Ninh Tự Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng rơi trên người hắn nói: "Em không biết, thật ra thì em không lo lắng cho mình. Chỉ là hiện tại Kỷ Trà Thần đã biết đến sự tồn tại của Tịch Nhược, chắc chắn rằng không lâu nữa Dương Lưu Vân cũng sẽ biết. Em sợ Tịch Nhược sẽ được gặp nguy hiểm."
Liên Phượng Vũ biết lo lắng trong lòng cô , nắm lấy hai bàn tay trắng nõn của cô vào, một cánh tay khác nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô nói: "Anh hiểu, nhưng em không thể gây áp lực quá cho bản thân mình. Tịch Nhược có anh với Trạc Mặc, em không cần phải lo lắng quá mức. Mệt mỏi, dựa vào anh nghỉ ngơi một chút."
Ninh Tự Thủy dựa vào trong ngực hắn, đáy mắt cũng không bớt đi lo lắng. Cô với Kỷ Trà Thần đã ngả bài, mà động tác kề dao găm vào Kỷ thị vẫn tiếp tục, có Kỷ Gấm Sóc liên thủ với Si Mị, phần thắng của cô thực ra không lớn.
. . . . . .
"Đừng uống nữa !" Si Mị đoạt lấy chai rượu trên tay Kỷ Trà Thần, bất đắc dĩ than thở: "Coi như cậu uống đến chết cũng vô ích!"
Kỷ Trà Thần dựa vào sô pha, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng bị rượu cồn làm ướt, trên dung nhan anh tuấn là vẻ u ám đau khổ đến tận cùng. Ở trong mưa quỳ lâu như vậy, đầu gối bị khí lạnh thâm nhập, sốt cao cả đêm cũng không chịu uống thuốc, chỉ muốn uống rượu, giống như rượu cồn có thể kềm chế nỗi đau trong lòng hắn.
"SI Mị, an bài đường lui cho nhân viên công ty."
Si Mị sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, nổi giận mắng: "Cậu điên rồi phải không? Cậu . . . . . Cậu lại muốn trơ mắt nhìn cô ta hủy diệt công ty? !"
Kỷ Trà Thần buông mắt, không có bất kỳ tức giận. Chỉ hơi nhếch môi, nhàn nhạt nói một câu: "Chỉ cần cô ấy muốn, tôi đều có thể cho!"
"Cho! Cho! Cho! Cậu cho cô ta hết, vậy cậu phải làm sao? Cậu cho rằng dung túng cho cô ta làm nhiều chuyện như vậy có thể vãn hồi sao? Cậu cho rằng bây giờ mình vĩ đại sao? Cậu cho rằng để cô ta đạt tới mục đích của mình thì hai người có thể trở về bên nhau sao? Cậu đang nằm mơ hả!"
Si Mị tức giận giơ chân, nổi trận lôi đình tiếp tục quát: "Cậu không biết bên cạnh cô ta còn một tên là Liên Phượng Vũ! Kỷ thị không có vượt qua thì còn một đống lý do để lưu lại cô ta, nhưng nếu như cái gì cậu cũng không có, cậu lấy lý do gì để giữ cô ta? Mạng sao? Cậu xác định mạng của cậu thì cô ta muốn sao?"
Thân thể Kỷ Trà Thần cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm y, không ngờ Si Mị lại có cá nhìn thấu đáo như vậy. Có lẽ y nó không sai, chỉ là hắn đem tất cả giao cho Ninh Tự Thủy, cô sẽ thỏa mãn sao?
"Tôi cho cậu biết, Ninh Tự Thủy nếu như không còn yêu cậu, thì thực sự cái gì cũng không làm. Cô ta đang trả thù cậu, có nghĩa là vẫn thích cậu; đợi đến khi cô ta hoàn thành xong chuyện, một chút hận với cậu cũng không có, cậu sẽ hoàn toàn mất đi cô ta! Cậu rốt cuộc có hiểu hay không?" (Min : nói đến đây, anh Si Mị dường như đã trở thành một nhà phân tích tâm lý rồi ấy)
Si Mị cuối cùng lại hét lên một câu, thật không nghĩ tới Kỷ Trà Thần anh minh thần võ như thế về mặt tình cảm, lại có thể ngu hơn cả một con lừa.
"Cậu nói đúng." Môi mỏng của Kỷ Trà Thần bật ra năm chữ.
Nhưng này năm chữ lại làm cho Si Mị vô cùng an tâm, xem chừng nước miếng của y cũng không tốn công vô ích, nói cái gì hắn cũng nghe lọt. Điện thoại di động trong túi rung lên, cầm lên nhìn lướt qua, ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ tôi chạy về dọn dẹp công ty cho cậu! Tôi cho cậu thời gian ba ngày , cậu không về công ty, tôi liền trở về Chile, không bao giờ quản chuyện của cậu nữa."
"Ừ." Kỷ Trà Thần gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của y!
Gian phòng lại lâm vào mảnh yên tĩnh, thời gian dài không được nghỉ ngơi, mí mắt có chút nặng nề, trên trán giấu không được mệt mỏi, thể xác và tinh thần mệt mỏi! Mí mắt chậm rãi hạ xuống, nhắm mắt dưỡng thần .
Bỗng nhiên hắn mở mắt, thấy bóng người nhỏ bé đứng trước mặt, đôi mắt ngẩn ra một chút, một tia kinh ngạc xẹt qua. Tại sao nó lại ở chỗ này?
Tịch Nhược đeo một túi xách màu cam nhỏ, ahs mắt trong suốt dưới bóng đèn vàng quan sát Kỷ Trà Thần, lần đầu tiên hai người đối mặt trong một không gian mới, không có người khác.
Cô là đứa nhỏ của Ninh Tự Thủy cùng Liên Phượng Vũ ?
Kỷ Trà Thần rũ mắt, hết sức áp chế đau đớn nơi đáy lòng. Nếu như ban đầu đứa bé kia không có chuyện, nó cũng không khác lắm so với đứa trẻ này, có phải sẽ đáng yêu hơn làm người khác yêu thích!
"Kỷ Trà Thần." Tịch Nhược chậm rãi mở miệng, tiếng nói non nớt không che dấu được vẻ già dặn."Không nên tới gần mẹ tôi, ông không xứng."
Rõ ràng là một câu khiêu khích, thế nhưng lại lọt vào lỗ tai của Kỷ Trà Thần, nhất là lúc nhìn ngũ quan của nó, trong lòng lại dâng lên một loại kích động không tên, giống như trong lúc vô hình có một loại keo dính vô tình kéo bọn họ gần hơn một chút.
"Cháu. . . Tên là gì?"
Ninh Tịch Nhược không biết tại sao hắn không tức giận, lại hỏi ngược tên của mình. Trả lời không tính là lễ phép: "Ninh Tịch Nhược."
Ninh Tịch Nhược? Tại sao không phải Liên Tịch Nhược?
Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu hắn. con ngươi sắc bén rơi trên người bé không tự chủ trở nên dịu dàng, lưu luyến ngắm nhìn bé, giọng nói rất mềm mại: "Đây không phải chỗ cháu nên đến."
Đối với quan tâm của hắn, Ninh Tịch Nhược xì mũi coi thường: "Cái này không cần ông quan tâm, tôi chỉ không hi vọng ông và ả đàn bà kia lại tổn thương mẹ."
Ả đàn bà kia? Mấy giây sau, Kỷ Trà Thần mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của bé, Vân nhi mất tích ly kì trong ngục, chuyện này hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là chuyện của Vân nhi không liên quan gì đến hắn, cho nên chuyện này hắn cũng không cho người đi thăm dò.
"Cháu vẫn còn rất nhỏ, những chuyện này cháu không cần thiết phải biết."
Ninh Tịch Nhược nở một nụ cười thật sáng lạn, tựa như tự giễu cũng giống như châm chọc: "Có thể bức chết vợ mình, có thể tự tay giết chết con của mình, bây giờ ông đeo cái mặt nạ này lên cho ai nhìn?"
Kỷ Trà Thần có chút bất đắc dĩ cười, không hổ là con gái của Tự Thủy, còn nhỏ tuổi miệng lưỡi tuyệt có thể giết người, nhưng giờ phút này con nhóc này cũng có thể chọc tới xương sườn của hắn.
"Cháu bé, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta." Nếu như không phải là bởi vì nó là con gái của Tự Thủy, hắn sớm ném nó đi ra ngoài.
"Tôi chính là thích khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ông." Ninh Tịch Nhược từ trong túi tiền móc ra một sấp ảnh chụp, vẻ mặt tươi cười: "Tôi có thể cho ông biết, trên thế giới này có người yêu mẹ hơn cả ông, hơn nữa cũng sẽ không thương tổn bà ấy, nguyện ý hy sinh tất cả vì bà. Mà ông, cái gì cũng không có! Kỷ Trà Thần, từ trước tới giờ ông một chút cũng không xứng! Nếu ông nói là yêu, thì ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng!"
Kỷ Trà Thần không có mở miệng, ánh mắt rơi vào sấp hình kia, đáy mắt trở nên âm độc. Tất cả hình đều là bóng dáng của hai người, một là Ninh Tự Thủy, một là Liên Phượng Vũ, hai người trai tài gái sắc, có nắm tay , có ôm, còn có Ninh Tự Thủy ôm lấy Liên Phượng Vũ từ sau lưng.
Những hình này toàn bộ đều là ảnh thật , không có chút nào giả.
Ninh Tịch Nhược nhạy cảm nhận thấy được không khí cứng ngắc, vẻ mặt của hắn khó coi đến cực hạn. Thì ra bé đoán không sai, chỉ cần mẹ cùng chú Liên ở chung một chỗ, hắn sẽ khó chịu, sẽ tức giận!
Nếu như hắn biết con gái của mình còn chưa chết sẽ như thế nào đây? Chỉ tiếc —— hắn vĩnh viễn sẽ không biết mình con gái không chết!
Thật ra thì thân thể bé không tốt lên mới là điều đúng đắn, chảy xuôi trong thân thể dòng máu bẩn thỉu của hắn làm người ta buồn nôn, nếu như không phải sợ mẹ đau lòng, bé cũng không muốn chống đỡ cực khổ như vậy. Người giống như hắn, không có con chính là báo ứng, đoạn tử tuyệt tôn cũng là việc phải đạo. . . . . .
Bản thân bé không nên tồn tại trên thế giới này!
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Tịch Nhược đột nhiên bắt đầu ho, bàn tay gắt gao ôm lấy miệng, khuôn mặt tái nhợt bệnh hoạn mệt mỏi, âm thanh thê lương nện vào nơi mềm mại nhất đáy lòng.
Kỷ Trà Thần tỉnh lại, ngẩng đầu ánh mắt nghi hoặc nhìn bé ho khan không ngừng: "Cháu làm sao vậy?"
Ninh Tịch Nhược che miệng vẫn ho khan, không có biện pháp ức chế hình như lục phủ ngũ tàng đều muốn nôn ra. Khổ sở níu lấy quần áo, mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, tâm đều là khống chế không được quặn đau, đã là bệnh cũ.
Kỷ Trà Thần không yên lòng đứng lên, đi tới trước mặt bé, ngón tay còn chưa chạm được bé, chợt cửa được mở ra, bóng hình xinh đẹp nhanh chóng vọt vào, cầm lấy cánh tay hắn muốn hất ra, nhưng thân thể hắn theo bản năng tránh được công kích của cô, lui về phía sau hai bước định thần nhìn Ninh Tự Thủy đột nhiên xuất hiện .
Ninh Tự Thủy cầm súng bạc trong tay chỉ vào Kỷ Trà Thần, đáy mắt lạnh lẽo một mảnh, môi mỏng mím lại: "Kỷ Trà Thần, tôi cảnh cáo anh không cho phép đụng đến Tịch Nhược, nếu không tôi thật sự sẽ giết anh."
Trong lúc cô đẩy Kỷ Trà Thần ra, Trạc Mặc cũng tiến vào nhanh chóng đem Tịch Nhược ôm vào trong ngực. Đáy mắt toàn là đau lòng, là trách cứ, càng thêm ra sức.
Kỷ Trà Thần biết cô có thể là hiểu lầm cái gì rồi, nhưng cũng không giải thích, hai tay vẫn cắm trong túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào con ngươi lạnh băng của cô.
"Con không sao. . . Mẹ. . . Khụ khụ. . . . . ." Tịch Nhược gian nan nói ra một câu, ánh mắt hờ hững quét qua Kỷ Trà Thần rồi thu lại.
Ninh Tự Thủy khẽ nghiêng đầu nhìn Trạc Mặc một cái rồi nói: "Chúng ta đi."
Trạc Mặc ôm Tịch Nhược đi trước ra khỏi gian phòng, Ninh Tự Thủy chậm chạp thu hồi súng, xoay người lại mấy bước ra khỏi gian phòng, đáy mắt tràn đầy đề phòng cùng cảnh giác, chỉ sợ giờ phút này Kỷ Trà Thần sẽ động thủ.
Lúc xoay người rời đi, chợt nghe âm thành dung sức đè xuống: "Ninh Tự Thủy, anh sẽ không bỏ qua cho em."
Bước chân của Ninh Tự Thủy bước dừng lại, yên lặng mấy giây, không nói một lời rời khỏi.
Bóng lưng biến mất trước tầm mắt, gian phòng lại rơi vào yên tĩnh vô hạn, ngay cả âm thanh hô hấp của hắn cũng nghe rõ. Nghĩ lại lúc họ xông vào khuôn mặt vô cùng khẩn trương, hình như không chỉ bởi vì Ninh Tịch Nhược tới gặp hắn, một nguyên nhân khác cũng không lý giải nổi, lần trước gặp ở khách sạn phản ứng của cô cũng rất kì quái.
Kỷ Trà Thần xoay người lấy di động bấm một dãy số, căn dặn nói: "Si Mị lập tức tra tư liệu về Ninh Tịch Nhược con gái của Ninh Tự Thủy cho tôi, càng chi tiết càng tốt."
Không đợi Si Mị trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại!
Si Mị nói rất đúng, nếu như không muốn mất đi cô, vậy sẽ phải đứng trước mặt của cô, đứng ngang hàng với cô. Chỉ cần cô vẫn chưa đánh bại hắn thì cũng sẽ không biến mất, như vậy hắn cũng sẽ không mất đi cô.
Mặc kệ là muốn dùng cách gì, chỉ cần có thể giữ cô lại, quá trình không quan trọng, kết quả không thay đổi, như vậy hắn sẽ không tiếc hy sinh mọi thứ để làm.
. . . . . .
Tịch Nhược uống thuốc, rốt cục ho khan cũng ngừng, chỉ là đau đớn vẫn như cũ khiến mồ hôi trên trán bé toát ra, núp ở trong ngực Trạc Mặc nói không ra lời. Ninh Tự Thủy vẫn lái xe, nhíu chặt chân mày không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra được là cô là tức giận.
Về đến nhà cũng không nói chuyện, ngay cả Liên Phượng Vũ quan tâm cũng không thèm để ý, một mình ngồi trong phòng, mở máy tính liên lạc với người bên nước Đức.
Tịch Nhược bước từng bước nhỏ đi vào gian phòng, đứng yên thật lâu thấy mẹ không muốn nói chuyện với mình, thở dài một hơi. Nhỏ giọng nói: "Mẹ. . . . . ."
Ninh Tự Thủy vẫn lạnh lùng, giọng nói băng dày chín thước: "Con nên biết Trạc Mặc và mẹ, quan tâm con đến cỡ nào. Mà con —— tại sao muốn tùy hứng như vậy?"
Tịch Nhược rũ mắt, giống như đứa bé phạm sai lầm hối lỗi , lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, mẹ. . . . . ." Để cho mẹ lo lắng.
Ninh Tự Thủy xoay người lại, hai tay vẫn khoanh ở trước ngực buông ra ôm bé thật chặt, ánh mắt nhìn chằm cái ót của bé , tiếp tục nói: "Con có biết không khi phát hiện không thấy con đâu, Trạc Mặc lo lắng thế nào? Con biết rõ thân thể của mình không khỏe mạnh, mẹ sẽ lo lắng, ngộ nhỡ con ngất xỉu ở trên đường, hoặc là có chuyện gì xảy ra thì mẹ biết làm thế nào? Con còn dám đi tìm hắn? Ngộ nhỡ hắn ra tay với con thì sao? Những chuyện này hậu quả thật nghiêm trọng con đã từng nghĩ qua?"
Đây là cô lần đầu tiên cô nổi giận lớn như vậy đối với Ninh Tịch Nhược, ngày thường Tịch Nhược khéo léo nghe lời cũng không làm ra bất kì chuyện gì khiến cô lo lắng, nhưng lúc thật dọa cô sợ hãi, tất cả ý niệm không tốt đều xuất hiện. Cũng nghĩ đến có thể Tịch Nhược chủ động đi tìm Kỷ Trà Thần, nhưng lúc chạm mặt cô lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy về phía Kỷ Trà Thần.
Tịch Nhược là sinh mạng của cô, quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên tuyệt đối không chấp nhận bất kì sự sơ xuất nào..
Tịch Nhược biết lần này mình hành động có chút nóng nảy, không nói tiếng nào đã đi khỏi, khiến tất cả đều lo lắng. Mẹ tức giận cũng phải, hốc mắt hơi hồng , bàn tay nhỏ kéo vạt áo của Ninh Tự Thủy , nức nở nói: "Mẹ. . . Con biết sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa có được không?"
Những hình này toàn bộ đều là ảnh thật , không có chút nào giả.
Ninh Tịch Nhược nhạy cảm nhận thấy được không khí cứng ngắc, vẻ mặt của hắn khó coi đến cực hạn. Thì ra bé đoán không sai, chỉ cần mẹ cùng chú Liên ở chung một chỗ, hắn sẽ khó chịu, sẽ tức giận!
Nếu như hắn biết con gái của mình còn chưa chết sẽ như thế nào đây? Chỉ tiếc —— hắn vĩnh viễn sẽ không biết mình con gái không chết!
Thật ra thì thân thể bé không tốt lên mới là điều đúng đắn, chảy xuôi trong thân thể dòng máu bẩn thỉu của hắn làm người ta buồn nôn, nếu như không phải sợ mẹ đau lòng, bé cũng không muốn chống đỡ cực khổ như vậy. Người giống như hắn, không có con chính là báo ứng, đoạn tử tuyệt tôn cũng là việc phải đạo. . . . . .
Bản thân bé không nên tồn tại trên thế giới này!
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Tịch Nhược đột nhiên bắt đầu ho, bàn tay gắt gao ôm lấy miệng, khuôn mặt tái nhợt bệnh hoạn mệt mỏi, âm thanh thê lương nện vào nơi mềm mại nhất đáy lòng.
Kỷ Trà Thần tỉnh lại, ngẩng đầu ánh mắt nghi hoặc nhìn bé ho khan không ngừng: "Cháu làm sao vậy?"
Ninh Tịch Nhược che miệng vẫn ho khan, không có biện pháp ức chế hình như lục phủ ngũ tàng đều muốn nôn ra. Khổ sở níu lấy quần áo, mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, tâm đều là khống chế không được quặn đau, đã là bệnh cũ.
Kỷ Trà Thần không yên lòng đứng lên, đi tới trước mặt bé, ngón tay còn chưa chạm được bé, chợt cửa được mở ra, bóng hình xinh đẹp nhanh chóng vọt vào, cầm lấy cánh tay hắn muốn hất ra, nhưng thân thể hắn theo bản năng tránh được công kích của cô, lui về phía sau hai bước định thần nhìn Ninh Tự Thủy đột nhiên xuất hiện .
Ninh Tự Thủy cầm súng bạc trong tay chỉ vào Kỷ Trà Thần, đáy mắt lạnh lẽo một mảnh, môi mỏng mím lại: "Kỷ Trà Thần, tôi cảnh cáo anh không cho phép đụng đến Tịch Nhược, nếu không tôi thật sự sẽ giết anh."
Trong lúc cô đẩy Kỷ Trà Thần ra, Trạc Mặc cũng tiến vào nhanh chóng đem Tịch Nhược ôm vào trong ngực. Đáy mắt toàn là đau lòng, là trách cứ, càng thêm ra sức.
Kỷ Trà Thần biết cô có thể là hiểu lầm cái gì rồi, nhưng cũng không giải thích, hai tay vẫn cắm trong túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào con ngươi lạnh băng của cô.
"Con không sao. . . Mẹ. . . Khụ khụ. . . . . ." Tịch Nhược gian nan nói ra một câu, ánh mắt hờ hững quét qua Kỷ Trà Thần rồi thu lại.
Ninh Tự Thủy khẽ nghiêng đầu nhìn Trạc Mặc một cái rồi nói: "Chúng ta đi."
Trạc Mặc ôm Tịch Nhược đi trước ra khỏi gian phòng, Ninh Tự Thủy chậm chạp thu hồi súng, xoay người lại mấy bước ra khỏi gian phòng, đáy mắt tràn đầy đề phòng cùng cảnh giác, chỉ sợ giờ phút này Kỷ Trà Thần sẽ động thủ.
Lúc xoay người rời đi, chợt nghe âm thành dung sức đè xuống: "Ninh Tự Thủy, anh sẽ không bỏ qua cho em."
Bước chân của Ninh Tự Thủy bước dừng lại, yên lặng mấy giây, không nói một lời rời khỏi.
Bóng lưng biến mất trước tầm mắt, gian phòng lại rơi vào yên tĩnh vô hạn, ngay cả âm thanh hô hấp của hắn cũng nghe rõ. Nghĩ lại lúc họ xông vào khuôn mặt vô cùng khẩn trương, hình như không chỉ bởi vì Ninh Tịch Nhược tới gặp hắn, một nguyên nhân khác cũng không lý giải nổi, lần trước gặp ở khách sạn phản ứng của cô cũng rất kì quái.
Kỷ Trà Thần xoay người lấy di động bấm một dãy số, căn dặn nói: "Si Mị lập tức tra tư liệu về Ninh Tịch Nhược con gái của Ninh Tự Thủy cho tôi, càng chi tiết càng tốt."
Không đợi Si Mị trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại!
Si Mị nói rất đúng, nếu như không muốn mất đi cô, vậy sẽ phải đứng trước mặt của cô, đứng ngang hàng với cô. Chỉ cần cô vẫn chưa đánh bại hắn thì cũng sẽ không biến mất, như vậy hắn cũng sẽ không mất đi cô.
Mặc kệ là muốn dùng cách gì, chỉ cần có thể giữ cô lại, quá trình không quan trọng, kết quả không thay đổi, như vậy hắn sẽ không tiếc hy sinh mọi thứ để làm.
. . . . . .
Tịch Nhược uống thuốc, rốt cục ho khan cũng ngừng, chỉ là đau đớn vẫn như cũ khiến mồ hôi trên trán bé toát ra, núp ở trong ngực Trạc Mặc nói không ra lời. Ninh Tự Thủy vẫn lái xe, nhíu chặt chân mày không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra được là cô là tức giận.
Về đến nhà cũng không nói chuyện, ngay cả Liên Phượng Vũ quan tâm cũng không thèm để ý, một mình ngồi trong phòng, mở máy tính liên lạc với người bên nước Đức.
Tịch Nhược bước từng bước nhỏ đi vào gian phòng, đứng yên thật lâu thấy mẹ không muốn nói chuyện với mình, thở dài một hơi. Nhỏ giọng nói: "Mẹ. . . . . ."
Ninh Tự Thủy vẫn lạnh lùng, giọng nói băng dày chín thước: "Con nên biết Trạc Mặc và mẹ, quan tâm con đến cỡ nào. Mà con —— tại sao muốn tùy hứng như vậy?"
Tịch Nhược rũ mắt, giống như đứa bé phạm sai lầm hối lỗi , lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, mẹ. . . . . ." Để cho mẹ lo lắng.
Ninh Tự Thủy xoay người lại, hai tay vẫn khoanh ở trước ngực buông ra ôm bé thật chặt, ánh mắt nhìn chằm cái ót của bé , tiếp tục nói: "Con có biết không khi phát hiện không thấy con đâu, Trạc Mặc lo lắng thế nào? Con biết rõ thân thể của mình không khỏe mạnh, mẹ sẽ lo lắng, ngộ nhỡ con ngất xỉu ở trên đường, hoặc là có chuyện gì xảy ra thì mẹ biết làm thế nào? Con còn dám đi tìm hắn? Ngộ nhỡ hắn ra tay với con thì sao? Những chuyện này hậu quả thật nghiêm trọng con đã từng nghĩ qua?"
Đây là cô lần đầu tiên cô nổi giận lớn như vậy đối với Ninh Tịch Nhược, ngày thường Tịch Nhược khéo léo nghe lời cũng không làm ra bất kì chuyện gì khiến cô lo lắng, nhưng lúc thật dọa cô sợ hãi, tất cả ý niệm không tốt đều xuất hiện. Cũng nghĩ đến có thể Tịch Nhược chủ động đi tìm Kỷ Trà Thần, nhưng lúc chạm mặt cô lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy về phía Kỷ Trà Thần.
Tịch Nhược là sinh mạng của cô, quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên tuyệt đối không chấp nhận bất kì sự sơ xuất nào..
Tịch Nhược biết lần này mình hành động có chút nóng nảy, không nói tiếng nào đã đi khỏi, khiến tất cả đều lo lắng. Mẹ tức giận cũng phải, hốc mắt hơi hồng , bàn tay nhỏ kéo vạt áo của Ninh Tự Thủy , nức nở nói: "Mẹ. . . Con biết sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa có được không?"
Khuôn mặt Ninh Tự Thủy căng thẳng, ánh mắt chuyển đến chỗ khác, không trả lời bé.
Tịch Nhược lần đầu tiên nhìn thấy mẹ đối với
mình lạnh lùng như vậy, trái tim nhất thời hoảng loạn. Vừa nghĩ tới hành động tùy hứng của bản thân khiến mẹ tức giận, thậm chí không thích mình, không khỏi khủng hoảng. Năm năm không có mẹ, quá tịch mịch quá khó chịu, bé không bao giờ muốn trở lại những ngày đó, chỉ có Trạc Mặc, chỉ có những ngày huấn luyện.... (Min: bé Nhược đáng thương quá!)
Nước mắt óng ánh trong suốt tràn ra khỏi hốc mắt, vương trên khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài kịch liệt run rẩy, rơi xuống một mảnh mờ nhạt, cắn cắn môi dưới. Ngón tay tội nghiệp níu lấy vạt áo của mẹ: "Mẹ....Con thực sự biết sai rồi. Mẹ đừng bỏ mặc con, đừng bỏ rơi Tịch Nhược...."
Nghe được tiếng nức nở của bé, trong lòng Ninh Tịch Nhược căng thẳng, nhỏ ra từng giọt máu. Nếu như có thể cô cũng không muốn nổi giận đối với con gái, không ai có thể để ý tới bé hơn cô..... Nhưng lúc này đây cô thực sự bị dọa sợ! Ngửa đầu, nhìn lên trần nhà đem chất lỏng nơi đáy mắt ép xuống. Mấy giây sau mới cúi đầu, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên má bé :"Đứa ngốc, mẹ làm sao không cần con. Nhưng con cũng không thể dọa mẹ như vậy...."
"Thật xin lỗi...."
"Đồng ý với mẹ về sau không được đi tìm hắn, mẹ không muốn con có chút dính dáng gì đên hắn!" Ninh Tự Thủy nâng mặt bé lên, ánh mắt nhìn bé, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Ninh Tịch Nhược chần chờ mấy giây cuối cùng gật đầu đáp ứng: "Con hiểu mẹ sợ ông ta biết thân phận của con, nhưng ông ta sớm muộn cũng biết con là con gái ông ta...."
"Con cũng muốn cho hắn biết?" Ánh mắt băng lạnh xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Con muốn cho ông ta biết con vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho sai lầm của ông ta!" Ninh Tịch Nhược lạnh lùng trả lời, nước mắt rơi khiến hốc mắt trở nên hồng.
Có lẽ như vậy sẽ làm Kỷ Trà Thần càng khó chịu, chỉ là khi Kỷ Trà Thần biết được thân phận của Tịch Nhược, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ sẽ đoạt lại Tịch Nhược!
"Bây giờ không phải lúc, biết không? Lúc thích hợp mẹ sẽ cho hắn biết! Nhưng không phải hiện tại...."
Tuyệt đối không phải là hiện tại!
--
Si Mị thấy Kỷ Trà Thần xuất hiện trong phòng làm việc cũng biết hắn đã nghĩ thông, chỉ là vẻ mặt có cái gì không đúng. Quan tâm hỏi một câu "Cậu không sao chớ? Có muốn Thuộc Vũ Hiên tới đây xem một chút không?"
Kỷ Trà Thần khoát tay: "Chuyện ở bệnh viện đủ khiến cậu ta bận rộn, không cần. Tôi để cho cậu ta điều tra chuyện Tịch Nhược như thế nào?"
Si Mị chọc chọc lọn tóc đỏ dựng đứng của mình, lộ ra đôi bông tai hột soàn màu tím, ngồi xuống nói: "Tôi điều tra, Ninh Tịch Nhược cùng Ninh Tự Thủy về nước cùng nhau, Ninh Tự Thủy trở về Đài Bắc chúng ta cũng biết, nhưng kỳ quái là tôi không tra được bất cứ tài liệu nào liên quan đến Ninh Tịch Nhược, bao gồm cả thiếu niên đi theo bên cạnh con bé đó cũng trống rỗng! Trong buổi kỷ niệm ngày kết hôn của cậu Tịch Nhược và Trạc Mặc có xuất hiện....Ban đầu bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, nhưng không lâu về sau bọn họ liền mua hai căn nhà. Trạc Mặc cùng Ninh Tịch Nhược còn có một bác sĩ ở chung một chỗ, Ninh Tự Thủy cùng Liên Phượng Vũ ở một chỗ khác."
Nói xong, nhìn lướt qua dung nhan lạnh lùng của Kỷ Trà Thần, lại bổ sung một câu: "Nhưng mà trước mắt mấy người bọn họ đang ở cùng một chỗ. Theo tin tức mới nhất tôi nhận được, Ninh Tự Thủy tới bệnh viện thăm Đường Diệc Nghiêu, hơn nữa còn kéo hắn về phía mình, đe dự án vương quốc ảo thuật kia giao cho hắn."
Kỷ Trà Thần vẫn không nói chuyện, đầu óc quay cuồng thật nhanh. Nếu như Ninh Tịch Nhược thật là con gái của cô với Liên Phượng Vũ, tại sao muốn che dấu tư liệu, không để cho người khác tra ra? Còn có thời điểm bác sĩ cùng y tá kia xuất hiện rất ky quái..... Mặc dù bọn họ giải thích rất hợp logic, nhưng nói chung vẫn khiến cho người ta thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Bên cạnh cô kia chính là tên bác sĩ ban đầu mà hắn thu mua, ban đầu tất cả mọi người lừa gạt cô, đứa bé cũng đã chết, lúc này làm sao cô có thể tha thứ cho bác sĩ Hoàng? Còn ở chung một chỗ?
Ở trong khách sạn Ninh Tự Thủy cũng thừa nhận mọi chuyện duy nhất chuyện này không thừa nhận! Những việc liên quan đến Vân nhi cũng là cô sai hai người đó làm ư?
Ninh Tự Thủy, em rốt cuộc muốn che dấu tôi cái gì?
Si Mị không chịu nổi không khí đè nén khi hắn không nói gì, tay đập mạnh lên bàn, "Này, cậu đang nghĩ cái gì chứ?"
"Si Mị, cậu tra giúp tôi một chuyện." Kỷ Trà Thần lấy từ trong ngăn kéo ra một sấp tài liệu giao cho y, hít sâu một hơi: "Chuyện này rất quan trọng, không để cho người nào biết."
Liên Phượng Vũ biết lo lắng trong lòng cô , nắm lấy hai bàn tay trắng nõn của cô vào, một cánh tay khác nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô nói: "Anh hiểu, nhưng em không thể gây áp lực quá cho bản thân mình. Tịch Nhược có anh với Trạc Mặc, em không cần phải lo lắng quá mức. Mệt mỏi, dựa vào anh nghỉ ngơi một chút."
Ninh Tự Thủy dựa vào trong ngực hắn, đáy mắt cũng không bớt đi lo lắng. Cô với Kỷ Trà Thần đã ngả bài, mà động tác kề dao găm vào Kỷ thị vẫn tiếp tục, có Kỷ Gấm Sóc liên thủ với Si Mị, phần thắng của cô thực ra không lớn.
. . . . . .
"Đừng uống nữa !" Si Mị đoạt lấy chai rượu trên tay Kỷ Trà Thần, bất đắc dĩ than thở: "Coi như cậu uống đến chết cũng vô ích!"
Kỷ Trà Thần dựa vào sô pha, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng bị rượu cồn làm ướt, trên dung nhan anh tuấn là vẻ u ám đau khổ đến tận cùng. Ở trong mưa quỳ lâu như vậy, đầu gối bị khí lạnh thâm nhập, sốt cao cả đêm cũng không chịu uống thuốc, chỉ muốn uống rượu, giống như rượu cồn có thể kềm chế nỗi đau trong lòng hắn.
"SI Mị, an bài đường lui cho nhân viên công ty."
Si Mị sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, nổi giận mắng: "Cậu điên rồi phải không? Cậu . . . . . Cậu lại muốn trơ mắt nhìn cô ta hủy diệt công ty? !"
Kỷ Trà Thần buông mắt, không có bất kỳ tức giận. Chỉ hơi nhếch môi, nhàn nhạt nói một câu: "Chỉ cần cô ấy muốn, tôi đều có thể cho!"
"Cho! Cho! Cho! Cậu cho cô ta hết, vậy cậu phải làm sao? Cậu cho rằng dung túng cho cô ta làm nhiều chuyện như vậy có thể vãn hồi sao? Cậu cho rằng bây giờ mình vĩ đại sao? Cậu cho rằng để cô ta đạt tới mục đích của mình thì hai người có thể trở về bên nhau sao? Cậu đang nằm mơ hả!"
Si Mị tức giận giơ chân, nổi trận lôi đình tiếp tục quát: "Cậu không biết bên cạnh cô ta còn một tên là Liên Phượng Vũ! Kỷ thị không có vượt qua thì còn một đống lý do để lưu lại cô ta, nhưng nếu như cái gì cậu cũng không có, cậu lấy lý do gì để giữ cô ta? Mạng sao? Cậu xác định mạng của cậu thì cô ta muốn sao?"
Thân thể Kỷ Trà Thần cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm y, không ngờ Si Mị lại có cá nhìn thấu đáo như vậy. Có lẽ y nó không sai, chỉ là hắn đem tất cả giao cho Ninh Tự Thủy, cô sẽ thỏa mãn sao?
"Tôi cho cậu biết, Ninh Tự Thủy nếu như không còn yêu cậu, thì thực sự cái gì cũng không làm. Cô ta đang trả thù cậu, có nghĩa là vẫn thích cậu; đợi đến khi cô ta hoàn thành xong chuyện, một chút hận với cậu cũng không có, cậu sẽ hoàn toàn mất đi cô ta! Cậu rốt cuộc có hiểu hay không?" (Min : nói đến đây, anh Si Mị dường như đã trở thành một nhà phân tích tâm lý rồi ấy)
Si Mị cuối cùng lại hét lên một câu, thật không nghĩ tới Kỷ Trà Thần anh minh thần võ như thế về mặt tình cảm, lại có thể ngu hơn cả một con lừa.
"Cậu nói đúng." Môi mỏng của Kỷ Trà Thần bật ra năm chữ.
Nhưng này năm chữ lại làm cho Si Mị vô cùng an tâm, xem chừng nước miếng của y cũng không tốn công vô ích, nói cái gì hắn cũng nghe lọt. Điện thoại di động trong túi rung lên, cầm lên nhìn lướt qua, ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ tôi chạy về dọn dẹp công ty cho cậu! Tôi cho cậu thời gian ba ngày , cậu không về công ty, tôi liền trở về Chile, không bao giờ quản chuyện của cậu nữa."
"Ừ." Kỷ Trà Thần gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của y!
Gian phòng lại lâm vào mảnh yên tĩnh, thời gian dài không được nghỉ ngơi, mí mắt có chút nặng nề, trên trán giấu không được mệt mỏi, thể xác và tinh thần mệt mỏi! Mí mắt chậm rãi hạ xuống, nhắm mắt dưỡng thần .
Bỗng nhiên hắn mở mắt, thấy bóng người nhỏ bé đứng trước mặt, đôi mắt ngẩn ra một chút, một tia kinh ngạc xẹt qua. Tại sao nó lại ở chỗ này?
Tịch Nhược đeo một túi xách màu cam nhỏ, ahs mắt trong suốt dưới bóng đèn vàng quan sát Kỷ Trà Thần, lần đầu tiên hai người đối mặt trong một không gian mới, không có người khác.
Cô là đứa nhỏ của Ninh Tự Thủy cùng Liên Phượng Vũ ?
Kỷ Trà Thần rũ mắt, hết sức áp chế đau đớn nơi đáy lòng. Nếu như ban đầu đứa bé kia không có chuyện, nó cũng không khác lắm so với đứa trẻ này, có phải sẽ đáng yêu hơn làm người khác yêu thích!
"Kỷ Trà Thần." Tịch Nhược chậm rãi mở miệng, tiếng nói non nớt không che dấu được vẻ già dặn."Không nên tới gần mẹ tôi, ông không xứng."
Rõ ràng là một câu khiêu khích, thế nhưng lại lọt vào lỗ tai của Kỷ Trà Thần, nhất là lúc nhìn ngũ quan của nó, trong lòng lại dâng lên một loại kích động không tên, giống như trong lúc vô hình có một loại keo dính vô tình kéo bọn họ gần hơn một chút.
"Cháu. . . Tên là gì?"
Ninh Tịch Nhược không biết tại sao hắn không tức giận, lại hỏi ngược tên của mình. Trả lời không tính là lễ phép: "Ninh Tịch Nhược."
Ninh Tịch Nhược? Tại sao không phải Liên Tịch Nhược?
Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu hắn. con ngươi sắc bén rơi trên người bé không tự chủ trở nên dịu dàng, lưu luyến ngắm nhìn bé, giọng nói rất mềm mại: "Đây không phải chỗ cháu nên đến."
Đối với quan tâm của hắn, Ninh Tịch Nhược xì mũi coi thường: "Cái này không cần ông quan tâm, tôi chỉ không hi vọng ông và ả đàn bà kia lại tổn thương mẹ."
Ả đàn bà kia? Mấy giây sau, Kỷ Trà Thần mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của bé, Vân nhi mất tích ly kì trong ngục, chuyện này hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là chuyện của Vân nhi không liên quan gì đến hắn, cho nên chuyện này hắn cũng không cho người đi thăm dò.
"Cháu vẫn còn rất nhỏ, những chuyện này cháu không cần thiết phải biết."
Ninh Tịch Nhược nở một nụ cười thật sáng lạn, tựa như tự giễu cũng giống như châm chọc: "Có thể bức chết vợ mình, có thể tự tay giết chết con của mình, bây giờ ông đeo cái mặt nạ này lên cho ai nhìn?"
Kỷ Trà Thần có chút bất đắc dĩ cười, không hổ là con gái của Tự Thủy, còn nhỏ tuổi miệng lưỡi tuyệt có thể giết người, nhưng giờ phút này con nhóc này cũng có thể chọc tới xương sườn của hắn.
"Cháu bé, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta." Nếu như không phải là bởi vì nó là con gái của Tự Thủy, hắn sớm ném nó đi ra ngoài.
"Tôi chính là thích khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ông." Ninh Tịch Nhược từ trong túi tiền móc ra một sấp ảnh chụp, vẻ mặt tươi cười: "Tôi có thể cho ông biết, trên thế giới này có người yêu mẹ hơn cả ông, hơn nữa cũng sẽ không thương tổn bà ấy, nguyện ý hy sinh tất cả vì bà. Mà ông, cái gì cũng không có! Kỷ Trà Thần, từ trước tới giờ ông một chút cũng không xứng! Nếu ông nói là yêu, thì ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng!"
Kỷ Trà Thần không có mở miệng, ánh mắt rơi vào sấp hình kia, đáy mắt trở nên âm độc. Tất cả hình đều là bóng dáng của hai người, một là Ninh Tự Thủy, một là Liên Phượng Vũ, hai người trai tài gái sắc, có nắm tay , có ôm, còn có Ninh Tự Thủy ôm lấy Liên Phượng Vũ từ sau lưng.
Những hình này toàn bộ đều là ảnh thật , không có chút nào giả.
Ninh Tịch Nhược nhạy cảm nhận thấy được không khí cứng ngắc, vẻ mặt của hắn khó coi đến cực hạn. Thì ra bé đoán không sai, chỉ cần mẹ cùng chú Liên ở chung một chỗ, hắn sẽ khó chịu, sẽ tức giận!
Nếu như hắn biết con gái của mình còn chưa chết sẽ như thế nào đây? Chỉ tiếc —— hắn vĩnh viễn sẽ không biết mình con gái không chết!
Thật ra thì thân thể bé không tốt lên mới là điều đúng đắn, chảy xuôi trong thân thể dòng máu bẩn thỉu của hắn làm người ta buồn nôn, nếu như không phải sợ mẹ đau lòng, bé cũng không muốn chống đỡ cực khổ như vậy. Người giống như hắn, không có con chính là báo ứng, đoạn tử tuyệt tôn cũng là việc phải đạo. . . . . .
Bản thân bé không nên tồn tại trên thế giới này!
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Tịch Nhược đột nhiên bắt đầu ho, bàn tay gắt gao ôm lấy miệng, khuôn mặt tái nhợt bệnh hoạn mệt mỏi, âm thanh thê lương nện vào nơi mềm mại nhất đáy lòng.
Kỷ Trà Thần tỉnh lại, ngẩng đầu ánh mắt nghi hoặc nhìn bé ho khan không ngừng: "Cháu làm sao vậy?"
Ninh Tịch Nhược che miệng vẫn ho khan, không có biện pháp ức chế hình như lục phủ ngũ tàng đều muốn nôn ra. Khổ sở níu lấy quần áo, mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, tâm đều là khống chế không được quặn đau, đã là bệnh cũ.
Kỷ Trà Thần không yên lòng đứng lên, đi tới trước mặt bé, ngón tay còn chưa chạm được bé, chợt cửa được mở ra, bóng hình xinh đẹp nhanh chóng vọt vào, cầm lấy cánh tay hắn muốn hất ra, nhưng thân thể hắn theo bản năng tránh được công kích của cô, lui về phía sau hai bước định thần nhìn Ninh Tự Thủy đột nhiên xuất hiện .
Ninh Tự Thủy cầm súng bạc trong tay chỉ vào Kỷ Trà Thần, đáy mắt lạnh lẽo một mảnh, môi mỏng mím lại: "Kỷ Trà Thần, tôi cảnh cáo anh không cho phép đụng đến Tịch Nhược, nếu không tôi thật sự sẽ giết anh."
Trong lúc cô đẩy Kỷ Trà Thần ra, Trạc Mặc cũng tiến vào nhanh chóng đem Tịch Nhược ôm vào trong ngực. Đáy mắt toàn là đau lòng, là trách cứ, càng thêm ra sức.
Kỷ Trà Thần biết cô có thể là hiểu lầm cái gì rồi, nhưng cũng không giải thích, hai tay vẫn cắm trong túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào con ngươi lạnh băng của cô.
"Con không sao. . . Mẹ. . . Khụ khụ. . . . . ." Tịch Nhược gian nan nói ra một câu, ánh mắt hờ hững quét qua Kỷ Trà Thần rồi thu lại.
Ninh Tự Thủy khẽ nghiêng đầu nhìn Trạc Mặc một cái rồi nói: "Chúng ta đi."
Trạc Mặc ôm Tịch Nhược đi trước ra khỏi gian phòng, Ninh Tự Thủy chậm chạp thu hồi súng, xoay người lại mấy bước ra khỏi gian phòng, đáy mắt tràn đầy đề phòng cùng cảnh giác, chỉ sợ giờ phút này Kỷ Trà Thần sẽ động thủ.
Lúc xoay người rời đi, chợt nghe âm thành dung sức đè xuống: "Ninh Tự Thủy, anh sẽ không bỏ qua cho em."
Bước chân của Ninh Tự Thủy bước dừng lại, yên lặng mấy giây, không nói một lời rời khỏi.
Bóng lưng biến mất trước tầm mắt, gian phòng lại rơi vào yên tĩnh vô hạn, ngay cả âm thanh hô hấp của hắn cũng nghe rõ. Nghĩ lại lúc họ xông vào khuôn mặt vô cùng khẩn trương, hình như không chỉ bởi vì Ninh Tịch Nhược tới gặp hắn, một nguyên nhân khác cũng không lý giải nổi, lần trước gặp ở khách sạn phản ứng của cô cũng rất kì quái.
Kỷ Trà Thần xoay người lấy di động bấm một dãy số, căn dặn nói: "Si Mị lập tức tra tư liệu về Ninh Tịch Nhược con gái của Ninh Tự Thủy cho tôi, càng chi tiết càng tốt."
Không đợi Si Mị trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại!
Si Mị nói rất đúng, nếu như không muốn mất đi cô, vậy sẽ phải đứng trước mặt của cô, đứng ngang hàng với cô. Chỉ cần cô vẫn chưa đánh bại hắn thì cũng sẽ không biến mất, như vậy hắn cũng sẽ không mất đi cô.
Mặc kệ là muốn dùng cách gì, chỉ cần có thể giữ cô lại, quá trình không quan trọng, kết quả không thay đổi, như vậy hắn sẽ không tiếc hy sinh mọi thứ để làm.
. . . . . .
Tịch Nhược uống thuốc, rốt cục ho khan cũng ngừng, chỉ là đau đớn vẫn như cũ khiến mồ hôi trên trán bé toát ra, núp ở trong ngực Trạc Mặc nói không ra lời. Ninh Tự Thủy vẫn lái xe, nhíu chặt chân mày không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra được là cô là tức giận.
Về đến nhà cũng không nói chuyện, ngay cả Liên Phượng Vũ quan tâm cũng không thèm để ý, một mình ngồi trong phòng, mở máy tính liên lạc với người bên nước Đức.
Tịch Nhược bước từng bước nhỏ đi vào gian phòng, đứng yên thật lâu thấy mẹ không muốn nói chuyện với mình, thở dài một hơi. Nhỏ giọng nói: "Mẹ. . . . . ."
Ninh Tự Thủy vẫn lạnh lùng, giọng nói băng dày chín thước: "Con nên biết Trạc Mặc và mẹ, quan tâm con đến cỡ nào. Mà con —— tại sao muốn tùy hứng như vậy?"
Tịch Nhược rũ mắt, giống như đứa bé phạm sai lầm hối lỗi , lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, mẹ. . . . . ." Để cho mẹ lo lắng.
Ninh Tự Thủy xoay người lại, hai tay vẫn khoanh ở trước ngực buông ra ôm bé thật chặt, ánh mắt nhìn chằm cái ót của bé , tiếp tục nói: "Con có biết không khi phát hiện không thấy con đâu, Trạc Mặc lo lắng thế nào? Con biết rõ thân thể của mình không khỏe mạnh, mẹ sẽ lo lắng, ngộ nhỡ con ngất xỉu ở trên đường, hoặc là có chuyện gì xảy ra thì mẹ biết làm thế nào? Con còn dám đi tìm hắn? Ngộ nhỡ hắn ra tay với con thì sao? Những chuyện này hậu quả thật nghiêm trọng con đã từng nghĩ qua?"
Đây là cô lần đầu tiên cô nổi giận lớn như vậy đối với Ninh Tịch Nhược, ngày thường Tịch Nhược khéo léo nghe lời cũng không làm ra bất kì chuyện gì khiến cô lo lắng, nhưng lúc thật dọa cô sợ hãi, tất cả ý niệm không tốt đều xuất hiện. Cũng nghĩ đến có thể Tịch Nhược chủ động đi tìm Kỷ Trà Thần, nhưng lúc chạm mặt cô lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy về phía Kỷ Trà Thần.
Tịch Nhược là sinh mạng của cô, quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên tuyệt đối không chấp nhận bất kì sự sơ xuất nào..
Tịch Nhược biết lần này mình hành động có chút nóng nảy, không nói tiếng nào đã đi khỏi, khiến tất cả đều lo lắng. Mẹ tức giận cũng phải, hốc mắt hơi hồng , bàn tay nhỏ kéo vạt áo của Ninh Tự Thủy , nức nở nói: "Mẹ. . . Con biết sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa có được không?"
Những hình này toàn bộ đều là ảnh thật , không có chút nào giả.
Ninh Tịch Nhược nhạy cảm nhận thấy được không khí cứng ngắc, vẻ mặt của hắn khó coi đến cực hạn. Thì ra bé đoán không sai, chỉ cần mẹ cùng chú Liên ở chung một chỗ, hắn sẽ khó chịu, sẽ tức giận!
Nếu như hắn biết con gái của mình còn chưa chết sẽ như thế nào đây? Chỉ tiếc —— hắn vĩnh viễn sẽ không biết mình con gái không chết!
Thật ra thì thân thể bé không tốt lên mới là điều đúng đắn, chảy xuôi trong thân thể dòng máu bẩn thỉu của hắn làm người ta buồn nôn, nếu như không phải sợ mẹ đau lòng, bé cũng không muốn chống đỡ cực khổ như vậy. Người giống như hắn, không có con chính là báo ứng, đoạn tử tuyệt tôn cũng là việc phải đạo. . . . . .
Bản thân bé không nên tồn tại trên thế giới này!
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Tịch Nhược đột nhiên bắt đầu ho, bàn tay gắt gao ôm lấy miệng, khuôn mặt tái nhợt bệnh hoạn mệt mỏi, âm thanh thê lương nện vào nơi mềm mại nhất đáy lòng.
Kỷ Trà Thần tỉnh lại, ngẩng đầu ánh mắt nghi hoặc nhìn bé ho khan không ngừng: "Cháu làm sao vậy?"
Ninh Tịch Nhược che miệng vẫn ho khan, không có biện pháp ức chế hình như lục phủ ngũ tàng đều muốn nôn ra. Khổ sở níu lấy quần áo, mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, tâm đều là khống chế không được quặn đau, đã là bệnh cũ.
Kỷ Trà Thần không yên lòng đứng lên, đi tới trước mặt bé, ngón tay còn chưa chạm được bé, chợt cửa được mở ra, bóng hình xinh đẹp nhanh chóng vọt vào, cầm lấy cánh tay hắn muốn hất ra, nhưng thân thể hắn theo bản năng tránh được công kích của cô, lui về phía sau hai bước định thần nhìn Ninh Tự Thủy đột nhiên xuất hiện .
Ninh Tự Thủy cầm súng bạc trong tay chỉ vào Kỷ Trà Thần, đáy mắt lạnh lẽo một mảnh, môi mỏng mím lại: "Kỷ Trà Thần, tôi cảnh cáo anh không cho phép đụng đến Tịch Nhược, nếu không tôi thật sự sẽ giết anh."
Trong lúc cô đẩy Kỷ Trà Thần ra, Trạc Mặc cũng tiến vào nhanh chóng đem Tịch Nhược ôm vào trong ngực. Đáy mắt toàn là đau lòng, là trách cứ, càng thêm ra sức.
Kỷ Trà Thần biết cô có thể là hiểu lầm cái gì rồi, nhưng cũng không giải thích, hai tay vẫn cắm trong túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào con ngươi lạnh băng của cô.
"Con không sao. . . Mẹ. . . Khụ khụ. . . . . ." Tịch Nhược gian nan nói ra một câu, ánh mắt hờ hững quét qua Kỷ Trà Thần rồi thu lại.
Ninh Tự Thủy khẽ nghiêng đầu nhìn Trạc Mặc một cái rồi nói: "Chúng ta đi."
Trạc Mặc ôm Tịch Nhược đi trước ra khỏi gian phòng, Ninh Tự Thủy chậm chạp thu hồi súng, xoay người lại mấy bước ra khỏi gian phòng, đáy mắt tràn đầy đề phòng cùng cảnh giác, chỉ sợ giờ phút này Kỷ Trà Thần sẽ động thủ.
Lúc xoay người rời đi, chợt nghe âm thành dung sức đè xuống: "Ninh Tự Thủy, anh sẽ không bỏ qua cho em."
Bước chân của Ninh Tự Thủy bước dừng lại, yên lặng mấy giây, không nói một lời rời khỏi.
Bóng lưng biến mất trước tầm mắt, gian phòng lại rơi vào yên tĩnh vô hạn, ngay cả âm thanh hô hấp của hắn cũng nghe rõ. Nghĩ lại lúc họ xông vào khuôn mặt vô cùng khẩn trương, hình như không chỉ bởi vì Ninh Tịch Nhược tới gặp hắn, một nguyên nhân khác cũng không lý giải nổi, lần trước gặp ở khách sạn phản ứng của cô cũng rất kì quái.
Kỷ Trà Thần xoay người lấy di động bấm một dãy số, căn dặn nói: "Si Mị lập tức tra tư liệu về Ninh Tịch Nhược con gái của Ninh Tự Thủy cho tôi, càng chi tiết càng tốt."
Không đợi Si Mị trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại!
Si Mị nói rất đúng, nếu như không muốn mất đi cô, vậy sẽ phải đứng trước mặt của cô, đứng ngang hàng với cô. Chỉ cần cô vẫn chưa đánh bại hắn thì cũng sẽ không biến mất, như vậy hắn cũng sẽ không mất đi cô.
Mặc kệ là muốn dùng cách gì, chỉ cần có thể giữ cô lại, quá trình không quan trọng, kết quả không thay đổi, như vậy hắn sẽ không tiếc hy sinh mọi thứ để làm.
. . . . . .
Tịch Nhược uống thuốc, rốt cục ho khan cũng ngừng, chỉ là đau đớn vẫn như cũ khiến mồ hôi trên trán bé toát ra, núp ở trong ngực Trạc Mặc nói không ra lời. Ninh Tự Thủy vẫn lái xe, nhíu chặt chân mày không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra được là cô là tức giận.
Về đến nhà cũng không nói chuyện, ngay cả Liên Phượng Vũ quan tâm cũng không thèm để ý, một mình ngồi trong phòng, mở máy tính liên lạc với người bên nước Đức.
Tịch Nhược bước từng bước nhỏ đi vào gian phòng, đứng yên thật lâu thấy mẹ không muốn nói chuyện với mình, thở dài một hơi. Nhỏ giọng nói: "Mẹ. . . . . ."
Ninh Tự Thủy vẫn lạnh lùng, giọng nói băng dày chín thước: "Con nên biết Trạc Mặc và mẹ, quan tâm con đến cỡ nào. Mà con —— tại sao muốn tùy hứng như vậy?"
Tịch Nhược rũ mắt, giống như đứa bé phạm sai lầm hối lỗi , lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, mẹ. . . . . ." Để cho mẹ lo lắng.
Ninh Tự Thủy xoay người lại, hai tay vẫn khoanh ở trước ngực buông ra ôm bé thật chặt, ánh mắt nhìn chằm cái ót của bé , tiếp tục nói: "Con có biết không khi phát hiện không thấy con đâu, Trạc Mặc lo lắng thế nào? Con biết rõ thân thể của mình không khỏe mạnh, mẹ sẽ lo lắng, ngộ nhỡ con ngất xỉu ở trên đường, hoặc là có chuyện gì xảy ra thì mẹ biết làm thế nào? Con còn dám đi tìm hắn? Ngộ nhỡ hắn ra tay với con thì sao? Những chuyện này hậu quả thật nghiêm trọng con đã từng nghĩ qua?"
Đây là cô lần đầu tiên cô nổi giận lớn như vậy đối với Ninh Tịch Nhược, ngày thường Tịch Nhược khéo léo nghe lời cũng không làm ra bất kì chuyện gì khiến cô lo lắng, nhưng lúc thật dọa cô sợ hãi, tất cả ý niệm không tốt đều xuất hiện. Cũng nghĩ đến có thể Tịch Nhược chủ động đi tìm Kỷ Trà Thần, nhưng lúc chạm mặt cô lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy về phía Kỷ Trà Thần.
Tịch Nhược là sinh mạng của cô, quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên tuyệt đối không chấp nhận bất kì sự sơ xuất nào..
Tịch Nhược biết lần này mình hành động có chút nóng nảy, không nói tiếng nào đã đi khỏi, khiến tất cả đều lo lắng. Mẹ tức giận cũng phải, hốc mắt hơi hồng , bàn tay nhỏ kéo vạt áo của Ninh Tự Thủy , nức nở nói: "Mẹ. . . Con biết sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa có được không?"
Khuôn mặt Ninh Tự Thủy căng thẳng, ánh mắt chuyển đến chỗ khác, không trả lời bé.
Tịch Nhược lần đầu tiên nhìn thấy mẹ đối với
mình lạnh lùng như vậy, trái tim nhất thời hoảng loạn. Vừa nghĩ tới hành động tùy hứng của bản thân khiến mẹ tức giận, thậm chí không thích mình, không khỏi khủng hoảng. Năm năm không có mẹ, quá tịch mịch quá khó chịu, bé không bao giờ muốn trở lại những ngày đó, chỉ có Trạc Mặc, chỉ có những ngày huấn luyện.... (Min: bé Nhược đáng thương quá!)
Nước mắt óng ánh trong suốt tràn ra khỏi hốc mắt, vương trên khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài kịch liệt run rẩy, rơi xuống một mảnh mờ nhạt, cắn cắn môi dưới. Ngón tay tội nghiệp níu lấy vạt áo của mẹ: "Mẹ....Con thực sự biết sai rồi. Mẹ đừng bỏ mặc con, đừng bỏ rơi Tịch Nhược...."
Nghe được tiếng nức nở của bé, trong lòng Ninh Tịch Nhược căng thẳng, nhỏ ra từng giọt máu. Nếu như có thể cô cũng không muốn nổi giận đối với con gái, không ai có thể để ý tới bé hơn cô..... Nhưng lúc này đây cô thực sự bị dọa sợ! Ngửa đầu, nhìn lên trần nhà đem chất lỏng nơi đáy mắt ép xuống. Mấy giây sau mới cúi đầu, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên má bé :"Đứa ngốc, mẹ làm sao không cần con. Nhưng con cũng không thể dọa mẹ như vậy...."
"Thật xin lỗi...."
"Đồng ý với mẹ về sau không được đi tìm hắn, mẹ không muốn con có chút dính dáng gì đên hắn!" Ninh Tự Thủy nâng mặt bé lên, ánh mắt nhìn bé, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Ninh Tịch Nhược chần chờ mấy giây cuối cùng gật đầu đáp ứng: "Con hiểu mẹ sợ ông ta biết thân phận của con, nhưng ông ta sớm muộn cũng biết con là con gái ông ta...."
"Con cũng muốn cho hắn biết?" Ánh mắt băng lạnh xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Con muốn cho ông ta biết con vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho sai lầm của ông ta!" Ninh Tịch Nhược lạnh lùng trả lời, nước mắt rơi khiến hốc mắt trở nên hồng.
Có lẽ như vậy sẽ làm Kỷ Trà Thần càng khó chịu, chỉ là khi Kỷ Trà Thần biết được thân phận của Tịch Nhược, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ sẽ đoạt lại Tịch Nhược!
"Bây giờ không phải lúc, biết không? Lúc thích hợp mẹ sẽ cho hắn biết! Nhưng không phải hiện tại...."
Tuyệt đối không phải là hiện tại!
--
Si Mị thấy Kỷ Trà Thần xuất hiện trong phòng làm việc cũng biết hắn đã nghĩ thông, chỉ là vẻ mặt có cái gì không đúng. Quan tâm hỏi một câu "Cậu không sao chớ? Có muốn Thuộc Vũ Hiên tới đây xem một chút không?"
Kỷ Trà Thần khoát tay: "Chuyện ở bệnh viện đủ khiến cậu ta bận rộn, không cần. Tôi để cho cậu ta điều tra chuyện Tịch Nhược như thế nào?"
Si Mị chọc chọc lọn tóc đỏ dựng đứng của mình, lộ ra đôi bông tai hột soàn màu tím, ngồi xuống nói: "Tôi điều tra, Ninh Tịch Nhược cùng Ninh Tự Thủy về nước cùng nhau, Ninh Tự Thủy trở về Đài Bắc chúng ta cũng biết, nhưng kỳ quái là tôi không tra được bất cứ tài liệu nào liên quan đến Ninh Tịch Nhược, bao gồm cả thiếu niên đi theo bên cạnh con bé đó cũng trống rỗng! Trong buổi kỷ niệm ngày kết hôn của cậu Tịch Nhược và Trạc Mặc có xuất hiện....Ban đầu bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, nhưng không lâu về sau bọn họ liền mua hai căn nhà. Trạc Mặc cùng Ninh Tịch Nhược còn có một bác sĩ ở chung một chỗ, Ninh Tự Thủy cùng Liên Phượng Vũ ở một chỗ khác."
Nói xong, nhìn lướt qua dung nhan lạnh lùng của Kỷ Trà Thần, lại bổ sung một câu: "Nhưng mà trước mắt mấy người bọn họ đang ở cùng một chỗ. Theo tin tức mới nhất tôi nhận được, Ninh Tự Thủy tới bệnh viện thăm Đường Diệc Nghiêu, hơn nữa còn kéo hắn về phía mình, đe dự án vương quốc ảo thuật kia giao cho hắn."
Kỷ Trà Thần vẫn không nói chuyện, đầu óc quay cuồng thật nhanh. Nếu như Ninh Tịch Nhược thật là con gái của cô với Liên Phượng Vũ, tại sao muốn che dấu tư liệu, không để cho người khác tra ra? Còn có thời điểm bác sĩ cùng y tá kia xuất hiện rất ky quái..... Mặc dù bọn họ giải thích rất hợp logic, nhưng nói chung vẫn khiến cho người ta thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Bên cạnh cô kia chính là tên bác sĩ ban đầu mà hắn thu mua, ban đầu tất cả mọi người lừa gạt cô, đứa bé cũng đã chết, lúc này làm sao cô có thể tha thứ cho bác sĩ Hoàng? Còn ở chung một chỗ?
Ở trong khách sạn Ninh Tự Thủy cũng thừa nhận mọi chuyện duy nhất chuyện này không thừa nhận! Những việc liên quan đến Vân nhi cũng là cô sai hai người đó làm ư?
Ninh Tự Thủy, em rốt cuộc muốn che dấu tôi cái gì?
Si Mị không chịu nổi không khí đè nén khi hắn không nói gì, tay đập mạnh lên bàn, "Này, cậu đang nghĩ cái gì chứ?"
"Si Mị, cậu tra giúp tôi một chuyện." Kỷ Trà Thần lấy từ trong ngăn kéo ra một sấp tài liệu giao cho y, hít sâu một hơi: "Chuyện này rất quan trọng, không để cho người nào biết."
/223
|