“Ngày kia.”
Suốt đoạn đường về vịnh nhà họ Lý, hai người đều không nói gì.
Hứa Như về làm mỳ cho Lý Thế Nhiên, chỉ là mất tập trung nên bị nước sôi đổ vào tay mới phát hiện.
“A!” Cô sợ hãi kêu lên, lập tức tắt bếp.
Nhưng đầu ngón tay đã đỏ lên rồi.
Một loạt tiếng bước chân vọng lại, tay Lý Thế Nhiên đã cầm lấy ngón tay cô đưa lên bên miệng, dịu dàng thổi.
Hứa Như ngước mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Lý Thế Nhiên, lông mi run run.
Cô rút tay về.
Lý Thế Nhiên lại kéo tay cô lại: “Thoa thuốc trước đi, đợi anh nấu mỳ.”
Biết Lý Thế Nhiên vẫn luôn ngang ngược, Hứa Như cũng không phản bác ngoan ngoãn để anh thoa thuốc cho mình, còn cô ngồi trên sofa.
Quay đầu nhìn bóng lưng Lý Thế Nhiên trong bếp, nụ cười bên môi cô dần sâu hơn.
Một lúc sau, cô đi vào bếp rồi ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau.
“Lý Thế Nhiên, em không nỡ rời xa anh.” Cô lẩm bẩm.
“Hừ? Thế mà vẫn dám rời xa anh?” Lý Thế Nhiên nhướn mi, quay người nâng cằm cô lên.
Hứa Như tủi thân: “Nhưng người nhà cũng rất quan trọng.”
“Anh không ngăn cản em, nhưng bà Lý, không có anh bên cạnh em, anh sẽ lo lắng.” Lý Thế Nhiên nhìn cô thật sâu, tình cảm trong đáy mắt như muốn tràn ra.
Nhưng Hứa Như nhìn không hiểu.
Anh luôn phức tạp khiến cô khó đoán.
“Em sẽ về nhanh thôi.”
“Lý Thế Nhiên, anh cũng không nỡ xa em?” Hứa Như nâng mắt rồi nhìn anh chăm chú.
Nếu anh lưu luyến cô thì chí ít anh cũng có một chút tình cảm với cô nhỉ?!
“Đương nhiên rồi.”
Dứt lời, anh cúi đầu không chút do dự hôn cô.
Hứa Như vội đẩy anh ra, sự chú ý của cô đều dành cho nồi mỳ.
“Đừng để bị bỏng nữa!” Cô nhắc nhở.
“Ừm, đợi lát nữa anh ăn no rồi sẽ đút cho em ăn no.” Lý Thế Nhiên cong môi cười.
Mặt Hứa Như đỏ bừng: “Quá đáng…”
…
Ba ngày sau, Hứa Như lên máy bay tới nước B.
Vì chuyện báo danh ở trường mà cô bị trễ một ngày, còn ông ngoại và mẹ đã sang kia từ hôm qua.
Gọi điện thông báo cho Lý Thế Nhiên xong, Hứa Như tắt nguồn điện thoại.
Lúc này trên đỉnh đầu có một bóng người, giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Hứa.”
Hứa Như nhíu mày, ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai của Lăng Thuần đập vào mắt.
Ý cười trên mặt cô dần biến mất.
Không ngờ Lăng Thuần không chỉ ngồi cùng một chuyến bay với cô mà còn ngồi ngay bên cạnh cô.
“Xem ra chúng ta rất có duyên.” Lăng Thuần cong môi nở nụ cười mang vài phần không rõ ý tứ.
“Chỉ là trùng hợp.” Hứa Như lạnh nhạt trả lời.
“Vì sao lại tới nước B?” Lăng Thuần hỏi.
“Không liên quan đến anh.”
“Để tôi đoán xem.” Lăng Thuần vuốt cằm, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn vào mặt Hứa Như, anh ta cảm thấy càng ngày càng thích khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận của cô.
“Cô về nhà họ Lâm?”
“Lăng Thuần , tôi không cho rằng quan hệ của chúng ta thân đến mức có thể nói chuyện riêng tư.” Hứa Như dứt khoát đeo bịt mắt, không để ý tới anh ta.
“Hứa Như, cô đừng kháng cự tôi như thế, ở nước B cô sẽ không tránh được phải gặp tôi đâu.” Lăng Thuần trêu cô.
Hứa Như hoàn toàn coi như anh ta nói linh tinh, chỉ là khi cô xuống máy bay tới nhà họ Lâm, Lăng Thuần vẫn luôn ở bên cạnh, cô mới tin lời anh ta nói.
/460
|