Yên Lam không dám tin nhìn Cận Thế Phong, nàng như thế nào cũng không thể ngờ là Cận Thế Phong lại đánh nàng, nhưng là trên mặt thật nóng và đau đã nhắc nhở mình, Cận Thế Phong hắn quả thật là đã đánh nàng.
Yên Lam bị đánh đến mắt nổi đom đóm, nhưng những lời nói tàn khốc của Cận Thế Phong lại làm cho nàng đau lòng.
Yên Lam nhất thời cảm thấy một trận choáng váng, không tự chủ được bước lui vài bước, có chút đứng không vững.
Khi Cận Thế Phong đưa hai tay muốn đỡ nàng, nàng lại nghĩ đến Cận Thế Phong còn muốn tiếp tục động thủ thương tổn nàng, cho nên càng thêm hốt hoảng lui về phía sau, lại quên chính mình đang đứng ở trên cầu thang.
Cận Thế Phong sau khi nói những lời này, lại tát Yên Lam một cái, hắn kinh sợ, hắn không dám tin, nhìn tay mình, hắn không tin bản thân mình lại đánh Lam Lam, chỉ một thoáng, sự
việc xảy ra đã làm hắn mất bình tĩnh. Sau đó, hắn lập tức liền hối hận, hắn thật sự đã rất kích động, không kiềm chế được hành vi.
Ngay tại lúc hắn đang hối hận về hành vi của mình, thấy Yên Lam đứng không vững lại lui về phía sau mấy bước, nhưng sau lưng nàng chính là cầu thang, Cận Thế Phong lo lắng muốn giữ Yên Lam, nàng lại cuống quít né tránh hắn, cho nên, hắn không có giữ chặt Yên Lam, chính là trơ mắt nhìn Yên Lam ngã xuống lầu. "Lam Lam, cẩn thận!" Cùng với tiếng Cận Thế Phong kêu lên sợ hãi, thân hình mảnh mai của Yên Lam đã té xuống cầu thang.
Khoảh khắc rơi xuống, trên mặt Yên Lam lại thản nhiên cười, cười tuyệt vọng mà lại thê thảm! Lòng thống khổ như vậy, còn không bằng chết đi như vậy mà quên đi......
Cảm giác được máu từng chút theo nơi nào đó trên thân thể chậm rãi chảy ra, càng lúc càng nhiều, màu đỏ tươi đẹp mà thê lương, đẹp quá! Dần dần dưới thân đã nhiễm đỏ ...Thế giới đột nhiên toàn bộ biến thành màu đỏ, màu đỏ tươi diễm lệ như vậy......
Yên Lam giương mắt nhìn về phía Cận Thế Phong trên lầu, hắn cứ như vậy hoảng sợ nhìn nàng, nàng còn muốn nhìn hắn, nhưng mí mắt lại càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, mãi cho đến rốt cuộc không mở nổi......
Ngay tại lúc Yên Lam nhắm mắt lại, nàng nghe được Cận Thế Phong hét lớn, mang theo sự
hoảng sợ quan tâm, thương tâm tuyệt vọng, nặng nề xuyên qua không gian trở ngại, trực tiếp vào trong tim nàng.
Thì ra, hắn vẫn còn một chút quan tâm đến nàng. Kỳ thật...... Như vậy...... Cũng đã tốt lắm rồi......Yên Lam cố gắng gượng lên nụ cười cuối cùng, sau đó ý thức mơ hồ bị bóng đêm bao phủ.
"Lam Lam!!~~" Tiếng hét thấu tim của Cận Thế Phong, như xuyên qua cả không gian yên tĩnh của đêm tối.
Nhìn Yên Lam ngã xuống cầu thang, máu theo thân dưới của nàng chảy ra, Cận Thế Phong sững sờ ở nơi đó, vì sao? Vì sao ở đó lại chảy máu? Cận Thế Phong liền cứ như vậy ngơ ngác nhìn, không biết phản ứng lại thế nào!!
Đến khi vú Trương hét lên, mới đem Cận Thế Phong đang ngây ngốc hồi tỉnh lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Lam tiểu thư, trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra vậy!!" Vú Trương đi vào trong phòng, thấy Yên Lam nằm trên mặt đất, dưới thân lại chảy máu.
Bà vội vàng chạy qua, nâng dậy Yên Lam,"Thiếu gia, chúng ta phải nhanh đưa Lam tiểu thư
đến bệnh viện mới được ."
Lúc này Cận Thế Phong mới giật mình hoảng hốt từ trên lầu chạy xuống dưới, đem Yên Lam ôm vào trong lòng, sắc mặt tái nhợt quát, "Mau, mau gọi bác sĩ đến đây!"
Bệnh viện.
Mang Yên Lam đến bệnh viện, nhìn nàng bị đưa vào phòng cấp cứu, Cận Thế Phong rốt cuộc chống đỡ không được .
Cảm giác vô lực lấy hết mọi suy nghĩ của hắn, hắn hiện tại cái gì cũng không thể hỏi, cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.
Màu áo trắng liên tục ra vào phòng, tiếng bước chân dồn dập không biết bao nhiêu lâu, vú Trương cũng theo hắn vào đây.
Vú Trương không ngừng nói gì đó với hắn, nhưng hiện tại cái gì hắn cũng nghe không nổi nữa. Màu máu đỏ tươi, kinh khủng đập vào mắt, lúc nhân viên cứu hộ của bệnh viện đẩy Yên Lam đi vào phòng cấp cứu, người nàng vẫn còn chảy máu......
Cận Thế Phong hoảng hốt đứng tại chỗ, tai không nghe được gì nữa. Chờ đợi thời gian dài như đã qua cả một thế kỷ.
Rốt cục, đèn phòng cấp cứu cũng tắt, cửa cũng mở ra, một bác sĩ đi đến bên cạnh nói, may là đưa đến bệnh viện kịp lúc, đã trải qua cơn nguy hiểm.
Rốt cục, Cận Thế Phong không nghe gì ngoài bốn chữ, không có việc gì, không có việc gì ......
Hoảng hốt đi qua, Cận Thế Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng thấy được vú Trương bởi vì kinh hoảng quá độ mà thân thể đứng không vững, được y tá đúng lúc đỡ lấy......
Bác sĩ đứng bên cạnh, muốn mở miệng nói cho xong, nhưng là Cận Thế Phong cái gì cũng không có nghe thấy, hắn chỉ nhớ rõ, rốt cục nghe được Yên Lam không có chuyện gì ......
Đã không có chuyện gì, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......
Chỉ cần Lam Lam không có chuyện, vậy là tốt rồi......
/244
|