Chương 30: Tôi vẫn luôn biết tôi là con người.
“Bạch Tuyết, cô cho rằng cô là thứ gì?”. Mà dám ra lệnh anh ta như vậy!
“Tôi vẫn luôn biết tôi là con người”. Bạch Tuyết lạnh nhạt nói.
Mỗi lần nói chuyện với cô, Tô Viêm đều có cảm giác muốn hộc máu.
Sau lần thăm dò này, Bạch Tuyết có thể chắc chắn rằng Tô Viêm đang mưu đồ gì đó, cô cẩn thận phỏng bị, nhưng vẫn không ngăn chặn được sự khó chịu trong đám cưới của mình.
Anh ta đào hôn, lời tuyên bố khiến người ta khâm phục đó khiến cô trở thành trò cười lớn nhất của Cẩm Thành!
Trong lúc cả thành phố đang bàn tán đến trò cười này của cô, cô vẫn cứ đi làm như thường lệ.
“Chủ tịch Bạch của chúng ta đúng là chuyên nghiệp, thời gian nghỉ kết hôn cũng không nghỉ mà đã đi làm rồi”. Bạch Thắng Kỳ nói mỉa.
Bạch Tuyết nhìn ông ta, cái người này là cha cô!
Một người cha luôn bỏ đá xuống giếng trong lúc cô khó khăn nhất, đau khổ nhất.
Ngày đó Tô Viêm hỏi cô có phải trời sinh lòng dạ hiểm ác, độc địa đen tối hay không, cô rất muốn nói cho anh ta biết, cô không phải!
Cô cũng muốn đơn thuần, vô tư, muốn làm người tốt, lương thiện, nhưng mà, ai cho cô cơ hội?
Mẹ vừa mới giao toàn quyền công ty cho cha quản lý, ông ta đã cho bồ nhí bước vào nhà, hai mẹ con họ trước mặt người khác thì giả vờ yếu ớt đáng thương, nhưng sau lưng thì chọc tức mẹ cô đến mức phát bệnh.
Cô nhớ rõ mồn một, ngày hôm đó cô trốn trong tủ quần áo, Mạnh Thiệu Mai đã tới phòng mẹ, sỉ nhục mẹ như thế nào.
Những lời đó cô vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ.
Cũng nhớ ngày đó mẹ cô đã nôn ra một vũng máu lớn cỡ nào.
Đúng, nghiêm túc mà nói thì Bạch Uyển Nhu chẳng có lỗi gì cả, những tổn thương cô ta mang lại cho mẹ cô cũng đều do bị Mạnh Thiệu Mai lợi dụng, bản thân cô ta cũng không biết những lời nói của cô ta sẽ mang đến bao nhiêu đau khổ cho mẹ cô, người không biết không có tội, nhưng không có nghĩa là Bạch Tuyết nên tha thứ cho sự không biết của cô ta, chấp nhận cô em gái mà đối với mẹ cô mà nói, đó là sự tồn tại nhục nhã nhất!
Bạch Tuyết dùng ánh mắt đó nhìn ông ta, nhìn đến nỗi Bạch Thắng Kỳ không hiểu sao lại chột dạ.
Thậm chí là có chút hổ thẹn.
Cô dù sao cũng là con gái ruột của ông ta.
Ông ta không nói mỉa nữa mà về phòng làm việc.
Bạch Tuyết hơi bất ngờ khi ông ta rời đi, cô tưởng rằng ông ta sẽ nhân cơ hội châm chọc cô một phen chứ.
“Chủ tịch Bạch…”. Tiểu Ngải nhìn cô mà đỏ cả khoé mắt.
Bạch Tuyết cảm thấy ấm áp trong lòng: “Làm cái gì thế! Công ty có sụp đổ đâu, cô có thất nghiệp đâu”.
“Chủ tịch Bạch, chúng ta từ bỏ tên cầm thú kia đi!”. Bảo Tiểu Ngải hình dung Tô Viêm thì chính là cầm thú trong cầm thú.
“Làm việc của cô đi!”. Bạch Tuyết vỗ vai cô ấy, từ bỏ? Bây giờ cô vẫn chưa buông tay được.
Tiểu Ngải nhìn bà chủ của mình, vô cùng khâm phục, không hổ là thần tượng của cô ấy, bất kể lúc nào cũng bình tĩnh như vậy!
Hy Lạp…
Tất cả thẻ của Tô Viêm đều bị Từ Đông Khôn khoá rồi, anh ta biết ông đang ép anh ta về.
Anh ta cười nhạt, ông nội quá khinh thường anh ta rồi, anh ta không phải tài phiệt đời thứ hai, không sợ ông cắt đứt nguồn kinh tế.
“Viêm, chúng ta làm như vậy thì thím phải làm sao?”. Lúc này Bạch Uyển Nhu mới nhớ tới thím của Tô Viêm.
Trước đây, chính vì người thím “sống phải làm người nhà họ Tô, chết phải làm ma nhà họ Tô”, nên Tô Viêm mới có thể thoả hiệp, bây giờ bọn họ đào hôn một cách rầm rộ như vậy, ông nội Tô liệu có đuổi thím ra khỏi nhà họ Tô trong cơn tức giận không?
“Thím ấy, anh có kế hoạch khác rồi”. Tô Viêm đã chuẩn bị chu đáo, nên mới khiến Bạch Tuyết và ông nội khó chịu một cách phô trương như vậy.
Anh ta muốn nói cho bọn họ biết, Tô Viêm anh ta tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể thao túng được!
Bạch Uyển Nhu nghe vậy thì yên tâm rồi, cô ta biết đối với anh ta mà nói, thím là người rất quan trọng, người quan trọng đối với anh ta thì cũng là người quan trọng đối với cô ta, cô ta hy vọng thím có thể bình an.
“Nhu Nhu, em đi thay quần áo đi, chúng ta ra biển chơi”.
“Ừm”. Bạch Uyển Nhu quyết định nghe theo anh ta, vứt bỏ tất cả phiền não, yên lành hưởng thụ ngày nghỉ của hai người họ.
Chỉ có hai người họ, lại đang ở khu nghỉ dưỡng tình yêu này, cô ta có cảm giác như thể bọn họ đang đi hưởng tuần trăng mật vậy đó.
/1363
|