“Tại sao chỉ có một mình em?” Đáy mắt của Lý Thế Nhiên hiện lên sự bất mãn.
“Em cũng chuẩn bị đi rồi.”
“Tăng ca sao?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Cũng không phải, chỉ là không để ý thời gian.” Hứa Như thấp giọng nói.
Một khi chuyên tâm vào, cô tóm lại sẽ quên mất mọi thứ xung quanh.
Cũng không phải là tăng ca, có điều đem việc làm xong chỉ là ý này rồi.
“Hay là nói, đang đợi tôi?” Lý Thế Nhiên lại giống như không có nghe lọt lời của cô, đem cô gần như ép vào tường, cánh tay dài đưa lên, Hứa Như bị anh hoàn toàn vây ở trong.
Thứ bao phủ xuống đều là hơi thở lăng lệ thuộc riêng của Lý Thế Nhiên, khiến cô gần như muốn chìm vào.
Cô ngoảnh đầu đi, không muốn nhìn anh.
Nhưng cằm bị bóp, cô không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của anh, trong con ngươi đen láy in rõ sắc mặt tái nhợt của cô.
Đôi môi mỏng của anh cong lên lộ ra một chút ý cười: “Rất sợ tôi sao?”
“Đương nhiên không có, Lý tổng, tôi chỉ là muốn về trường.” Hứa Như đanh mặt.
“Ngày mai tôi với Chu Nhiễm kết hôn, không đau lòng sao?” Lý Thế Nhiên dường như không nghe thấy lời của cô, vẫn ngữ khí âm trầm hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt của Hứa Như lạnh nhạt: “Lý tổng muốn thấy tôi khóc sao? Xin lỗi, anh phải thất vọng rồi.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của Lý Thế Nhiên.
Anh nhíu mày, bàn tay dài móc chiếc điện thoại từ trong túi ra, hiển thị trên màn hình — Chu Nhiễm.
Hứa Như gần như lập tức đẩy mạnh anh ra.
Chỉ là khi đi tới cửa lại phát hiện, cửa khóa rồi.
Quay đầu lại, Lý Thế Nhiên đã nghe máy.
“Thế Nhiên, anh còn ở công ty sao? Em không thấy anh.”
“Ừm.” Sắc mặt của Lý Thế Nhiên rất lạnh.
“Em… em muốn gặp mặt anh, em rất căng thẳng…”
Mấy ngày nay cô ta căn bản đứng ngồi không yên, mắt thấy hôn lễ càng lúc càng gần rồi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi.
Chỉ là, mấy ngày nay cô ta ngay cả mặt của Lý Thế Nhiên cũng không thấy, chỉ có cô ta và Lý Tú Tú chuẩn bị tất cả.
“Chu Nhiễm, ngày mai gặp.”
Dứt lời, không có cho Chu Nhiễm thêm cơ hội nói chuyện nữa, Lý Thế Nhiên rất nhanh đã cúp máy.
Hứa Như nghe giọng nói ôn hòa của anh, ý lạnh trên mặt dần dần lan ra.
Hít thở sâu, cô đi tới trước mặt Lý Thế Nhiên: “Lý Thế Nhiên, anh có ý gì?”
“Tôi muốn nghe em nói thật.” Ánh mắt của anh thâm trầm.
Hứa Như mím môi: “Nói thật cái gì?”
“Tôi kết hôn rồi, em thật sự nỡ sao?” Cằm bị bóp, Lý Thế Nhiên cúi người, bỗng chốc gương mặt của hai người cách nhau rất gần.
Gần thêm chút nữa thì có thể hôn rồi.
Hứa Như muốn lùi lại, nhưng sức lực của Lý Thế Nhiên lại không nhỏ, cô căn bản không giãy ra được.
Mắt thấy gương mặt phóng to trước mắt, nhịp tim của cô dần dần đập nhanh.
Đương nhiên là… không nỡ.
Nhưng vậy thì sao chứ.
Cô cười châm chọc: “Lẽ nào em nói không nỡ thì Lý tổng không kết hôn?”
Lý Thế Nhiên đanh mặt, rất ghét Hứa Như mở miệng thì gọi anh là ‘Lý tổng’.
Anh khàn khàn cất tiếng: “Ngoan, gọi tên của tôi.”
Hứa Như không thêm để ý anh, tay dùng sức chặn ở ngực của anh, đáy mắt tràn ngập sự kháng cự.
“Ừm, không kết hôn.” Bên tai là giọng nói cực kỳ hay của Lý Thế Nhiên.
Hứa Như đơ ra, nhìn Lý Thế Nhiên, muốn nhìn rõ cảm xúc của anh.
Nhưng cô thật sự nhìn không thấu anh.
Ba từ không kết hôn này nói ra từ trong miệng của anh, thật sự là quá dễ dàng rồi.
Cô không dám tin.
“Lý Thế Nhiên, anh qua mắt ai chứ.”
“Tôi sao dám qua mắt em, Hứa Như, tại sao trước giờ đều không nguyện ý tin tưởng tôi.” Lý Thế Nhiên nâng mặt của cô lên, đáy mắt là sự nóng bỏng sắp bạo phát.
Một khi lại gần cô, anh trước giờ đều khó khống chế được mình.
Giống như lúc này.
Chỉ muốn nếm thử mùi vị của cô mà thôi.
Nhưng Hứa Như rất kháng cự.
Tin tưởng sao?
Cô trước giờ đều tin tưởng người đàn ông trước mắt này, chỉ là nếu anh muốn kết hôn với Chu Nhiễm rồi, mọi thứ đều đã định rồi, cô lẽ nào còn muốn phủ nhận tất cả sao?
Nên buông xuống rồi.
Cô bắt buộc phải nói với bản thân như vậy.
“Lời này, anh nên nói với cô Chu.” Hứa Như ngữ khí lạnh lùng.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, sự giận dữ trong đáy mắt dần dần lan ra.
“Nếu như tôi không thì sao?” Lý Thế Nhiên cười lạnh.
Hứa Như bị anh của lúc này dọa rồi, anh… anh tức giận cái gì chứ!
Cô không cảm thấy cô nói sai gì cả.
“Lý Thế Nhiên, anh rốt cuộc có ý gì!” Hứa Như chặn ngực của anh.
Bây giờ khoảng cách giữa hai người quá gần rồi…
“Tin tưởng tôi, hửm?” Môi của anh di trên gò má của cô, rất là thân thiết.
Nhưng Hứa Như lúc này lại rất kháng cự, còn tiếp tục như này, cô thật sự khó thề từ chối anh…
Bỗng nhiên nghĩ tới cửa bị khóa lại, ánh mắt cô nhìn Lý Thế Nhiên trở nên phòng bị: “Anh định nhốt em ở đây?”
“Là chúng ta.” Ngữ khí của Lý Thế Nhiên rất âm trầm.
Một giây sau, Hứa Như giơ tay liền tát vào gương mặt đẹp trai của anh, tức giận nhìn anh.
Lý Thế Nhiên không có tức giận, ngược lại trầm thấp cười thành tiếng: “Tôi thích nhìn dáng vẻ bà Lý tức giận.”
“Em không phải là bà Lý! Đừng khiến em buồn nôn!” Hứa Như càng tức giận hơn: “Em không muốn ở cùng anh.”
“Em tối nay chỉ có thể ở cùng anh.” Lý Thế Nhiên lại lạnh lùng nói.
Nắm cổ tay của Hứa Như, cô căn bản không thể chạy trốn.
Hốc mắt của Hứa Như lập tức đỏ lên, cơ thể từ từ co lại, ánh mắt nhìn Lý Thế Nhiên càng là mang theo sự oán hận.
Anh nhìn cô, lực đạo của tay cuối cùng là mềm lòng buông ra rồi.
Hứa Như gần như lập tức chạy tới cửa: “Thả em ra ngoài!”
“Không nguyện ý ở cùng tôi tới vậy sao?” Lý Thế Nhiên đi tới.
Duy trì khoảng cách nửa mét với Hứa Như.
Hứa Như mím môi, gật mạnh đầu.
Chỉ là trong đầu vụt qua lời nói khàn khàn vừa rồi của Lý Thế Nhiên— Ừm, không kết hôn.
Cô mỉm cười, là thật hay giả, cô đã không muốn biết rồi.
Quan hệ của bọn họ, dừng tại đây đi.
“Như ý nguyện của em, tôi sẽ kết hôn với Chu Nhiễm.” Nhìn Hứa Như, Lý Thế Nhiên nói ra lời lẽ tức giận, đi tới cửa, anh dễ dàng mở khóa vân tay ra.
Bóng người rời đi lạnh lùng mà cao thể.
Hứa Như lòng đau như cắt, từ từ khuỵu xuống, nước mắt sớm đã giàn dụa trên mặt.
Cô không làm được.
Không làm được đến mức một chút cảm xúc cũng không có.
Nghe thấy lời của Lý Thế Nhiên, mới thật sự cảm nhận được sự đau lòng, cô không thể chấp nhận Lý Thế Nhiên kết hôn, mà người phụ nữ này, không phải là cô.
Cô không dám nghĩ tới hình ảnh hai người hành lễ, mỗi một màn đều đang kích thích cô.
“Đừng đi.” Trong vô thức cất tiếng, nhưng phòng thực nghiệm sớm đã không có bóng dáng của Lý Thế Nhiên rồi.
Chỉ có âm thanh rất yếu ớt của cô, hồi lâu không tan.
Ở góc khuất, Lý Thế Nhiên dựa vào tường, hàn ý trong ở mắt điên cuồng lan tỏa.
Hút hơi thuốc, anh sải bước trên đôi chân dài từ từ rời khỏi.
Không có quay đầu.
Hứa Như không biết cô về ký túc như nào, khi hoàn hồn lại thì đã nằm trên giường.
Tối nay Lăng Diệu trở về nhà họ Lăng, trong căn phòng ký túc trống trãi chỉ có một mình cô.
Nhắm mắt lại, cô cảm thấy rất mệt, rất không thoải mái.
Nhưng lại không có ngủ được, ngày mai Lý Thế Nhiên kết hôn rồi, bên cạnh để thiệp mời mà Chu Nhiễm đưa cho cô.
Cô mở ra, một ánh mắt thì đã nhớ tên của khách sạn.
Nhưng đều không có liên quan tới cô.
/460
|