“Rầm”
“Rầm…”
Văn Lục từ trước tới giờ luôn tự tin về tốc độ của mình thì lần này bị đập cho cực kỳ thảm hại. Thực tế thì Văn Lục chỉ kịp quẳng hai người Na Na và Thanh Nhàn ra xa, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì hai phiến lá to bằng cái sân bóng rổ đã thay phiên nhau đập xuống… lực lượng kinh khủng đủ để đập tan cả mấy ngọn núi. Chỉ thấy Văn Lục như một quả bóng bị giáng thật mạnh xuống mặt đất. Đáng kinh ngạc là mấy cái miệng ở bên dưới không biết phối hợp thế nào mà đã chui toàn bộ đi đâu mất, nổi lên là một… tấm lá khác. Xem chừng chuyến này trên dưới hợp công, Văn Lục giống như cá nằm trên thớt đợi người ta vung dao đập xuống, ngay cả cơ hội chui xuống sâu dưới mặt đất cũng không có…
Hai người Chấp Không và thánh nữ đứng ở ngoài xa nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt. Tiếp đó cả hai nhìn nhau lắc đầu thầm nghĩ người đệ tử kia xong rồi, dưới hai đòn công kích mạnh như cả hai đều tự nhận mình hoàn toàn không có khả năng thoát ra, sợ rằng ngay phát đập đầu tiên đã biến thành đống thịt vụn.
Hồng Hà đón nhận Na Na đang hôn mê đứng ở ngoài nhìn thấy Văn Lục lâm vào hiểm cảnh lập tức hai mắt đỏ bừng quẳng Na Na sang chỗ Văn Tốn mà quát:
- Ngươi theo lời lão đại bay ra ngoài xa cho ta. Ta phải cứu lão đại…
Nói xong cũng không đợi Văn Tốn kịp phản ứng đã la ó, hai chân bùng nổ, chớp mắt đã xuất hiện bên trên hai phiến lá khổng lồ, vung thanh trường đao chém xuống, hỏa quang hừng hực tỏa ra tứ phía, nhìn qua cũng đủ biết tên to xác này cực độ bi thống đã dụng đủ mười hai thành công lực rồi.
Văn Tốn giơ tay trái đón được Na Na lập tức lùi lại, đứng cách xa khu vực “tử thần” này, khuôn mặt lo lắng bất đắc dĩ nhìn vào trong. Văn Tốn không phải là người lỗ mãng như Hồng Hà, cho nên hắn biết dù có mang hai cô gái hôn mê mà lao vào cũng chẳng giúp được gì mà còn làm vướng chân vướng tay. Do vậy Văn Tốn sáng suốt lựa chọn chạy trốn ra ngoài, đương nhiên cũng may tên này không ngu tới nỗi chạy ra đứng cùng hai người Chấp Không và thánh nữ mà đứng ở phía đối diện.
Đang lúc mọi người tưởng Văn Lục bị đập thành đống thịt vụn thì dưới hai phiến lá đang chập lại bỗng nhiên nổ lớn:
“Oanh…”
Hai người Chấp Không và thán nữ đang lắc lắc đầu thì chợt trợn tròn hai mắt không thể tin nhìn vào trong khu vực “tử thần”. Chỉ thấy giữa hai phiến lá, Văn Lục chẳng khác nào một con kiến đứng giữa hai cái mâm đồng, toàn thân lực lượng bùng nổ, cả người đứng thẳng, hai tay vươn lên khiến cho phiến lá bên trên không cách nào ép được xuống dưới. Chấp Không và thánh nữ đều thần tình hoảng hốt quay lại nhìn nhau. Đây là cái thể loại thân thể gì a? Không ngờ dưới công kích khủng bố như vậy mà vẫn dùng thân thể chống đỡ được? Chấp Không tự cảm thấy dù là thân thể “kim cương bất hoại” sợ rằng dưới công kích tràn ngập lực lượng cùng tốc độ của hai phiến lá khổng lồ kia thì cũng tập tức biến thành “đống kim cương vụn”. Thế nhưng kẻ mặc áo choàng dài màu đen kia lại không mảy may xây xước, hai tay vươn lên trời như một đại nhân vật đỉnh thiên lập địa, duy ngã độc tôn không chút nào chịu cúi mình trước bất cứ địch thủ nào.
Còn chưa hết, bên trên Hồng Hà đã khai mở phong ấn, lâm vào trạng thái điên cuồng lần thứ hai, một đao chém xuống lực lượng kinh thiên đập lên bề mặt phiến lá. Đây cũng là một đao thành danh của Hồng Hà. Hắn tu luyện hỏa hệ có phần giống như cuồng chiến sĩ, có khả năng tự lâm vào điên cuồng, sức mạnh sẽ tăng lên gấp bội tùy theo lần kích hoạt. Nghe nói đạt tới cửu trọng, sức mạnh của Hồng Hà có thể nâng lên thực tế gấp tám mươi mốt lần thực lực thực tế, đây là con số khiến kẻ nào nghe thấy cũng xanh mét mặt. Đương nhiên để tu luyện tới cấp độ đó là cực kỳ khó khăn, ngay cả như Hồng Hà lúc này cũng chỉ đạt tới tam trọng. Hơn nữa sau khi kết thúc chiến đấu, nếu khai mở phong ấn càng cao thì tác dụng phụ càng lớn, nặng nhất chính là bị phế hoàn toàn một thân công lực cả người lâm vào trạng thái người thực vật, mà nhẹ nhất thì cũng phải hôn mê nửa ngày . Phương pháp chẳng khác nào tự tổn hại bản thân để tiêu diệt đối thủ, cho nên dù nó khả năng chiến đấu cực kỳ hùng mạnh cũng ít người nguyện ý đi theo dòng hỏa hệ này.
Nhưng mà làm cho người ta sợ hãi là thanh trường đao dài cán của Hồng Hà dù tuôn ra một kích đủ làm hai người Chấp Không và thánh nữ giật mình lùi lại mấy bước lại không cách nào chẻ đôi phiến lá khổng lồ kia. Hơn nữa sự bùng nổ của hỏa lực lượng còn khiến nó đi xuống với tốc độ nhanh hơn, mang theo lực lượng còn khủng bố hơn tự thân nó vận động. Kết quả là Văn Lục vừa mới đón nhận được công kích của một phiến lá giờ lại đón thêm một kích còn kinh khủng hơn.
“Oanh…”
Phiến lá trên cùng đập vào phiến lá Văn Lục đang nâng đỡ, cộng thêm một phiến lá thình lình xuất hiện từ dưới mặt đất nơi Văn Lục đặt chân tổng cộng là ba phiến lá khổng lồ hợp kích, dù là Văn Lục cũng choáng váng vội vàng co người xuống, thanh đại đao dài một mét rưỡi của Văn Lục lập tức được rút ra chống vuông góc với mặt đất, mũi… chổng lên trời. Còn Văn Lục thì co gọn người lại, toàn thân bao bọc bởi lực lượng phòng hộ hùng hậu, thể thuật cũng được vận đến mức tối đa.
Thực tế khu vực “tử thần” này cách không xa nơi hai thế lực phật môn và thánh quang chiến đấu. Lúc này đám đệ tử phật môn và thánh quang ngay sau khi Văn Lục bay vút đi thì lần lượt tỉnh lại không thấy hai người cầm đầu của mình, lại nghe động tĩnh ở gần đó thì lập tức cả đám vội vã chạy tới. Chỉ là vừa chạy đến nơi già nửa số người của cả hai thế lực cha chân liền nhũn như con chi chi ngồi phệt xuống đất. Uy áp mà đòn công kích khủng bố ở giữa khu vực trọc lóc không chút cây cối này tỏa ra cũng không phải kẻ nào cũng có thể chịu nổi. Cả đám xanh mặt, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, miệng lắp bắp:
- Này… này là cái đồ vật gì?
Chấp Không và thánh nữ biết bọn họ đến phía sau cũng chẳng buồn quan tâm, hai mắt vẫn dán chặt về khu vực giao chiến. Bỗng nhiên cả hai đồng loạt kinh hãi thốt lên:
- Không thể nào…
Chỉ thấy phiến lá trên cùng vừa đập xuống, một tiếng nổ dữ dội vang lên, tiếp đó cả hai phiến lá nằm trên không đồng loạt bị đánh bật trở lại. Hồng Hà đang đỏ bừng hai mắt muốn khai mở phong ấn, tiến vào trạng thái cuồng hóa thứ ba thì bất ngờ bị hai phiến lá bật ngược trở lại.
“Binh…”
Một đập liền đem Hồng Hà đánh bay tuốt ra xa, nhìn từ ngoài vào chẳng khác nào con ruồi bị người ta cầm chiếc vỉ đánh một đánh. Ách… đương nhiên “con ruồi” này hơi to xác một chút. Lực bật khủng bố đủ để làm Hồng Hà hôn mê ngay… trên đường bay.
Văn Tốn đang đứng trên một ngọn cây cao thấy vậy liền để hai người Na Na và Thanh Nhàn nằm trên nhánh cây, còn mình lao ra sảo diệu xoay Hồng Hà vài vòng mới đón lấy, giống như người ta dụng thái cực quyền để đón nhận quả bóng đang bay với đà mạnh. Văn Tốn này đúng là có vài phần bổn sự, trong lúc lâm nguy như vậy không ngờ vẫn tỉnh táo xử lý tình huống một cách nhuần nhuyễn. Nếu mà hắn lập tức lao ra ôm lấy Hồng Hà ngay thì không những Hồng Hà đang bay với tốc độ cao như vậy lại gặp cản lực thì… may mắn nhất là hai người đồng loạt bị thương nặng, còn không may mắn…chắc một cái chết cực kỳ oan ức liền xảy ra.
Cũng may tên Hồng Hà này tu luyện hỏa hệ đi theo dòng cuồng hóa cho nên thường ngày vẫn chăm chú tu luyện thân thể nên thân thể hắn dẻo dai mạnh mẽ hơn người thường nhiều, nếu không tình huống sẽ không đơn giản là hôn mê vậy đâu.
Ở giữa trung tâm khu vực “tử thần”, Văn Lục đã đoán đúng. Văn Lục cực kỳ tự tin về độ cứng của thanh đao mà sư phụ hắn đưa cho. Chỉ là không nghĩ tới phiến lá kia cũng cứng không kém chút nào. Văn Lục những tưởng thanh đao chống ngược kia sẽ xuyên qua luôn hai phiến lá, không ngờ là không những không xuyên qua được mà tình huống còn chẳng khác nào hai phiến kim loại cứng rắn va chạm với nhau khiến hai phiến lá bị bật ngược trở lại. Kết quả này làm Văn Lục tròn mắt, hắn không tưởng tượng được làm cách nào hai phiến lá tưởng chừng như hai chiếc lá của một loại cây lại có thể ngạnh kháng với thanh đại đao sắc bén như vậy. Bất quá bây giờ cũng không phải thời gian đi tìm nguyên nhân tại sao nó cứng mà phải nhanh chóng thoát ly khu vực này.
Từ trước tới giờ Văn Lục luôn lợi dụng Vụ Ẩn thể hiện ra vẻ ngoài là người tu thuật hỏa hệ cấp sáu, cho nên ngoại trừ thành viên của tổ đội quái vật số mười hai thì ít người biết được Văn Lục cũng mang một thân thể có thể nói là cứng rắn, dẻo dai đến biến thái. Thể thuật luôn bị coi nhẹ xem ra hôm nay đã cứu Văn Lục một bàn thua trông thấy. Mặc dù đại lực bị thanh đại đao cản trở nhưng nếu thân thể của Văn Lục không hùng mạnh thì dù chỉ có dư lực cũng đủ chấn nát Văn Lục ngay từ lần đầu tiên đón đỡ phiến lá rồi.
Còn chưa đưa tay nắm thanh đại đao Văn Lục đã nghe thấy tiếng làu bàu oán hận của Bạch Y Công Chúa:
- Híc híc… ta thật hối hận khi chọn thanh đại đao của ngươi làm nhà. Híc híc… Ngươi
chẳng bao giờ chịu yên phận cả, ong ong hết cả đầu óc của bổn công chúa rồi…
Văn Lục cười cười hối lỗi:
- Cái này cũng không phải do ta “hiếu động”. Nhân tại “giang hồ”, thân bất do kỷ nha.
- Hừ! Lần sau còn đem bổn công chúa ra đón đỡ thì đừng trách bổn công chúa vô tình nga.
Văn Lục hai mắt trắng dã, “Đao không dùng để chặt chém chẳng lẽ để lên bàn thờ chắc”. Bất quá Bạch Y Công Chúa lúc này đang bị trấn ong ong, Văn Lục có cho kẹo cũng không dám nói ra suy nghĩ đó.
Chỉ thấy Văn Lục cười ha hả vung thanh đại đao nói:
- Bạch Y Công Chúa! Nàng và ta phối hợp làm một trận hoành tráng nhé!
- Xí! Ai thèm cùng ngươi phối hợp chứ? Dùng từ xấu hổ chết…
Văn Lục khóc dở cười dở:
- Này… nghĩ đi đâu đấy!
“Rầm…”
Văn Lục từ trước tới giờ luôn tự tin về tốc độ của mình thì lần này bị đập cho cực kỳ thảm hại. Thực tế thì Văn Lục chỉ kịp quẳng hai người Na Na và Thanh Nhàn ra xa, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì hai phiến lá to bằng cái sân bóng rổ đã thay phiên nhau đập xuống… lực lượng kinh khủng đủ để đập tan cả mấy ngọn núi. Chỉ thấy Văn Lục như một quả bóng bị giáng thật mạnh xuống mặt đất. Đáng kinh ngạc là mấy cái miệng ở bên dưới không biết phối hợp thế nào mà đã chui toàn bộ đi đâu mất, nổi lên là một… tấm lá khác. Xem chừng chuyến này trên dưới hợp công, Văn Lục giống như cá nằm trên thớt đợi người ta vung dao đập xuống, ngay cả cơ hội chui xuống sâu dưới mặt đất cũng không có…
Hai người Chấp Không và thánh nữ đứng ở ngoài xa nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt. Tiếp đó cả hai nhìn nhau lắc đầu thầm nghĩ người đệ tử kia xong rồi, dưới hai đòn công kích mạnh như cả hai đều tự nhận mình hoàn toàn không có khả năng thoát ra, sợ rằng ngay phát đập đầu tiên đã biến thành đống thịt vụn.
Hồng Hà đón nhận Na Na đang hôn mê đứng ở ngoài nhìn thấy Văn Lục lâm vào hiểm cảnh lập tức hai mắt đỏ bừng quẳng Na Na sang chỗ Văn Tốn mà quát:
- Ngươi theo lời lão đại bay ra ngoài xa cho ta. Ta phải cứu lão đại…
Nói xong cũng không đợi Văn Tốn kịp phản ứng đã la ó, hai chân bùng nổ, chớp mắt đã xuất hiện bên trên hai phiến lá khổng lồ, vung thanh trường đao chém xuống, hỏa quang hừng hực tỏa ra tứ phía, nhìn qua cũng đủ biết tên to xác này cực độ bi thống đã dụng đủ mười hai thành công lực rồi.
Văn Tốn giơ tay trái đón được Na Na lập tức lùi lại, đứng cách xa khu vực “tử thần” này, khuôn mặt lo lắng bất đắc dĩ nhìn vào trong. Văn Tốn không phải là người lỗ mãng như Hồng Hà, cho nên hắn biết dù có mang hai cô gái hôn mê mà lao vào cũng chẳng giúp được gì mà còn làm vướng chân vướng tay. Do vậy Văn Tốn sáng suốt lựa chọn chạy trốn ra ngoài, đương nhiên cũng may tên này không ngu tới nỗi chạy ra đứng cùng hai người Chấp Không và thánh nữ mà đứng ở phía đối diện.
Đang lúc mọi người tưởng Văn Lục bị đập thành đống thịt vụn thì dưới hai phiến lá đang chập lại bỗng nhiên nổ lớn:
“Oanh…”
Hai người Chấp Không và thán nữ đang lắc lắc đầu thì chợt trợn tròn hai mắt không thể tin nhìn vào trong khu vực “tử thần”. Chỉ thấy giữa hai phiến lá, Văn Lục chẳng khác nào một con kiến đứng giữa hai cái mâm đồng, toàn thân lực lượng bùng nổ, cả người đứng thẳng, hai tay vươn lên khiến cho phiến lá bên trên không cách nào ép được xuống dưới. Chấp Không và thánh nữ đều thần tình hoảng hốt quay lại nhìn nhau. Đây là cái thể loại thân thể gì a? Không ngờ dưới công kích khủng bố như vậy mà vẫn dùng thân thể chống đỡ được? Chấp Không tự cảm thấy dù là thân thể “kim cương bất hoại” sợ rằng dưới công kích tràn ngập lực lượng cùng tốc độ của hai phiến lá khổng lồ kia thì cũng tập tức biến thành “đống kim cương vụn”. Thế nhưng kẻ mặc áo choàng dài màu đen kia lại không mảy may xây xước, hai tay vươn lên trời như một đại nhân vật đỉnh thiên lập địa, duy ngã độc tôn không chút nào chịu cúi mình trước bất cứ địch thủ nào.
Còn chưa hết, bên trên Hồng Hà đã khai mở phong ấn, lâm vào trạng thái điên cuồng lần thứ hai, một đao chém xuống lực lượng kinh thiên đập lên bề mặt phiến lá. Đây cũng là một đao thành danh của Hồng Hà. Hắn tu luyện hỏa hệ có phần giống như cuồng chiến sĩ, có khả năng tự lâm vào điên cuồng, sức mạnh sẽ tăng lên gấp bội tùy theo lần kích hoạt. Nghe nói đạt tới cửu trọng, sức mạnh của Hồng Hà có thể nâng lên thực tế gấp tám mươi mốt lần thực lực thực tế, đây là con số khiến kẻ nào nghe thấy cũng xanh mét mặt. Đương nhiên để tu luyện tới cấp độ đó là cực kỳ khó khăn, ngay cả như Hồng Hà lúc này cũng chỉ đạt tới tam trọng. Hơn nữa sau khi kết thúc chiến đấu, nếu khai mở phong ấn càng cao thì tác dụng phụ càng lớn, nặng nhất chính là bị phế hoàn toàn một thân công lực cả người lâm vào trạng thái người thực vật, mà nhẹ nhất thì cũng phải hôn mê nửa ngày . Phương pháp chẳng khác nào tự tổn hại bản thân để tiêu diệt đối thủ, cho nên dù nó khả năng chiến đấu cực kỳ hùng mạnh cũng ít người nguyện ý đi theo dòng hỏa hệ này.
Nhưng mà làm cho người ta sợ hãi là thanh trường đao dài cán của Hồng Hà dù tuôn ra một kích đủ làm hai người Chấp Không và thánh nữ giật mình lùi lại mấy bước lại không cách nào chẻ đôi phiến lá khổng lồ kia. Hơn nữa sự bùng nổ của hỏa lực lượng còn khiến nó đi xuống với tốc độ nhanh hơn, mang theo lực lượng còn khủng bố hơn tự thân nó vận động. Kết quả là Văn Lục vừa mới đón nhận được công kích của một phiến lá giờ lại đón thêm một kích còn kinh khủng hơn.
“Oanh…”
Phiến lá trên cùng đập vào phiến lá Văn Lục đang nâng đỡ, cộng thêm một phiến lá thình lình xuất hiện từ dưới mặt đất nơi Văn Lục đặt chân tổng cộng là ba phiến lá khổng lồ hợp kích, dù là Văn Lục cũng choáng váng vội vàng co người xuống, thanh đại đao dài một mét rưỡi của Văn Lục lập tức được rút ra chống vuông góc với mặt đất, mũi… chổng lên trời. Còn Văn Lục thì co gọn người lại, toàn thân bao bọc bởi lực lượng phòng hộ hùng hậu, thể thuật cũng được vận đến mức tối đa.
Thực tế khu vực “tử thần” này cách không xa nơi hai thế lực phật môn và thánh quang chiến đấu. Lúc này đám đệ tử phật môn và thánh quang ngay sau khi Văn Lục bay vút đi thì lần lượt tỉnh lại không thấy hai người cầm đầu của mình, lại nghe động tĩnh ở gần đó thì lập tức cả đám vội vã chạy tới. Chỉ là vừa chạy đến nơi già nửa số người của cả hai thế lực cha chân liền nhũn như con chi chi ngồi phệt xuống đất. Uy áp mà đòn công kích khủng bố ở giữa khu vực trọc lóc không chút cây cối này tỏa ra cũng không phải kẻ nào cũng có thể chịu nổi. Cả đám xanh mặt, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, miệng lắp bắp:
- Này… này là cái đồ vật gì?
Chấp Không và thánh nữ biết bọn họ đến phía sau cũng chẳng buồn quan tâm, hai mắt vẫn dán chặt về khu vực giao chiến. Bỗng nhiên cả hai đồng loạt kinh hãi thốt lên:
- Không thể nào…
Chỉ thấy phiến lá trên cùng vừa đập xuống, một tiếng nổ dữ dội vang lên, tiếp đó cả hai phiến lá nằm trên không đồng loạt bị đánh bật trở lại. Hồng Hà đang đỏ bừng hai mắt muốn khai mở phong ấn, tiến vào trạng thái cuồng hóa thứ ba thì bất ngờ bị hai phiến lá bật ngược trở lại.
“Binh…”
Một đập liền đem Hồng Hà đánh bay tuốt ra xa, nhìn từ ngoài vào chẳng khác nào con ruồi bị người ta cầm chiếc vỉ đánh một đánh. Ách… đương nhiên “con ruồi” này hơi to xác một chút. Lực bật khủng bố đủ để làm Hồng Hà hôn mê ngay… trên đường bay.
Văn Tốn đang đứng trên một ngọn cây cao thấy vậy liền để hai người Na Na và Thanh Nhàn nằm trên nhánh cây, còn mình lao ra sảo diệu xoay Hồng Hà vài vòng mới đón lấy, giống như người ta dụng thái cực quyền để đón nhận quả bóng đang bay với đà mạnh. Văn Tốn này đúng là có vài phần bổn sự, trong lúc lâm nguy như vậy không ngờ vẫn tỉnh táo xử lý tình huống một cách nhuần nhuyễn. Nếu mà hắn lập tức lao ra ôm lấy Hồng Hà ngay thì không những Hồng Hà đang bay với tốc độ cao như vậy lại gặp cản lực thì… may mắn nhất là hai người đồng loạt bị thương nặng, còn không may mắn…chắc một cái chết cực kỳ oan ức liền xảy ra.
Cũng may tên Hồng Hà này tu luyện hỏa hệ đi theo dòng cuồng hóa cho nên thường ngày vẫn chăm chú tu luyện thân thể nên thân thể hắn dẻo dai mạnh mẽ hơn người thường nhiều, nếu không tình huống sẽ không đơn giản là hôn mê vậy đâu.
Ở giữa trung tâm khu vực “tử thần”, Văn Lục đã đoán đúng. Văn Lục cực kỳ tự tin về độ cứng của thanh đao mà sư phụ hắn đưa cho. Chỉ là không nghĩ tới phiến lá kia cũng cứng không kém chút nào. Văn Lục những tưởng thanh đao chống ngược kia sẽ xuyên qua luôn hai phiến lá, không ngờ là không những không xuyên qua được mà tình huống còn chẳng khác nào hai phiến kim loại cứng rắn va chạm với nhau khiến hai phiến lá bị bật ngược trở lại. Kết quả này làm Văn Lục tròn mắt, hắn không tưởng tượng được làm cách nào hai phiến lá tưởng chừng như hai chiếc lá của một loại cây lại có thể ngạnh kháng với thanh đại đao sắc bén như vậy. Bất quá bây giờ cũng không phải thời gian đi tìm nguyên nhân tại sao nó cứng mà phải nhanh chóng thoát ly khu vực này.
Từ trước tới giờ Văn Lục luôn lợi dụng Vụ Ẩn thể hiện ra vẻ ngoài là người tu thuật hỏa hệ cấp sáu, cho nên ngoại trừ thành viên của tổ đội quái vật số mười hai thì ít người biết được Văn Lục cũng mang một thân thể có thể nói là cứng rắn, dẻo dai đến biến thái. Thể thuật luôn bị coi nhẹ xem ra hôm nay đã cứu Văn Lục một bàn thua trông thấy. Mặc dù đại lực bị thanh đại đao cản trở nhưng nếu thân thể của Văn Lục không hùng mạnh thì dù chỉ có dư lực cũng đủ chấn nát Văn Lục ngay từ lần đầu tiên đón đỡ phiến lá rồi.
Còn chưa đưa tay nắm thanh đại đao Văn Lục đã nghe thấy tiếng làu bàu oán hận của Bạch Y Công Chúa:
- Híc híc… ta thật hối hận khi chọn thanh đại đao của ngươi làm nhà. Híc híc… Ngươi
chẳng bao giờ chịu yên phận cả, ong ong hết cả đầu óc của bổn công chúa rồi…
Văn Lục cười cười hối lỗi:
- Cái này cũng không phải do ta “hiếu động”. Nhân tại “giang hồ”, thân bất do kỷ nha.
- Hừ! Lần sau còn đem bổn công chúa ra đón đỡ thì đừng trách bổn công chúa vô tình nga.
Văn Lục hai mắt trắng dã, “Đao không dùng để chặt chém chẳng lẽ để lên bàn thờ chắc”. Bất quá Bạch Y Công Chúa lúc này đang bị trấn ong ong, Văn Lục có cho kẹo cũng không dám nói ra suy nghĩ đó.
Chỉ thấy Văn Lục cười ha hả vung thanh đại đao nói:
- Bạch Y Công Chúa! Nàng và ta phối hợp làm một trận hoành tráng nhé!
- Xí! Ai thèm cùng ngươi phối hợp chứ? Dùng từ xấu hổ chết…
Văn Lục khóc dở cười dở:
- Này… nghĩ đi đâu đấy!
/382
|