Chương 29: Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi.
Mạnh Thiệu Mai không nói hết lời, nhưng còn đạt hiệu quả tốt hơn là nói ra nữa.
“Ban đầu Nhu Nhu hoảng sợ, sau đó tỉnh táo lại, muốn trả lại tấm séc cho ông nội con, kết quả sốt ruột quá mà đạp hụt, ngã từ trên cầu thang xuống, con không biết đâu, sau khi bác về, thấy con bé nằm co quắp bất động trên mặt đất, bác đã sợ hãi như thế nào…”.
Nói xong, bà ta rớt xuống hai giọt nước mắt.
Tô Viêm nắm chặt tay, sắc mặt tối tăm: “Con vào thăm Nhu Nhu”.
Bạch Uyển Nhu nhìn thấy anh ta, không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt ai oán ngập nước nhìn anh ta, nhìn đến nỗi anh ta đau đớn trong lòng.
“Anh đồng ý với ông nội là cưới Bạch Tuyết chỉ để đối phó tạm thời, anh có kế hoạch khác, em đừng lo”.
“Kế hoạch khác?”. Bạch Uyển Nhu tỏ vẻ khó hiểu.
“Chuyện này em cũng đừng quan tâm, em chỉ cần tin anh là đủ rồi!”.
…
“Nhóc Tuyết, ông đi tìm Bạch Uyển Nhu, cũng cho cô ta một số tiền, bảo cô ta cắt đứt triệt để với Viêm rồi, còn đừng lo hai đứa nó dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng nữa!”.
Tô Viêm rời khỏi bệnh viện, trở về tìm ông nội mình, không cho phép ông gây khó dễ với Bạch Uyển Nhu, đúng lúc nghe ông nói chuyện điện thoại với Bạch Tuyết.
Đôi con ngươi đen láy thâm thuý thật lức trở nên u ám, thì ra là ý của Bạch Tuyết!
Người phụ nữ đáng chết!
Bạch Tuyết ở đầu bên kia điện thoại nghe Từ Đông Khôn nói vậy thì nhíu mày lại, luôn cảm thấy câu nói này không đúng ở đâu đó, cô vừa định nói gì đó thì trong điện thoại đã vang lên tiếng nói nổi giận đùng đùng của Tô Viêm rồi.
“Bạch Tuyết, cô đừng trêu chọc Nhu Nhu nữa, nếu không…tôi sẽ huỷ hoại cô mà không hề có nguyên tắc nào đâu!”.
“Là ông muốn đi tìm Bạch Uyển Nhu, không phải Bạch Tuyết bảo ông đi, con nổi điên với con bé làm gì!”. Từ Đông Khôn tức giận nói.
Nhưng Tô Viêm không tin lời giải thích của ông, anh ta cảm thấy ông nội anh ta thiên vị Bạch Tuyết như vậy, nhất định sẽ gánh tội thay cô.
Từ Đông Khôn giật lại điện thoại, nói xin lỗi với Bạch Tuyết, bảo cô đừng chấp nhặt với Tô Viêm.
Bạch Tuyết nói không sao, tâm trạng lại thay đổi vì cuộc điện thoại này.
Tô Viêm ăn nói độc ác với Bạch Tuyết như vậy, nhưng lại rất phối hợp tiến hành hôn sự, chẳng qua ngày đám cưới càng đến gần, trong lòng Bạch Tuyết càng bất an, mọi chuyện xoay chuyển ắt có vấn đề, cô hẹn Tô Viêm ra ngoài.
“Chuyện lần trước cảm ơn anh”.
“Không cần cảm ơn, chúng ta hoà nhau”. Chuyện ở Hong Kong, tuy Bạch Tuyết không muốn nhân tình của anh ta, nhưng anh ta luôn cảm thấy mắc nợ cô, lần trước tiện tay cứu cô thì xem như không mắc nợ nhau nữa.
“Đám cưới của chúng ta sắp đến rồi, anh định xử lý Bạch Uyển Nhu như thế nào đây?”.
Tô Viêm nhíu mày, hai chữ “xử lý” này thật là khó nghe!
“Bạch Tuyết, Nhu Nhu dù gì đi nữa cũng là em gái cô, cô cố ý xen vào giữa chúng tôi, chẳng những không hề cảm thấy hổ thẹn, lại còn hùng hồn bảo tôi xử lý cô ấy, lương tâm của cô bị chó ăn mất rồi, hay cô trời sinh lòng dạ hiểm ác, độc địa đen tối?”.
“Tôi rất chắc chắn, mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi”. Lấy đâu ra em gái?
“Đáng tiếc cha cô không chỉ sinh mỗi một mình cô!”. Tô Viêm cười nhạt, người phụ nữ này đúng là động vật máu lạnh, không hề có khái niệm tình thân một chút nào cả!
“Đó là ông ta sinh, liên quan gì đến tôi?”. Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
Khoé miệng Tô Viêm co quắp, người phụ nữ này hết thuốc chữa rồi!
“Tô Viêm, anh vẫn chưa trả lời, anh định xử lý Bạch Uyển Nhu như thế nào?”.
“Cô ấy mãi mãi là người phụ nữ tôi yêu nhất, cô có thể chịu đựng thì chịu đựng, không chịu nổi thì huỷ bỏ hôn ước đi!”. Tô Viêm xem như đang cho Bạch Tuyết một cơ hội, nếu cô thức thời dừng chân trước bờ vực thì kết cục sẽ không thê thảm như rơi xuống vực!
“Tô Viêm, tôi không cần biết anh yêu cô ta đến mức nào, lúc anh trở thành chồng tôi, anh phải cắt đứt triệt để với cô ta!”. Bạch Tuyết khí phách nói.
/1363
|