Hôn Ước Hạnh Phúc

Chương 42: BẠCH DƯƠNG, TỐI QUÁ, EM SỢ LẮM…….!

/62


Khu rừng phía Tây

“Àooooo”

Một gáo nước lạnh ngắt bất ngờ đổ ập vào cơ thể nhỏ bé, yếu ớt đang cuộn tròn, bị trói ở góc tường của căn phòng cũ kĩ khiến người con gái xinh đẹp, thanh thoát bất ngờ mà sửng sốt bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Là Song Tử!!

– “Đ….Đây….Đây là đâu??”. Bất giác, cặp mắt Xinh đẹp, sắc xảo của Song Tử dần dần hé mở, những giọt nước vương trên hàng mi một phần khiến những gì Song nhi trông thấy thật quá mờ ảo….nhíu mày, Song Tử ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh….xa lạ…..quá xa lạ….nó khiến cô sợ. Rất sợ. Theo phản xạ tự nhiên, Song tử đã cất tiếng hỏi.

Khung cảnh lạnh lẽo mù mịt mờ ảo như bao chùm lấy thân thể nhỏ bé, lập lòe qua những giọt nước còn vương trên hàng mi cong kiều mị, Song Tử cố gắng hướng lên bóng dáng một cô gái trẻ đẹp đang đứng trước mặt cô….

Không khí bỗng chốc càng trở nên vô cùng ngột ngạt, nặng nề, đáy mắt to tròn long lanh của Song Nhi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ xung quanh căn nhà hoang đổ nát cũ kĩ, thân thể non mịn khẽ rùng mình run rẩy trước sợ lạnh lùng đến từng tiếng gió rít qua kẽ lá mang một vẻ tàn nhẫn tê dại….Song Tử khựng lại, ánh mắt của cô bất giác dừng lại trước người con gái kiêu sa khoác trên mình bộ đầm quý phái thu hút, dáng vẻ đậm nét tiểu thư nhà quyền quý, bên cạnh là vài ba vệ sĩ mặc áo vets đen lịch lãm, xung quanh lại là vài người đàn ông to cao lực lưỡng mặc đồ luộm thuộm, râu ria xồm xoàm khiến Song Tử giây phút lùi người lại mà sởn da gà…

Cô…..không biết đây là đâu cả.

Họ là ai? Tại sao tôi ở đây?……

Ngàn vạn câu hỏi được Song Tử đặt ra, giây phút chỉ khiến bản thân cô đờ đẫn không hiểu chuyện…..

Điều duy nhất cô biết…..lúc này…..là……

CÔ ĐANG BỊ BẮT CÓC.

– “Tôn Nguyệt Song Tử”.

Bất ngờ, một thanh âm trong trẻo thanh thoát đến tàn nhẫn vang lên lấn áp suy nghĩ của cô, nhanh chóng đã lôi Song Tử trở về với hiện tại…

Ngỡ ngàng, bất ngờ, sợ hãi…..Khuôn mặt thanh tú bạch xứ của cô ngước lên nhìn người phụ nữ trước mắt mình, thân thể bị trói khiến cô mất tự nhiên, chỉ còn biết run sợ nhìn cô gái xa lạ chờ đợi câu nói tiếp theo.

Nhận được sự quan tâm tò mò của Song nhi, khóe môi đỏ mọng quyến rũ của Vương Nhu cong lên một đường tà mị, ôm trên tay là tiểu bạch miêu với đôi mắt lanh lợi đang nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tím thẫm lôi cuốn của Vương Nhu rất nhanh đã tổng quát một lượt thân thể Song Tử, dáng vẻ viên nhuận như ngọc, thanh âm lãnh khốc của Vương Nhu lại một lần nữa vang lên đều đặn :

– “Song Tử” nụ cười Vương Nhu càng thêm nở rộ “Chị nhớ tôi chứ?”

Khoảng khắc…

Người con gái đó…..khiến Song Tử ớn lạnh sống lưng!

– “Cô….Cô là……” Song Tử ngờ nghệch, đôi mắt mơ hồ mở to, đúng là đối với Vương Nhu, trong ý thức của Song Tử cảm thấy quen quen, có lẽ đã từng gặp qua người giai nhân trước mặt nhưng cô lại không thể nhớ ra nổi.

Nhìn cái vẻ ngây ngô dại khờ của Song Tử, khuôn mặt trắng ngần ngọc ngà của Vương Nhu từ lúc nào đã tối sầm lại một bầu trời như sắp có giông bão, bàn tay thon dài ngọc ngà đang vuốt ve bạch miêu trong lòng cũng trở lên tàn nhẫn như muốn bóp chết sinh vật vô tội….

Vương Nhu, cô nguyền rủa đôi mắt trong sáng như sắc trời thu kia….

– “Chà…..không nhớ? Vậy để tôi giúp chị, tôi là Vương Nhu, người được mời 5 năm trước đã dự bữa tiệc sinh nhật của chị, chúng ta cũng coi như là có giao tình nhỉ?….hahahaha….”

Trong không khí lạnh lùng, vẻ tàn khốc bao bọc lấy nơi đây, tiếng cười của Vương Nhu như vang vọng khắp núi rừng khiến con người ta sởn da gà mà bủn rủn tay chân….

Trước tới nay, Tôn Nguyệt Song Tử cô chưa từng biết sợ ai…Nhưng lúc này….có vẻ là không như ý muốn.

– “Tôi….Tôi và em không có thù oán…..hà cớ gì em…….”. Song Tử bất lực khẽ mím chặt môi, cánh tay bị trói ngược ra sau cố gắng giãy dụa vùng thoát đến khiến cổ tay trắng ngần ngọc ngà ứa máu chảy dài xuống làn da trắng nõn nà mẫn cảm, thanh âm phát ra từ cổ họng cũng khó nhọc mà tăng âm lượng thập phần kích động.

Thanh âm của Song Tử vừa dứt, bầu không khí xung quanh chỉ càng thêm một vẻ xấu xa, thân ảnh thanh mảnh khiêu gợi của Vương Nhu bước sát, đôi chân thon dài đon đả nâng gót bước đến sát trước Song Tử, ánh mắt không nhẫn nại nhìn vào Song Nhi đầy vẻ tàn độc….

“Chát”

– “Á”

Bất ngờ, hai tiếng động không mấy thân thiện cùng vang lên, cánh tay thon dài của Vương Nhu từ lúc nào đã vươn ra giáng xuống thân thể yếu mềm của Song Tử một cái bạt tai đau rát khiến Song Tử còn chưa kịp định thần đã ngã nhào xuống nền đất lạnh ngắt, gò má hằn lên là dấu tay đỏ hồng lạnh lùng….

Nhưng…Chưa đủ.

Đối với Vương Nhu như vậy là chưa đủ, lập tức, không nhanh không chậm, Vương Nhu đưa đôi chân thon dài lên, đạp mạnh bạo vào thân thể Song Tử bằng chiếc dày cao gót vô tri vô giác, theo đó kéo theo thanh âm lạnh lùng tựa gào thét đến tuyệt vọng vang lên cào xé màn đêm yếu đuối :

– “TIỆN NHÂN!……LÀ CHỊ, TẤT CẢ…LÀ TẠI CHỊ….!!! Ngay từ những ngày đầu bắt đầu từ sinh nhật của chị, ánh mắt của Bạch Dương vẫn luôn hướng về chị…Nhưng….Tôi là bạn gái anh ấy, tôi mới là bạn gái anh ấy cơ mà? TIỆN NHÂN……Kể cả bây giờ….MẸ KIẾP…..Mày đã lựa thời gian tao và anh ấy rời bỏ nhau nên mới nhảy vào giành Dương ca của tao? CON TIỆN NHÂN….MÀY LÀ KẺ THỨ BA……MÀY LÀ KẺ THỨ BA KHÔNG ĐÁNG SỐNG……CHẾT ĐI…..CHẾT ĐI…..CON KHỐN”

Mọi thứ như vỡ òa, Song Tử yếu đuối tuyệt vọng chỉ biết ôm lấy đầu gánh chịu từng cái đạp hung hăng tàn nhẫn của Vương Nhu….chưa bao giờ…chưa bao giờ cô lại phải gánh chịu sự tuyệt vọng đến thế này….Cánh tay thon dài của cô vươn ra, đôi mắt mờ mịt đau đớn nhìn những người đàn ông cao to trong căn nhà hoang cũ kĩ….

Cô muốn cầu cứu…..Nhưng tiếng nấc nghẹn đã chèn ép đi những lời muốn nói……

Cô muốn cầu cứu……Họ-những người đàn ông đấy đều biết.

Nhưng…..không chỉ một. Là Tất cả, nhìn thân thể yếu đuối của cô bị chà đạp, tất cả chỉ bất lực nhìn sang phía khác tựa như….Cô không tồn tại. Họ không thấy gì cả.

Tuyệt vọng….Bi Thương…..Hàng mi của Song Tử vô thức khép lại, cô không thể bật lên đến một lời…..Đón nhận…..Thân thể Song Tử buông thỏng trên nền đất lạnh ngắt, cô chỉ còn biết đón nhận từng cái đạp tàn bạo của Vương Nhu….không thể chống cự….

….Cô cũng không còn sức nữa.

– “Tiểu Thư…..Cô bình tĩnh”

Đột nhiên, Một nam tử trẻ tuổi điềm tĩnh bước đến giữ lấy thân thể điên cuồng của Vương Nhu, thanh âm trầm lắng vừa đủ vang ngập trong căn nhà cũ kĩ chật hẹp….

Vô thức, đôi mắt mơ màng của Song Tử mở ra, cơ hồ như đáy mắt còn mang theo một tia hi vọng nhỏ nhoi….phải rồi….cô không thể buông bỏ như thế, cô còn Bạch Dương.

Bạch Dương, đợi em!

– “Chết tiệt!”.

Dáng vẻ Vương Nhu vô cùng kích động, tay nhỏ siết chặt để ngang hông, đáy mắt lạnh tanh trừng sang nam tử bên cạnh, không nói thêm một lời liền cáu giận đá gót dày sang trọng xoay người rời đi, càng không quên để lại cho Song Tử đang nằm trên nền đất lạnh lẽo là một ánh nhìn chết chóc.

“Cộp, Cộp…….Cạch”

Âm thanh vang vọng trong căn phòng chật hẹp nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt ngấm. Giả lại cho ngôi nhà rẻ mạc một vẻ lặng thinh đến ám ảnh, một màu đen u ám bao bọc lấy khung cảnh bên ngoài khiến thân thể Song Tử không thể kìm nén mà rùng mình ghê sợ.

Đôi môi nhợt nhạt khoảng khắc vô thức lẩm bẩm tựa như đang tự lấy dũng khí cho mình, phải, lúc này cô cần tỉnh táo, không thể ở đây, Bạch Dương Vẫn đang đợi : “Đợi em….Đợi em”.

Khung cảnh mờ mịt, Song Tử cố gắng lắc lắc đầu vài cái lấy lại tỉnh táo, những người canh gác đã ra ngoài cả rồi, bên ngoài còn mờ ảo tiếng xe của Vương Nhu rời đi. Hiện tại, không ai trong đây với cô cả, đây chính là cơ hội….

Nghĩ đến vậy, lập tức, Song Tử giương đôi mắt to tròn tinh quái yếu ớt nhìn quanh tìm nơi trốn thoát, hai cổ tay của cô đã bị trói chặt, hiện tại quả thực rất bất tiện…..

Bất ngờ, đập vào đáy mắt yếu ớt của Song Nhi, cô nhìn thấy có một ô cửa sổ nhỏ chưa được đóng lại, nếu xét toàn diện với thân hình nhỏ nhắn của Song Tử, có lẽ có thể chui lọt…

Chỉ nghĩ đến đây, Song Tử liền lập tức gượng gạo dựa người vào tường để đứng dậy, ánh mắt hi vọng nhìn vào ô cửa sổ chật hẹp, khó khăn đến từng cái cử động, Song Nhi nhọc nhằn loay hoay một hồi mới có thể đến trước cửa sổ, nhanh chóng trèo lên mấy thùng carton được xếp ngay ngắn, vừa vặn lách người qua ô cửa….

“Phịch”

Cả thân người nhỏ bé yếu mềm của Song Tử ngã phịch xuống nền đất bùn giữa cơn mưa tầm tã càng khiến hình ảnh của cô lúc này thêm phần thê thảm, nhưng không vì vậy khiến bản thân Song Tử mệt mỏi, lúc này, khóe môi nhợt nhạt mờ ảo của cô vẫn vẽ lên một nụ cười nhẹ nhàng, cô không đau, càng không mệt, cũng không sợ, chỉ là nhớ.

Ừ, cô nhớ anh. Chỉ một chút nữa thôi….Cô thoát khỏi đây, là có thể gặp anh rồi…

Người ta nói, khi yêu, con người ta rất ngốc. Nhưng dù ngốc, tình yêu giúp con người ta mạnh mẽ hơn, như cô lúc này, chỉ nghĩ đến có thể về bên anh, cô đã cảm thấy rất thoải mái, chỉ nghĩ đến có thể bảo vệ hắn khỏi sự nguy hiểm ở Vương Nhu, cô cảm thấy rất an tâm.

Bất chợt…..

Trong cơn mưa tầm tã ngày càng dày hạt……bàn chân trần lạnh lẽo đã ứa máu từ lúc nào do những phiến đá sắc nhọn trên con đường núi chật hẹp trơn trượt đã có chút mất cân đối, vô ý khiến Song Tử bước vào một lớp bùn vô cùng trơn khiến bản thân Song Tử không kịp phản ứng hoảng loạn cả người đã mất thăng bằng bật ngã xuống…..

– “AAa………..”

Khoảng khắc…..

Bóng đêm bao chùm lấy thân thể nhỏ bé đang đau đớn run rẩy mà lăn xuống dốc núi treo leo đến đáng thương…..

Xung quanh….Chỉ toàn bóng đêm bao ngập….

Song Tử rất sợ……cổ họng khàn đặc khiến tiếng hét của cô cũng đã tắt ngấm…..

Rất mệt…..Thực là rất mệt……

Mệt rồi, vậy ngủ thôi. Hàng mi cong dài của Song nhi chầm chậm khép lại, nhịp hô hấp không đều khiến thân thể cô càng trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết…..

Bạch Dương, tối quá, em sợ lắm……!

Hết Chap 42……..

#Tiểu_Ngư_Nhi


/62

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status