Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.5 - Chương 109: Chương 71.2

/1179


Editor: Tâm Thường Lạc

Kiều Niệm Chiêu không cam lòng cắn môi: "Con muốn một lần rèn luyện thực tế cho sự nghiệp của mình thì sai sao? Ba đã không cho con tiền vốn, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản bản thân con nghĩ mọi cách sao?"

Cận Chiêu Đông thật muốn bị ý tưởng ngây thơ của cô ta làm cho tức chết, "Chỉ bằng cái đầu óc này của mày, cũng thích hợp với việc kinh doanh sao?"

"Thế nào không thích hợp?" Kiều Niệm Chiêu tức giận phản bác: "Là ba bất công, cũng không cho con cơ hội, hiện tại, con sẽ dựa vào thực lực của mình xây dựng đế quốc thương mại của mình, ba cũng muốn ngăn cản sao?"

Cận Tử Kỳ ngó mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt phóng đại thành tựu xuất sắc của Kiều Niệm Chiêu nữa, lại càng không rảnh để đả kích cô ta.

Kiều Niệm Chiêu thấy Cận Tử Kỳ như thế, cười khẩy nói: "Cùng là con gái của ba, Cận Tử Kỳ, từ nhỏ thứ cô lấy được cũng nhiều hơn so với tôi, lần này cũng không ngoại lệ. Cô chẳng qua là muốn Cận Thị, tôi nhường cho cô rồi, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi sẽ đứng ở vị trí cao hơn cô, để cho các người hối hận lúc trước bản thân mình đã quyết định ngu xuẩn cỡ nào!"

Cận Tử Kỳ đột nhiên rất muốn cười, Kiều Niệm Chiêu tràn đầy tự tin như vậy, đến tột cùng Tôn Hạo đã tưới cho cô ta bao nhiêu nước cơm nước cháo rồi?

Chỉ có điều, Kiều Niệm Chiêu muốn lấy sản nghiệp của Cận Thị chôn cùng giấc mộng kê vàng(*) của cô ta, thì cô không cho phép.

(*) giấc mộng kê vàng: ảo mộng và những ước mong không thể thực hiện được.

Cận Tử Kỳ nghiêng mắt, nhìn về phía Cận Chiêu Đông đang tức xanh mặt, Cận Chiêu Đông thì trừng mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu u mê lạc lối, cắn răng kêu ken két: "Tao chỉ hối hận sao mình lại sinh ra một đứa ngu xuẩn không có đầu óc như mày!"

Kiều Niệm Chiêu trừng lớn mắt, bi thương mà nhìn Cận Chiêu Đông, có chút không chịu nổi đả kích khiến thân hình lung lay.

Tôn Hạo lo lắng ôm lấy cô ta, mềm giọng an ủi: "Niệm Chiêu, chủ tịch Cận chỉ là nhất thời chưa hiểu rõ...."

"Đúng vậy đó!" Tôn Danh Dương chưa từng quên phụ họa: "Niệm Chiêu, chớ chọc tức ba của mình, chủ tịch Cận cũng là lo lắng cho cháu bị người ta lừa, hài, nói ra, cũng là lỗi của hai cha con chúng tôi ..."

Cận Chiêu Đông hừ một tiếng: "Anh vẫn còn có chút biết người biết ta, vậy thì mang theo người của anh rồi lập tức rời đi!"

Tôn Danh Dương bối rối chẳng biết nói gì, "Chủ tịch Cận, giữa chúng ta hẳn là có gì đó hiểu lầm."

Kiều Niệm Chiêu không nhìn nổi cha chồng tương lai của mình bị đối xử lạnh nhạt nữa, cũng không bận tâm tình cha con, lạnh lùng nhìn Cận Chiêu Đông nói: "So với ba, con càng tin tưởng Tôn Hạo và bác trai hơn."

Cận Chiêu Đông xem như đã nghiệm chứng điển tích Nông Phu và rắn ở trên người mình, ông tự nhận là trước giờ đối với Kiều Niệm Chiêu không tệ, kết quả đổi lấy không phải lời cảm ơn của cô ta, mà là sự oán hận bất mãn ngày một thậm tệ hơn.

Ông ôm lấy cái trán đập tình thịch, lảo đảo ngồi ở trên ghế xoay, cả người cũng ngay lập tức già đi mười tuổi.

Cái gì gọi là gieo gió gặt bão? Ông thực sự bị gọi là gieo gió gặt bão như vậy!

Người nọ đại diện bên mua nhà đất đã không kiên nhẫn: "Tôi nói, việc nhà nói xong rồi, dù sao cũng nên thực hiện hợp đồng đi?"

Cận Tử Kỳ xem kịch vui thấy đủ rồi, mới thản nhiên ung dung nói: "Hợp đồng


/1179

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status