Ω Sáng hôm sau Ω
─ Biệt Thự nhà họ Trương ─
Buổi sáng tinh mơ mở ra một màn không khí se se lạnh ôm ấp lấy từng tấc da thịt của những người qua đường, những giọt nước mưa đọng trên kẽ lá tí tách rơi xuống khiến khung cảnh ban sớm càng trở nên sinh động thu hút.
Nhưng…..
Chợt…..Màn không khí trong lành dễ chịu đó đột ngột bị gạt bỏ, thay vào đó là bầu không khí nặng trĩu đến khó thở đang bao chùm lấy đại sảnh Trương Gia.
Nơi đó, nơi đó có một cô gái, một cô gái trẻ….Là Thiên Bình. Cô lặng lẽ, trầm mặc ngồi trên sofa. Trên người Bình nhi vẫn chỉ là bộ váy ngủ đơn thuần, mỏng manh che lấp đi cơ thể đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người. Mái tóc óng ả với đường viền khẽ cong lên ở đuôi tóc vô ý trở nên vô cùng lộn xộn, mái tóc cũng không tránh nổi sự bù xù mơ màng….
Tuy nhiên, vẻ ngoài là vậy. Khuôn mặt thanh tú của Thiên Bình lại trở nên vô cùng tỉnh táo, khóe môi hồng hào kiều mị cong lên nhàn nhạt vẻ bất cần….
Đêm qua, Cô nhắn tin cho Mã.
Hắn không trả lời….Nhưng Cô biết, hắn chưa ngủ!
Sáng nay, cô cho người đi dò hỏi.
Cô được biết, Tối qua, hắn xuất hiện cùng Lê Thủy ở quán cafe. Nghe nói, còn dây dưa mãi không dứt.
Ồ……Nhân Mã, thì ra, đây là việc bận của anh. Rời khỏi em, để hẹn với Lê Thủy?
“Choang”……
Sự căm giận nơi đáy lòng Thiên Bình như khoảng khắc bùng lên, cô muốn tin tưởng Nhân Mã, nhưng cái sự thật đập vào mặt cô rồi thì phải làm sao?
Cô không Điếc. Ừ, cô không điếc.
Cô không mù. Ừ, cô không mù.
Camera quay cảnh hai người đó ở quán cafe cô cũng đã xem rồi. Giờ còn gì để cô tin? Chết tiệt….
Bàn tay nhỏ bé của Thiên Bình từ lúc nào đã nhẫn tâm cầm lấy ly nước, không ngần ngại siết đến vỡ choang, bàn tay nhỏ bé yếu mềm cũng đã ướt đẫm bởi máu và nước hòa trộn….Một tiếng vang động khắp ngôi nhà sa hoa quyền quý lặng thinh….
“Cạch….Bịch bịch”
Bất chợt, theo tiếng động vừa rồi, Thiên Bình hoàn hồn, vô thức ngước mắt lên nhìn cô gái đang hoảng hốt ôm miệng chạy xuống…Một tia khó hiểu thoáng qua, Bình Nhi không ngần ngại vội cất tiếng hỏi :
– “Kết, có chuyện gì sao? Cậu sao thế?”…..
Nhưng đáp lại câu hỏi của Thiên Bình, lúc này nhìn Ma Kết thật vô cùng tệ hại, tóc tai bù xù lộn xộn, áo váy xộc xệch khó coi, ánh mắt như thoáng lên nét tuyệt vọng hoảng hốt chạy thằng vào nhà tắm gần nhất với tốc độ điên cuồng.
Lúc này, Thiên Bình khoảng khắc choáng váng, vội vàng đứng bật dậy chạy đến trước cửa phòng tắm liền hồi gõ cửa :
– “Kết, cậu sao thế? Có chuyện gì?”
– “Tớ không sao, đừng lo”.
Cuối cùng, Thiên Bình cũng nhận được câu trả lời từ Ma Kết, tạm giúp cô cảm thấy an tâm hơn. Dù vậy, lồng ngực Bình Nhi vẫn nhói lên cảm giác bất an vô cùng, là do bất an lo cho Kết? hay do mơ hồ khi nhớ đến Nhân Mã?…..
Bên ngoài một vẻ trầm mặc, bên trong qua cánh cửa phòng tắm lại không đỡ được hơn bao nhiêu. Lúc này, Ma Kết đang lặng thinh đứng trước chiếc gương vừa vặn hiện lên khuôn mặt thanh tú của cô, nhưng…..nó thật nhợt nhạt.
“tách”
Vô thức…..một giọt nước tuôn ra từ hốc mũi của Ma Kết rơi xuống bồn rửa tay, ánh mắt Kết nhi hoảng loạn nhìn xuống…..
“Thịch”
Trái tim nhỏ bé của cô sợ hãi mà nhói lên một nhịp tuyệt vọng….giọt nước đó…..nó màu đỏ. tanh nồng. nó khiến cô sợ, sợ đến ngộp thở.
Là máu!
Sao cô lại bị chảy máu mũi?….Do thời tiết sao? Không, đề kháng của cô trước nay luôn rất tốt, không có chuyện lại yếu đến mức này….
Không sao, có lẽ do ngoại lệ chăng?….
Chỉ nghĩ vậy, Ma Kết mệt nhọc thở hắt một hơi, cúi người cẩn thận rửa hết vết máu trên khuôn mặt thanh tú, không nên để Bảo Bình lo lắng.
“Cạch”
Rốt cục, Ma Kết cũng mệt nhoài bước ra. Ngay tức khắc, hình ảnh đập vào mắt cô là một Thiên Bình đang vô hồn mỉm cười tựa vào tường cơ hồ như đang đợi cô, tuy cười, bàn tay nhỏ bé lại đang ngập đầy máu tươi….
– “THIÊN BÌNH? CẬU SAO THẾ?”
Vô thức hoảng sợ, Ma Kết vội vàng lao đến đỡ lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Thiên Bình, nhanh chóng kéo cô đến một vị trí mà băng bó lại tỉ mỉ. Nhìn lúc này, Ma Kết thật giống như một bà mẹ đang lo lắng cho con gái bị thương, một bà mẹ vĩ đại.
– “Kết Nhi, cậu lo cái gì chứ, tớ không sao, nhanh gọi Bảo Bình xuống, đi học thôi”.
– “Sao cậu làm vậy?” Ma Kết khẽ nhíu mày liễu, dáng vẻ không vui hướng Thiên Bình.
Đáp lại vẻ quan tâm của Ma Kết, Thiên Bình chỉ nhếch miệng cười nhạt khinh khi, lẳng lặng xoay người đi vào phòng, chỉ khẽ xua tay như tỏ ý nói bản thân không sao. Nhưng ai biết được? Ai biết được, lồng ngực Thiên Bình đang khó khăn để hô hấp thế nào? Ai biết được đôi mắt Thiên Bình đang bất an đến ra sao?
Không ai, không ai cả!
15 phút
30 phút
Ma Kết, Bảo Bình, Thiên Bình đã hoàn thiện quá trình chuẩn bị. Mỗi người một vẻ, tuy nhiên, Ma Kết trang điểm rất đậm. Cô không biết vì sao, vì sao đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình rất nhợt nhạt, nhợt nhạt đến mức làm cô cảm thấy sợ chính mình.
Dĩ nhiên, Bảo Bình cũng thấy Ma Kết có điểm bất thường, tuy vậy, dù có gặng hỏi đến đâu, hắn vẫn không có được câu trả lời ưng ý từ cô.
“G-rừm”
Giữa một không gian ngột ngạt, mờ ảo, chiếc xe lamborghini nhanh chóng rời khỏi sân lớn của Biệt Thự Trương Gia để tiến ra đường cao tốc đến trường Quảng Đông Nam Hà theo thường lệ.
Bất chợt……đột ngột…..Bảo Bình kinh hãi nhướn mắt nhìn vào nam tử bên ven đường, một người con trai dáng vẻ cao lớn, với mái tóc rối bù không theo nếp, quần áo lấm lem như đã bị vấy bẩn bởi bùn đất…
Nếu hắn không lầm, là Bạch Dương.
“Cạch”
Không chậm trễ, Bảo Bình khẽ nhíu mày kiếm, lặng lẽ mở cửa xe bước đến trước mặt Bạch Dương đang xơ xác ngồi một bên vỉa hè, càng thêm khêu dũa lên sự tò mò của hai thiếu nữ xinh đẹp theo sau….
– “Bạch Dương, cậu ngồi đây làm gì? sao lại ướt hết thế này?”. Chưa kịp để Bảo Bình lên tiếng, Ma Kết đã vội vã bước đến trước, lo lắng nhìn quanh một lượt người Bạch Dương.
Nhưng không có lời đáp lại giành cho Ma Kết, Bạch Dương chỉ biết tuyệt vọng ngồi một góc, dáng vẻ thất thần, miệng không ngừng lẩm bẩm liên hồi tên Song Tử. Là Song Tử.
– “Có chuyện gì với Song Tử? Có chuyện gì sảy ra với Song Tử?”. Lần này, không để Ma Kết kịp lên tiếng, Thiên Bình đã hấp tấp vội vàng lao đến hỏi dồn dập, từng lời càng như cơn sóng cuộn siết lấy trái tim Bạch Dương khiến hắn như muốn ngộp thở.
Bất lực cúi đầu, Bạch Dương rốt cuộc cũng lên tiếng, theo đó là một nụ cười giễu cợt vô cảm, dáng vẻ thật khiến người khác xót xa :
– “Song Tử, biến mất rồi!”
“Đoàng….Xẹt”
Như một tiếng sét lớn giữa trời ngang cắt đứt đi bầu trời quang đãng, Song Tử biến mất?…..sao lại có chuyện này?…..
Cuối cùng, Bảo Bình cũng đã thông suốt, lí do vì sao ông bạn của hắn lại trở nên tàn tạ đến mức này. Thở nhọc lấy một hơi, Bảo Bình cố giữ lấy bình tĩnh đẩy nhẹ Ma Kết và Thiên Bình về phía xe, càng không quên buông thêm một lời nhẹ nhàng cũng cơ hồ như mệnh lệnh không thể khước từ :
– “Đến trường trước đi, mọi chuyện để anh lo được rồi”.
Chết tiệt. Lúc này, Thiên Bình thật mong mình không phải con gái.
Bất lực trước thái độ của Bảo Bình, Thiên Bình và Ma Kết đành ngoan ngoãn vào xe, lần này, là Thiên Bình lái xe.
Trên đường quốc lộ ồn ã, Thiên Bình hướng mắt lên nhìn khung cảnh con đường đẹp đẽ với những chiếc xe xa xỉ qua lại, dáng vẻ đượm buồn không chút sức sống càng thêm bám siết lấy Thiên Bình, định ý sẽ nói vài câu với Ma Kết để gạt bỏ đi không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt trong xe thì…..
Chợt……..
Ma Kết từ lúc nào vẫn còn đang rất khỏe mạnh ngồi bên cạnh ghế phụ trong xe, giờ lại đột ngột ngả nghiêng ngất lịm dựa đầu vào cửa kính khiến mái tóc được búi gọn gàng tì vào cửa kính cũng trở nên lỏng lẻo rồi tuột ra, khiến mái tóc thuôn dài óng mượt không nơi kìm giữ mà bung xõa vô cùng mị hoặc….
Nhưng…..Đây vốn không phải thứ Thiên Bình để ý….Mà….trên khuôn mặt thanh tú tựa hoa của Ma Kết lúc này, dù đã khoác lên một lớp trang điểm không hề mỏng, nhưng khuôn mặt cô lại không hề che giấu lộ ra vẻ mệt mỏi, lộ ra sự nhợt nhạt đến từng đường nét hoa mỹ. Cũng theo đó, một dòng máu đỏ tươi tanh nồng theo dọc từ hốc mũi cao của cô chảy xuống nổi bật trên nền làn da trắng ngần thanh thoát.
– “MA KẾT!”. Thiên Bình hoảng sợ thét lên, bàn tay run rẩy siết chặn vô lăng hoảng sợ xoay vô lăng đến thẳng bệnh viện, bàn tay siết chặt lấy vô lăng khiến lòng bàn tay hồng hào cũng bịn rin ẩm ướt mồ hôi.
Tình cảnh vô cùng gấp rút!
Ma Kết, đừng có chuyện…..!
Hết chap 43……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
─ Biệt Thự nhà họ Trương ─
Buổi sáng tinh mơ mở ra một màn không khí se se lạnh ôm ấp lấy từng tấc da thịt của những người qua đường, những giọt nước mưa đọng trên kẽ lá tí tách rơi xuống khiến khung cảnh ban sớm càng trở nên sinh động thu hút.
Nhưng…..
Chợt…..Màn không khí trong lành dễ chịu đó đột ngột bị gạt bỏ, thay vào đó là bầu không khí nặng trĩu đến khó thở đang bao chùm lấy đại sảnh Trương Gia.
Nơi đó, nơi đó có một cô gái, một cô gái trẻ….Là Thiên Bình. Cô lặng lẽ, trầm mặc ngồi trên sofa. Trên người Bình nhi vẫn chỉ là bộ váy ngủ đơn thuần, mỏng manh che lấp đi cơ thể đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người. Mái tóc óng ả với đường viền khẽ cong lên ở đuôi tóc vô ý trở nên vô cùng lộn xộn, mái tóc cũng không tránh nổi sự bù xù mơ màng….
Tuy nhiên, vẻ ngoài là vậy. Khuôn mặt thanh tú của Thiên Bình lại trở nên vô cùng tỉnh táo, khóe môi hồng hào kiều mị cong lên nhàn nhạt vẻ bất cần….
Đêm qua, Cô nhắn tin cho Mã.
Hắn không trả lời….Nhưng Cô biết, hắn chưa ngủ!
Sáng nay, cô cho người đi dò hỏi.
Cô được biết, Tối qua, hắn xuất hiện cùng Lê Thủy ở quán cafe. Nghe nói, còn dây dưa mãi không dứt.
Ồ……Nhân Mã, thì ra, đây là việc bận của anh. Rời khỏi em, để hẹn với Lê Thủy?
“Choang”……
Sự căm giận nơi đáy lòng Thiên Bình như khoảng khắc bùng lên, cô muốn tin tưởng Nhân Mã, nhưng cái sự thật đập vào mặt cô rồi thì phải làm sao?
Cô không Điếc. Ừ, cô không điếc.
Cô không mù. Ừ, cô không mù.
Camera quay cảnh hai người đó ở quán cafe cô cũng đã xem rồi. Giờ còn gì để cô tin? Chết tiệt….
Bàn tay nhỏ bé của Thiên Bình từ lúc nào đã nhẫn tâm cầm lấy ly nước, không ngần ngại siết đến vỡ choang, bàn tay nhỏ bé yếu mềm cũng đã ướt đẫm bởi máu và nước hòa trộn….Một tiếng vang động khắp ngôi nhà sa hoa quyền quý lặng thinh….
“Cạch….Bịch bịch”
Bất chợt, theo tiếng động vừa rồi, Thiên Bình hoàn hồn, vô thức ngước mắt lên nhìn cô gái đang hoảng hốt ôm miệng chạy xuống…Một tia khó hiểu thoáng qua, Bình Nhi không ngần ngại vội cất tiếng hỏi :
– “Kết, có chuyện gì sao? Cậu sao thế?”…..
Nhưng đáp lại câu hỏi của Thiên Bình, lúc này nhìn Ma Kết thật vô cùng tệ hại, tóc tai bù xù lộn xộn, áo váy xộc xệch khó coi, ánh mắt như thoáng lên nét tuyệt vọng hoảng hốt chạy thằng vào nhà tắm gần nhất với tốc độ điên cuồng.
Lúc này, Thiên Bình khoảng khắc choáng váng, vội vàng đứng bật dậy chạy đến trước cửa phòng tắm liền hồi gõ cửa :
– “Kết, cậu sao thế? Có chuyện gì?”
– “Tớ không sao, đừng lo”.
Cuối cùng, Thiên Bình cũng nhận được câu trả lời từ Ma Kết, tạm giúp cô cảm thấy an tâm hơn. Dù vậy, lồng ngực Bình Nhi vẫn nhói lên cảm giác bất an vô cùng, là do bất an lo cho Kết? hay do mơ hồ khi nhớ đến Nhân Mã?…..
Bên ngoài một vẻ trầm mặc, bên trong qua cánh cửa phòng tắm lại không đỡ được hơn bao nhiêu. Lúc này, Ma Kết đang lặng thinh đứng trước chiếc gương vừa vặn hiện lên khuôn mặt thanh tú của cô, nhưng…..nó thật nhợt nhạt.
“tách”
Vô thức…..một giọt nước tuôn ra từ hốc mũi của Ma Kết rơi xuống bồn rửa tay, ánh mắt Kết nhi hoảng loạn nhìn xuống…..
“Thịch”
Trái tim nhỏ bé của cô sợ hãi mà nhói lên một nhịp tuyệt vọng….giọt nước đó…..nó màu đỏ. tanh nồng. nó khiến cô sợ, sợ đến ngộp thở.
Là máu!
Sao cô lại bị chảy máu mũi?….Do thời tiết sao? Không, đề kháng của cô trước nay luôn rất tốt, không có chuyện lại yếu đến mức này….
Không sao, có lẽ do ngoại lệ chăng?….
Chỉ nghĩ vậy, Ma Kết mệt nhọc thở hắt một hơi, cúi người cẩn thận rửa hết vết máu trên khuôn mặt thanh tú, không nên để Bảo Bình lo lắng.
“Cạch”
Rốt cục, Ma Kết cũng mệt nhoài bước ra. Ngay tức khắc, hình ảnh đập vào mắt cô là một Thiên Bình đang vô hồn mỉm cười tựa vào tường cơ hồ như đang đợi cô, tuy cười, bàn tay nhỏ bé lại đang ngập đầy máu tươi….
– “THIÊN BÌNH? CẬU SAO THẾ?”
Vô thức hoảng sợ, Ma Kết vội vàng lao đến đỡ lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Thiên Bình, nhanh chóng kéo cô đến một vị trí mà băng bó lại tỉ mỉ. Nhìn lúc này, Ma Kết thật giống như một bà mẹ đang lo lắng cho con gái bị thương, một bà mẹ vĩ đại.
– “Kết Nhi, cậu lo cái gì chứ, tớ không sao, nhanh gọi Bảo Bình xuống, đi học thôi”.
– “Sao cậu làm vậy?” Ma Kết khẽ nhíu mày liễu, dáng vẻ không vui hướng Thiên Bình.
Đáp lại vẻ quan tâm của Ma Kết, Thiên Bình chỉ nhếch miệng cười nhạt khinh khi, lẳng lặng xoay người đi vào phòng, chỉ khẽ xua tay như tỏ ý nói bản thân không sao. Nhưng ai biết được? Ai biết được, lồng ngực Thiên Bình đang khó khăn để hô hấp thế nào? Ai biết được đôi mắt Thiên Bình đang bất an đến ra sao?
Không ai, không ai cả!
15 phút
30 phút
Ma Kết, Bảo Bình, Thiên Bình đã hoàn thiện quá trình chuẩn bị. Mỗi người một vẻ, tuy nhiên, Ma Kết trang điểm rất đậm. Cô không biết vì sao, vì sao đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình rất nhợt nhạt, nhợt nhạt đến mức làm cô cảm thấy sợ chính mình.
Dĩ nhiên, Bảo Bình cũng thấy Ma Kết có điểm bất thường, tuy vậy, dù có gặng hỏi đến đâu, hắn vẫn không có được câu trả lời ưng ý từ cô.
“G-rừm”
Giữa một không gian ngột ngạt, mờ ảo, chiếc xe lamborghini nhanh chóng rời khỏi sân lớn của Biệt Thự Trương Gia để tiến ra đường cao tốc đến trường Quảng Đông Nam Hà theo thường lệ.
Bất chợt……đột ngột…..Bảo Bình kinh hãi nhướn mắt nhìn vào nam tử bên ven đường, một người con trai dáng vẻ cao lớn, với mái tóc rối bù không theo nếp, quần áo lấm lem như đã bị vấy bẩn bởi bùn đất…
Nếu hắn không lầm, là Bạch Dương.
“Cạch”
Không chậm trễ, Bảo Bình khẽ nhíu mày kiếm, lặng lẽ mở cửa xe bước đến trước mặt Bạch Dương đang xơ xác ngồi một bên vỉa hè, càng thêm khêu dũa lên sự tò mò của hai thiếu nữ xinh đẹp theo sau….
– “Bạch Dương, cậu ngồi đây làm gì? sao lại ướt hết thế này?”. Chưa kịp để Bảo Bình lên tiếng, Ma Kết đã vội vã bước đến trước, lo lắng nhìn quanh một lượt người Bạch Dương.
Nhưng không có lời đáp lại giành cho Ma Kết, Bạch Dương chỉ biết tuyệt vọng ngồi một góc, dáng vẻ thất thần, miệng không ngừng lẩm bẩm liên hồi tên Song Tử. Là Song Tử.
– “Có chuyện gì với Song Tử? Có chuyện gì sảy ra với Song Tử?”. Lần này, không để Ma Kết kịp lên tiếng, Thiên Bình đã hấp tấp vội vàng lao đến hỏi dồn dập, từng lời càng như cơn sóng cuộn siết lấy trái tim Bạch Dương khiến hắn như muốn ngộp thở.
Bất lực cúi đầu, Bạch Dương rốt cuộc cũng lên tiếng, theo đó là một nụ cười giễu cợt vô cảm, dáng vẻ thật khiến người khác xót xa :
– “Song Tử, biến mất rồi!”
“Đoàng….Xẹt”
Như một tiếng sét lớn giữa trời ngang cắt đứt đi bầu trời quang đãng, Song Tử biến mất?…..sao lại có chuyện này?…..
Cuối cùng, Bảo Bình cũng đã thông suốt, lí do vì sao ông bạn của hắn lại trở nên tàn tạ đến mức này. Thở nhọc lấy một hơi, Bảo Bình cố giữ lấy bình tĩnh đẩy nhẹ Ma Kết và Thiên Bình về phía xe, càng không quên buông thêm một lời nhẹ nhàng cũng cơ hồ như mệnh lệnh không thể khước từ :
– “Đến trường trước đi, mọi chuyện để anh lo được rồi”.
Chết tiệt. Lúc này, Thiên Bình thật mong mình không phải con gái.
Bất lực trước thái độ của Bảo Bình, Thiên Bình và Ma Kết đành ngoan ngoãn vào xe, lần này, là Thiên Bình lái xe.
Trên đường quốc lộ ồn ã, Thiên Bình hướng mắt lên nhìn khung cảnh con đường đẹp đẽ với những chiếc xe xa xỉ qua lại, dáng vẻ đượm buồn không chút sức sống càng thêm bám siết lấy Thiên Bình, định ý sẽ nói vài câu với Ma Kết để gạt bỏ đi không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt trong xe thì…..
Chợt……..
Ma Kết từ lúc nào vẫn còn đang rất khỏe mạnh ngồi bên cạnh ghế phụ trong xe, giờ lại đột ngột ngả nghiêng ngất lịm dựa đầu vào cửa kính khiến mái tóc được búi gọn gàng tì vào cửa kính cũng trở nên lỏng lẻo rồi tuột ra, khiến mái tóc thuôn dài óng mượt không nơi kìm giữ mà bung xõa vô cùng mị hoặc….
Nhưng…..Đây vốn không phải thứ Thiên Bình để ý….Mà….trên khuôn mặt thanh tú tựa hoa của Ma Kết lúc này, dù đã khoác lên một lớp trang điểm không hề mỏng, nhưng khuôn mặt cô lại không hề che giấu lộ ra vẻ mệt mỏi, lộ ra sự nhợt nhạt đến từng đường nét hoa mỹ. Cũng theo đó, một dòng máu đỏ tươi tanh nồng theo dọc từ hốc mũi cao của cô chảy xuống nổi bật trên nền làn da trắng ngần thanh thoát.
– “MA KẾT!”. Thiên Bình hoảng sợ thét lên, bàn tay run rẩy siết chặn vô lăng hoảng sợ xoay vô lăng đến thẳng bệnh viện, bàn tay siết chặt lấy vô lăng khiến lòng bàn tay hồng hào cũng bịn rin ẩm ướt mồ hôi.
Tình cảnh vô cùng gấp rút!
Ma Kết, đừng có chuyện…..!
Hết chap 43……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|