Không đợi cho Bạch Y Công Chúa và Văn Lục “tình chàng ý thiếp” hai phiến lá khổng lồ to như hai chiếc sân bóng rổ bị đánh bật ra đã quay trở lại. Tốc độ “đập lá” như vậy thật nhanh tới ghê người, chẳng qua vừa nãy đánh lén Văn Lục còn được, hiện tại hắn biết khôn thả ra linh thức, ngay khi phiến lá động Văn Lục đã biết nên tránh về phía nào rồi.
Cuộc chiến với “quái vật” sảy ra quá nhanh, bên phía đám đệ tử thánh quang và phật môn ngoại trừ mấy kẻ nhanh chân lúc đầu thì hiện tại vẫn còn nhiều đệ tử lục tục chạy tới. Những người tới sớm thì không buồn nói đến, cả đám mặt vàng như nghệ run rẩy trừng mắt nhìn vào phía trung tâm khu vực “tử thần”. Những người vừa mới tới còn chưa biết ất giáp gì tất cả nhìn thấy đám người Văn Lục bị ngăn trở lại hơn nữa dáng vẻ vô cùng chật vật thì đều mở cờ trong bụng. Thậm chí bên phía đệ tử thánh quang còn có tên muốn lấy lòng thánh nữ, tay phải vung kiếm đứng lên trên cùng, mười phần anh khí ngút trời quát lớn:
- Đám tặc nhân vô sỉ, mau trả lại ngọc bài cho Thánh Quang vinh diệu, nếu không chờ đón nhận sự tảy rửa dơ bẩn của đức chúa đại năng đi!
Chấp Không và thánh nữ còn đang bị sốc, trong đầu vẫn còn in rõ hình ảnh người thanh niên hai tay nâng cả phiến lá khổng lồ, vừa nghe thấy tiếng quát của tên đệ tử nọ cả hai đều biến sắc. Bên đệ tử phật môn cũng đâu chịu kém cỏi, một đệ tử phật môn có Bạch Liên Bảo tám cánh đang bay xung quanh hùng hổ bước ra. Tên này tu vi chỉ kém Chấp Không một bậc, nhưng tu luyện thiên về phòng thủ cho nên chạy chậm hơn những người khác. Tên đệ tử này vừa mới há miệng “a di đà..” liền bị Diệu Thiện đứng phía sau giơ tay che kín miệng. Hắn tức giận muốn quay lại giáo huấn Diệu Thiện một phen, tên có tu vi thấp kém này không ngờ dám vô lễ như vậy. Bất quá còn chưa kịp phát tác đã thấy ánh mắt muốn “trừ gian diệt ác” của Chấp Không liền vội vã ngậm miệng lại.
Chấp Không là một đệ tử kinh nghiệm vô cùng phong phú, nếu không hắn đã không được bầu làm người cầm đầu. Ngay khi nhìn thấy Diệu Thiện chạy tới sau cùng lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi thì Chấp Không liền có phán đoán chính xác của mình. Diệu Thiện chạy tới sau cùng lại có biểu hiện nhanh nhẹn như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là hắn có phương pháp nào đó quan sát trận đấu từ xa. Đây là một khả năng vô cùng hữu ích trong Địa Cầu Đại Hội Giới, nếu để tên đệ tử có Bạch Liên Bảo tám cánh kia “tẩn” cho một trận chẳng phải là oan uổng sao, sau này ai còn nguyện bỏ sức trợ lực nữa chứ?
Trường hợp thứ hai là Diệu Thiện này vừa nhìn thấy người cầm đại đao đang tránh thoát những cú đập kinh người trong khu vực tử thần kia liền lộ ra vẻ sợ hãi. Nói như vậy có nghĩa là hắn biết người cầm đao là ai, hoặc biết con “quái vật” kia là cái giống gì… điều này cũng có lợi… sau này gặp bất cứ một trong hai tên đều biết mà tránh. Dù sao quái vật kia gây cho Chấp Không cảm giác phi thường nguy hiểm, nhưng kẻ cầm đại đao, áo choàng bay phần phật kia còn nguy hiểm hơn.
- Ngươi biết điều gì sao?
Chấp Không vừa chú ý tình huống chiến đấu trong khu vực tử thần vừa nhẹ giọng hỏi. Diệu Thiện cung kính lễ phép nói:
- Sư huynh, ta nghĩ nên rời khỏi đây.
Chấp Không nghe vậy có chút giật mình, ngón tay khẽ phất, một vòng năng lượng bao bọc hai người:
- Bọn chúng đánh nhau có khả năng lưỡng bại câu thương, lúc đó đoạt lại ngọc bài, tiện thể tiêu diệt luôn đối phương chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?
Diệu Thiện cười khổ:
- Ta nghĩ khó có khả năng đó lắm.
- Nga! Nói nghe thử coi.
Diệu Thiện liếc nhìn sang phía trận chiến, nhìn thấy Văn Lục vừa mới lách qua khe hở giữa hai phiến lá, tránh thoát trong gang tấc liền khom mình nói:
- Sư huynh! Người thanh niên mặc áo choàng đen kia chúng ta không động vào nổi, ngay cả con quái vật kia ta sợ cũng chẳng trụ được bao lâu.
Chấp Không giật mình kinh hãi nói:
- Không thể nào! Ngươi không thấy hắn vô cùng chật vật sao?
Diệu Thiện lắc đầu:
- Tốc độ nhanh như vậy ta không nhìn ra, nhưng đệ biết người kia không phải là người chúng ta trêu chọc được.
Chấp Không nhìn Diệu Thiện với ánh mắt ngờ vực nói:
- Ngươi không phải thổi phồng quá chứ?
Diệu Thiện lắc đầu cười khổ:
- Sư huynh có lẽ không biết, ở Đại Việt, đại danh của người này đến cả mấy vị trưởng lão cũng phải kính nể. Hắn tên Văn Lục, đội trưởng đội quái vật số mười hai, nghe nói đang làm nhiệm vụ truyền kỳ của Đại Việt, một đường gặp thánh giết thánh, gặp thần giết thần. Những kẻ ám sát hắn toàn trên hắn mấy cấp kết quả vẫn bị diệt gọn gàng, cả tổ đội trở ra không thiệt hại lấy một người. Như thế bọn họ mới được những thanh niên trẻ tuổi tu thuật Đại Việt phong cho danh hiệu tổ đội quái vật số mười hai. Sư huynh nói chúng ta có đối phó được ư?
Chấp Không há mồm một hồi, tiếp đó lắc đầu ngờ vực.
- Thực lực những thành viên của tu thuật Đại Việt ta đã xem qua, quả nhiên ai cũng là cao thủ, ngay cả ta đấu với người yếu nhất cũng khó lòng có đủ tự tin. Nếu để đám thanh niên đó cúi đầu khâm phục thì quả thật là ghê ghớm. Nhưng có người như vậy sao?
Diệu Thiện tung thêm quả boom:
- Nghe nói người này sở trường là “một mình định càn khôn”… đối thủ càng nhiều hắn càng giết tốt. Nhưng đó chưa phải là chỗ đáng sợ. Đệ còn nghe các trưởng lão bàn luận, kinh nghiệm thực chiến nhiều nhất của hắn là …giết quái vật. Ngay cả người vác kiếm thi triển ra một kiếm kinh thiên trên ngọc bích mấy ngày trước cũng bại trong tay tên đội trưởng này. Đệ sợ rằng không phải hắn đang nguy hiểm mà là đang tìm cơ hội một kích tất sát quái vật này.
Chấp Không nghe vậy nhảy dựng, hấp tấp thu hồi kết giới năng lượng ra lệnh:
- Tất cả rút lui cho ta, kẻ nào trái lệnh… khai trừ phật môn!
Đám đệ tử phật môn đang bừng bừng hưng phấn xem Văn Lục “chật vật” tránh né nghe vậy đều như đầu bị một búa giáng vào, ngây ra như phỗng. Có nhiều người không hiểu vừa chỉ trận chiến vừa lắp bắp:
- Nhưng mà… mà đợi hắn lưỡng bại câu… câu…
- Câu cái con khỉ! Còn không nghe rõ lời ta nói sao?
Thấy Chấp Không, người luôn bình tĩnh như cục đá hiện giờ sắp nổi cáu cả đám đệ tử phật môn liền ngậm ngay miệng lại, không dám thắc mắc một lời, nhanh chóng lùi xa “hiện trường”. Bên kia, cách ba trăm mét, thánh nữ thấy cảnh này liền lớn tiếng quát:
- Đám lừa trọc kia! Chuyện của chúng ta còn chưa xong! Ngươi tính chuồn hả? Đâu có dễ dàng thế chứ?
Chấp Không nghe xong nổi khùng:
- Hò hét cái rắm! Ngọc bài ở trong tay người đó, có giỏi lao vào mà lấy. Đám người chúng ta còn cái gì để ngươi bóc lột à? Cái gì mà chuyện của chúng ta? Nói phát buồn nôn, chẳng lẽ thánh nữ ngươi động lòng xuân với bổn tăng?
Thánh nữ bị Chấp Không nói đến mặt lúc xanh lúc đỏ tức giận bừng bừng chỉ tay lắp bắp:
- Ngươi… ngươi… đồ lừa trọc vô sỉ, ta… ta…
Nói lặp một hồi chợt nhớ ra tên đầu trọc này nói cũng phải, giờ đệ tử phật môn còn cái giá trị lợi dụng gì a. Ngọc bội không còn trong tay bọn họ, có chăng chỉ còn một cái trên người Chấp Không. Vậy cứ để đám này cuốn gói biến khỏi đây chẳng phải là lát nữa tiện nghi cho mình sao? Nhưng mà mấy tên này làm sao sợ hãi như quỷ đuổi vậy kìa?
Thánh nữ thông minh cũng nhận ra có điều không đúng, tuy nhiên kinh nghiệm thực chiến ít ỏi, lại nghĩ tới lợi ích hậu hĩnh khi tên “đạo tặc” kia lưỡng bại câu thương với quái vật thì liền vứt tuốt nghi hoặc này ra chỗ khác, để sự hưng phấn thay thế. Nếu hoàn thành tốt kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả này, nàng liền có cơ hội tranh đoạt chức giáo hoàng vạn người kĩnh ngưỡng, nghĩ thôi cũng đủ lâng lâng mấy ngày.
Giữa khu vực “tử thần” Văn Lục dù đang chiến đấu nhưng linh thức thả ra vẫn luôn để ý tới hai thế lực vừa chạy tới. Chấp Không nghĩ rằng vòng năng lượng mình bày ra có thể cách âm tuyệt đối, không kẻ nào có thể nghe lén được. Tuy nhiên hắn lại không biết Văn Lục tu luyện hồn thuật. Có chuỗi hạt châu là pháp bảo bảo vệ tinh thần cường đại, Văn Lục không cách nào dụng hồn thuật thôi miên được Chấp Không, nhưng với linh hồn cường đại hơn Chấp Không đến mấy cấp thì việc linh thức xuyên qua cái kết giới đó chẳng có chút khiêu chiến nào với hắn. Bị Diệu Thiện là người Đại Việt “nằm vùng” khai tuốt tuồn tuột lý lịch trích ngang của mình ra làm Văn Lục không vui chút nào. “Nối tiếng chỉ mang lại phiền toái”, đó là câu nói Văn Lục học được từ khi còn là sinh viên cho nên Văn Lục trước giờ vẫn “kịch thấp ta diễn”, ngoài những đồng đội ra nào có ai biết trong đội ngũ tu thuật giả Đại Việt lại còn giấu một nhân vật kinh khủng như vậy?
Mặc dù không hài lòng với Diệu Thiện, tuy nhiên dù sao phật môn cũng là thế lực có giao tình tốt với tu thuật Đại Việt, cho nên Văn Lục cũng không ngăn cản để đám người đệ tử phật môn rời đi. Hơn nữa Văn Lục cũng vô cùng thưởng thức tên đầu trọc Chấp Không, người này nắm được bỏ được, hành động quyết đoán thực xứng đáng làm người dẫn đầu, nếu vào kẻ khác chắc gì đã tin tưởng một sư đệ có tu vi thấp xa mình? Thà tin là có còn hơn tới lúc nguy hiểm lâm đầu thì hối cũng đã muộn. Bất quá Văn Lục cũng tin tưởng tên này chưa chắc đã bỏ đi xa, không khéo còn núp ở đâu đó chơi trò “hai mang”. Nếu Văn Lục thua, đương nhiên đợi cho đám người thánh nữ và mấy nhân vật còn lại của tu thuật Đại Việt đánh nhau tưng bừng rồi mới nhảy vào làm ngư ông đắc lợi. Còn nếu Văn Lục thắng… còn gì để nói nữa, chuồn là thượng sách.
Khóe miệng Văn Lục khẽ nhích lộ ra một nụ cười nhạt.
Cuộc chiến với “quái vật” sảy ra quá nhanh, bên phía đám đệ tử thánh quang và phật môn ngoại trừ mấy kẻ nhanh chân lúc đầu thì hiện tại vẫn còn nhiều đệ tử lục tục chạy tới. Những người tới sớm thì không buồn nói đến, cả đám mặt vàng như nghệ run rẩy trừng mắt nhìn vào phía trung tâm khu vực “tử thần”. Những người vừa mới tới còn chưa biết ất giáp gì tất cả nhìn thấy đám người Văn Lục bị ngăn trở lại hơn nữa dáng vẻ vô cùng chật vật thì đều mở cờ trong bụng. Thậm chí bên phía đệ tử thánh quang còn có tên muốn lấy lòng thánh nữ, tay phải vung kiếm đứng lên trên cùng, mười phần anh khí ngút trời quát lớn:
- Đám tặc nhân vô sỉ, mau trả lại ngọc bài cho Thánh Quang vinh diệu, nếu không chờ đón nhận sự tảy rửa dơ bẩn của đức chúa đại năng đi!
Chấp Không và thánh nữ còn đang bị sốc, trong đầu vẫn còn in rõ hình ảnh người thanh niên hai tay nâng cả phiến lá khổng lồ, vừa nghe thấy tiếng quát của tên đệ tử nọ cả hai đều biến sắc. Bên đệ tử phật môn cũng đâu chịu kém cỏi, một đệ tử phật môn có Bạch Liên Bảo tám cánh đang bay xung quanh hùng hổ bước ra. Tên này tu vi chỉ kém Chấp Không một bậc, nhưng tu luyện thiên về phòng thủ cho nên chạy chậm hơn những người khác. Tên đệ tử này vừa mới há miệng “a di đà..” liền bị Diệu Thiện đứng phía sau giơ tay che kín miệng. Hắn tức giận muốn quay lại giáo huấn Diệu Thiện một phen, tên có tu vi thấp kém này không ngờ dám vô lễ như vậy. Bất quá còn chưa kịp phát tác đã thấy ánh mắt muốn “trừ gian diệt ác” của Chấp Không liền vội vã ngậm miệng lại.
Chấp Không là một đệ tử kinh nghiệm vô cùng phong phú, nếu không hắn đã không được bầu làm người cầm đầu. Ngay khi nhìn thấy Diệu Thiện chạy tới sau cùng lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi thì Chấp Không liền có phán đoán chính xác của mình. Diệu Thiện chạy tới sau cùng lại có biểu hiện nhanh nhẹn như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là hắn có phương pháp nào đó quan sát trận đấu từ xa. Đây là một khả năng vô cùng hữu ích trong Địa Cầu Đại Hội Giới, nếu để tên đệ tử có Bạch Liên Bảo tám cánh kia “tẩn” cho một trận chẳng phải là oan uổng sao, sau này ai còn nguyện bỏ sức trợ lực nữa chứ?
Trường hợp thứ hai là Diệu Thiện này vừa nhìn thấy người cầm đại đao đang tránh thoát những cú đập kinh người trong khu vực tử thần kia liền lộ ra vẻ sợ hãi. Nói như vậy có nghĩa là hắn biết người cầm đao là ai, hoặc biết con “quái vật” kia là cái giống gì… điều này cũng có lợi… sau này gặp bất cứ một trong hai tên đều biết mà tránh. Dù sao quái vật kia gây cho Chấp Không cảm giác phi thường nguy hiểm, nhưng kẻ cầm đại đao, áo choàng bay phần phật kia còn nguy hiểm hơn.
- Ngươi biết điều gì sao?
Chấp Không vừa chú ý tình huống chiến đấu trong khu vực tử thần vừa nhẹ giọng hỏi. Diệu Thiện cung kính lễ phép nói:
- Sư huynh, ta nghĩ nên rời khỏi đây.
Chấp Không nghe vậy có chút giật mình, ngón tay khẽ phất, một vòng năng lượng bao bọc hai người:
- Bọn chúng đánh nhau có khả năng lưỡng bại câu thương, lúc đó đoạt lại ngọc bài, tiện thể tiêu diệt luôn đối phương chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?
Diệu Thiện cười khổ:
- Ta nghĩ khó có khả năng đó lắm.
- Nga! Nói nghe thử coi.
Diệu Thiện liếc nhìn sang phía trận chiến, nhìn thấy Văn Lục vừa mới lách qua khe hở giữa hai phiến lá, tránh thoát trong gang tấc liền khom mình nói:
- Sư huynh! Người thanh niên mặc áo choàng đen kia chúng ta không động vào nổi, ngay cả con quái vật kia ta sợ cũng chẳng trụ được bao lâu.
Chấp Không giật mình kinh hãi nói:
- Không thể nào! Ngươi không thấy hắn vô cùng chật vật sao?
Diệu Thiện lắc đầu:
- Tốc độ nhanh như vậy ta không nhìn ra, nhưng đệ biết người kia không phải là người chúng ta trêu chọc được.
Chấp Không nhìn Diệu Thiện với ánh mắt ngờ vực nói:
- Ngươi không phải thổi phồng quá chứ?
Diệu Thiện lắc đầu cười khổ:
- Sư huynh có lẽ không biết, ở Đại Việt, đại danh của người này đến cả mấy vị trưởng lão cũng phải kính nể. Hắn tên Văn Lục, đội trưởng đội quái vật số mười hai, nghe nói đang làm nhiệm vụ truyền kỳ của Đại Việt, một đường gặp thánh giết thánh, gặp thần giết thần. Những kẻ ám sát hắn toàn trên hắn mấy cấp kết quả vẫn bị diệt gọn gàng, cả tổ đội trở ra không thiệt hại lấy một người. Như thế bọn họ mới được những thanh niên trẻ tuổi tu thuật Đại Việt phong cho danh hiệu tổ đội quái vật số mười hai. Sư huynh nói chúng ta có đối phó được ư?
Chấp Không há mồm một hồi, tiếp đó lắc đầu ngờ vực.
- Thực lực những thành viên của tu thuật Đại Việt ta đã xem qua, quả nhiên ai cũng là cao thủ, ngay cả ta đấu với người yếu nhất cũng khó lòng có đủ tự tin. Nếu để đám thanh niên đó cúi đầu khâm phục thì quả thật là ghê ghớm. Nhưng có người như vậy sao?
Diệu Thiện tung thêm quả boom:
- Nghe nói người này sở trường là “một mình định càn khôn”… đối thủ càng nhiều hắn càng giết tốt. Nhưng đó chưa phải là chỗ đáng sợ. Đệ còn nghe các trưởng lão bàn luận, kinh nghiệm thực chiến nhiều nhất của hắn là …giết quái vật. Ngay cả người vác kiếm thi triển ra một kiếm kinh thiên trên ngọc bích mấy ngày trước cũng bại trong tay tên đội trưởng này. Đệ sợ rằng không phải hắn đang nguy hiểm mà là đang tìm cơ hội một kích tất sát quái vật này.
Chấp Không nghe vậy nhảy dựng, hấp tấp thu hồi kết giới năng lượng ra lệnh:
- Tất cả rút lui cho ta, kẻ nào trái lệnh… khai trừ phật môn!
Đám đệ tử phật môn đang bừng bừng hưng phấn xem Văn Lục “chật vật” tránh né nghe vậy đều như đầu bị một búa giáng vào, ngây ra như phỗng. Có nhiều người không hiểu vừa chỉ trận chiến vừa lắp bắp:
- Nhưng mà… mà đợi hắn lưỡng bại câu… câu…
- Câu cái con khỉ! Còn không nghe rõ lời ta nói sao?
Thấy Chấp Không, người luôn bình tĩnh như cục đá hiện giờ sắp nổi cáu cả đám đệ tử phật môn liền ngậm ngay miệng lại, không dám thắc mắc một lời, nhanh chóng lùi xa “hiện trường”. Bên kia, cách ba trăm mét, thánh nữ thấy cảnh này liền lớn tiếng quát:
- Đám lừa trọc kia! Chuyện của chúng ta còn chưa xong! Ngươi tính chuồn hả? Đâu có dễ dàng thế chứ?
Chấp Không nghe xong nổi khùng:
- Hò hét cái rắm! Ngọc bài ở trong tay người đó, có giỏi lao vào mà lấy. Đám người chúng ta còn cái gì để ngươi bóc lột à? Cái gì mà chuyện của chúng ta? Nói phát buồn nôn, chẳng lẽ thánh nữ ngươi động lòng xuân với bổn tăng?
Thánh nữ bị Chấp Không nói đến mặt lúc xanh lúc đỏ tức giận bừng bừng chỉ tay lắp bắp:
- Ngươi… ngươi… đồ lừa trọc vô sỉ, ta… ta…
Nói lặp một hồi chợt nhớ ra tên đầu trọc này nói cũng phải, giờ đệ tử phật môn còn cái giá trị lợi dụng gì a. Ngọc bội không còn trong tay bọn họ, có chăng chỉ còn một cái trên người Chấp Không. Vậy cứ để đám này cuốn gói biến khỏi đây chẳng phải là lát nữa tiện nghi cho mình sao? Nhưng mà mấy tên này làm sao sợ hãi như quỷ đuổi vậy kìa?
Thánh nữ thông minh cũng nhận ra có điều không đúng, tuy nhiên kinh nghiệm thực chiến ít ỏi, lại nghĩ tới lợi ích hậu hĩnh khi tên “đạo tặc” kia lưỡng bại câu thương với quái vật thì liền vứt tuốt nghi hoặc này ra chỗ khác, để sự hưng phấn thay thế. Nếu hoàn thành tốt kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả này, nàng liền có cơ hội tranh đoạt chức giáo hoàng vạn người kĩnh ngưỡng, nghĩ thôi cũng đủ lâng lâng mấy ngày.
Giữa khu vực “tử thần” Văn Lục dù đang chiến đấu nhưng linh thức thả ra vẫn luôn để ý tới hai thế lực vừa chạy tới. Chấp Không nghĩ rằng vòng năng lượng mình bày ra có thể cách âm tuyệt đối, không kẻ nào có thể nghe lén được. Tuy nhiên hắn lại không biết Văn Lục tu luyện hồn thuật. Có chuỗi hạt châu là pháp bảo bảo vệ tinh thần cường đại, Văn Lục không cách nào dụng hồn thuật thôi miên được Chấp Không, nhưng với linh hồn cường đại hơn Chấp Không đến mấy cấp thì việc linh thức xuyên qua cái kết giới đó chẳng có chút khiêu chiến nào với hắn. Bị Diệu Thiện là người Đại Việt “nằm vùng” khai tuốt tuồn tuột lý lịch trích ngang của mình ra làm Văn Lục không vui chút nào. “Nối tiếng chỉ mang lại phiền toái”, đó là câu nói Văn Lục học được từ khi còn là sinh viên cho nên Văn Lục trước giờ vẫn “kịch thấp ta diễn”, ngoài những đồng đội ra nào có ai biết trong đội ngũ tu thuật giả Đại Việt lại còn giấu một nhân vật kinh khủng như vậy?
Mặc dù không hài lòng với Diệu Thiện, tuy nhiên dù sao phật môn cũng là thế lực có giao tình tốt với tu thuật Đại Việt, cho nên Văn Lục cũng không ngăn cản để đám người đệ tử phật môn rời đi. Hơn nữa Văn Lục cũng vô cùng thưởng thức tên đầu trọc Chấp Không, người này nắm được bỏ được, hành động quyết đoán thực xứng đáng làm người dẫn đầu, nếu vào kẻ khác chắc gì đã tin tưởng một sư đệ có tu vi thấp xa mình? Thà tin là có còn hơn tới lúc nguy hiểm lâm đầu thì hối cũng đã muộn. Bất quá Văn Lục cũng tin tưởng tên này chưa chắc đã bỏ đi xa, không khéo còn núp ở đâu đó chơi trò “hai mang”. Nếu Văn Lục thua, đương nhiên đợi cho đám người thánh nữ và mấy nhân vật còn lại của tu thuật Đại Việt đánh nhau tưng bừng rồi mới nhảy vào làm ngư ông đắc lợi. Còn nếu Văn Lục thắng… còn gì để nói nữa, chuồn là thượng sách.
Khóe miệng Văn Lục khẽ nhích lộ ra một nụ cười nhạt.
/382
|