Hôm sau, 9 giờ sáng.
Lý Thế Nhiên luôn ở phòng làm việc, không đợi được anh trai tới khách sạn, Lý Tú Tú lo lắng gọi điện cho anh.
“Anh lát nữa sẽ tới.”
Anh lúc này mới phản ứng lại, tối qua tới giờ, không có nhắm mắt, cứ ngồi trên sô pha.
Trong đầu đều là lời từ chối của Hứa Như.
Mệt mỏi day day mi tâm, anh gọi Cao Bân vào.
Thay bộ đồ chú rể, anh từ công ty xuất phát.
Cao Bân lo lắng nhìn ông chủ, hôm nay là ngày đại hỷ của Lý tổng, nhưng trên mặt anh, chỉ có sự lạnh lẽo vô tận.
Thậm chí một ngày trước hôn lễ, còn đang liều mạng tăng ca.
Không dám nói nhiều hỏi nhiều, Cao Bân tận chức mà lái xe.
Khách sạn Nam Thành.
Chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Chu Nhiễm, cô muốn nở nụ cười, nhưng thế nào cũng không cười ra được.
Đằng trai đằng gái trước hôn lễ không thể gặp mặt, nhưng tối qua không nhìn thấy Lý Thế Nhiên, cô ta rất lo lắng.
Tâm trạng như này cứ kéo dài tới khi Chu Thâm tới.
Anh mặc bộ vest màu lam sẫm cắt may riêng, ưu nhã mà tôn quý.
Chỉ là Chu Nhiễm quá hiểu anh rồi, chỉ là một con sói đội lốt cừu.
“Anh tới rồi.” Ngữ khí của Chu Nhiễm nhàn nhạt.
“Cuối cùng sắp gả cho Lý Thế Nhiên rồi, như tâm nguyện của em.” Chu Thâm đi tới gần, nhìn em gái xinh đẹp tinh tế trong gương.
Tuy còn ít tuổi, nhưng trải qua sự dạy dỗ trong một năm này, trưởng thành miều mị không ít.
Quả thật là vưu vật.
“Phải, cảm ơn anh.” Chu Nhiễm nặn ra nụ cười giả tạo.
“Anh đi ra ngoài đi dạo, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Chu Thâm xoay người đi ra.
Nét cười trên mặt của Chu Nhiễm dần dần biến mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cách thời gian diễn ra hôn lễ càng lúc càng gần rồi.
Chu Nhiễm gọi phù dâu vào: “Bên phía Thế Nhiên như thế nào rồi?”
“Anh Lý đã ở bên ngoài rồi.”
“Vậy chúng ta ra ngoài thôi.”
Lúc này, bên ngoài khách sạn.
Hứa Như ngồi ở trên xe taxi, nhìn khách sạn lộng lẫy ánh đèn, chậm chạp không có bất kỳ động tác.
“Cô ơi, đã tới rồi.” Tài xế có hơi mất kiên nhẫn nhắc nhở.
“Ồ, được.” Hứa Như lúc này mới hoàn hồn lại.
Đẩy cửa bước xuống, bước chân của cô lại nặng trịch không có cất bước được.
Tới đây làm cái gì.
Cô cụp mắt, trong mắt đều là sự lạc lõng.
Chỉ là, lại không khống chế được.
Lúc này, bên cạnh có một bóng người cao lớn đi tới.
“Lý Húc?” Hứa Như nhíu mày.
“Không sai, còn nhớ tên của tôi.” Lý Húc mặc bộ vest trắng, ngược lại trông rất ngọc thụ lâm phong.
Trên mặt của Hứa Như không có biểu cảm gì, khựng lại trong chốc lát, lại định rời đi.
Lý Húc lại cản cô lại: “Nếu đã tới rồi, cùng vào đi.”
“Tôi không muốn vào, anh Lý.” Hứa Như nhíu mày, có hơi không vui.
Lý Húc lại nhấc tay, nâng cầm của Hứa Như lên: “Yên tâm, có tôi ở đây, không có ai bắt nạt cô đâu.”
Hứa Như vẫn là không nguyện ý.
Lý Húc lúc này có hơi thất bại rồi.
Tuy anh ta tướng mạo bình thường, nhưng có tiền, phụ nữ gần như chưa từng từ chối anh ta.
Hứa Như lại hết lần này tới lần khác từ chối anh ta.
“Thật sự là cho mặt mũi mà không cần.” Lý Húc là tức giận rồi, ngữ khí cũng có hơi hung.
Hứa Như vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, Lý Húc không để ý cô nữa mà đi vào.
Hoa viên trên ban công được bài trí vô cùng đẹp, từng chùm hoa thuần trắng được phủ kín.
Lý Thế Nhiên đã tới rồi, khoác trên mình bộ vest chú rể màu đen thuần, khí thế toàn thân rất lẫm liệt, lại càng tăng thêm khí chất thần bí kiêu hãnh của anh, khiến cho ánh mắt của không ít các cô gái đều dừng ở trên người anh.
Không lâu sau, Chu Nhiễm liền cùng phù dâu từ từ đi ra.
Trong mắt là gương mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên, khiến cô ta nhìn thôi cũng mê đắm.
Người đàn ông tôn quý này, sẽ là chồng của cô ta rồi.
Đôi môi anh đào từ từ cong lên nở ra nụ cười, bước chân của cô ta cũng không tự chủ được mà cất nhanh.
Chỉ là ở trong khung cảnh yên tĩnh này, lại bạo phát một giọng nói đầy giận dữ.
Một người phụ nữ ăn mặc sửa soạn như quý phụ dưới sự tháp tùng của một đám vệ sĩ từ từ đi vào, từ cặp lông mày có thể nhận ra rõ ràng, giống với Chu Nhiễm.
Giọng nói này, Chu Nhiễm quen thuộc hơn ai hết.
Toàn thân cứng nhắc, cô ta không dám nhúc nhích.
Sắc mặt dần dần tái đi, móng tay của cô ta gần như đâm vào trong thịt.
Cuối cùng, bước chân của Liêu Dung dừng ở trước mặt cô ta, giơ tay vung ra một cái tát.
“Bốp—”
Tất cả mọi người bỗng chốc hít ngược một hơi.
Chu Nhiễm nhìn quý phụ trước mắt, nước mắt dần dần tụ trong hốc mắt.
Cắn chặt môi mới không để nước mắt rơi xuống.
“Mẹ.” Cô thật sự bật khóc rồi.
Mà Liêu Dung đã lập tức phân phó vệ sĩ ở đằng sau dẫn người đi, không chừa một đường lui.
“Hôn lễ hủy bỏ.”
Chỉ bỏ lại một câu lạnh lùng, không có cho thêm lời giải thích.
“Mẹ, con không đi!” Chu Nhiễm dùng sức muốn giãy giụa, thậm chí muốn kéo lấy Lý Thế Nhiên.
Chỉ là cô ta đâu phải là đối thủ của vệ sĩ, mà người đàn ông bên cạnh cô ta, lạnh lùng đẩy cô ta ra.
“Thế Nhiên, anh mau cản mẹ em lại!” Chu Nhiễm không nhịn được mà khóc lóc, mắt thấy khoảng cách giữa mình và Lý Thế Nhiên càng lúc càng xa, cô ta không cam lòng.
Cô ta không dễ gì mới chờ tới ngày hôm nay.
Chỉ là, sắc mặt của anh cực kỳ lạnh tanh, thậm chí ánh mắt trước nay không có dừng ở Chu Nhiễm.
Khách khứa xung quanh nhìn một màn này, lại đều không biết rốt cuộc là tình huống gì.
“Thế Nhiên! Thế Nhiên!” Lúc này Chu Nhiễm chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Lý Thế Nhiên.
Nhưng cô ta gọi rách họng, lại chỉ nhìn thấy Lý Thế Nhiên xoay người rời đi.
Mà cô ta cũng bị vệ sĩ cưỡng chế mang theo xe.
Bên tai là lời nói đầy giận dữ của mẹ: “Chuyện này là ai quyết định!”
Chu Nhiễm sợ hãi rụt cổ lại, không có lên tiếng.
Liêu Dung sớm đã biết rồi, tức giận trách móc: “Mẹ không nên để con ở lại bên cạnh Chu Thâm! Hôn lễ này, mẹ là tuyệt đối sẽ không đồng ý, con chết tâm cho mẹ.”
“Trừ phi con chết rồi!” Chu Nhiễm cũng xé rách tim gan mà phản bác.
…
Hành lang của khách sạn, Hứa Như không ngờ mình vậy mà lạc đường rồi, vòng vèo ngược xuôi một hồi đều không có tìm được nhà vệ sinh.
Xoay người, định dọc vào đường cũ đi ra, lại không ngờ đụng phải một vòng ôm cứng rắn.
“Xin lỗi.”
“Muốn đi đâu?” Giọng nói cực kỳ êm tai vang lên ở bên tai.
Nhưng Hứa Như bây giờ một chút tâm trạng cũng không có, không có để ý tới người đàn ông này.
Chu Thâm nhíu mày, nhìn bóng lưng của Hứa Như, anh ta trầm thấp mở miệng: “Nơi này là đi không ra được, cần tôi dẫn đường cho cô không?”
Hứa Như dừng bước chân, lúc này mới xoay người nhìn anh ta.
Đường nét góc cạnh, khí chất tuấn lãng, cộng thêm kiểu ăn mặc tôn quý, rất là bắt mắt.
Trên mặt Hứa Như không có biểu cảm gì, nhàn nhạt nói: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Chỉ là không ngờ Chu Thâm không có dẫn cô tới cửa khách sạn, mà dẫn cô tới hậu hoa viên.
Không có hôn lễ trang hoành như trong tưởng tượng, chỉ còn lại một khoảng tiêu điều.
Khách khứa đã đi gần hết rồi, nhân viên phụ trách đã đang quét dọn rồi.
Hôn lễ… kết thúc nhanh như vậy sao?
Chu Thâm rõ ràng cũng rất bất ngờ, sự u ám hiện lên trong đáy mắt, siết chặt nắm đấm.
Lúc này, có thủ hạ vội vàng chạy tới, muốn báo cáo với anh ta, lại bị anh ta ngăn lại.
Ánh mắt sâu thẳm của anh ta dừng ở Hứa Như: “Tôi dẫn cô ra ngoài trước.”
“Làm phiền anh rồi.” Hứa Như sững sờ nói.
Chỉ là, vẫn là không nhịn được mà nhìn cảnh tượng này, hôn lễ rốt cuộc là kết thúc rồi… hay là bị cắt ngang rồi.
Nghĩ đến khả năng của cái sau, cô vậy mà có chút vui sướng.
Nhưng lại rất nhanh phủ định suy nghĩ này.
/460
|