CHƯƠNG 280: THẬT SỰ KHÔNG NÊN ĐỂ CÔ ĐI
“Lăng Thuần , anh có ý gì?”
Hứa Như không ngờ xe ông ngoại đến đón cô cũng đón cả Lăng Thuần .
Hơn nữa đích đến còn là một.
“Là ông ngoại cô mời tôi đến nhà cô làm khách đấy, có lẽ cô không biết, lúc còn nhỏ tôi từng ở nhà họ Lâm một khoảng thời gian, ông ngoài cô vẫn hy vọng có một đứa cháu gái, như vậy là tôi có thể cưới cô ấy rồi.”
“Anh nói bậy.” Hứa Như ngắt lời anh ta.
Cô sẽ không tin tưởng Lăng Thuần đâu.
Nhưng vẻ mặt anh ta không giống nói dối lắm.
“Hứa Như, cô phải tin, duyên phận của chúng ta đã được định sẵn từ lúc còn nhỏ rồi.” Lăng Thuần cong đôi môi mỏng.
“Tôi đã kết hôn rồi.” Hứa Như nói thẳng.
“Chuyện sau này ai nói chính xác được chứ, Hứa Như, tôi không ngại người phụ nữ đi bước nữa đâu.”
Hứa Như:…
“Bây giờ gia đình tôi rất hạnh phúc, Tổng Giám đốc Lăng, xin anh giữ khoảng cách thích hợp với tôi!”
Lăng Thuần nheo mắt lại: “Bây giờ chúng ta cũng đâu có thân mật bao nhiêu.”
Hứa Như đẩy cửa xuống xe, không để ý đến anh ta nữa.
So với sự xa hoa của pháo đài cổ kính nhà họ Lâm ở Nam Thành, nhà họ Lâm ở nước B lại theo phong cách lâm viên của Châu Âu, khắp nơi lộ rõ sự khiêm tốn bí ẩn.
Lâm Vy đi ra từ trong phòng khách: “Tiểu Như, con đến rồi, Tổng Giám đốc Lăng cũng đến à?”
“Vâng, cháu có việc muốn nói với ông nội, chỉ sợ gần đây phải làm phiền một khoảng thời gian.” Lăng Thuần lễ phép nói.
Lâm Vy gật đầu: “Tôi sẽ kêu người sắp xếp phòng khách cho cháu ngay.”
Lăng Thuần quen thuộc đi đến phòng sách, Hứa Như nhìn bóng lưng của anh ta, cũng không ngờ những lời khi nãy anh ta nói đều là thật.
“Tiểu Như, con và Tổng Giám đốc Lăng lên cùng chuyến bay à?”
“Vâng.” Sắc mặt Hứa Như hờ hững, nghĩ khoảng thời gian này Lăng Thuần cũng ở đây khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Dường như nhận ra cảm xúc của Hứa Như, Lâm Vy vỗ nhẹ lên bả vai cô: “Ba mẹ của Lăng Thuần rất thân với ông ngoại con, cho nên trước kia đứa nhỏ đó thường đến nhà họ Lâm, ông ngoại con cũng xem cậu ta như một nửa con trai.”
Hứa Như không có hứng thú với chuyện của Lăng Thuần , vẻ mặt vẫn hờ hững như trước.
Đi đến phòng cũng mình, lại không ngờ Lăng Thuần sẽ ở đối diện mình.
Hứa Như không để ý đến anh ta.
Lăng Thuần lại đi lên ngăn cản, anh ta hỏi: “Đêm nay tôi tự mình xuống bếp, cô thích ăn gì?”
“Sao cũng được.”
“Chậc, thái độ của cô với tôi không thể tốt hơn một chút hả, ngày tháng tôi ở đây cũng không ngắn,cô cũng không thể cứ trưng cái mặt lạnh với tôi mãi đúng không.”
Hứa Như sa sầm mặt nhìn về phía Lăng Thuần : “Cho nên, chúng ta đừng làm phiền lẫn nhau.”
“Người phụ nữ nhẫn tâm, chúng ta không thể làm bạn bè sao?”
“Tổng Giám đốc Lăng, chẳng lẽ anh còn thiếu bạn à?” Hứa Như không vui hỏi.
“Ừm, rất thiếu.”
“Vô vị.” Hứa Như đi vào phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại.
Lăng Thuần lại tươi cười, người phụ nữ này thú vị ghê đấy.
Lúc này, Lâm Vy đi ngang qua, thấy Lăng Thuần đứng trước cửa phòng của Hứa Như thì sa sầm mặt.
“Dì Lâm.” Nhìn thấy Lâm Vy, Lăng Thuần lễ phép chào hỏi.
“Vì sao ba tôi cố tình để cháu đến đây?” Lâm Vy nhíu mày.
Bà nhớ lúc trước Lâm Tung không thích Hứa Như và Lý Thế Nhiên ở bên nhau lắm.
Lâm Tung từng nói nếu có cháu gái, đứa con rể hợp ý nhất chính là Lăng Thuần .
Hơn nữa nhà họ Lâm cũng hiểu rõ nhà họ Lăng.
Nhưng dù sao Hứa Như cũng đã kết hôn rồi, bà làm mẹ, cũng không muốn làm phiền quá nhiều.
Chỉ là dường như Lâm Tung cũng không nghĩ thế.
“Việc công.” Lăng Thuần nhướng mày.
…
Chạng vạng, Hứa Như ngồi nói chuyện với ông ngoại một lát, sau đó định xuống phòng bếp giúp đỡ.
Lại không ngờ Lăng Thuần thật sự tự mình xuống bếp.
Trước giờ anh ta luôn là cậu chủ nhà giàu, không ngờ nấu cơm vẫn rất ra dáng.
Không muốn ở cùng anh ta trong một không gian, Hứa Như quay đầu bước đi.
Lăng Thuần lại gọi cô: “Hứa Như, lại đây giúp tôi đi.”
“Tôi không rảnh.” Hứa Như không muốn quan tâm anh ta.
“Nếu không, tôi cũng không thể chắc chắn mấy giờ mới có thể ăn cơm nữa.” Lăng Thuần lạnh nhạt cong đôi môi mỏng.
Hứa Như nhíu mày: “Giúp việc đâu?”
“Bây giờ chỉ có cô có thể giúp tôi thôi.”
Dứt lời, Lăng Thuần đưa cho cô một cái đĩa, phía trên là rau sống.
“Xào rau?”
Hứa Như:…
Mặt cô không chút thay đổi nhận lấy, đi vào phòng bếp.
Lăng Thuần khoanh tay, dựa vào tường ung dung nhìn cô.
Hứa Như cảm thấy mất tự nhiên, ánh mắt phía sau như mũi nhọn đang đâm, cô chỉ muốn làm xong cho nhanh.
Cầm lấy gia vị bên cạnh, Lăng Thuần duỗi tay tới, đưa cho cô một bình gia vị: “Đây mới là muối.”
“Ồ.” Hứa Như bình tĩnh đáp lời.
“Xem ra bình thường cũng có xuống bếp.” Lăng Thuần sờ cằm.
“Ừm.”
Lăng Thuần cũng không tức giận vì sự hờ hững của Hứa Như, khoé miệng dần cong lên.
Đợi Hứa Như xào rau xong, anh ta lại tiếp tục nhờ cô giúp chuyện khác.
“Lăng Thuần , anh cố ý đúng không!” Hứa Như tức giận.
Nếu không phải vì để mọi người có thể ăn cơm sớm một chút, cô thật sự muốn phủi tay không làm nữa.
“Được nhiên, tôi rất quý trọng thời gian ở cùng cô đấy.”
“Anh không được nói chuyện.” Hứa Như trừng anh ta.
Nếu để người khác nghe thấy lời này, chắc chắn rất dễ hiểu lầm.
“Được, nghe lời cô.” Lăng Thuần nghe lời làm động tác im miệng.
Sau đó, anh ta thật sự yên tĩnh lại, tập trung nấu ăn.
Lúc Lâm Vy đỡ Lâm Tung đi xuống, Hứa Như vừa mới bưng đồ ăn lên.
“Tiểu Như, sao có thể để con xuống bếp chứ.” Lâm Vy hơi bất mãn.
“Gần đây ba bảo mấy giúp việc nghỉ, để bọn trẻ bận rộn một chút.” Lâm Tung lại nói.
“Ông nội, cháu rất vui.”
Lâm Vy dừng một chút, đưa mắt nhìn Hứa Như và Lăng Thuần .
“Đêm nay là đứa nhỏ Lăng Thuần xuống bếp à, vất vả cho cháu rồi.” Lâm Vy vẫn luôn rất khách sáo với Lăng Thuần .
“Có Hứa Như giúp đỡ, vẫn ổn ạ.”
Hứa Như rũ mắt không nói gì.
Rõ ràng quan hệ của Lâm Tung và Lăng Thuần rất tốt, tuy đều nói đến chuyện công việc, hai nhà Lâm Lăng thân nhau mấy đời, trước kia cũng đã đi sâu vào hợp tác rồi, Lăng Thuần cũng rất hiểu tính cách và sở thích của Lâm Tung , bầu không khí trên bàn cơm rất là hoà thuận.
“Tiểu Như, hạng mục này, ông nội giao cho cháu được không?”
Hứa Như khựng lại, nãy giờ vẫn không tập trung nghe hai người nói chuyện.
Cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lăng Thuần .
Lăng Thuần nói: “Gần đây tôi muốn làm một loại thuốc mới, Hứa Như, trước đó cô có kinh nghiệm về mặt này, còn là người của nhà họ Lâm, ông nội muốn để cô toàn quyền phụ trách việc nghiên cứu phát triển.
Hứa Như khó hiểu, nhưng cô cũng chỉ ở nước B ba tháng thôi.
Hơn nữa nếu muốn nghiên cứu phát triển chắc chắn cần không ít thời gian.
“Cháu…”
“Cháu gái à, thời gian của ông ngoại không còn nhiều nữa, không ít sản nghiệp của Lâm Thị ông đều nhờ đứa nhỏ Lăng Thuần này trông nom dùm, nhưng cuối cùng cũng phải đưa cho cháu, cháu bắt đầu tiếp nhận thử xem.”
Giọng điệu của Lâm Tung có ý ra lệnh.
“Ba, Tiểu Như vẫn còn đang học nghiên cứu, áp lực của con bé có thể quá nhiều rồi không.” Lâm Vy không vui nhíu mày.
“Con bé không còn nhỏ nữa, đã làm việc ba năm rồi.” Lâm Tung nặng nề nói.
“Hứa Như, cô cảm thấy sao?” Lăng Thuần nhìn Hứa Như.
Cô mím môi, tuy lúc trước ông ngoại từng nhắc đến chuyện để cô tiếp nhận Lâm Thị, nhưng đến giờ cô vẫn chưa chuẩn bị xong.
Hơn nữa cũng không muốn lắm.
/460
|