Si Mị nhìn hắn kì quái, lại nhìn tư liều một chút, trong mắt có không biết bao nhiêu ngoài ý muốn. Ôm tài liệu đứng lên đi ra ngoài, chợt dừng ở cửa quay đầu lại: "Bao gồm Thuộc Vũ Hiên cũng không thể nói lấy?"
Kỷ Trà Thần lắc đầu!
Si Mị hiểu, lui ra ngoài.
. . . . . .
Đường Diệc Nghiêu đem tài liệu giao cho Ninh Tự Thủy, âm thanh trầm thấp giọng điệu chuyên nghiệp, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí một chút báo đáp nho nhỏ.
Ninh Tự Thủy hiểu gật đầu, giao cho hắn tài liệu đã kí tên: "Thật ra thì những chuyện nhỏ nhặt này anh không phải cần nói cho tôi biết, tôi tin tưởng anh."
Anh mắt thâm thúy của Đường Diệc Nghiêu chợt lóe lên kinh ngạc, ngón tay cứng ngắc nắm chặt lấy tập tài liệu, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Tôi đã làm tổn thương cô...bây giờ cô lại tin tưởng tôi?"
Ninh Tự Thủy không quan tâm nhún vai: "Nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người đó, đạo lý này tôi tin chắc rằng anh so với tôi càng rõ ràng."
Đường Diệc Nghiêu suy tư một hồi, hiểu gật đầu. Có lẽ là bởi vì chuyện kia, bởi vì hắn đã hoàn toàn hết hi vọng với Dương Lưu Vân, giờ phút này Kỷ thiếu gia cũng không dùng hắn nữa, Ninh Tự Thủy với hắn trước giờ cũng không có xung đột lợi ích nào, cũng không có chuyện lợi hay hại ở trong tình huống này.
Chỉ là ——
Chần chờ hồi lâu, hắn vẫn nên giải thích một chút thì tốt hơn, để tránh hai người hiểu lầm lẫn nhau.
"Tôi biết rõ Lưu Vân biến mất trong tù, chuyện này không phải do tôi làm, tôi cũng không biết cô ấy bây giờ đang ở đâu."
Ninh Tự Thủy sững sờ, không ngờ hắn sẽ chủ động giải thích chuyện này. Còn tưởng rằng sau khi qua chuyện kia, cả đời hắn cũng không nhắc đến ba chữ Dương Lưu Vân này nữa.
"Tôi biết rồi."
"Nếu như cô ấy tổn thương cô cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo vệ mấy người." Giọng nói của Đường Diệc Nghiêu rất nghiêm túc. Nếu Ninh Tự Thủy lựa chọn tin tưởng hắn, như vậy hắn sẽ giao cho cô toàn bộ tin tưởng ấy.
Ninh Tự Thủy rũ mắt, một tia u ám chậm rãi thóang qua, giọng trầm thấp vang lên: "Thật ra thì tôi cũng không lo lắng cô ta ra ngoài sẽ tạo thành tổn thương gì cho tôi, tôi chỉ sợ cô ta tổn thương người bên cạnh tôi."
Đường Diệc Nghiêu biết ý cô đang nói tới Liên Phượng Vũ cùng Ninh Tịch Nhược, thận trọng mở miệng: "Tôi sẽ sắp xếp người thay phiên nhau bảo vệ bọn họ, cũng sẽ phái người đi tìm kiếm tung tích của Dương Lưu Vân. Nếu như cô ấy muốn tổn thương các người, thì trước hết để tôi nắm giữ tin tức của cô ấy đã."
"Chuyện này giao cho anh xử lý."
"Vậy tôi đi làm việc trước." Đường Diệc Nghiêu cầm tài liệu đứng lên, xoay người muốn đi. Lúc đi tới cửa, Ninh Tự Thủy chợt mở miệng hỏi "Anh đã quên cô ta rồi?"
Yêu khắc sâu như vậy, làm sao có thể quên?
Đường Diệc Nghiêu không quay đầu lại, nhưng bóng lưng rõ ràng đã cứng ngắc. Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên: "Không nên đánh giá thấp trình độ ngoan độc của đàn ông, huống chi tôi chỉ là một người đàn ông bình thường!"
Hành động của Dương Lưu Vân đã làm tim hắn vỡ nát hoàn toàn, tình yêu nồng nhiệt của hắn đã bị chính cô ta bóp nát, máu rơi đầy đất.
Có lẽ lời nói của Đường Diệc Nghiêu chỉ là lúc tàn nhẫn, trong lòng ít nhiều vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng vết thương chồng chất lòng của đã không cho phép hắn tiếp tục đắm chìm trong giấc mộng giả dối của người con gái đó. Hắn phải giữ vững đầu óc, nhớ cô ta chưa từng quan tâm tới mình, khiến khiến tình yêu của hắn dần dần khô khéo.
Thật ra thì chỉ bằng năng lực cùng vẻ bề ngoài mà nói, Đường Diệc Nghiêu cũng là một người rất nổi bật, so với Kỷ Trà Thần không kém chút nào, chỉ tiếc là đã yêu sai người, chuốc lấy kết quả như vậy.
Trước mắt quan trọng nhất là tìm ra Dương Lưu Vân, tiếp tục khống chế bệnh tình của Tịch Nhược, về phần Kỷ Trà Thần, chỉ còn dư lại hai người đấu trí trên thương trường, thấy cuối cùng người nào chết người nào bị hủy hoại còn chưa biết.
Ninh Tự Thủy nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi ở ngoài cửa thì không khỏi sững sờ, không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở nơi này.
Tiểu Ngư Nhi thấy cô thì gương mặt vui mừng bừng bừng, trực tiếp nhào tới ôm lấy cổ của cô: "Tự Thủy, Tự Thủy. . . . . . Cậu thật là Tự Thủy. . . . . ."
Mặc dù trước kia cũng biết Tiểu Ngư Nhi thân thiện nhiệt tình, nhưng bây giờ vẫn có chút không chịu nổi. Nụ cười trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, đẩy tay cô ra, vẻ mặt lạnh tanh nói: "Cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
Tiểu Ngư Nhi giống như không thấy cô lạnh lùng, nhẹ nhàng nắm tay lại, cười hì hì nói: "Tớ biết cậu chính là Ninh Tự Thủy thì lập tức chạy về đây, nếu như không phải là Kỷ Gấm Sóc giấu đi hộ chiếu của tớ thì tớ đã về từ sớm rồi. Tự Thủy, cậu có biết không, nhìn thấy cậu tớ thật sự rất vui!"
"Cám ơn." Ninh Tự Thủy thật không biết mình có thể nói với cô chuyện gì. Tiểu Ngư Nhi hoàn toàn không cùng một thế giới với cô, thế giới của cô ấy rất đơn giản, bản thân vẫn là con cá nhỏ bơi qua bơi lại dưới đáy hồ. Kỷ Gấm Sóc dung túng bảo vệ cô ấy hết mực, cho nên từ trước đến giờ cũng không có phiền não gì.
Tiểu Ngư Nhi thấy cô không có phòng bị đối với mình, chủ động nắm lấy bàn tay cô nói: "Vậy chúng ta đi ăn cơm đi."
"Tôi đã ăn trưa rồi." Ninh Tự Thủy uyển chuyển cự tuyệt lời mời của cô.
"Vậy thì đi uống trà cũng được, hoặc là cậu muốn đi chỗ nào tớ đưa cậu đi." Tiểu Ngư Nhi hưng phấn nói.
Ninh Tự Thủy biết mình từ chối không được rồi, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Chúng ta đi uống trà."
"Tốt lắm! Tớ biết ngay dù sao đi nữa cậu vẫn là Tự Thủy dịu dàng hiền lương như trước!" Tiểu Ngư Nhi nhiệt tình kéo cô lên xe, ánh mắt của cô ấy sạch sẽ chân thành, không có một chút giả dối lấy lệ, mặc kệ là người nào đi cùng với cô ấy, đề phòng trong lòng bỗng chợt buông xuống.
Có lẽ đây chính là ma lực trời sinh của Tiểu Ngư Nhi. Cô ấy đối với bất kỳ người nào cũng sẽ không đề phòng, không có tâm cơ thâm trầm, vui vẻ thì cười, không vui sẽ khóc. . . . . .
Tiểu Ngư Nhi muốn người khác không quấy rầy hai cô, lần đầu tiên dùng thẻ vàng mà Kỷ Gấm Sóc đưa cho bao hết cà phê Chỉnh gia, chỉ còn lại hai người, cho nên vô cùng yên tĩnh. Nhân viên phục vụ trừ lúc bưng cà phê tới, thì lúc nào cũng đứng thật xa.
Tiểu Ngư Nhi mở miệng nói, cái miệng nhỏ líu ríu ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng không có, tinh thần phấn chấn không chút mệt mỏi. Ninh Tự Thủy cũng là một người nghe hoàn hảo, không cắt ngang câu chuyện của cô nàng, nhìn ánh mắt của cô nàng lúc nào nên phản ứng thì phản ứng.
Tiểu Ngư Nhi nói đến miệng đắng lưỡi khô, lốc một ngụm lớn nước trái cây. Lén nhìn cô cẩn thận hỏi: "Tự Thủy, cậu có thấy tớ rất dài dòng không?"
Ninh Tự Thủy ưu nhã nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu: "Không biết, cậu thật đáng yêu."
Nếu như những lời này không phải Ninh Tự Thủy nói, Tiểu Ngư Nhi nhất định cho rằng đối phương đang chế nhạo mình. Cô cũng không phải khác người, chỗ nào có thể dùng hai chữ đáng yêu để hình dung.
Ninh Tự Thủy cố tình cảm thấy rất đáng yêu, nhìn khuôn mặt sinh động, ánh mắt lóe lên của cô nàng, trong lòng không khỏi thoáng qua một tia hâm mộ; hâm mộ Tiểu Ngư Nhi chân thật, đáng yêu, hâm mộ cô nàng ấy không buồn không lo cú như vậy mà sống, cuộc đời của cô được Kỷ Gấm Sóc che chở, không phải phiêu bạt, không cần lo lắng, không cần lo lòng người hiểm ác, thế tục gông xiềng.
"cậu đang nghĩ cái gì à?" Ánh mắt Tiểu Ngư Nhi nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Ninh Tự Thủy phục hồi tinh thần lại, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhõm: "Tớ nhớ không phải sáng nay cậu còn oán trách Kỷ Gấm Sóc quản cậu quá chặt sao?"
"Hắc hắc. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi cười hục hặc, lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải! Là tớ nghĩ. . . Để cậu giúp tớ trốn nhà đi!"
"Rời khỏi nhà?" Ninh Tự Thủy nhếch đầu lông mày lên, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Ngư Nhi, một người luôn có ý nghĩ không thiết thực ấy, khó trách Kỷ Gấm Sóc quản cô nàng, nếu không cô đã sớm không thấy tung tích.
Tiểu Ngư Nhi hung hăng gật đầu, mím môi nói: "Kỷ Gấm Sóc thật sự là rất rất rất quá mức! Tớ cũng chỉ hàn huyên mấy câu cùng anh đẹp trai thôi, hắn liền để cả nhà người ta đến Châu Phi! Châu Phi, đó là chỗ nào! Thối không có lương tâm, hắn từ trước đến giờ không coi tớ là vợ, lại coi tớ như sủng vật !"
Ninh Tự Thủy bất đắc dĩ cười một tiếng: "Vậy tại sao tớ phải giúp cậu?"
Tiểu Ngư Nhi nở nụ cười đáng yêu, hai tay bưng lấy cái ly do dự một hồi nói: "Tớ nói thật cho cậu biết, tớ biết chuyện xảy ra giữa cậu và tên khốn Kỷ Trà Thần kia. Hơn nữa cậu có thể không biết chuyện lần trước cậu bị bắt cóc rồi bỏ thuốc ấy, là Kỷ Gấm Sóc làm, không phải Kỷ Trà Thần! Vì thế lần trước Kỷ Trà Thần còn tới công ty đánh Kỷ Gấm Sóc! Tớ nhìn thấy rất thoải mái!"
Ngón tay Ninh Tự Thủy nắm lấy tách cà phê run lên, bỗng ly cà phê bị đổ ra. Ánh mắt nhìn cô nàng, không thể tin những gì mà mình vừa nghe thấy.
Chuyệ bắt cóc lền trước, không phải là kiệt tác của Kỷ Trà Thần sao?
Tiểu Ngư Nhi thấy cô ngây người, cười hì hì nói: "Tớ biết ngay cậu nhất định hiểu lầm Kỷ Trà Thần rồi, mặc dù tên kia tự cao tự đại không để ai trong mắt, cuồng vọng khiến người ta ghét, nhưng hắn cao ngạo như vậy làm sao có thể dung thủ đoạn đen tối thế để gạt cậu lên giường chứ !"
Con ngươi lạnh tanh hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Tiểu Ngư Nhi đơn giản lại hiểu rõ Kỷ Trà Thần như vậy, tin tưởng hắn không có làm ra chuyện như vậy. Mà cô. . . . . .
Hít sâu một hơi xua đuổi tạp niệm trong lòng, không tiếp tục nghĩ nhiều. Dù sao chăng nữa chuyện kia là ai giở trò quỷ, đã xảy ra thì không có biện pháp thay đổi. Huống chi, Kỷ Trà Thần là hạng người gì, từ đó về sau cùng cô không có quan hệ.
Giữa bọn họ, chỉ còn ghi hận lẫn nhau!
Tiểu Ngư Nhi chép miệng: "Tự Thủy, tớ đã nói cho cậu tin tức quan trọng như vậy, chẳng lẽ cậu không giúp tớ sao?"
Ninh Tự Thủy móc từ túi ra một chùm chìa khóa rồi để lên bàn: "Đây là phòng Phượng Vũ chuẩn bị, bây giờ không có ai ở, nơi đó cũng tương đối hẻo lánh, cậu có thể ở đó giả sầu vài ngày."
"Được!" Tiểu Ngư Nhi cất chìa khóa thật nhanh, xin lỗi cười cười: "Nhưng tớ không có tiền. . . . . . Hắn cho tạm không thể dùng!"
Ninh Tự Thủy lại đem ví tiền của mình cho cô nàng, đợi đến lúc Kỷ Gấm Sóc tìm thấy cô nàng này, chỗ tiền này cũng đủ tiêu rồi.
. . . . . .
Kỷ Gấm Sóc đến phòng làm việc, gương mặt tối tăm, cắn răng nghiến lợi: "Tiểu Ngư Nhi đâu?"
Kỷ Trà Thần ngẩng đầu ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, mi tâm lạnh lùng nhíu chặt, ngón tay còn quay chiếc bút máy, ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với một con cá!"
Kỷ Gấm Sóc trừng hắn một cái tức giận nói: "Cậu không biết phải không? Tiểu Ngư Nhi sau khi đi gặp Ninh Tự Thủy thì không thấy tăm hơi, người của tôi không tìm được cô ấy! Nhất định là Ninh Tự Thủy đã giấu cô ấy đi."
"Vậy làm phiền anh đi tìm cô ấy, mà không phải tìm tôi" khuôn mặt Kỷ Trà Thần không có biểu tình, tiếp tục xem tài liệu của mình.
Kỷ Gấm Sóc sững sờ, ánh mắt quái dị nhìn hắn một lượt sau đó mới hỏi "Cậu và cô ta thế nào?"
Kỷ Trà Thần hít sâu một hơi, nhướn mi: "Tôi đi với anh."
Phòng trà.
Ninh Tự Thủy quỳ hai gối trên nệm, dùng nước đun sôi gột rửa bộ dụng cụ pha trà lần thứ nhất, khiến cho chúng tràn đầy mùi thơi, mỗi cử đông đều vô cùng ưu nhã, phong thái mê người khiến người ta không thể chớp mắt, thủ pháp chuyên nghiệp làm cho người ta kinh ngạc.
Kỷ Gấm Sóc nhìn động tác pha trà của cô mà không có tâm tình nào thưởng trà..., đối với chuyện của Tiểu Ngư Nhi hắn sẽ luôn mất đi lý trí thường ngày, tim gan đại loạn.
Khuôn mặt Kỷ Trà Thần t lạnh nhạt, không biểu tình uống ly trà cô đưa tới.
Ninh Tự Thủy trước tiên là ngửi hương trà, sau đó nhẹ nhàng hớp một ngụm. Nghệ thuật uống trà chính là để tâm bình khí hòa, lúc mới bắt đầu học trà đạo rất nhiều chị em đã bị bỏng tay, bởi vì tâm của các cô không tĩnh, không có cách nào tập trung tinh thần.
"Tiểu Ngư Nhi ở nơi nào?" Kỷ Gấm Sóc đi thẳng vào vấn đề.
Ninh Tự Thủy để ly xuống, nhìn vào đôi mắt sáng của hắn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư Nhi là của vợ của anh, anh lại chạy đến đây hỏi cô ấy nơi nào?"
Kỷ Gấm Sóc có chút nhức đầu, Ninh Tự Thủy so với năm năm trước khó dây hơn nhiều.
"Cô ấy gặp cô xong thì không thấy, cô nhất định biết cô ấy đi nơi nào. Trong thành phố này ngoại trừ cô ra không ai có khả năng giấu cô ấy đi." Giọng nói chắc chắn, lạnh lùng vài phần.
"Cám ơn anh đã đề cao, tôi chẳng qua chỉ là một Ảo thuật gia, trừ làm ảo thuật tôi cũng không biết cái gì. Tôi không biết Tiểu Ngư Nhi đâu." Giọng nói của Ninh Tự Thủy thanh nhã, nhìn thấy ảnh ngược trong mắt hắn.
Một lần nữa nhấp một ngụm trà.
Mặt Kỷ Gấm Sóc càng thêm âm trầm, mặc dù lời cô nói như thế, nhưng người thông mình đều biết lúc này Ninh Tự Thủy không đơn giản đến mức nào, cô nắm trong tay hai lực lượng lớn, dù sao đi chăng nữa loại nào cũng khiến bọn họ không địch nổi. Không ai biết mục đích cuối cùng của cô là cái gì, nhưng ai cũng biết cô không thể nào bỏ qua cho bọn họ dễ dàng. Chẳng lẽ mục đích của cô không chỉ là Kỷ Trà Thần? Còn có hắn?
Kỷ Trà Thần vẫn trầm mặc không lên tiếng,
vuốt vuốt cái chén trong tay, như có điều suy nghĩ, cuối cùng giọng trầm thấp vang lên: "Em có điều kiện gì?"
Ninh Tự Thủy nhếch khóe miệng nở nụ cười, môi mỏng khẽ mở: "Cổ phần trong tay Kỷ Gấm Sóc."
Lời này vừa nói ra, hai người đàn ông này cũng ngây ngẩn cả người. Kỷ Gấm Sóc bay giờ là trùm tài chính , mà trong tay hắn nắm 75% cổ phần công ty, Ninh Tự Thủy mở miệng chính là 10%? Chẳng lẽ không biết cách đây không lâu đã bị thân tán 25% cổ phần ở trong tay của cô?
Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống: "Chẳng lẽ Tiểu Ngư Nhi cũng không bằng 10% cổ phần trong tay anh?"
Kỷ Gấm Sóc nhíu mày, ánh sáng lạnh bắn về phía cô, môi kiếm hơi mở: "Tôi cho."
Ninh Tự Thủy đem chìa khóa đã chuẩn bị giao cho hắn: "Tin tưởng không cần tôi nói thêm gì nữa!"
Kỷ Gấm Sóc nhìn cô một cái thật lâu, lại quẳng có Kỷ Trà Thần một ánh mắt tự giải quyết, vội vã rời đi.
Ninh Tự Thủy quét mắt qua hắn một cái, cầm túi đứng lên. Lúc này cô và Kỷ Trà Thần đã không còn gì để nói, chẳng bằng không cần nhìn lâu, trước mắt phải tỉnh táo.
Kỷ Trà Thần không lên tiếng, chỉ theo sau lưng cô rời khỏi phòng trà. Gần tối gió đem thổi tới, nhẹ nhàng mang theo vài phần lạnh lẽo, trời chiều chỉ là sắc hồng thanh lệ, trên đường còn chưa sáng đèn, hình ảnh huyễn hoặc, cô giống như trong tranh vẽ mà ra, bây giờ phải khắc họa lại.
Ninh Tự Thủy mới đi tới bãi đậu xe, chợt bị một đám người vây quanh, trong tay không biết là gậy sắt hay là cái gì, lại có một thanh đao sáng lóe lên. Mỗi người mặt không chút thay đổi, mặc tây trang màu đen, đeo kính mát, không nói một lời, ăn ý vây lại.
Vẻ mặt cô không vội vã, trấn định tự nhiên, đối mặt với công kích bất chợt này phản ứng rất nhanh lẹ, bản lĩnh kiện tráng, tốc độ linh hoạt còn hơn tưởng tượng của bọn hắn, thứ duy nhất cô thiếu sót đó chính là tay không đối mặt với đao côn, lấy ít địch nhiều.
Những người này cũng là người trong nghề, thấy Ninh Tự Thủy là người luyện võ cũng không dám ép quá nhanh, một cô gái có thể có khí thế như vậy khiến bọn chúng ngoài ý muốn. Lúc này bọn chúng chỉ có thể tận lực trì hoãn, tiêu hao thể lực của cô, tiếp tục mới khiến cho cô không có cách nào trốn.
Ninh Tự Thủy tự nhiên biết bọn chúng đang đánh chủ ý gì, muốn tìm cơ hội để đột phá tốc độ rời khỏi chỗ này, chỉ tiếc không thể như nguyện. Trong lúc giật mình cô sơ ý để một thanh đao sượt ngang qua cánh tay, quần áo rách nát, máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ cả một cánh tay .....
Trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm bọn chúng như có suy nghĩ gì.
Bọn họ thấy thể lực Ninh Tự Thủy đã tiêu hao không ít, ùa lên, Ninh Tự Thủy lui về sau hai bước, còn chưa kịp phản ứng gì thì một bóng đen lao vụt tới, trong tay cầm là mộc côn tiện tay nhặt được, toàn thân phảng phất hơi thở nguy hiểm, khí thế uy nghiêm khiếp người.
Con ngươi Ninh Tự Thủy kinh ngạc khi thấy Kỷ Trà Thần đột nhiên xuất hiện, không phải hắn đã đi rồi sao? Làm sao xuất hiện ở nơi này?
Kỷ Trà Thần ứng phó khó với đám người dây dưa, quay đầu lại quát lớn: "Còn thất thần cái gì?"
Ninh Tự Thủy lúc này mới phản ứng được cũng không dễ dàng tha thứ cho đám người kia, đoạt lấy một thanh đao, bắt đầu xuống tay không nể tình. Màu đỏ máu tươi văng khắp nơi, nhiễm đỏ cả mặt tường và nền gạch trắng.....
Kỷ Trà Thần ra tay không chút nể tình, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Chuyện như vậy đến tai đám cảnh sát, thì hắn cũng chỉ là tự vệ mà thôi.
Kỷ Trà Thần hoàn toàn không có trong kế hoạch làm rối tung ý định của bọn chúng, một người đàn ông trong đó quát lớn: "Trước hết giết Ninh Tự Thủy ...."
Ninh Tự Thủy xoát chân trực tiếp đá vào tên đó, trước mặt lại có ba bốn người đàn ông cùng vây lấy cô, cô cũng không để ý phía sau nữa, chỉ có thể chuyên tâm xử lý phía trước.
Kỷ Trà Thần cũng bị mấy người quấn lấy, nhưng ánh mắt vẫn chú ý an nguy của Ninh Tự Thủy, đang lúc bọn chúng giơ thanh đao lên, bóng phản chiếu ở thanh đao đó mơ hồ thấy con dao găm đang gần kề ót cô, một giây kế tiếp hắn không có do dự chút nào nhào tới phía sau cô, trực tiếp ôm lấy cô....
Ninh Tự Thủy bị động tác bất ngờ của hắn dọa sợ trực tiếp bắt lấy hai tay hắn ném qua một bên thì ngây người....
Hắn nằm trên mặt đất vẻ mặt trắng bệch, trên trán túa nhiều mồ hôi, quan trọng hơn là phái sau lưng hắn máu chảy không ngừng .... Trong không khí tràn ngập vị máu ươn ướt, trong miệng tuôn ra tư vị sắt dỉ, Ninh Tự Thủy ngây ngẩn cả người, nói không ra lời, một tia khác thường nơi đáy mắt đã bắt đầu rục rịch.
Kỷ Trà Thần lắc đầu!
Si Mị hiểu, lui ra ngoài.
. . . . . .
Đường Diệc Nghiêu đem tài liệu giao cho Ninh Tự Thủy, âm thanh trầm thấp giọng điệu chuyên nghiệp, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí một chút báo đáp nho nhỏ.
Ninh Tự Thủy hiểu gật đầu, giao cho hắn tài liệu đã kí tên: "Thật ra thì những chuyện nhỏ nhặt này anh không phải cần nói cho tôi biết, tôi tin tưởng anh."
Anh mắt thâm thúy của Đường Diệc Nghiêu chợt lóe lên kinh ngạc, ngón tay cứng ngắc nắm chặt lấy tập tài liệu, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Tôi đã làm tổn thương cô...bây giờ cô lại tin tưởng tôi?"
Ninh Tự Thủy không quan tâm nhún vai: "Nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người đó, đạo lý này tôi tin chắc rằng anh so với tôi càng rõ ràng."
Đường Diệc Nghiêu suy tư một hồi, hiểu gật đầu. Có lẽ là bởi vì chuyện kia, bởi vì hắn đã hoàn toàn hết hi vọng với Dương Lưu Vân, giờ phút này Kỷ thiếu gia cũng không dùng hắn nữa, Ninh Tự Thủy với hắn trước giờ cũng không có xung đột lợi ích nào, cũng không có chuyện lợi hay hại ở trong tình huống này.
Chỉ là ——
Chần chờ hồi lâu, hắn vẫn nên giải thích một chút thì tốt hơn, để tránh hai người hiểu lầm lẫn nhau.
"Tôi biết rõ Lưu Vân biến mất trong tù, chuyện này không phải do tôi làm, tôi cũng không biết cô ấy bây giờ đang ở đâu."
Ninh Tự Thủy sững sờ, không ngờ hắn sẽ chủ động giải thích chuyện này. Còn tưởng rằng sau khi qua chuyện kia, cả đời hắn cũng không nhắc đến ba chữ Dương Lưu Vân này nữa.
"Tôi biết rồi."
"Nếu như cô ấy tổn thương cô cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo vệ mấy người." Giọng nói của Đường Diệc Nghiêu rất nghiêm túc. Nếu Ninh Tự Thủy lựa chọn tin tưởng hắn, như vậy hắn sẽ giao cho cô toàn bộ tin tưởng ấy.
Ninh Tự Thủy rũ mắt, một tia u ám chậm rãi thóang qua, giọng trầm thấp vang lên: "Thật ra thì tôi cũng không lo lắng cô ta ra ngoài sẽ tạo thành tổn thương gì cho tôi, tôi chỉ sợ cô ta tổn thương người bên cạnh tôi."
Đường Diệc Nghiêu biết ý cô đang nói tới Liên Phượng Vũ cùng Ninh Tịch Nhược, thận trọng mở miệng: "Tôi sẽ sắp xếp người thay phiên nhau bảo vệ bọn họ, cũng sẽ phái người đi tìm kiếm tung tích của Dương Lưu Vân. Nếu như cô ấy muốn tổn thương các người, thì trước hết để tôi nắm giữ tin tức của cô ấy đã."
"Chuyện này giao cho anh xử lý."
"Vậy tôi đi làm việc trước." Đường Diệc Nghiêu cầm tài liệu đứng lên, xoay người muốn đi. Lúc đi tới cửa, Ninh Tự Thủy chợt mở miệng hỏi "Anh đã quên cô ta rồi?"
Yêu khắc sâu như vậy, làm sao có thể quên?
Đường Diệc Nghiêu không quay đầu lại, nhưng bóng lưng rõ ràng đã cứng ngắc. Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên: "Không nên đánh giá thấp trình độ ngoan độc của đàn ông, huống chi tôi chỉ là một người đàn ông bình thường!"
Hành động của Dương Lưu Vân đã làm tim hắn vỡ nát hoàn toàn, tình yêu nồng nhiệt của hắn đã bị chính cô ta bóp nát, máu rơi đầy đất.
Có lẽ lời nói của Đường Diệc Nghiêu chỉ là lúc tàn nhẫn, trong lòng ít nhiều vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng vết thương chồng chất lòng của đã không cho phép hắn tiếp tục đắm chìm trong giấc mộng giả dối của người con gái đó. Hắn phải giữ vững đầu óc, nhớ cô ta chưa từng quan tâm tới mình, khiến khiến tình yêu của hắn dần dần khô khéo.
Thật ra thì chỉ bằng năng lực cùng vẻ bề ngoài mà nói, Đường Diệc Nghiêu cũng là một người rất nổi bật, so với Kỷ Trà Thần không kém chút nào, chỉ tiếc là đã yêu sai người, chuốc lấy kết quả như vậy.
Trước mắt quan trọng nhất là tìm ra Dương Lưu Vân, tiếp tục khống chế bệnh tình của Tịch Nhược, về phần Kỷ Trà Thần, chỉ còn dư lại hai người đấu trí trên thương trường, thấy cuối cùng người nào chết người nào bị hủy hoại còn chưa biết.
Ninh Tự Thủy nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi ở ngoài cửa thì không khỏi sững sờ, không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở nơi này.
Tiểu Ngư Nhi thấy cô thì gương mặt vui mừng bừng bừng, trực tiếp nhào tới ôm lấy cổ của cô: "Tự Thủy, Tự Thủy. . . . . . Cậu thật là Tự Thủy. . . . . ."
Mặc dù trước kia cũng biết Tiểu Ngư Nhi thân thiện nhiệt tình, nhưng bây giờ vẫn có chút không chịu nổi. Nụ cười trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, đẩy tay cô ra, vẻ mặt lạnh tanh nói: "Cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
Tiểu Ngư Nhi giống như không thấy cô lạnh lùng, nhẹ nhàng nắm tay lại, cười hì hì nói: "Tớ biết cậu chính là Ninh Tự Thủy thì lập tức chạy về đây, nếu như không phải là Kỷ Gấm Sóc giấu đi hộ chiếu của tớ thì tớ đã về từ sớm rồi. Tự Thủy, cậu có biết không, nhìn thấy cậu tớ thật sự rất vui!"
"Cám ơn." Ninh Tự Thủy thật không biết mình có thể nói với cô chuyện gì. Tiểu Ngư Nhi hoàn toàn không cùng một thế giới với cô, thế giới của cô ấy rất đơn giản, bản thân vẫn là con cá nhỏ bơi qua bơi lại dưới đáy hồ. Kỷ Gấm Sóc dung túng bảo vệ cô ấy hết mực, cho nên từ trước đến giờ cũng không có phiền não gì.
Tiểu Ngư Nhi thấy cô không có phòng bị đối với mình, chủ động nắm lấy bàn tay cô nói: "Vậy chúng ta đi ăn cơm đi."
"Tôi đã ăn trưa rồi." Ninh Tự Thủy uyển chuyển cự tuyệt lời mời của cô.
"Vậy thì đi uống trà cũng được, hoặc là cậu muốn đi chỗ nào tớ đưa cậu đi." Tiểu Ngư Nhi hưng phấn nói.
Ninh Tự Thủy biết mình từ chối không được rồi, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Chúng ta đi uống trà."
"Tốt lắm! Tớ biết ngay dù sao đi nữa cậu vẫn là Tự Thủy dịu dàng hiền lương như trước!" Tiểu Ngư Nhi nhiệt tình kéo cô lên xe, ánh mắt của cô ấy sạch sẽ chân thành, không có một chút giả dối lấy lệ, mặc kệ là người nào đi cùng với cô ấy, đề phòng trong lòng bỗng chợt buông xuống.
Có lẽ đây chính là ma lực trời sinh của Tiểu Ngư Nhi. Cô ấy đối với bất kỳ người nào cũng sẽ không đề phòng, không có tâm cơ thâm trầm, vui vẻ thì cười, không vui sẽ khóc. . . . . .
Tiểu Ngư Nhi muốn người khác không quấy rầy hai cô, lần đầu tiên dùng thẻ vàng mà Kỷ Gấm Sóc đưa cho bao hết cà phê Chỉnh gia, chỉ còn lại hai người, cho nên vô cùng yên tĩnh. Nhân viên phục vụ trừ lúc bưng cà phê tới, thì lúc nào cũng đứng thật xa.
Tiểu Ngư Nhi mở miệng nói, cái miệng nhỏ líu ríu ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng không có, tinh thần phấn chấn không chút mệt mỏi. Ninh Tự Thủy cũng là một người nghe hoàn hảo, không cắt ngang câu chuyện của cô nàng, nhìn ánh mắt của cô nàng lúc nào nên phản ứng thì phản ứng.
Tiểu Ngư Nhi nói đến miệng đắng lưỡi khô, lốc một ngụm lớn nước trái cây. Lén nhìn cô cẩn thận hỏi: "Tự Thủy, cậu có thấy tớ rất dài dòng không?"
Ninh Tự Thủy ưu nhã nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu: "Không biết, cậu thật đáng yêu."
Nếu như những lời này không phải Ninh Tự Thủy nói, Tiểu Ngư Nhi nhất định cho rằng đối phương đang chế nhạo mình. Cô cũng không phải khác người, chỗ nào có thể dùng hai chữ đáng yêu để hình dung.
Ninh Tự Thủy cố tình cảm thấy rất đáng yêu, nhìn khuôn mặt sinh động, ánh mắt lóe lên của cô nàng, trong lòng không khỏi thoáng qua một tia hâm mộ; hâm mộ Tiểu Ngư Nhi chân thật, đáng yêu, hâm mộ cô nàng ấy không buồn không lo cú như vậy mà sống, cuộc đời của cô được Kỷ Gấm Sóc che chở, không phải phiêu bạt, không cần lo lắng, không cần lo lòng người hiểm ác, thế tục gông xiềng.
"cậu đang nghĩ cái gì à?" Ánh mắt Tiểu Ngư Nhi nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Ninh Tự Thủy phục hồi tinh thần lại, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhõm: "Tớ nhớ không phải sáng nay cậu còn oán trách Kỷ Gấm Sóc quản cậu quá chặt sao?"
"Hắc hắc. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi cười hục hặc, lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải! Là tớ nghĩ. . . Để cậu giúp tớ trốn nhà đi!"
"Rời khỏi nhà?" Ninh Tự Thủy nhếch đầu lông mày lên, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Ngư Nhi, một người luôn có ý nghĩ không thiết thực ấy, khó trách Kỷ Gấm Sóc quản cô nàng, nếu không cô đã sớm không thấy tung tích.
Tiểu Ngư Nhi hung hăng gật đầu, mím môi nói: "Kỷ Gấm Sóc thật sự là rất rất rất quá mức! Tớ cũng chỉ hàn huyên mấy câu cùng anh đẹp trai thôi, hắn liền để cả nhà người ta đến Châu Phi! Châu Phi, đó là chỗ nào! Thối không có lương tâm, hắn từ trước đến giờ không coi tớ là vợ, lại coi tớ như sủng vật !"
Ninh Tự Thủy bất đắc dĩ cười một tiếng: "Vậy tại sao tớ phải giúp cậu?"
Tiểu Ngư Nhi nở nụ cười đáng yêu, hai tay bưng lấy cái ly do dự một hồi nói: "Tớ nói thật cho cậu biết, tớ biết chuyện xảy ra giữa cậu và tên khốn Kỷ Trà Thần kia. Hơn nữa cậu có thể không biết chuyện lần trước cậu bị bắt cóc rồi bỏ thuốc ấy, là Kỷ Gấm Sóc làm, không phải Kỷ Trà Thần! Vì thế lần trước Kỷ Trà Thần còn tới công ty đánh Kỷ Gấm Sóc! Tớ nhìn thấy rất thoải mái!"
Ngón tay Ninh Tự Thủy nắm lấy tách cà phê run lên, bỗng ly cà phê bị đổ ra. Ánh mắt nhìn cô nàng, không thể tin những gì mà mình vừa nghe thấy.
Chuyệ bắt cóc lền trước, không phải là kiệt tác của Kỷ Trà Thần sao?
Tiểu Ngư Nhi thấy cô ngây người, cười hì hì nói: "Tớ biết ngay cậu nhất định hiểu lầm Kỷ Trà Thần rồi, mặc dù tên kia tự cao tự đại không để ai trong mắt, cuồng vọng khiến người ta ghét, nhưng hắn cao ngạo như vậy làm sao có thể dung thủ đoạn đen tối thế để gạt cậu lên giường chứ !"
Con ngươi lạnh tanh hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Tiểu Ngư Nhi đơn giản lại hiểu rõ Kỷ Trà Thần như vậy, tin tưởng hắn không có làm ra chuyện như vậy. Mà cô. . . . . .
Hít sâu một hơi xua đuổi tạp niệm trong lòng, không tiếp tục nghĩ nhiều. Dù sao chăng nữa chuyện kia là ai giở trò quỷ, đã xảy ra thì không có biện pháp thay đổi. Huống chi, Kỷ Trà Thần là hạng người gì, từ đó về sau cùng cô không có quan hệ.
Giữa bọn họ, chỉ còn ghi hận lẫn nhau!
Tiểu Ngư Nhi chép miệng: "Tự Thủy, tớ đã nói cho cậu tin tức quan trọng như vậy, chẳng lẽ cậu không giúp tớ sao?"
Ninh Tự Thủy móc từ túi ra một chùm chìa khóa rồi để lên bàn: "Đây là phòng Phượng Vũ chuẩn bị, bây giờ không có ai ở, nơi đó cũng tương đối hẻo lánh, cậu có thể ở đó giả sầu vài ngày."
"Được!" Tiểu Ngư Nhi cất chìa khóa thật nhanh, xin lỗi cười cười: "Nhưng tớ không có tiền. . . . . . Hắn cho tạm không thể dùng!"
Ninh Tự Thủy lại đem ví tiền của mình cho cô nàng, đợi đến lúc Kỷ Gấm Sóc tìm thấy cô nàng này, chỗ tiền này cũng đủ tiêu rồi.
. . . . . .
Kỷ Gấm Sóc đến phòng làm việc, gương mặt tối tăm, cắn răng nghiến lợi: "Tiểu Ngư Nhi đâu?"
Kỷ Trà Thần ngẩng đầu ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, mi tâm lạnh lùng nhíu chặt, ngón tay còn quay chiếc bút máy, ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với một con cá!"
Kỷ Gấm Sóc trừng hắn một cái tức giận nói: "Cậu không biết phải không? Tiểu Ngư Nhi sau khi đi gặp Ninh Tự Thủy thì không thấy tăm hơi, người của tôi không tìm được cô ấy! Nhất định là Ninh Tự Thủy đã giấu cô ấy đi."
"Vậy làm phiền anh đi tìm cô ấy, mà không phải tìm tôi" khuôn mặt Kỷ Trà Thần không có biểu tình, tiếp tục xem tài liệu của mình.
Kỷ Gấm Sóc sững sờ, ánh mắt quái dị nhìn hắn một lượt sau đó mới hỏi "Cậu và cô ta thế nào?"
Kỷ Trà Thần hít sâu một hơi, nhướn mi: "Tôi đi với anh."
Phòng trà.
Ninh Tự Thủy quỳ hai gối trên nệm, dùng nước đun sôi gột rửa bộ dụng cụ pha trà lần thứ nhất, khiến cho chúng tràn đầy mùi thơi, mỗi cử đông đều vô cùng ưu nhã, phong thái mê người khiến người ta không thể chớp mắt, thủ pháp chuyên nghiệp làm cho người ta kinh ngạc.
Kỷ Gấm Sóc nhìn động tác pha trà của cô mà không có tâm tình nào thưởng trà..., đối với chuyện của Tiểu Ngư Nhi hắn sẽ luôn mất đi lý trí thường ngày, tim gan đại loạn.
Khuôn mặt Kỷ Trà Thần t lạnh nhạt, không biểu tình uống ly trà cô đưa tới.
Ninh Tự Thủy trước tiên là ngửi hương trà, sau đó nhẹ nhàng hớp một ngụm. Nghệ thuật uống trà chính là để tâm bình khí hòa, lúc mới bắt đầu học trà đạo rất nhiều chị em đã bị bỏng tay, bởi vì tâm của các cô không tĩnh, không có cách nào tập trung tinh thần.
"Tiểu Ngư Nhi ở nơi nào?" Kỷ Gấm Sóc đi thẳng vào vấn đề.
Ninh Tự Thủy để ly xuống, nhìn vào đôi mắt sáng của hắn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư Nhi là của vợ của anh, anh lại chạy đến đây hỏi cô ấy nơi nào?"
Kỷ Gấm Sóc có chút nhức đầu, Ninh Tự Thủy so với năm năm trước khó dây hơn nhiều.
"Cô ấy gặp cô xong thì không thấy, cô nhất định biết cô ấy đi nơi nào. Trong thành phố này ngoại trừ cô ra không ai có khả năng giấu cô ấy đi." Giọng nói chắc chắn, lạnh lùng vài phần.
"Cám ơn anh đã đề cao, tôi chẳng qua chỉ là một Ảo thuật gia, trừ làm ảo thuật tôi cũng không biết cái gì. Tôi không biết Tiểu Ngư Nhi đâu." Giọng nói của Ninh Tự Thủy thanh nhã, nhìn thấy ảnh ngược trong mắt hắn.
Một lần nữa nhấp một ngụm trà.
Mặt Kỷ Gấm Sóc càng thêm âm trầm, mặc dù lời cô nói như thế, nhưng người thông mình đều biết lúc này Ninh Tự Thủy không đơn giản đến mức nào, cô nắm trong tay hai lực lượng lớn, dù sao đi chăng nữa loại nào cũng khiến bọn họ không địch nổi. Không ai biết mục đích cuối cùng của cô là cái gì, nhưng ai cũng biết cô không thể nào bỏ qua cho bọn họ dễ dàng. Chẳng lẽ mục đích của cô không chỉ là Kỷ Trà Thần? Còn có hắn?
Kỷ Trà Thần vẫn trầm mặc không lên tiếng,
vuốt vuốt cái chén trong tay, như có điều suy nghĩ, cuối cùng giọng trầm thấp vang lên: "Em có điều kiện gì?"
Ninh Tự Thủy nhếch khóe miệng nở nụ cười, môi mỏng khẽ mở: "Cổ phần trong tay Kỷ Gấm Sóc."
Lời này vừa nói ra, hai người đàn ông này cũng ngây ngẩn cả người. Kỷ Gấm Sóc bay giờ là trùm tài chính , mà trong tay hắn nắm 75% cổ phần công ty, Ninh Tự Thủy mở miệng chính là 10%? Chẳng lẽ không biết cách đây không lâu đã bị thân tán 25% cổ phần ở trong tay của cô?
Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống: "Chẳng lẽ Tiểu Ngư Nhi cũng không bằng 10% cổ phần trong tay anh?"
Kỷ Gấm Sóc nhíu mày, ánh sáng lạnh bắn về phía cô, môi kiếm hơi mở: "Tôi cho."
Ninh Tự Thủy đem chìa khóa đã chuẩn bị giao cho hắn: "Tin tưởng không cần tôi nói thêm gì nữa!"
Kỷ Gấm Sóc nhìn cô một cái thật lâu, lại quẳng có Kỷ Trà Thần một ánh mắt tự giải quyết, vội vã rời đi.
Ninh Tự Thủy quét mắt qua hắn một cái, cầm túi đứng lên. Lúc này cô và Kỷ Trà Thần đã không còn gì để nói, chẳng bằng không cần nhìn lâu, trước mắt phải tỉnh táo.
Kỷ Trà Thần không lên tiếng, chỉ theo sau lưng cô rời khỏi phòng trà. Gần tối gió đem thổi tới, nhẹ nhàng mang theo vài phần lạnh lẽo, trời chiều chỉ là sắc hồng thanh lệ, trên đường còn chưa sáng đèn, hình ảnh huyễn hoặc, cô giống như trong tranh vẽ mà ra, bây giờ phải khắc họa lại.
Ninh Tự Thủy mới đi tới bãi đậu xe, chợt bị một đám người vây quanh, trong tay không biết là gậy sắt hay là cái gì, lại có một thanh đao sáng lóe lên. Mỗi người mặt không chút thay đổi, mặc tây trang màu đen, đeo kính mát, không nói một lời, ăn ý vây lại.
Vẻ mặt cô không vội vã, trấn định tự nhiên, đối mặt với công kích bất chợt này phản ứng rất nhanh lẹ, bản lĩnh kiện tráng, tốc độ linh hoạt còn hơn tưởng tượng của bọn hắn, thứ duy nhất cô thiếu sót đó chính là tay không đối mặt với đao côn, lấy ít địch nhiều.
Những người này cũng là người trong nghề, thấy Ninh Tự Thủy là người luyện võ cũng không dám ép quá nhanh, một cô gái có thể có khí thế như vậy khiến bọn chúng ngoài ý muốn. Lúc này bọn chúng chỉ có thể tận lực trì hoãn, tiêu hao thể lực của cô, tiếp tục mới khiến cho cô không có cách nào trốn.
Ninh Tự Thủy tự nhiên biết bọn chúng đang đánh chủ ý gì, muốn tìm cơ hội để đột phá tốc độ rời khỏi chỗ này, chỉ tiếc không thể như nguyện. Trong lúc giật mình cô sơ ý để một thanh đao sượt ngang qua cánh tay, quần áo rách nát, máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ cả một cánh tay .....
Trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm bọn chúng như có suy nghĩ gì.
Bọn họ thấy thể lực Ninh Tự Thủy đã tiêu hao không ít, ùa lên, Ninh Tự Thủy lui về sau hai bước, còn chưa kịp phản ứng gì thì một bóng đen lao vụt tới, trong tay cầm là mộc côn tiện tay nhặt được, toàn thân phảng phất hơi thở nguy hiểm, khí thế uy nghiêm khiếp người.
Con ngươi Ninh Tự Thủy kinh ngạc khi thấy Kỷ Trà Thần đột nhiên xuất hiện, không phải hắn đã đi rồi sao? Làm sao xuất hiện ở nơi này?
Kỷ Trà Thần ứng phó khó với đám người dây dưa, quay đầu lại quát lớn: "Còn thất thần cái gì?"
Ninh Tự Thủy lúc này mới phản ứng được cũng không dễ dàng tha thứ cho đám người kia, đoạt lấy một thanh đao, bắt đầu xuống tay không nể tình. Màu đỏ máu tươi văng khắp nơi, nhiễm đỏ cả mặt tường và nền gạch trắng.....
Kỷ Trà Thần ra tay không chút nể tình, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Chuyện như vậy đến tai đám cảnh sát, thì hắn cũng chỉ là tự vệ mà thôi.
Kỷ Trà Thần hoàn toàn không có trong kế hoạch làm rối tung ý định của bọn chúng, một người đàn ông trong đó quát lớn: "Trước hết giết Ninh Tự Thủy ...."
Ninh Tự Thủy xoát chân trực tiếp đá vào tên đó, trước mặt lại có ba bốn người đàn ông cùng vây lấy cô, cô cũng không để ý phía sau nữa, chỉ có thể chuyên tâm xử lý phía trước.
Kỷ Trà Thần cũng bị mấy người quấn lấy, nhưng ánh mắt vẫn chú ý an nguy của Ninh Tự Thủy, đang lúc bọn chúng giơ thanh đao lên, bóng phản chiếu ở thanh đao đó mơ hồ thấy con dao găm đang gần kề ót cô, một giây kế tiếp hắn không có do dự chút nào nhào tới phía sau cô, trực tiếp ôm lấy cô....
Ninh Tự Thủy bị động tác bất ngờ của hắn dọa sợ trực tiếp bắt lấy hai tay hắn ném qua một bên thì ngây người....
Hắn nằm trên mặt đất vẻ mặt trắng bệch, trên trán túa nhiều mồ hôi, quan trọng hơn là phái sau lưng hắn máu chảy không ngừng .... Trong không khí tràn ngập vị máu ươn ướt, trong miệng tuôn ra tư vị sắt dỉ, Ninh Tự Thủy ngây ngẩn cả người, nói không ra lời, một tia khác thường nơi đáy mắt đã bắt đầu rục rịch.
/223
|